"Công chúa cùng Thủ phụ đại nhân tình đầu ý hợp là chuyện mọi người đều biết, ta sao có thể không biết tự lượng sức mình đoạt người với công chúa."
Tuy rằng trước kia Tô Cẩm Ca cảm thấy chỉ có Tiêu Tuần mới có thể xứng với nàng, nhưng hiện tại Ninh An đã hồi kinh, nàng biết mình không có cơ hội. Nhưng dù vậy nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Tô Nhược Uyển sống tốt.
Hiện giờ lời này của nàng vô cùng biết điều, nói xong nàng liền ngẩng đầu liếc Ninh An một cái. Chỉ thấy khoé miệng Ninh An gợi lên một tia trào phúng, trong mắt cũng tràn đầy khinh thường.
"Ngươi cũng có chút thông minh."
Ninh An sao lại nghe không ra ý tứ trong lời nói của Tô Cẩm Ca, đơn giản chính là muốn lợi dụng nàng để đối phó với Tô Nhược Uyển thôi. Mặc dù Ninh An thật sự có ý định đối phó Tô Nhược Uyển, nhưng tính tình nàng kiêu ngạo, tuyệt đối không thể chịu được việc bị người khác thao túng.
"Nhưng đáng tiếc bản lĩnh còn chưa đủ, nếu người kia không chịu phối hợp, sao ngươi không dùng chút thủ đoạn để người khác hiểu lầm quan hệ của hắn và Tô Nhược Uyển, dù sao hiệu quả cũng đều giống nhau không phải sao?" Ninh An vừa nói xong, đôi mắt Tô Cẩm Ca quả nhiên sáng lên, trên mặt cũng hiện lên một tia hưng phấn, lại lập tức vui sướng khom lưng hành lễ với Ninh An.
"Đa tạ công chúa chỉ điểm."
Tô Cẩm Ca tưởng rằng mình đã mượn được sức Ninh An, hoàn toàn quên mất ngay từ đầu nàng là muốn lợi dụng Ninh An để đối phó với Tô Nhược Uyển. Trong lòng nàng đã bắt đầu tính toán làm thế nào để Tô Nhược Uyển thân bại danh liệt.
"Tô tiểu thư không cần khách khí, ta và ngươi có thể trò chuyện, sau này nếu có khó khăn gì ngươi có thể tới tìm ta."
Khi nói chuyện khoé miệng Ninh An lại nhếch lên, lời này của nàng ý vị thâm trường, chính là muốn để Tô Cẩm Ca lầm tưởng rằng nàng trở thành chỗ dựa cho nàng ta. Như vậy Tô Cẩm Ca mới dám tất tay đối phó với Tô Nhược Uyển, cho dù có thành công hay không cũng không liên quan gì đến nàng.
"Đa tạ công chúa điện hạ. Như vậy sau này ta không cần lo lắng rồi."
Tô Cẩm Ca căn bản không phát hiện ra mục đích của Ninh An, ngược lại Ninh An còn vô cùng cảm kích nàng, cho rằng nếu thất thủ cũng sẽ có Ninh An giải quyết hậu quả cho nàng.
Bộ dáng ngu xuẩn này làm Ninh An càng thêm chướng mắt, vẫy tay đuổi nàng rời đi.
Bên này Tô Nhược Uyển không lâu sau đã tới một y quán, nàng trước tiên hỏi thăm qua, đây là một y quán cũ đã mở mấy chục năm, vị trí tuy có chút hẻo lánh nhưng nghe nói đại phu bên trong đều vô cùng tài giỏi.
Quả nhiên Tô Nhược Uyển vừa mới đi vào liền thấy một ông lão râu trắng ngồi trong y quán đang ngủ gà ngủ gật, nghe được có người đi vào hắn mới chậm rãi mở mắt.
"Cô nương muốn xem cái gì?"
"Làm phiền đại phu xem giúp ta nước thuốc trên chiếc khăn này có công hiệu gì."
Nói rồi Tô Nhược Uyển liền lấy chiếc khăn dính nước thuốc ra, đại phu ở phía đối diện nhận lấy khăn híp mắt nhìn nhìn, sau đó lại bưng một chén nước thả khăn vào trong.
Chẳng mấy chốc chén nước liền chuyển sang màu nước thuốc, lúc này đại phu kia mới bưng chén nước lên ngửi thử.
"Đây là thuốc bổ thận tráng dương, nhưng thuốc này có tính hung, nam tử khoẻ mạnh không nên uống nhiều."
Lời này của đại phu đã chứng thực được phỏng đoán trong lòng Tô Nhược Uyển, nhưng nàng không nghĩ tới Tiêu Tuần lại uống loại thuốc tổn hại đến thân thể như vậy. Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển đột nhiên sửng sốt, trong lòng cũng sinh ra một suy đoán không tốt.
Hay là Tiêu Tuần thật sự không được?
Cẩn thận nhớ lại, Tô Nhược Uyển không phát hiện ra Tiêu Tuần có chút dấu hiệu không được nào, không những thế lần nào hắn cũng khiến nàng mệt quá sức. Đặc biệt là mấy đêm uống thuốc, Tô Nhược Uyển bị hắn lăn lộn đến mức suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng.
Sau khi nghĩ lại, Tô Nhược Uyển cau mày. Nàng không khỏi lo lắng Tiêu Tuần có thật sự mắc phải bệnh kín hay không, dù sao nàng còn đang muốn sinh hài tử, Tiêu Tuần không thể ngay lúc này xảy ra vấn đề được.
Lúc này Tô Nhược Uyển lại nhìn sang đại phu bên cạnh, trong mắt không khỏi nhiều thêm vài phần tha thiết.
"Đại phu, cơ thể của phu quân ta khả năng xảy ra chút vấn đề, ngươi có thể theo ta trở về xem cho hắn được không?"
"Cô nương dẫn đường đi."
Đại phu thật ra rất dễ nói chuyện, nói xong liền đứng dậy với lấy hòm thuốc bên cạnh, đi theo Tô Nhược Uyển đến phủ Thủ phụ.
Hôm nay Tiêu Tuần không có việc gì, hạ triều liền trở về phủ. Nhưng hắn vừa bước vào cửa đã bị hạ nhân dẫn tới tiền sảnh.
"Phu quân, chàng đã trở lại!"
Tiêu Tuần còn chưa vào đến tiền sảnh, Tô Nhược Uyển đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Chỉ thấy Tô Nhược Uyển trước tiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới đi đến trước người hắn.
Thấy vậy Tiêu Tuần liền ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng xoa đầu nàng, lại nhìn thoáng qua trong sảnh.
"Có khách tới sao?"
"Không có, phu quân đi theo ta sẽ biết."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền nắm lấy tay Tiêu Tuần đi về phía trước. Mà sau khi hai người tiến vào, Tiêu Tuần thấy người ngồi bên trong là đại phu, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
"Sao phu nhân lại tìm đại phu, cảm thấy không khoẻ sao?"
"Không phải ta muốn xem đại phu mà là chàng, phu quân mau ngồi xuống để đại phu bắt mạch."
Ngữ khí của Tô Nhược Uyển có chút vội vàng, nàng ấn Tiêu Tuần ngồi xuống ghế để đại phu bắt mạch cho Tiêu Tuần. Nhưng Tiêu Tuần đối với chuyện này lại vô cùng kháng cự, không chờ đại phu lại đây hắn đã cầm lấy tay Tô Nhược Uyển.
"Mấy ngày trước thái y đã xem qua, cơ thể của vi phu không có vấn đề, phu nhân vẫn là cho đại phu trở về đi."
Sắc mặt Tiêu Tuần cứng đờ, hiển nhiên là đang che giấu cái gì. Hành động này làm Tô Nhược Uyển càng thêm chắc chắn cơ thể Tiêu Tuần xảy ra vấn đề. Vì thế nàng lại nắm lấy tay Tiêu Tuần, thần sắc cũng theo đó trịnh trọng hơn vài phần.
"Không được, phải để đại phu xem xong ta mới có thể yên tâm, huống hồ là ta mời đại phu tới, cũng không thể để hắn đi tay không một chuyến."
Lời này làm Tiêu Tuần sinh ra chút do dự, nhưng hiện giờ thái độ của Tô Nhược Uyển vô cùng kiên quyết, nhất định phải để đại phu nhìn xem nàng mới có thể yên tâm. Sau khi Tiêu Tuần suy nghĩ một lúc đành phải đồng ý.
"Nếu đã như vậy thì để đại phu xem cho ta đi."
Đại phu ở bên cạnh sớm đã chờ lâu, Tiêu Tuần vừa mới đồng ý, hắn liền cầm lấy hòm thuốc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tuần, duỗi tay bắt mạch cho Tiêu Tuần.
"Cơ thể của đại nhân không có vấn đề gì."
Một lát sau đại phu mới vuốt râu mở miệng làm Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này, giọng nói của đại phu lại truyền tới.
"Nhưng đại nhân bị nóng gan quá mức, không cần dùng thêm thuốc bổ thận tráng dương, tránh cho túng dục quá độ gây tổn thương đến cơ thể, để ta kê cho đại nhân mấy phương thuốc làm giảm bốc hoả, chỉ cần uống hàng ngày là được."
Đại phu vừa nói xong, thần sắc hai người đều có chút xấu hổ. Tô Nhược Uyển ngượng ngùng dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt Tiêu Tuần cũng có vài phần mất tự nhiên, nhưng trừ cái này ra trong mắt hắn còn có chút khiếp sợ.
"Làm phiền rồi, người đâu đưa đại phu về."
Sau khi đại phu kê xong phương thuốc, Tiêu Tuần liền cho người đưa đại phu trở về. Chờ đến khi trong tiền sảnh chỉ còn lại hắn cùng Tô Nhược Uyển, sự xấu hổ nơi đáy lòng của Tô Nhược Uyển mới giảm đi một chút.
Nhưng khi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần vẫn đang mất tự nhiên như cũ, nàng liền cảm thấy yên tâm, đồng thời không khỏi sinh ra chút tò mò.
"Vì sao đêm nào phu quân cũng phải uống thuốc bổ?"
Nghĩ mấy đêm Tiêu Tuần càng thêm không khắc chế, Tô Nhược Uyển thật sự không rõ vì sao hắn lại phải làm điều thừa đi uống thuốc bổ.
Nhưng mà nàng vừa hỏi xong, Tiêu Tuần liền đứng dậy đi đến trước mặt nàng, thần sắc tràn đầy nghiêm túc.
"Vi phu đã uống canh hạt sen phu nhân để lại."
Nói rồi Tiêu Tuần lại tạm dừng một chút, khi nhìn về phía Tô Nhược Uyển, trong con ngươi tựa hồ nhiều thêm một tia đáng thương. Như thế làm Tô Nhược Uyển càng thêm nghi hoặc, không hiểu hắn uống thuốc bổ thì liên quan gì đến canh hạt sen.
"Vi phu sợ sau này phu nhân sẽ ghét bỏ vi phu nên mới bảo người sắc chút thuốc bổ. Mặc dù vừa rồi đại phu khám không ra vấn đề gì, nhưng ngày mai vi phu vẫn là tìm thái y xem một chút cho yên tâm."
Sau khi Tiêu Tuần suy nghĩ một lúc lại cầm lấy tay Tô Nhược Uyển, biểu tình đứng đắn làm Tô Nhược Uyển nhịn không được bật cười. Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao Tiêu Tuần lại như thế, thì ra là do nhìn thấy câu nói ở mặt sau bức hưu thư, hiểu lầm là nàng bỏ thuốc vào trong canh hạt sen.
Khi lần nữa nhìn về phía Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển thế nhưng cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
"Đó chỉ là chén canh hạt sen bình thường thôi, ta sợ phu quân không nhìn thấy hưu thư nên mới đi làm, cũng không cho thêm cái gì vào."
Lời này vừa nói ra, Tiêu Tuần quả thực sửng sốt, biểu tình trên mặt cũng một lời khó nói hết.
Thuốc bổ thận là hắn lén đi mua, dù sao loại chuyện này tổn hại đến thể diện nên hắn cũng không đi khám thái y. Lại chưa từng nghĩ tất cả đều là hiểu lầm, canh hạt sen hắn uống chỉ là một chén canh bình thường.
Hiện giờ cuối cùng chân tướng đã rõ ràng, Tiêu Tuần không khỏi sinh ra một tia quẫn bách, đặc biệt là khi thấy nụ cười trên mặt Tô Nhược Uyển, hắn không khỏi mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
"Thi ra là ta hiểu lầm, nếu cơ thể không có vấn đề gì, vậy sau này vi phu không uống chén thuốc kia nữa."
Nghĩ đến bởi vì hiểu lầm này hắn lo lắng không biết bao lâu, ngữ khí Tiêu Tuần có chút khó chịu. Lúc này Tô Nhược Uyển thừa dịp Tiêu Tuần không chú ý ghé lại gần nhanh chóng hôn hắn một cái.
"Phu quân, chàng cũng thật là đáng yêu."
Sau khi hôn trộm, Tô Nhược Uyển còn đánh bạo nhéo nhéo mặt Tiêu Tuần, động tác này làm Tiêu Tuần có phản ứng, mắt thấy ánh mắt Tiêu Tuần đã tối lại, đang muốn vươn tay bắt lấy nàng, Tô Nhược Uyển lập tức cầm lấy phương thuốc bên cạnh kéo giãn khoảng cách với Tiêu Tuần.
"Ta đi bảo người bốc thuốc cho phu quân."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền cười ra khỏi tiền sảnh, chờ đến khi Tiêu Tuần ra ngoài, Tô Nhược Uyển đã giao phương thuốc cho hạ nhân. Đến lúc dùng bữa, chén thuốc đã được đặt lên bàn.
"Phu quân, nhân lúc còn nóng chàng mau uống đi, tránh cho lại chảy máu mũi."
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển còn mang theo chút trên chọc, nói xong còn chủ động đưa chén thuốc cho Tiêu Tuần. Mà Tiêu Tuần dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nhược Uyển cầm chén thuốc lên uống một hơi, sau đó lại gắp cho Tô Nhược Uyển một miếng cá kho.
Chờ sau khi dùng bữa tối xong, Tiêu Tuần ở trước bàn đọc sách còn Tô Nhược Uyển ở một bên phân phó hạ nhân đem chăn đến thư phòng. Hành động này làm trong lòng Tiêu Tuần có chút bất an, sau khi buông quyển sách trên tay xuống hắn liền đi đến cạnh Tô Nhược Uyển.
"Phu nhân làm gì vậy?"
"Phân phó người trải giường chiếu giúp phu quân nha, ta cảm thấy đại phu nói không sai, phu quân cần thanh tâm quả dục, không thể để cơ thể tổn hại được, vậy nên mấy ngày này phu quân ngủ ở thư phòng đi."
Ngữ khí của Tô Nhược Uyển có chút hưng phấn, khoé miệng cũng bất giác cong lên, nhưng khi Tiêu Tuần nhìn qua, nàng lại cực lực khắc chế biểu tình trên mặt.
Mặc dù Tiêu Tuần sẽ không uống loại thuốc kia nữa, nhưng mấy ngày trước Tiêu Tuần thật sự đem nàng lăn lộn quá sức, hiện giờ chỉ vừa nghĩ đến, Tô Nhược Uyển đã cảm thấy eo chân bủn rủn. Nếu còn tiếp tục ngủ chung giường với Tiêu Tuần, cho dù Tiêu Tuần nhẫn nại nhịn, Tô Nhược Uyển cũng sợ chính mình không chịu được dụ hoặc tự mình chuốc lấy cực khổ.
"Phu quân yên tâm, đợi đến ngày nghỉ phép* là chàng có thể trở về ngủ rồi."
*Nghỉ phép (休沐): ngày xưa làm quan cứ mười ngày sẽ được nghỉ một lần để tắm gội, cũng chính là ngày nghỉ phép.
Mắt thấy Tiêu Tuần muốn cự tuyệt, Tô Nhược Uyển nói xong liền nhón chân hôn lên môi Tiêu Tuần một cái, ngay sau đó lại đưa một cái gối cho Tiêu Tuần.
"Không còn sớm nữa, phu quân mau đi nghỉ đi."
"Được, phu nhân cũng nghỉ sớm đi, đừng để hại mắt."
Tiêu Tuần biết Tô Nhược Uyển thích xem thoại bản, đặc biệt làm vào ban đêm khi hứng thú thậm chí còn đọc đến tận khuya. Rất nhiều lần nửa đêm hắn trở về đều bắt được Tô Nhược Uyển đang xem thoại bản.
Lúc này hắn vừa nói xong, trên mặt Tô Nhược Uyển quả nhiên hiện lên vẻ chột dạ. Nhưng rất nhanh nàng lại thề son sắt.
"Phu quân cứ yên tâm đi, ta sẽ đi nghỉ sớm, chàng cũng mau nghỉ ngơi đi."
Nói xong Tô Nhược Uyển lại phất tay với Tiêu Tuần, lúc này Tiêu Tuần mới ôm gối đi về phía thư phòng. Bóng dáng Tiêu Tuần dưới ánh trăng bị kéo dài ra, Tô Nhược Uyển nhìn bóng lưng hắn đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương.
Nhưng nghĩ đến eo của mình còn có chút đau nhức, Tô Nhược Uyển liền từ bỏ ý nghĩ kêu Tiêu Tuần trở về. Thẳng đến khi nhìn thấy Tiêu Tuần đi vào thư phòng, nàng mới đóng cửa phòng lại.
Vào phòng nàng liền thổi tắt hết tất cả đèn dầu trong phòng, chỉ để lại một cái đèn dầu nhỏ. Cái đèn dầu này toả ra ánh sáng vô cùng mong manh, ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy, nhưng để ở đầu giường vừa vặn đủ để Tô Nhược Uyển đọc thoại bản.
Đây chính là biện pháp Tô Nhược Uyển nghĩ ra sau nhiều lần bị Tiêu Tuần bắt được.
Nhưng từ khi thành thân đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần phân phòng ngủ. Mặc dù có thể trộm đọc thoại bản, nhưng Tô Nhược Uyển lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngay cả thoại bản ngày thường vô cùng hứng thú bây giờ cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Chẳng mấy chốc Tô Nhược Uyển liền cảm thấy hối hận, nhưng hôm nay là nàng đuổi Tiêu Tuần đến thư phòng, lúc này lại chủ động đi tìm Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển thật sự không có mặt mũi.
Sau khi rối rắm một lúc, Tô Nhược Uyển cũng không còn tâm tư xem thoại bản, trực tiếp tắt đèn dầu định đi ngủ.
Nhưng bên cạnh thiếu Tiêu Tuần làm nàng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Mọi ngày bằng giờ này Tô Nhược Uyển đã sớm buồn ngủ, nhưng đêm nay nàng lại trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề có chút buồn ngủ.
Bóng đêm dần dày đặc, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng chậm rãi cao lên, sau khi quay người lại, Tô Nhược Uyển cuối cùng nhịn không được xuống giường. Nàng có chút chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy phía thư phòng tối om, bên ngoài cũng yên tĩnh dị thường, chắc hẳn là Tiêu Tuần đã sớm đi ngủ.
Thấy vậy lá gan của Tô Nhược Uyển cũng lớn hơn một chút, cầm lấy gối đầu của mình lặng lẽ ra khỏi phòng.
Ánh trăng đêm nay không tồi, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy rõ ràng con đường phía trước, tiện cho Tô Nhược Uyển lén đi đến thư phòng.
Thư phòng ở trong cùng một viện với nhà chính, rất nhanh Tô Nhược Uyển đã đến bên ngoài thư phòng, trước khi mở cửa nàng còn nhìn thoáng qua cửa sổ, xác định đèn bên trong đã tắt nàng mới thật cẩn thận đi đến đẩy cửa phòng ra.
Cửa sổ thư phòng vẫn chưa mở, bên trong là một mảnh tối đen, Tô Nhược Uyển chỉ có thể miễn cưỡng thấy đường phía trước. Ngày thường nàng tới thư phòng không ít lần, đối với bố cục bên trong cũng coi như quen thuộc, rất nhanh liền sờ soạng đi đến trước giường.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển vốn đang căng thẳng lại bình tĩnh hơn chút. Sau khi cẩn thận để gối lên, nàng lại không yên tâm cúi người tới gần Tiêu Tuần.
"Phu quân?"
Nhẹ giọng gọi Tiêu Tuần mấy lần cũng không thấy có bất kỳ phản ứng gì, nàng lại giơ tay đẩy đẩy Tiêu Tuần nhưng vẫn như cũ không được đáp lại. Lúc này Tô Nhược Uyển mới yên tâm thả lỏng, xốc một góc chăn lên nằm vào.
Chóp mũi lại truyền đến hơi thở quen thuộc làm Tô Nhược Uyển cảm thấy vô cùng an tâm, cơn buồn ngủ cũng theo đó ập tới. Sau khi cầm tay Tiêu Tuần đặt lên eo mình, Tô Nhược Uyển mới yên tâm nhắm mắt lại.
Nhưng mà đúng lúc này vòng tay trên eo lại đột nhiên siết chặt, thanh âm của Tiêu Tuần cũng truyền vào trong tai nàng.
"Sao phu nhân lại đến đây? Không sợ vi phu không thể kiềm chế được hay sao?"
"Thiếu phu quân ta không ngủ được."
Nếu đã bị phát hiện, Tô Nhược Uyển cũng không giấu giếm nữa, nhưng thật ra nàng rất tò mò Tiêu Tuần phát hiện nàng vào khi nào.
"Phu quân nghe thấy động tĩnh khi nào?"
Từ khi phu nhân bắt đầu ra khỏi phòng. Ban đêm thiếu phu nhân vi phu cũng trằn trọc khó ngủ."
Khi nói chuyện cánh tay Tiêu Tuần lại siết chặt hơn, mà thanh âm trầm thấp của hắn quanh quẩn ở bên tai Tô Nhược Uyển làm tim nàng không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp. Nương theo bóng đêm nhìn con ngươi đen nhánh của Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động.
Ngay sau đó nàng liền tiến lại gần hôn lên môi Tiêu Tuần, bình thường Tô Nhược Uyển rất ít khi chủ động, hiện giờ động tác vẫn có chút bỡ ngỡ. Nhưng Tiêu Tuần lại không đảo khách thành chủ mà tuỳ ý để nàng làm loạn trên môi mình.
Cuối cùng chờ đến khi Tô Nhược Uyển không còn sức, Tiêu Tuần mới lần nữa nắm giữ quyền chủ động.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển. Khi Tô Nhược Uyển đang muốn dán sát vào Tiêu Tuần lần nữa, Tiêu Tuần lại đè bả vai nàng lại, ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Không còn sớm nữa, mau ngủ đi."
Tiêu Tuần thế nhưng lại chủ động cự tuyệt Tô Nhược Uyển làm Tô Nhược Uyển có chút ngoài ý muốn. Nhưng giờ phút này nàng xác thật vô cùng buồn ngủ, vì thế nàng lại nhanh chóng hôn lên môi Tiêu Tuần một cái rồi mới vừa lòng nhắm mắt lại.