Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 48




"Phu quân, vừa rồi ở Ngự thư phòng bệ hạ tặng ta một phần lễ vật, nhưng ngài ấy nói phải hồi phủ mới có thể xem."

Khi trở lại trong phủ, Tô Nhược Uyển liền lấy ra chiếu thư của hoàng đế. Tiêu Tuần nhìn thấy chiếu thư hơi sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tò mò của Tô Nhược Uyển, hắn lại cười sờ đầu nàng.

"Nếu phu nhân tò mò thì mở ra xem đi."

Lời này của Tiêu Tuần rất hợp ý Tô Nhược Uyển, nàng gật đầu rồi mở chiếu thư ra. Nhưng sau khi xem nội dung bên trong, vẻ tò mò trên mặt Tô Nhược Uyển chuyển thành khiếp sợ.

"Làm sao vậy?"

"Phu quân, bệ hạ muốn phong nhi tử của chúng ta làm thái tử."

Nói xong Tô Nhược Uyển vẫn cảm thấy không thể tin nổi, lại cúi đầu xác nhận lần nữa nội dung trong chiếu thư, sau khi xác định ở đó viết phong nhi tử của hai người làm thái tử, vẻ mặt kinh ngạc của Tô Nhược Uyển lại nghiêm trọng hơn vài phần. Nàng căn bản không hiểu vì sao hoàng đế lại hạ thánh chỉ này.

"Bệ hạ đây là đang nói giỡn với chúng ta sao?"

Tuy hoàng đế chỉ có một mình Ninh An là con nối dõi, nhưng hiện giờ ngài ấy vẫn đang tuổi tráng niên, phi tần trong hậu cung cũng không ít, nếu muốn có hài tử cũng không phải việc khó. Tô Nhược Uyển thật sự không thể tin được hoàng đế sẽ quyết định qua loa như thế này.

"Bệ hạ vẫn luôn như vậy, phu nhân không cần để ý đến chiếu thư này."

Tiêu Tuần lấy chiếu thư nhìn thoáng qua, trên mặt không hề gợn sóng, sau đó liền đi đến trước bàn, mở ngăn kéo cất chiếu thư vào. Mà lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện trong ngăn kéo còn có rất nhiều chiếu thư sáng chói.

"Những cái đó viết gì thế?"

"Phu nhân tự mình xem đi."

Nói rồi Tiêu Tuần liền lấy tất cả chiếu thư bên trong ra. Tô Nhược Uyển tò mở mở một cuộn, đọc được một phần, Tô Nhược Uyển không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tuần. Nhưng sau khi mở tất cả ra, biểu tình của nàng cũng dần bình tĩnh lại, tựa hồ đối với nội dung bên trong đã tập mãi thành quen.

Trong những chiếu thư này tất cả đều là muốn phong Tiêu Tuần làm thái tử, hoặc là chờ sau khi hoàng đế băng hà truyền ngôi vị cho Tiêu Tuần.

"Cho nên bệ hạ vốn dĩ là muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho phu quân nhưng phu quân không đồng ý nên bệ hạ mới đánh chủ ý lên nhi tử của chúng ta?"

Hoàng đế chấp nhất như thế không khỏi làm Tô Nhược Uyển cảm thấy vô cùng thú vị, bất quá nàng không hiểu vì sao Tiêu Tuần lại từ chối chuyện tốt này. Đợi Tiêu Tuần gật đầu Tô Nhược Uyển liền nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Đây chính là chuyện tốt hiếm có, vì sao phu quân không đồng ý?"

Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người muốn bước lên vị trí chí cao vô thượng kia, thậm chí sớm đã có tin đồn Tiêu Tuần dã tâm bừng bừng muốn mưu triều soán ngôi vị. Hiện giờ cơ hội bày ở trước mặt Tiêu Tuần, hắn lại không muốn, việc này thật đúng là kỳ quái.

Thấy trong con ngươi của Tô Nhược Uyển tràn đầy tò mò, Tiêu Tuần cong khoé miệng, lại cúi người sát vào Tô Nhược Uyển.

"Làm hoàng đế thì phải nạp phi, còn có hậu cung ba nghìn giai lệ, phu nhân có thể chịu đựng những nữ tử khác..."

"Được rồi, không cần nói nữa, ta biết phu quân không muốn làm hoàng đế, chúng ta cất những thánh chỉ này đi, coi như chưa từng nhìn thấy."

Tiêu Tuần còn chưa nói xong, Tô Nhược Uyển đã nhanh chóng che miệng hắn lại.

Chung Tiêu Tuần với những nữ tử khác là chuyện tuyệt đối không có khả năng, trừ phi nàng hoà ly với Tiêu Tuần, nếu không cho dù Tiêu Tuần muốn nạp thiếp cũng không được.

Bộ dáng sốt ruột này làm trong mắt Tiêu Tuần hiện lên ý cười. Hắn biết rõ dù Tô Nhược Uyển không thích hắn cũng tuyệt đối không chịu được phu quân của mình cưới nữ tử khác.

"Vậy phu nhân có thể tưởng tượng được nhi tử của chúng ta làm thái tử không?"



Tiêu Tuần cầm tay Tô Nhược Uyển lại ghé sát vào nàng, trong mắt cũng ấp ủ cảm xúc nhìn không hiểu.

"Nhưng mà chúng ta không có nhi tử nha."

Chưa nghĩ đã buột miệng thốt ra, nhưng nói xong nàng lại phát hiện ánh mắt Tiêu Tuần tựa hồ có chút không thích hợp. Tô Nhược Uyển theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhưng ngay sau đó bên hông liền có một đôi bàn tay to lớn gắt gao ôm lấy nàng.

"Vi phu lại nỗ lực để có."

"Chính là..."

Tô Nhược Uyển còn chưa nói xong, nụ hôn của Tiêu Tuần theo đó mà đến, căn bản không cho Tô Nhược Uyển thời gian phản ứng. Qua hồi lâu Tiêu Tuần mới buông nàng ra, Tô Nhược Uyển cũng xụi lơ trong ngực Tiêu Tuần, trong lòng còn nghĩ đến việc nhi tử của hai người làm thái tử.

"Phu quân, không thể làm..."

Lúc này Tiêu Tuần đột nhiên bế ngang Tô Nhược Uyển lên, xoay người liền đặt nàng lên bàn. Hành động này doạ Tô Nhược Uyển không nhẹ, ôm lấy cổ Tiêu Tuần không muốn hắn buông mình xuống.

"Nơi này là thư phòng, không được..."

"Bên ngoài không có ai, phu nhân không cần lo lắng."

Vừa dứt lời, thân mình Tiêu Tuần liền đè xuống, căn bản không cho Tô Nhược Uyển cơ hội cự tuyệt, cúi đầu hôn lên cổ nàng.

Chẳng mấy chốc tiếng nức nở của Tô Nhược Uyển liền vang lên, nhưng dù vậy nàng không quên nói không cho nhi tử làm thái tử.

......

Từ sau hôm ấy cùng Ninh An xé rách mặt, Tô Nhược Uyển không vào trong cung nữa, Ninh An cũng không phái người đến mời nàng.

Nhưng hôm nay khi Tô Nhược Uyển đang ở trong phủ chơi cùng Tiêu Quất, đột nhiên có hạ nhân mang một phong thư đến, nói là công chúa Ninh An đưa tới.

Tô Nhược Uyển nghe xong trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn. Kỳ thật ngày ấy Ninh An nói xong xác thật làm nàng có chút sợ hãi. Nàng sợ Tiêu Tuần thật sự giống như công chúa Ninh An nói, chỉ cần ngoắc tay sẽ lập tức hồi tâm chuyển ý.

Cũng bởi vậy đã nhiều ngày Tô Nhược Uyển khống chế chính mình không nghĩ đến những lời kia của Ninh An, phảng phất như vậy Tiêu Tuần sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về nàng.

Tô Nhược Uyển nhìn chằm chằm vào phong thư hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở phong thư ra. Sau khi lấy bức thư ra chỉ thấy bên trên viết "Ngươi đoán hắn sẽ chọn ai?".

Tuy là một câu cực kỳ đơn giản nhưng Tô Nhược Uyển lại nhìn ra sự nắm chắc chiến thắng trong đó. Tô Nhược Uyển cầm bức thư thần sắc cứng đờ, mãi đến khi Hoàn Nhi đi đến cạnh nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao lại mất hồn mất vía thế?"

Hoàn Nhi thấy trời thay đổi như là muốn mưa liền lại đây kêu Tô Nhược Uyển về phòng, ai ngờ thấy Tô Nhược Uyển hồi lâu vẫn không có phản ứng. Thấy trên mặt Tô Nhược Uyển đầy vẻ thất hồn lạc phách, Hoàn Nhi không khỏi lo lắng cho Tô Nhược Uyển.

"Ta không có việc gì, chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi, vào đi."

Sau khi khép bức thư lại, Tô Nhược Uyển lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, thấy trên trời mây đen giăng kín liền ôm Tiểu Quất vào trong phòng.

Trở lại phòng, Tô Nhược Uyển liền đuổi bọn Hoàn Nhi ra ngoài. Thẳng đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, nàng mới lần nữa mở phong thư ra. Nhìn chằm chằm chữ viết trên đó, Tô Nhược Uyển lại thất thần hồi lâu.

Mà nàng không biết chính là giờ phút này bên ngoài đang có một tiểu nha hoàn nấp ở bên cửa sổ nhìn trộm nàng, thấy biểu tình mất mát của nàng, bộ dáng như sau khi bị chịu đả kích, nha hoàn kia mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

"Tiểu thư, đại nhân nói hôm nay công vụ bận rộn nên không trở lại ăn cơm, đại nhân còn nói đêm nay có lẽ hắn sẽ về muộn, bảo người ngủ trước."

Tới tối, Tô Nhược Uyển đang chờ Tiêu Tuần trở về dùng bữa tối, ai ngờ hạ nhân đột nhiên truyền tin đến, nói Tiêu Tuần đêm nay không trở lại dùng bữa. Tuy trước kia khi Tiêu Tuần bận rộn công vụ cũng thường xuyên không trở lại dùng bữa tối. Nhưng hôm nay công chúa Ninh An vừa đưa tin tới, Tiêu Tuần liền không trở về, điều này làm cho Tô Nhược Uyển không khỏi nghĩ nhiều.

"Ta đã biết, mang cơm lên đi."

"Từ từ, ta nhớ rõ không lâu trước đây Sở tỷ tỷ tặng ta một ít rượu hoa đào, ngươi đem tới đây đi."

Hoàn Nhi còn chưa đi được bao xa, Tô Nhược Uyển lại kêu nàng quay lại. Mà Hoàn Nhi cũng phát hiện ra Tô Nhược Uyển không quá thích hợp, nhưng nàng thân là hạ nhân không dám hỏi chuyện chủ tử, vì thế sau khi do dự một phen nàng liền nghe theo.

"Vâng, nô tỳ đi lấy ngay, nhưng uống nhiều rượu tổn hại thân thể, tiểu thư ngàn vạn lần đừng uống nhiều quá."

Hoàn Nhi rốt cuộc là quan tâm Tô Nhược Uyển, trước khi đi xuống vẫn không yên tâm nhắc nhở Tô Nhược Uyển một câu.

Không lâu sau hạ nhân liền đưa đồ ăn tới, trong phủ mỗi một món đều làm theo sở thích của Tô Nhược Uyển. Nhưng hiện giờ nhìn bàn đồ ăn đầy món mình thích, Tô Nhược Uyển lại làm thế nào cũng không ăn nổi.

Mặc dù trong lòng nàng nói bản thân không cần nghĩ nhiều, nhưng nàng thế nào cũng không khống chế được chính mình. Cuối cùng Tô Nhược Uyển buông chiếc đũa trong tay xuống, lại cầm lấy chén rượu hoa đào bên cạnh lên, một ly lại một ly rót xuống.

Chờ đến khi Tiêu Tuần hồi phủ sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng cũng không có ánh nến. Ngày thường lúc này Tô Nhược Uyển đã sớm đi ngủ, vì không muốn đánh thức Tô Nhược Uyển nên động tác đẩy cửa của Tiêu Tuần cũng vô cùng cẩn thận.

Nhưng vào trong phòng lại có một mùi rượu quanh quẩn ở chóp mũi Tiêu Tuần làm cho hắn nhíu mày, có chút không yên tâm đi đến cạnh giường.

Khi sắp tới gần giường, hắn mới phát giác ra một tia dị thường. Nương theo ánh trăng mỏng manh, chỉ thấy Tô Nhược Uyển đang cuộn tròn trên giường, bộ dáng vô cùng đáng thương.

"Sao phu nhân còn chưa đi ngủ?"

Khi nói chuyện Tiêu Tuần lại thắp đèn dầu lên, nhưng đến khi đèn sáng hắn cũng không thấy Tô Nhược Uyển đáp lại. Mãi đến khi xoay người hắn mới phát hiện trên mặt Tô Nhược Uyển tràn đầy nước mắt.



"Làm sao vậy? Có người khi dễ phu nhân?"

Biểu tình của Tiêu Tuần nháy mắt cứng đờ, hoảng loạn thu hồi mồi lửa, bước nhanh đến trước mặt Tô Nhược Uyển. Đang muốn duỗi tay lau nước mắt cho Tô Nhược Uyển, nàng lại quay đầu sang một bên, sau đó không nói một lời dịch sang hướng bên kia.

"Phu nhân chính là vì vi phu trở về quá muộn? Vi phu bảo đảm về sau mỗi ngày đều trở về dùng bữa tối với phu nhân được không?"

Dáng vẻ này của Tô Nhược Uyển làm Tiêu Tuần vô cùng đau lòng, hắn lấy khăn tay ra tiến đến cạnh Tô Nhược Uyển lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn càng lau nước mắt Tô Nhược Uyển càng không ngăn được, cuối cùng trực tiếp thấp giọng khóc nức nở.

Tiêu Tuần luống cuống tay chân ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng, lúc này cảm xúc của Tô Nhược Uyển mới dần ổn định lại. Ngửi được mùi rượu trên người Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần lại sờ đầu nàng.

"Vi phu đi nấu chút canh giải rượu cho phu nhân được không?"

"Không được, chàng không được đi."

Thẳng đến khi Tiêu Tuần chuẩn bị đứng dậy, Tô Nhược Uyển mới sinh ra chút phản ứng, gắt gao ôm chặt lấy Tiêu Tuần không cho hắn rời đi. Thấy Tô Nhược Uyển cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, Tiêu Tuần mới dần thả lỏng.

"Vi phu không đi, vậy phu nhân có thể nói cho vi phu biết hôm nay bị uỷ khuất gì được không?"

Tiêu Tuần vừa mới hỏi, nước mắt Tô Nhược Uyển lại chảy xuống. Khi Tiêu Tuần đang chân tay luống cuống, Tô Nhược Uyển lại đẩy hắn ra, ngữ khí cũng tràn đầy u oán.

"Vì cái gì mà bây giờ chàng mới trở về?"

Ý thức được Tô Nhược Uyển bởi vì mình không kịp về mới trở nên như vậy Tiêu Tuần hơi sửng sốt, sau đó trên mặt không khỏi hiện lên một tia bất đắc dĩ.

"Hôm nay công vụ bận rộn nên về muộn một chút, lần sau vi phu nhất định sẽ về trước bữa tối được không?"

"Đồ lừa đảo! Chàng rõ ràng là đi gặp công chúa Ninh An."

Nói xong Tô Nhược Uyển lại lùi về phía sau, không cho Tiêu Tuần tới gần. Lời nói không ngọn nguồn này làm Tiêu Tuần sững sờ tại chỗ, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần mới ý thức được hình như Tô Nhược Uyển hiểu lầm cái gì.

"Vi phu thật sự bận xử lý công vụ, không đi gặp công chúa Ninh An. Nếu phu nhân không tin chi bằng ngày mai theo vi phu đi Nội Các, hỏi các quan viên trong Nội Các được không?"

"Ta không tin, nam nhân các ngươi đều sẽ gạt người."

Tô Nhược Uyển đã bị men say chi phối, căn bản không muốn nghe Tiêu Tuần giải thích. Một bên nói một bên lùi về phía sau, mắt thấy sắp bị rơi xuống, Tiêu Tuần lập tức tiến lên đỡ lấy nàng.

"Vậy phải làm sao phu nhân mới có thể tin vi phu?"

Cuối cùng cũng biết rõ ràng nguyên nhân Tô Nhược Uyển tức giận, ngữ khí của Tiêu Tuần thả lỏng không ít, đồng thời trong lòng còn sinh ra một tia vui sướng.

"Trừ phi chàng thề, nếu chàng dám gạt ta, sau này chàng sẽ bất lực."

Tô Nhược Uyển nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tuần rồi mới mở miệng. Mà lời này lại làm cho Tiêu Tuần nhịn không được cong khoé miệng, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần lại lập tức thu hồi ý cười.

"Được, vi phu thề, nếu vi phu dám lừa phu nhân, sau này sẽ bất lực. Như thế phu nhân đã vừa lòng chưa?"

Hiện giờ cả người Tô Nhược Uyển đều choáng váng, sau khi tiến đến trước mặt Tiêu Tuần nghe hắn nói hết, một lát sau nàng mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần.

"Chàng còn chưa có hôn ta."

Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển tràn đầy uỷ khuất, nói xong còn ngẩng đầu nhỏ, chờ Tiêu Tuần hôn nàng. Nhưng lần này hắn cách Tô Nhược Uyển một ngón tay lại dừng lại.

"Vậy phu nhân nói cho ta trước đã, có phải phu nhân ghen hay không?"

Lời này vừa hỏi xong trong mắt Tô Nhược Uyển tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ không hiểu Tiêu Tuần có ý gì. Thấy Tiêu Tuần chậm chạp không có động tác, Tô Nhược Uyển có chút sốt ruột liền tự mình chủ động hôn lên môi Tiêu Tuần.

Trong động tác của Tô Nhược Uyển tràn đầy giận dỗi, cắn thật mạnh lên môi Tiêu Tuần làm hắn đau đến nhíu mày. Nhưng hắn cũng không ngăn cản Tô Nhược Uyển mà tuỳ ý để nàng nghịch ngợm.

Cuối cùng khi Tô Nhược Uyển hết sức xụi lơ trong lòng Tiêu Tuần, Tiêu Tuần mới bất đắc dĩ mở miệng: "Giữa vi phu và công chúa Ninh An không có chuyện gì cả, những tin đồn trước đó đều do người khác bịa đặt, phu nhân đừng nghe những lời đó."

Lời này làm Tô Nhược Uyển một lần nữa ngẩng đầu lên, lại nhìn chằm chằm Tiêu Tuần nửa ngày, trong mắt cũng tràn đầy chấp nhất, "Vậy vì sao chàng không hôn ta?"

"..."

Tiêu Tuần không nghĩ tới Tô Nhược Uyển vẫn rối rắm vấn đề này. Sau khi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, Tiêu Tuần cuối cùng cũng cúi đầu hôn Tô Nhược Uyển. Mà ngay sau đó Tô Nhược Uyển liền đẩy hắn ngã xuống giường, chủ động cúi đầu hôn lên môi hắn.

Thấy Tô Nhược Uyển chủ động như thế, trong mắt Tiêu Tuần hiện lên một tia vui sướng, sau đó liền dang tay ra tuỳ ý Tô Nhược Uyển lăn lộn.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Nhược Uyển mở mắt ra trên giường chỉ còn lại mình nàng. Nàng vừa muốn đứng dậy liền cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, tối hôm qua sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì nàng cũng hoàn toàn không nhớ.

Chỉ nhớ rõ nàng không đợi được đến khi Tiêu Tuần trở về đã ngủ mất.

Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển nhìn thoáng qua vị trí trống rỗng bên cạnh, biểu tình dần trở nên mất mát. Đang muốn kêu Hoàn Nhi vào hỏi xem hôm qua Tiêu Tuần có trở về hay không, quay đầu lại phát hiện Tiêu Tuần đang thay y phục ở một bên.

Lúc này Tô Nhược Uyển mới nhẹ nhàng thở ra, khi xuống giường còn không quên nhặt áo ngoài bị rơi xuống đất của Tiêu Tuần lên. Nhưng lúc Tô Nhược Uyển vừa cầm lên lại phát hiện trên vạt áo của Tiêu Tuần có dính một vết đỏ.



Vết đỏ này... cực kỳ giống son môi của nữ tử.

Tô Nhược Uyển đột nhiên sửng sốt, sắc mặt vào lúc này cũng trở nên trắng bệch.

Nhìn vết son môi đỏ tươi trên vạt áo, nàng phảng phất như thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của Ninh An ở trước mặt nàng. Tô Nhược Uyển bất giác nắm chặt tay, thẳng đến khi vạt áo của Tiêu Tuần xuất hiện nếp nhăn nàng mới buông ra.

Lúc nàng đang thất hồn lạc phách, từ trong ống tay áo của Tiêu Tuần lại rơi ra một phong thư. Nhìn phong thư quen mắt này, tim Tô Nhược Uyển ngăn không được đập nhanh hơn. Nàng có chút run rẩy nhặt phong thư lên, sau khi do dự một lúc nàng vẫn mở phong thư ra.

Chỉ thấy trên đó viết bốn chữ "Quán trọ Xuân Lai", nhìn thấy cái này, Tô Nhược Uyển lại tìm bức thư Ninh An đưa tới hôm qua. Hai phong thư đặt cạnh nhau, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra chúng xuất phát từ cùng một người viết.

Tô Nhược Uyển tức khắc sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn hai phong thư. Một lát sau nàng như nghĩ tới cái gì, lập tức kêu Hoàn Nhi vào giúp nàng rửa mặt thay quần áo.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng lại nhanh chóng chạy đến quán trọ Xuân Lai.

"Tiểu thư, vì sao chúng ta lại tới đây?"

Quán trọ Xuân Lai cách phủ Thủ phụ có chút xa, Tô Nhược Uyển cũng không sắp xếp xe ngựa, trực tiếp dẫn theo Hoàn Nhi vô cùng lo lắng đi vào nơi này. Hiện giờ Hoàn Nhi đã thấm mệt, nàng thật sự không rõ vì sao tiểu thư nhà mình phải tới nơi này.

Nhưng Hoàn Nhi vừa mới nói xong, từ ra liền thấy một người rất giống Tiêu Tuần đi vào khách điếm, thấy vậy Hoàn Nhi lập tức kinh hô một tiếng:

"Tiểu thư! Là đại nhân!"

Âm thanh của Hoàn nhi vang lên đồng thời Tô Nhược Uyển cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía khách điếm, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh đi vào khách điếm, tuy chỉ là một bóng lưng nhưng Tô Nhược Uyển xác định người đó chính là Tiêu Tuần.

"Theo sau."

Giọng nói của Tô Nhược Uyển run rẩy, nói xong liền bước nhanh tiến vào khách điếm, nhưng sau khi đi vào nàng nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Tiêu Tuần.

"Khách quan nghỉ chân hay là ở trọ?"

Lúc này một tiểu nhị ân cần tiến lên hỏi Tô Nhược Uyển, mà Tô Nhược Uyển lại lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị.

"Nam tử áo xanh vừa vào đi nơi nào?"

Nhìn thấy bạc, hai mắt tiểu nhị toả sáng, biểu tình trên mặt cũng càng thêm ân cần. Chỉ thấy hắn nhìn xung quanh một lượt sau đó mới nhỏ giọng mở miệng:

"Vị khách vừa rồi đến phòng Thiên số một, phòng là do một vị nữ tử đặt trước."

Nói xong tiểu nhị liền tự giác lui ra, Tô Nhược Uyển lại lập tức lên lầu tìm phòng Thiên số một. Phòng trong khách điếm có chút nhiều, Tô Nhược Uyển tìm hồi lâu mới tìm được phòng trong một chỗ ngoặt.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||

Lúc này cửa phòng đang đóng chặt, Tô Nhược Uyển tới gần còn nghe được một loạt tiếng cười nói vui vẻ. Sau khi nàng lặng lẽ dán lỗ tai lên cạnh cửa lại nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh làm người nghe mặt đỏ tim đập.

Sắc mặt Tô Nhược Uyển lập tức trắng bệch, Hoàn Nhi bên cạnh cũng sợ tới mức che miệng lại, qua hồi lâu Hoàn Nhi mới buông tay ra, lại nhẽ giọng hỏi Tô Nhược Uyển:

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

Giờ phút này trong lòng Tô Nhược Uyển tràn đầy lửa giận, thậm chí còn sinh ra một tia xúc động muốn mở cửa phòng, nhưng tay vừa mới vươn ra nàng liền phát hiện mình căn bản không có dũng khí này.

Cuối cùng tay nàng vô lực rũ xuống, đứng ngoài cửa một lúc lâu sau đó thất hồn lạc phách xoay người đi xuống lầu.

"Hồi phủ đi."