Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 54: Về tổ trạch để suy ngẫm




"Ta... Học sinh có chút say, đi tỉnh rượu trước, xin lỗi không tiếp được."

Chẳng mấy chốc Kỳ Chiêu đã đứng dậy, thần sắc của hắn có chút mất mát, nhưng trên bàn mọi người đều đang thoải mái uống rượu, không có ai chú ý đến vẻ dị thường của hắn, chỉ có Tiêu Tuần ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Nhưng còn chưa đi được vài bước liền có một hạ nhân đi đến trước người hắn, ghé vào tai hắn không biết nói cái gì. Chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, sau đó mới nghi hoặc theo hạ nhân rời đi.

"Đại nhân, Tam tiểu thư chờ ngài ở bên trong."

Một lúc sau hạ nhân kia liền dẫn Kỳ Chiêu đến chỗ ở của Tô Nhược Uyển, nói xong cũng không chờ Kỳ Chiêu dò hỏi, hạ nhân kia đã nhanh chóng rời đi.

Kỳ Chiêu nhìn căn phòng trước mặt nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn, đồng thời trên mặt lại hiện lên một tia do dự. Hắn không biết vì sao Tô Nhược Uyển lại tìm hắn, nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của đồng liêu kia, Kỳ Chiêu lại cảm thấy có chút không cam lòng.

Nghĩ đến mâu thuẫn hiện giờ của Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần, đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, muốn mượn cơ hội này để bày tỏ tấm lòng của hắn với Tô Nhược Uyển.

Ý niệm này một khi đã sinh ra liền không thể cứu vãn, hai chân hắn cũng không chịu không chế đi đến phòng nghỉ. Tới trước cửa, Kỳ Chiêu dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được duỗi tay đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng vô cùng tối tăm, chỉ có ánh nến le lói ở đầu giường. Kỳ Chiêu lộ vẻ nghi ngờ, lại tiến lên hai bước.

"Tam tiểu thư?"

Kỳ Chiêu có chút không xác định gọi khẽ một tiếng, nhưng trong phòng lại không có bất cứ âm thanh nào đáp lại. Lúc biểu tình của Kỳ Chiêu đang trở nên thất vọng cho rằng mình bị chơi thì trong bình phong lại truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Thanh âm truyền vào trong tai Kỳ Chiêu làm hắn lập tức mặt đỏ tai hồng, sau khi do dự một phen hắn vẫn không chịu nổi tò mò đi vào bên trong.

Bên này Tô Nhược Uyển cuối cùng cũng từ đường nhỏ đi đến tiền sảnh, từ xa thấy Tiêu Tuần đang ngồi bên cạnh cha nàng, Tô Nhược Uyển lập tức thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cũng nhịn không được cảm thấy may mắn.

Khi Tô Nhược Uyển đang định đi tìm Tiêu Tuần, Tiêu Tuần đã phát hiện ra nàng, còn chưa chờ nàng đi qua, Tiêu Tuần đã đứng dậy đi về phía nàng.

"Sao nàng lại tới đây? Cảm thấy nhàm chán sao?"

Nhìn thấy Tô Nhược Uyển, khoé miệng Tiêu Tuần bất giác cong lên, ngay cả ngữ khí cũng nhu hoà hơn vài phần. Mà Tô Nhược Uyển lại đánh giá xung quanh một lượt, sau đó mới dẫn Tiêu Tuần đi vào một góc khuất.

"Mới vừa rồi..."

Hai người vừa đến một chỗ không có người, Tô Nhược Uyển còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Tuần đã ôm lấy nàng, sau đó vội vàng hôn xuống.

Tiêu Tuần gắt gao giam Tô Nhược Uyển trong ngực làm Tô Nhược Uyển không thể giãy giụa, chỉ có thể bị bắt đáp lại hắn. Cuối cùng thẳng đến khi Tô Nhược Uyển không còn sức, Tiêu Tuần mới chưa đã thèm buông nàng ra.

"Đợi lát nữa vi phu đưa phu nhân về được không?"

Tiêu Tuần biết Tô Nhược Uyển không giỏi xã giao, cho rằng nàng là nhàm chán nên mới tới đây. Mà hắn vừa hỏi xong, Tô Nhược Uyển lại lắc đầu, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn không ít.

"Ta tới tìm phu quân không phải bởi vì cái này, vừa rồi có thị nữ nói với ta chàng uống say, còn nhắc mãi muốn gặp ta. May là trên đường ta lặng lẽ quay về, nếu không hôm nay sợ là sẽ bị người ta hãm hại."

Lời này vừa nói xong, Tiêu Tuần lập tức nhíu mày, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn. Lúc hắn đang muốn nói gì đó, bên cạnh lại truyền đến một trận xôn xao. Hai người vừa đi ra ngoài liền thấy một gã sai vặt hoảng hốt chạy đến trước mặt Tô thượng thư.

"Lão gia không ổn rồi! Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện!"

"Có chuyện gì?"

Ngữ khí vội vàng của gã sai vặt làm trên mặt Tô thượng thư hiện lên một tia lo lắng, mà quan viên xung quanh cũng sôi nổi nhìn gã sai vặt, trong lúc nhất thời tiền sảnh vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh lại.

"Việc này... Lão gia vẫn là tự mình đi xem đi."

Sắc mặt gã sai vặt khó xử, nói chuyện cũng ấp a ấp úng, hiển nhiên là việc này không đơn giản. Điều này làm cho sắc mặt Tô thượng thư trở nên khó coi.

"Không bằng để ta và phu nhân đi cùng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Tiêu Tuần dẫn theo Tô Nhược Uyển đi tới bên cạnh Tô thượng thư. Thấy Tô Nhược Uyển bình an vô sự bên cạnh Tiêu Tuần, tâm trạng căng thẳng của Tô thượng thư cũng thả lỏng xuống. Nhưng khoảnh khắc gã sai vặt nhìn thấy Tô Nhược Uyển trên mặt tràn đầy khiếp sợ, tựa hồ không thể tin được Tô Nhược Uyển thế nhưng sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng ngại xung quanh bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm, gã sai vặt chỉ có thể căng da đầu đứng dậy, dẫn theo Tô thượng thư đi đến chỗ ở của Tô Nhược Uyển. Cũng có không ít quan viên thích xem náo nhiệt đều sôi nổi đi theo sau Tô thượng thư.

Động tĩnh ở tiền sảnh cũng kinh động đến phòng khách, không ít phu nhân tiểu thư cũng đều theo lại đây. Trong lúc nhất thời một đám người đông đúc đi đến chỗ ở của Tô Nhược Uyển.

Sau khi tới nơi, từ xa mọi người đã nghe thấy trong phòng truyền đến một thanh âm của nam tử, "Tô tiểu thư xin tiểu thư tỉnh táo một chút, tại hạ lập tức đi tìm đại phu cho tiểu thư."

Giọng nói của nam tử nghe rất vội vàng, tựa hồ còn có một tia cầu cứu.

Khi mọi người ở đây đang nghi hoặc, cửa phòng liền bị người bên trong mở ra. Xuất hiện trong mắt mọi người là Kỳ Chiêu mới đi ra ngoài để tỉnh rượu, mà lúc này Kỳ Chiêu y phục lộn xộn, cả người đều có vẻ vô cùng hoảng loạn.

Ngay sau đó Tô Cẩm Ca sắc mặt phiếm hồng đuổi ra theo, giờ phút này y phục của Tô Cẩm ca cũng không nghiêm chỉnh. Bất quá bước chân nàng lảo đảo, biểu tình cũng có chút mơ màng, hiển nhiên là không ý thức được xung quanh đã tụ tập đầy người.

"Người đâu! Lấy chậu nước làm tiểu thư tỉnh táo lại."

Sắc mặt Tô thượng thư đen như đít nồi, mà Tô Cẩm Ca còn không ngừng tới gần Kỳ Chiêu, doạ cho Kỳ Chiêu vừa lăn vừa bò hốt hoảng chạy trốn.

Động tác của hạ nhân rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã bưng một chậu nước lạnh hất vào Tô Cẩm Ca, lúc này Tô Cẩm Ca mới dần tỉnh táo lại. Thấy rõ tình cảnh trong viện cùng với sắc mặt tối sầm của Tô thượng thư, thần sắc Tô Cẩm Ca hoảng loạn, sau khi liếc đến Tô Nhược Uyển ở bên cạnh, nàng bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô thượng thư.

"Cha, con không biết đã xảy ra chuyện gì, con vốn là định đi tìm Tam muội muội, nhất định là nó muốn hãm hại con! Cha phải làm chủ cho con!"

"Đưa đại tiểu thư về phòng, tìm một đại phu tới đây."

Tô Cẩm Ca nói xong làm sắc mặt Tô thượng thư càng thêm khó coi, sau khi phân phó hạ nhân xong liền bảo Tô Dực tiếp đón khách khứa rời đi.

Vốn dĩ là một ngày đại hỉ lại bị chuyện hỗn loạn này làm hỏng bét, sắc mặt Tô thượng thư vô cùng âm trầm, ngay cả Tô phu nhân nghe được tin tức đi tới cũng không dám tiến lên dò hỏi.

"Chiêu Nhi, ngươi nói xem chuyện này là như thế nào? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Tô thượng thư cũng không phải kẻ ngốc, sao lại nhìn không ra chuyện hôm nay là có người cố tình sắp xếp? Hiện giờ ngay cả giọng nói của ông cũng đang run rẩy, mà Kỳ Chiêu còn đang kinh hồn nghe được thanh âm của Tô thượng thư mới dần bình tĩnh lại.

Chỉ là trước khi mở miệng hắn nhịn không được theo bản năng nhìn về phía Tô Nhược Uyển, thấy Tô Nhược Uyển đang nắm chặt tay Tiêu Tuần, ánh mắt hắn không khỏi trở nên ảm đạm.

"Mới vừa rồi ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí liền có hạ nhân nói có người muốn gặp ta, vì thế ta liền bị đưa tới nơi này. Sau khi vào phòng cửa cũng bị khoá lại, sau đó ta liền thấy Tô tiểu thư. Xin lão sư yên tâm, học sinh tuyệt đối không có bất cứ hành động nào khinh bạc Tô tiểu thư."

"Ta biết Ngươi là người thế nào, ngươi trở về trước đi."

Kỳ Chiêu là người thành thật nhất trong số các học trò của Tô thượng thư, nếu hắn thật sự có tâm tư với Tô Cẩm Ca thì lúc trước nhất định sẽ không từ chối cưới Tô Cẩm Ca. Tô thượng thư thở dài nặng nề, sau đó lại nhìn về phía Tô Nhược Uyển.

"Uyển Nhi, con có biết vì sao đại tỷ của con lại xuất hiện ở đây không?"

"Nữ nhi cũng không biết. Nhưng vừa rồi khi dùng bữa có một nha hoàn nói với con phu quân say rượu gọi con qua. Trên đường tối quá con vô ý đi lạc mất, chờ khi tìm đường về lại phát hiện phu quân vẫn đang ở tiền sảnh. Sau đó lại có gã sai vặt tới báo con ở trong viện xảy ra chuyện."

Lời này vừa nói ra, phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra việc này vốn dĩ là nhằm vào Tô Nhược Uyển.

"Nói! Là ai sai ngươi tới báo tin!"

Lúc này Tô thượng thư đột nhiên phản ứng lại, một chân đá về phía gã sai vặt bên cạnh. Ngày thường Tô thượng thư đối với mọi người ôn hoà, rất ít khi tức giận đến như vậy.

Mắt thấy hô hấp của Tô thượng thư trở nên dồn dập, Tô Nhược Uyển nhanh chóng tiến lên giúp ông thuận khí. Mà gã sai vặt lại ấp a ấp úng, nửa ngày vẫn không nói nên lời.

"Nếu ngươi không thành thật khai ra sẽ đưa ngươi đến Đại Lý Tự, ở đó có rất nhiều phương pháp cạy miệng ngươi."

Lúc này giọng nói của Tiêu Tuần lại vang lên, thanh âm của hắn không nặng không nhẹ nhưng lực đe doạ lại không nhỏ, khiến cho hai chân của gã sai vặt kia mềm nhũn.

"Là... Là đại tiểu thư ra lệnh cho nô tài ngồi trong bóng tối canh Tam tiểu thư, sau khi đánh ngất Tam tiểu thư thì đưa về phòng, sau đó đi tìm lão gia báo tin."

Lúc này chân tướng cuối cùng cũng rõ ràng, mọi người đều không nghĩ đến Tô Cẩm Ca là tự làm tự chịu. Nhưng tức giận nhất chính là Tô thượng thư, chỉ thấy ông mặt đỏ tía tai, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.

"Nếu ngươi dám nói dối, ta nhất định sẽ chém đầu của ngươi!"

Tô thượng thư vẫn không tiếp thu được sự thật này, đợi nửa ngày mới nói ra những lời này. Mà gã sai vặt kia bị doạ đến hoang mang lo sợ, làm sao dám nói dối. Hắn cho rằng Tô thượng thư không tin lời mình nói liền quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu với Tô thượng thư.

"Những lời nô tài nói đều là sự thật, nô tài thề với trời, nếu có nửa câu dối gian sẽ bị sét đánh chết."

Những lời này làm Tô thượng thư suýt nữa đứng không vững, may có hạ nhân bên cạnh kịp thời đỡ lấy ông. Tô thượng thư ôm ngực nửa ngày, ngay sau đó liền không nói tiếng nào đi đến chỗ Tô Cẩm Ca.

Trải qua trị liệu của đại phu, Tô Cẩm Ca đã tỉnh táo trở lại. Lúc này Tô phu nhân ở bên cạnh đang phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm cho Tô Cẩm Ca, đợi sau khi nha hoàn rời khỏi, Tô phu nhân lại tràn đầy lo lắng nhìn về phía Tô Cẩm Ca.

"Cẩm Ca, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào?"

Tô phu nhân hiểu rõ nữ nhi của mình, bà mơ hồ cảm thấy chuyện này cùng Tô Cẩm Ca không thoát được can hệ. Nhưng bà vừa hỏi xong, Tô Cẩm Ca liền ném chén thuốc trong tay xuống đất.

"Đều do con tiện nhân Tô Nhược Uyển kia!"

Nếu không phải Tô Nhược Uyển lén chạy mất, sao nàng có thể rơi vào kết cục này?

Nhưng Tô Cẩm Ca vừa nói xong, cửa phòng liền bị đẩy ra, chỉ thấy tiến vào là Tô thượng thư với vẻ mặt tức giận. Tô Cẩm Ca phản ứng rất nhanh, khoảnh khắc Tô thượng thư tiến vào nàng lại làm ra một bộ dáng uỷ khuất.

"Cha. Người phải làm chủ cho con, con là vì đi tìm Tam muội muội mới bị người ta hãm hại, việc này nhất định là có liên quan đến Tam muội muội!"

"Bang!"

Tô Cẩm Ca vừa mới dứt lời, Tô thượng thư liền cho nàng một cái tát. Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên làm Tô Cẩm Ca sững sờ tại chỗ, trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, nàng mới phản ứng lại. Tô Cẩm Ca che mặt lại, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.

"Cha thế mà lại đánh con? Con lớn đến như vậy từ trước tới nay người cũng chưa từng động thủ đánh con, hôm nay rõ ràng là Tô Nhược Uyển cố tình hãm hại con, cha cũng không điều tra rõ ràng đã vì nó mà đánh con, con có phải là nữ nhi thân sinh của người không?"

Dù vậy Tô Cẩm Ca vẫn như cũ mạnh miệng đổ tội cho Tô Nhược Uyển, hiện giờ giọng nàng cũng khàn đi, nếu ai không biết rất có thể sẽ tin lời nàng nói.

"Không điều tra rõ ràng? Ngươi tự nghe xem việc này có liên quan đến ngươi hay không!"

Tô thượng thư vừa nói xong liền có hạ nhân áp giải gã sai vặt tiến vào. Gã sai vặt kia đã bị doạ đến mất trí, vừa vào phòng còn chưa chờ Tô thượng thư mở miệng hắn đã lập tức chỉ vào Tô Cẩm Ca.

"Chính là đại tiểu thư sai sử nô tài." Nói rồi gã sai vặt lại hoảng loạn móc ra một cái vòng tay, "Cái này là đại tiểu thư dùng để mua chuộc nô tài."

Dù sao Tô Cẩm Ca vẫn còn quá nhỏ, chỉ có tâm hại người nhưng lại không biết làm gì cũng không thể để lại chứng cứ. Hiện giờ chiếc vòng gã sai vặt lấy ra đúng là vòng tay nàng thường đeo, lúc ấy nàng tuỳ tiện đưa vòng tay cho gã sai vặt, căn bản không nghĩ đến chuyện sẽ bị phát hiện.

"Ta... Vòng tay này mấy ngày trước ta không cẩn thận làm mất, nhất định là có người nhặt được rồi hãm hại ta."

Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Tô Cẩm Ca căn bản không thể giải thích, đành phải tìm một cái cớ sứt sẹo. Nhưng dù sao cũng có tật giật mình, khi Tô Cẩm Ca nói lời này trên mặt đã toát ra mồ hôi lạnh. Dưới sự căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng hơi run lên.

"Nếu đã như vậy, ngươi giải thích thế nào về việc ngươi sai nha hoàn đi tìm Uyển Nhi bảo là ta say rượu?"

Mắt thấy Tô Cẩm Ca muốn hắt nước bẩn lên người Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần đã kịp thời che chở cho Tô Nhược Uyển. Mà hắn vừa hỏi xong, trên mặt Tô Cẩm Ca tràn đày chột dạ, khi nhìn về phía Tô thượng thư ánh mắt cũng có chút né tránh.

"Ta... Ta không có, không phải ta làm."

Lần này ngữ khí của Tô Cẩm Ca rõ ràng yếu đi không ít, cúi thấp lắc đầu, căn bản không dám nhìn vào mắt Tô thượng thư. Bộ dáng chột dạ này liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra vấn đề.

Tô thượng thư đối với Tô Cẩm Ca thất vọng đến cực điểm, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng không biết hối cải này của nàng, lòng Tô thượng thư cũng lạnh đi một nửa.

"Nếu ngươi đã không biết hối cải, ngày mai lập tức về tổ trạch suy ngẫm lại đi."

Chuyện ngày hôm nay làm đáy lòng Tô thượng thư tan vỡ, mà đưa Tô Cẩm ca về tổ trạch cũng coi như là lần cuối cùng ông giải quyết hậu quả cho Tô Cẩm Ca. Dù sao chuyện hôm nay đã bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ không lâu sẽ truyền ra ngoài. Nếu Tô Cẩm Ca tiếp tục ở lại kinh thành sợ là sẽ bị người ta nhạo báng.

Vả lại trải qua nhiều chuyện như vậy Tô thượng thư đã nhìn ra Tô Cẩm Ca cố tình nhắm vào Tô Nhược Uyển. Nếu không ngăn cách hai người ra, với tính tình của Tiêu Tuần, sau này cho dù ông là lão sư của hắn cũng không cứu được Tô Cẩm Ca.

Nhưng Tô Cẩm Ca lại không biết nỗi khổ tâm của Tô thượng thư, nàng chỉ biết tổ trạch ở quê tuy tu sửa xa hoa nhưng so với kinh thành phú quý vẫn kém xa.

Tô Cẩm Ca đã quen sống trong sung sướng, căn bản không muốn về quê chịu những ngày tháng cực khổ. Lúc này thấy Tiêu Tuần đứng bên cạnh Tô Nhược Uyển, trong lòng cũng theo đó dâng lên cảm giác không cam lòng.

Nàng không rõ vì sao Tô Nhược Uyển lại may mắn như vậy, rõ ràng chỉ là một thứ nữ hèn mọn lại có thể trở thành Thủ phụ phu nhân. Mà nàng đường đường là đích nữ phủ Thượng thư không chỉ kém hơn mà bây giờ còn bị đưa về nông thôn.

Trong lòng càng ngày càng mất cân bằng làm ánh mắt của Tô Cẩm Ca nhiễm đầy hận ý.

"Tất cả là tại ngươi! Nếu không phải do ngươi ta cũng sẽ không rơi vào kết cục này, sao ngươi không đi theo mẫu thân đoản mệnh kia của ngươi cùng nhau chết đi! Vì cái gì còn muốn sống đè đầu cưỡi cổ ta!"

"Cẩm Ca! Con đang nói mê sảng cái gì đấy, còn không mau xin lỗi cha con và muội muội đi."

Thấy Tô Cẩm ca duỗi tay chỉ vào Tô Nhược Uyển, cả người đều là bộ dáng si ngốc, Tô phu nhân nhìn Tô thượng thư, phát hiện ông đã tức đến cả người phát run, Tô phu nhân liền nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay Tô Cẩm Ca quát lớn, sợ Tô Cẩm Ca sẽ lại nói ra lời đại nghịch bất đạo gì chọc cho Tô thượng thư tức giận.

"Không cần xin lỗi, sau này ngươi ngoan ngoãn ở lại tổ trạch đi."

Tô thượng thư biết cho dù nàng xin lỗi cũng không phải thành tâm, mà hiện giờ ông cũng không có tâm trạng nghe Tô Cẩm Ca xin lỗi, sau khi nói xong liền thất vọng rời đi.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Cẩm Ca cùng Tô phu nhân. Tô phu nhân thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của nữ nhi nhà mình, trong lòng cũng không dễ chịu. Nhưng hiện giờ đưa Tô Cẩm Ca về quê xác thật là biện pháp tốt nhất.

"Cẩm Ca, cha con làm như vậy cũng là vì tốt cho con. Nếu Tiêu Tuần truy cứu việc hôm nay sẽ không thể chỉ đơn giản đưa con về quê như vậy."

"Con biết rồi, con muốn ở một mình một lát, nương về trước đi."

Trên mặt Tô Cẩm Ca còn vương nước mắt, ngữ khí lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, nói xong liền đẩy Tô phu nhân ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng lại, ánh mắt Tô Cẩm Ca lại trở nên hung ác. Chờ sau khi tiếng chân của Tô phu nhân biến mất, nàng mới đi đến trước cửa sổ trộm leo ra ngoài, sau đó lại nương theo ánh trăng ra khỏi phủ.

Ở trong phủ công chúa.

Mặc dù sắc trời đã tối nhưng trong phủ công chúa vẫn như cũ đang ca múa tưng bừng. Ninh An lười nhác ngồi dựa trên ghế dài, nghe thị nữ bẩm báo chuyện hôm nay phát sinh trong phủ Tướng quân. Ở bên cạnh còn có mấy nam tử diện mạo tuấn mỹ đang ân cần xao vai bóp chân cho nàng.

"Ồ, ta đã đánh giá cao đồ ngu xuẩn kia rồi."

Ninh An vừa trào phúng nói ra liền có một thị nữ đi đến, "Công chúa, đại tiểu thư phủ Thượng thư tới, nàng nói muốn gặp người."

Lời này làm Ninh An nhướng mi, khoé miệng cũng gợi lên ý cười giễu cợt, "Không gặp."

"Vâng."

Thị nữ được phân phó liền xoay người ra khỏi phòng. Mà Tô Cẩm Ca vẫn đang đau khổ chờ đợi bên ngoài phủ công chúa. Hiện giờ bộ dáng nàng vô cùng chật vật, xiêm y ướt đẫm cũng chưa kịp thay mới, cả người giống như gà rớt vào nồi canh, ôm cánh tay run bần bật đứng ngoài cổng.

Không biết qua bao lâu, khi cả người Tô Cẩm Ca đều trở nên đông cứng, cổng lớn phủ công chúa mới lần nữa mở ra. Nhìn thấy thị nữ đi ra, Tô Cẩm Ca nhanh chóng tiến lên, trong mắt tràn đầy tha thiết.

"Công chúa đã đồng ý gặp ta?"

"Tô tiểu thư thật ngại quá, giờ này công chúa của chúng ta đã nghỉ ngơi, ngươi vẫn là trở về đi."

Nói xong thị nữ kia cũng không đợi Tô Cẩm Ca mở miệng đã xoay người đi vào phủ công chúa. Sau đó cổng lớn lại một lần nữa đóng lại, Tô Cẩm Ca đứng ngoài cổng biểu tình trở nên cứng đờ.

Một lúc lâu sau nàng mới tê liệt ngã xuống đất, trên mặt cũng chảy xuống hai hàng lệ.