Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 56: Bị bắt cóc




Mấy ngày gần đây Tô Nhược Uyển nhàn rỗi không có việc gì làm, đột nhiên nghĩ đến việc kiểm kê của hồi môn của nàng. Cha nàng đã sớm chuẩn bị xong của hồi môn, nhưng từ khi thành thân với Tiêu Tuần đến bây giờ, Tô Nhược Uyển vẫn chưa xem qua của hồi môn của mình. Vì thế hôm nay nàng liền bảo quản gia đưa danh sách của hồi môn cho nàng.

Lúc này Tiêu Tuần đang ngồi trước bàn xử lý công vụ, còn Tô Nhược Uyển ngồi một bên xem những của hồi môn mình có.

Xem xét một loạt, Tô Nhược Uyển phát hiện của hồi môn của mình thế nhưng rất nhiều, thậm chí so với đích nữ của các quan viên đều nhiều hơn. Cuối cùng Tô Nhược Uyển thấy được một tờ khế đất của cửa hàng trang sức trong đó.

"Phu quân, của hồi môn của ta còn có một cửa hàng."

Sau khi cầm khế đất nhìn vài lần, Tô Nhược Uyển lại nhịn không được đưa cho Tiêu Tuần xem. Lúc này Tiêu Tuần mới buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn sang Tô Nhược Uyển. Thấy thần sắc Tô Nhược Uyển hưng phấn, Tiêu Tuần đứng dậy đi về phía Tô Nhược Uyển. Sau khi nhận lấy khế đất nhìn thoáng qua lại xoa đầu nàng.

"Chờ mấy ngày nữa vi phu được nghỉ phép sẽ đưa phu nhân đi xem cửa hàng được không?"

"Ta muốn đi xem luôn hôm nay, nếu phu quân không có thời gian thì ta hẹn Sở tỷ tỷ đi cùng."

Nếu không có những lời này của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển căn bản không nghĩ tới việc đến xem cửa hàng. Bất quá nếu là cửa hàng trang sức, nàng cùng Sở Thanh Nhiễm vừa lúc có thể nhân tiện chọn chút trang sức.

"Được, để vi phu sắp xếp xe ngựa cho phu nhân."

"Không cần, phu quân cứ yên tâm xử lý công vụ đi, ta tự mình phân phó xa phu là được."

Biết Tiêu Tuần còn rất nhiều công vụ chưa xử lý, Tô Nhược Uyển lại kéo Tiêu Tuần trở về bàn. Nói xong còn nhân lúc Tiêu Tuần không chú ý hôn trộm lên môi hắn một cái.

Sau khi hôn xong, Tô Nhược Uyển nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt còn treo nụ cười. Thấy bóng dáng vui sướng của nàng, khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, thẳng đến khi thân ảnh Tô Nhược Uyển biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ.

Sau khi Tô Nhược Uyển ngồi lê xe ngựa lại cho xa phu đánh xe đi đến phủ Tướng quân. Tô Nhược Uyển đã sớm cho người báo tin đến phủ Tướng quân, hiện giờ nàng vừa đến phủ Tướng quân đã thấy Sở Thanh Nhiễm chờ ngoài cổng. Nhị ca cũng đứng chờ cùng nàng, hai người vừa mới thành thân, hiện giờ có thể nói là vô cùng gắn bó. Từ xa Tô Nhược Uyển đã thấy hai người đang đùa giỡn, bộ dáng ân ái khiến cho người ta ghen tị.

"Nhị ca cùng nhị tẩu thật đúng là ân ái, không biết nhị ca có thể cho ta mượn nhị tẩu một lát được không?"

Tô Nhược Uyển xuống xe ngựa liền nhịn không được mở miệng trêu ghẹo hai người, lời này vừa nói xong Sở Thanh Nhiễm liền trở nên ngượng ngùng. Còn chưa chờ Tô Dực trả lời, nàng đã đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển.

"Quan hệ của hai chúng ta là tốt nhất, nếu hắn dám không đồng ý, trở về xem ta giáo huấn hắn như thế nào."

Khi nói Sở Thanh Nhiễm còn hờn dỗi liếc nhìn Tô Dực một cái, mà Tô Dực lại lập tức cười đồng ý.

"Phải phải phải, phu nhân nói không sai, vi phu nào dám không đồng ý."

Lúc này Sở Thanh Nhiễm mới lộ ra nụ cười vừa lòng, thấy vậy Tô Dực lại đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển xoa xoa đầu nàng.

"Các muội đi ra ngoài phải chú ý an toàn. Phủ tướng quân muội còn chưa tới được mấy lần, tối nay ở lại đây ăn được không?"

"Được nha, vậy nhị ca phải kêu người báo tin cho phu quân của ta đi, tránh cho hắn sốt ruột."

Sau khi đồng ý Tô Nhược Uyển còn không quên nghĩ đến Tiêu Tuần, dáng vẻ này làm Tô Dực bĩu môi.

"Cái tên gián trá Tiêu Tuần kia lại làm muội nhớ mong như thế, muội yên tâm đi, nhị ca sẽ truyền tin giúp muội."



"Đa tạ nhị ca, vậy ta đưa Sở tỷ tỷ đi đây."

Nói xong Tô Nhược Uyển liền dẫn theo Sở Thanh Nhiễm lên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi chạy, Sở Thanh Nhiễm còn nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng không nỡ này làm Tô Nhược Uyển khẽ cười.

"Vừa mới đi mà Sở tỷ tỷ đã luyến tiếc nhị ca của ta rồi?"

"Muội đừng nói bậy, chỉ là rời đi một lát thôi, ta mới không luyến tiếc hắn đâu."

Nghe thấy lời trêu ghẹo của Tô Nhược Uyển, Sở Thanh Nhiễm mới thu hồi tầm mắt, chỉ là vẻ thẹn thùng trên mặt lại bán đứng nàng. Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Tô Nhược Uyển, nàng càng thêm xấu hổ dời đi tầm mắt.

"Muội đấy, bình thường đều là ta hẹn muội đi chơi, sao hôm nay muội lại hẹn ta thế?"

"Hôm nay lúc ta kiểm kê của hồi môn đột nhiên phát hiện có một khế đất. Đúng lúc có một cửa hàng trang sức trên phố Trường An cho nên liền hẹn Sở tỷ tỷ cùng đi nhìn xem."

Nói rồi Tô Nhược Uyển còn đưa khế đất ra, Sở Thanh Nhiễm nhận lấy khế đất nhìn qua, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

"Nói đến cũng thật khéo, cửa hàng này trước kia ta từng đi qua rồi, trang sức xác thật không tồi. Nếu sớm biết là của muội, lẽ ra ta nên đưa muội đi cùng mới phải."

"Trước kia ta cũng không biết không phải sao. Hôm nay Sở tỷ tỷ đi cùng ta, nếu thích món trang sức nào thì tuỳ Sở tỷ tỷ chọn được không?"

"Đây là muội nói nhé, nếu đã như vậy ta đây sẽ không khách khí nữa."

Hai người dọc theo đường đi vừa cười vừa nói, rất nhanh đã đến cửa hàng kia. Tuy Tô Nhược Uyển cũng thường xuyên tới phố Trường An, nhưng mỗi lần ra cửa Tô Nhược Uyển mua nhiều nhất là đồ ăn vặt. Cửa hàng trang sức trước mặt này nàng thật ra chưa bao giờ ghé qua.

"Gặp qua Tam tiểu thư."

Chưởng quầy nhìn thấy Tô Nhược Uyển lập tức đi ra đón. Chưởng quầy của cửa hàng này là một phụ nhân dung mạo hoà ái, nhìn thấy Tô Nhược Uyển liền nhanh chóng hành lễ. Bộ dáng cung kính này làm Tô Nhược Uyển có chút không quen, liền duỗi tay đỡ phụ nhân kia dậy.

"Không cần đa lễ, ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì lại đây xem một chút thôi. Không biết ngươi xưng hô như thế nào?"

"Tam tiểu thư gọi lão nô là Thu nương là được. Mời hai vị ngồi, lão nô đi chuẩn bị trà."

Thấy Tô Nhược Uyển thân thiện như thế Thu nương có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi mời Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm vào liền xoay người đi ra sau cửa hàng chuẩn bị trà.

Lúc này Tô Nhược Uyển mới quan sát kỹ cửa hàng này. Nàng là con nhà thương nhân, nhưng từ sau khi cha nàng vào triều làm quan, cửa hàng trong nhà đã ít đi rất nhiều. Cái cửa hàng này vốn không tính là lớn nhưng lại nằm giữa đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành. Chắc hẳn thu nhập mỗi năm đều có chút xa xỉ.

Nghĩ đến đây trong lòng Tô Nhược Uyển vô cùng cảm động.

"Sở tỷ tỷ mau đến đây xem có thích món trang sức nào hay không."

Sau khi đánh giá xung quanh một lượt, Tô Nhược Uyển liền gọi Sở Thanh Nhiễm đi qua xem trang sức. Mà Sở Thanh Nhiễm cũng không khách khí với nàng, đứng dậy bắt đầu lựa chọn.

"Đây chính là muội nói đấy nhé, đến lúc đó chọn mất thứ tốt muội cũng đừng đau lòng."

"Nếu đưa cho người khác thì ta sẽ đau lòng, nhưng đưa cho nhị tẩu nhà mình sao ta có thể đau lòng được?"

Những lời này vừa nói ra, trên mặt Sở Thanh Nhiễm liền hiện lên một tia thẹn thùng, "Muội đã nói vậy thì ta sẽ không khách khí nữa."

Trước kia khi Tô Nhược Uyển dùng xưng hô "nhị tẩu" trêu chọc Sở Thanh Nhiễm, Sở Thanh Nhiễm nhất định là sẽ thẹn thùng không thô. Hiện giờ đã thành thân cùng Tô Dực, Sở Thanh Nhiễm thật ra không còn ngượng ngùng như trước nữa.

Trong lúc Sở Thanh Nhiễm đang chọn trang sức, Tô Nhược Uyển đi tới bên bày trâm cài của nam tử. Nghĩ đến Tiêu Tuần cả năm cũng chỉ mang mấy cái trâm cài, Tô Nhược Uyển liền muốn chọn cho hắn một cái.

Vừa mới đi qua, Tô Nhược Uyển liếc mắt một cái đã thấy một chiếc trâm ngọc khắc hình lá trúc. Nàng cảm thấy cây trầm này vô cùng hợp với Tiêu Tuần, đúng lúc Tiêu Tuần cũng có một bộ y phục màu xanh đậm.

Mỗi lần Tiêu Tuần mặc bộ y phục kia đều chọc cho Tô Nhược Uyển xuân tâm nhộn nhạo, luôn nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần. Nếu cài thêm cây trâm này lên, chắc hẳn sẽ càng thêm rung động lòng người. Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển liền đưa cây trâm cho Thu nương.

"Làm phiền ngươi đóng gói cây trâm này cho ta."

"Vâng, xin Tam tiểu thư chờ một lát."

Động tác của Thu nương rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã gói xong cây trâm đưa cho Tô Nhược Uyển. Mà Tô Nhược Uyển cất cây trâm đi lại đi tới bên cạnh Sở Thanh Nhiễm.

"Sở tỷ tỷ chọn được chưa?"

"Những cây trâm này đều rất đẹp làm ta chọn đến hoa cả mắt, muội chờ ta một chút."

Lúc này trong tay Sở Thanh Nhiễm đang cầm mấy cây trâm, chỉ thấy thần sắc của nàng rối rắm, vừa thấy chính là không biết nên chọn cái nào mới tốt.



"Vậy Sở tỷ tỷ cứ từ từ chọn đi, ta đi mua chút điểm tâm lại đây."

Thấy nàng còn chưa xong, Tô Nhược Uyển liền định đi đến cửa hàng trước mặt mua chút điểm tâm. Trùng hợp cửa hàng điểm tâm ở phía đối diện, cách một con đường Tô Nhược Uyển đã ngửi thấy hương thơm thổi tới, lúc này càng thèm không chịu được.

Sau khi chào hỏi Sở Thanh Nhiễm, Tô Nhược Uyển liền ra cửa đi đến cửa hàng điểm tâm phía đối diện.

Nhưng nàng không biết là nàng vừa mới ra khỏi cửa hàng liền có mấy người lén lút đi phía sau nàng, theo nàng một đường đi đến cửa hàng đối diện.

Giờ này trên đường người đến người đi, nhìn lại trên đường toàn bộ đều là người đi đường. Cửa hàng điểm tâm đối diện cũng vô cùng đông đúc, Tô Nhược Uyển vất vả lắm mới sang được bên kia đường. Khi đang muốn tới gần cửa hàng, phía sau lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay gắt gao che miệng nàng lại.

Tô Nhược Uyển đang muốn giãy giụa, cả người lại đột nhiên trở nên vô lực, còn chưa chờ nàng nhìn rõ người phía sau là ai, nàng đã không chịu khống chế ngất đi.

Người bắt Tô Nhược Uyển chính là mấy nam tử dung mạo bình thường, mấy nam tử kia yểm hộ cho nhau, trong đám người không gây bất cứ sự chú ý nào, rất nhanh đã đưa Tô Nhược Uyển vào trong xe ngựa, cho xe ngựa nhanh chóng rời đi. Xung quanh người đi đường vẫn bình thường như cũ, căn bản không có ai chú ý tới nơi này đã xảy ra cái gì.

Chỉ có Sở Thanh Nhiễm ở trong cửa hàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy không có bóng dáng của Tô Nhược Uyển, trong mắt Sở Thanh Nhiễm hiện lên nghi hoặc, nhưng hiện giờ trên đường có rất nhiều người, nàng cũng không sinh nghi, lại cúi đầu tiếp tục chọn trang sức.

......

Chờ đến khi Tô Nhược Uyển tỉnh lại sắc trời đã tối. Nhìn quanh bốn phía nàng phát hiện mình đang bị trói ở trong một cái miếu bỏ hoang, cách đó không xa còn có hai nam tử che mặt đang đưa lưng về phía nàng dựa vào cây cột bên cạnh.

Nhân lúc hai người còn chưa phát hiện nàng tỉnh lại, Tô Nhược Uyển lặng lẽ nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện cách đó không xa còn có một cái cửa nhỏ. Điều này làm trong lòng Tô Nhược Uyển vui vẻ, quay đầu thấy hai người kia vẫn như cũ không chú ý tới nàng, nàng liền lén lút đi về phía cánh cửa nhỏ kia rời đi.

Ai ngờ hai hắc y nhân kia vô cùng cảnh giác, Tô Nhược Uyển vừa mới động một chút, hai người kia liền không hẹn mà cùng quay đầu. Thấy Tô Nhược Uyển muốn bỏ trốn, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó một người trong đó lấy ra một cây đao đặt ngang lên cổ Tô Nhược Uyển.

"Ngươi thành thật cho ta, có người bỏ một số tiền lớn mua mạng của ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta có thể để cho ngươi chết thống khoái một chút. Nếu không nghe lời muốn đào tẩu, chúng ta có rất nhiều biện pháp để tra tấn ngươi."

Hiện giờ miệng của Tô Nhược Uyển bị bịt kín, căn bản không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Người cầm đao lại có bộ dáng hung thần ác độc, lúc này trên cổ cũng truyền đến một cơn đau đớn, Tô Nhược Uyển đành phải gật đầu ổn định lại hắn trước.

Thấy Tô Nhược Uyển thức thời, lúc này người bị mặt mới thu hồi lại đao trong tay.

Có lẽ là sợ Tô Nhược Uyển lại sinh ra tâm tư chạy trốn, lần này hai người vẫn luôn canh giữ bên người Tô Nhược Uyển, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

"Đại ca, khi nào chúng ta đi? Lỡ như bị bắt thì phải làm sao?"

Không biết qua bao lâu, người bịt mặt bên cạnh đột nhiên mở miệng, mà hắn vừa nói xong, một người bị mặt khác lại quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó hắc y nhân kia giống như là nghĩ tới cái gì lập tức ngậm miệng.

Phản ứng của hai người rơi vào trong mắt Tô Nhược Uyển làm trong lòng nàng sinh ra một tia nghi ngờ, nhưng trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra được ai sẽ thuê người giết nàng. Mắt thấy hai người trước mặt không có ý muốn thương tổn nàng, Tô Nhược Uyển liền chậm rãi thử cởi bỏ dây thừng trên cổ tay.

Dây thừng này tuy trói chặt nhưng cũng may là nút thắt nằm ở cổ tay của nàng. Tô Nhược Uyển cố sức vươn ngón tay chạm vào nút thắt, nhưng sau lưng nàng bị buộc quá chặt, Tô Nhược Uyển vất vả mãi mới chạm được vào nút thắt, nhưng ngón tay nàng lại không thể dùng lực.

May mắn là phía sau nàng đang dựa vào một cái bàn, Tô Nhược Uyển mượn lực để nút thắt ở dưới chân bàn, tay nàng miễn cưỡng dùng sức, chẳng mấy chốc nút thắt đã lỏng hơn một chút. Mắt thấy dây thừng sắp được cởi ra, có lẽ do Tô Nhược Uyển dùng sức quá mạnh nên chân bàn phía sau đột nhiên bị gãy, cái bàn cũng theo đó đổ xuống.

Động tĩnh kinh động đến hai người bịt mặt, bọn họ lập tức tiến lên kiểm tra, phát hiện dây thừng trên cổ tay Tô Nhược Uyển đã rơi, một người bịt mặt trong đó lập tức lôi kiếm ra.

"Nếu ngươi đã dám giở trò dưới mí mắt của bọn ta, vậy bọn ta đành phải đưa ngươi lên đường trước."

Nói xong kiếm của người nọ liền đâm về phía Tô Nhược Uyển, cũng may lúc này Tô Nhược Uyển đã đứng dậy, nhanh chóng né tránh mới không bị thương. Nhưng hành động này càng khiến cho người bịt mặt phẫn nộ, quát tên đeo mặt nạ bên cạnh:

"Ngu xuẩn! Còn không mau bắt lấy nàng ta!"

Lúc này tên đeo mặt nạ khác mới như tỉnh mộng, nhanh chóng vọt tới chỗ Tô Nhược Uyển. Mà Tô Nhược Uyển trên người còn bị cột dây thừng, căn bản không đấu lại được hai tên đeo mặt nạ này, rất nhanh nàng đã bị bắt lại.

Mà tên bịt mặt còn lại cầm kiếm đâm về phía nàng, lúc kiếm sắp đâm trúng tim của Tô Nhược Uyển, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động. Hắc y nhân kia run lên, trực tiếp cứa qua cánh tay của Tô Nhược Uyển.

"Đi mau!"

Chỉ thấy hắc y nhân nói xong liền chạy về phía cửa bé của miếu hoang, hắc y nhân bắt giữ Tô Nhược Uyển sửng sốt một lát, nhìn thoáng qua Tô Nhược Uyển dường như đang rối rắm có nên mang theo nàng đi hay không.

Nhưng lúc này Tiêu Tuần đã vào ngôi miếu, hắc y nhân kia thấy tình hình không ổn liền lập tức thả Tô Nhược Uyển ra xoay người đào tẩu. Tiêu Tuần không rảnh đuổi theo tên đeo mặt nạ, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Nhược Uyển, giúp nàng cởi bỏ dây thừng trên người.

Mà đi sau Tiêu Tuần còn có Tô Dực cùng một đám thị vệ, thấy Tiêu Tuần đang cởi trói cho Tô Nhược Uyển, Tô Dực dẫn theo thị vệ tiếp tục đuổi theo tên bịt mặt.

Hiện giờ trên mặt Tiêu Tuần nhiều thêm vài phần hoảng loạn, hoàn toàn không trấn định như ngày thường.

"Đừng sợ, vi phu tới rồi."



Sau khi cởi bỏ dây thừng trên người Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần liền ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng. Giọng nói của hắn còn có chút run rẩy, tuy ngoài miệng nói Tô Nhược Uyển đừng sợ, nhưng so ra hắn thật ra càng giống người đang sợ hãi hơn.

"Phu quân đừng sợ, ta không sao."

Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy khoé mắt Tiêu Tuần phiếm hồng, dáng vẻ giống như đánh mất mà tìm lại được. Điều này làm trong lòng Tô Nhược Uyển cảm thấy ấm áp, duỗi tay muốn ôm lấy Tiêu Tuần, nhưng lúc này trên cánh tay lại truyền đến cảm giác đau đớn làm nàng theo bản năng rít lên.

Thanh âm tuy không lớn nhưng sau khi Tiêu Tuần nghe thấy lập tức buông nàng ra giúp nàng kiểm tra miệng vết thương. Sau khi thấy vết thương trên cánh tay Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần lập tức xé một góc áo băng bó cho nàng.

"Kẻ xấu giao cho nhị ca bắt, vi phu đưa phu nhân trở về xử lý vết thương được không?"

"Được."

Tiêu Tuần vừa hỏi xong Tô Nhược Uyển liền ngoan ngoãn gật đầu, mà Tiêu Tuần sau khi quay sang thị vệ phân phó vài câu liền ôm Tô Nhược Uyển rời khỏi miếu hoang.

Sau khi ra ngoài Tô Nhược Uyển mới phát hiện xung quanh vô cùng hoang vu, chắc hẳn nơi này không ở trong thành Trường An. Đang suy nghĩ, trước mặt hai người liền xuất hiện một con ngựa, Tiêu Tuần lập tức ôm lấy nàng leo lên lưng ngựa.

Dọc đường đi Tiêu Tuần không nói lời nào nhưng Tô Nhược Uyển có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của Tiêu Tuần đang đập rất nhanh, ngay cả tốc độ cưỡi ngựa so với ngày thường cũng nhanh hơn không ít. Tô Nhược Uyển vốn định trò chuyện với Tiêu Tuần, nhưng nàng vừa mới mở miệng, thanh âm liền bị chìm trong tiếng gió gào thét, cuối cùng nàng đành bỏ cuộc.

Hai người rất nhanh đã trở về phủ, vào trong phòng Tiêu Tuần nhanh nhẹn xử lý miệng vết thương cho Tô Nhược Uyển. Tô Nhược Uyển hơi rũ mắt liền thấy khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của Tiêu Tuần. Có lẽ vừa rồi bị doạ không nhẹ nên hiện giờ trên trán Tiêu Tuần vẫn còn đọng lớp mồ hôi mỏng.

Dáng vẻ này không khỏi chọc cho Tô Nhược Uyển cười khẽ một tiếng. Khi tiếng cười truyền đến Tiêu Tuần mới ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển, lúc này Tiêu Tuần có vẻ vẫn còn hơi sợ hãi, khi nói chuyện thanh âm cũng có chút run rẩy.

"Làm phu nhân đau sao?"

"Phu quân không nghe thấy ta đang cười sao?"

Nàng vừa nói xong Tiêu Tuần hơi sửng sốt. Thẳng đến khi phát hiện Tô Nhược Uyển xác thật là đang cười, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục xử lý miệng vết thương cho Tô Nhược Uyển.

Dáng vẻ này của Tiêu Tuần Tô Nhược Uyển vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Rõ ràng người bị bắt cóc là nàng, nhưng Tiêu Tuần lại bị doạ đến mất hồn mất vía. Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển liền học theo bộ dáng thường ngày của Tiêu Tuần, duỗi tay xoa xoa đầu hắn.

"Phu quân đừng sợ, ta không có việc gì."

Hành động này chọc cười Tiêu Tuần, đồng thời làm hắn thật sự thả lỏng hơn chút. Sau khi xử lý xong miệng vết thương trên cánh tay Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần lại lấy thuốc bôi lên vết thương trên cổ nàng.

"Rõ ràng người chịu kinh sợ là phu nhân, hiện giờ lại là phu nhân an ủi vi phu."

Tiêu Tuần cũng phát hiện tình huống trái ngược của hai người, khi nói chuyện khoé miệng của hắn cũng không nhịn được cong lên. Trong lúc nhất thời không khí trong phòng cũng trở nên vui vẻ hơn. Tô Nhược Uyển nhân lúc Tiêu Tuần đang bôi thuốc cho nàng, cúi đầu hôn nhanh lên môi Tiêu Tuần một cái.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng cọ qua môi mỏng của Tiêu Tuần làm động tác của hắn dừng lại một chút. Khi lại ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy ý cười giảo hoạt.

"Phu quân chính là vì lo lắng cho ta nên mới bị doạ thành như vậy sao?"

"Phu nhân nói không sai, khoảnh khắc khi biết phu nhân mất tích kia, vi phu sợ đến mức tim cũng dâng lên đến họng."

Sau khi Tiêu Tuần cất thuốc đi lại ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng, trong động tác tràn đầy cẩn thận, như là sợ Tô Nhược Uyển lại đột nhiên biến mất.