Thu Phong Triền

Thu Phong Triền - Chương 9




Già La Khôn Nhã là một vị nam song đế ưu đẳng của lịch sử Đại Tề quốc, anh minh thịnh thế, đủ để lưu truyền thiên cổ.

Cả đời hắn sinh được bốn tử một song bảy nữ, hậu cung nữ tử phi tần hơn mười, nhưng cuộc đời này hắn yêu nhất, cũng là đóa mẫu đơn kiều diễm đã sớm điêu linh kia, mẹ đẻ của Già La Diêu – Vương hoàng hậu.

Già La Diêu từng là chờ mong lớn nhất của hắn, ký thác niềm kỳ vọng rất lớn. Bởi vậy sau khi con trai trúng độc thân tàn, phẫn nộ của Già La Khôn Nhã có thể nghĩ đến. Hắn không chỉ rút hết tất cả những người có quyền lực trong gia tộc Hiền quý phi, cũng diệt trừ bộ tộc mẫu hệ của tiền thái tử tứ hoàng tử gần như không còn. Đây cũng là lý do chính năm đó lúc hắn bệnh tình nguy kịch phế bỏ thái tử, mà thái tử lại vô lực tự bảo vệ mình. Mà Già La Duyên đi lên ngôi vị hoàng đế, đối với Già La Diêu mà nói không có chút uy hiếp. Bởi vì gia tộc của Hiền quý phi, cũng sớm không thể dựa vào lực lượng ngoại thần.

Tương phản, mẫu hệ Vương gia của Già La Diêu, lại được vinh sủng vô cùng, đứng hàng cực thần. Mà Già La Diêu tự thân chấp chưởng quân quyền, càng đem bộ đội tinh nhuệ nhất của Đại Tề quốc khống chế dưới trướng.

Văn có Vương gia, võ có quân quyền. Bởi vậy có thể thấy được một thế hệ nam song đế vương lưu danh thiên cổ này, vì đứa con Già La Diêu hắn sủng ái nhất, để lại một địa vị vô cùng chắc chắn, cùng với thế lực không thể tiêu diệt.

Nhưng cách làm như vậy đối với vị đế vương tiếp theo mà nói, cũng để lại tai họa ngầm lớn lao.

Cách làm mâu thuẫn như vậy không giống việc do một thế hệ minh quân gây nên, thế nhân đều đoán không ra ý tưởng của Tề Văn đế. Lại không biết, bất luận Tề Văn đế anh minh thần võ như thế nào, hắn cũng là một vị phụ thân. Đối với đứa con mình yêu thương nhất, khó tránh khỏi có chút thiên vị, chung quy muốn đem đồ tốt nhất đưa cho y. Nhưng nếu làm không được, ít nhất cũng muốn dùng phương pháp khác bồi thường y.

Có lẽ làm một vị đế vương, cách làm của hắn có chút hoang đường, nhưng làm một vị phụ thân, bất công là có thể lý giải. Nhưng chuyện sau đó lại chứng minh, Già La Khôn Nhã không hổ là một thế hệ minh đế, cho dù ban cho đứa con thứ ba của mình một vị vương gia không bằng với vinh sủng, nhưng lại đưa cho Đại Tề quốc một phần bảo đảm vô cùng kiên định.

Bởi vì Già La Diêu, trong mười năm sau khi Tề Văn đế qua đời, lần nữa lấy thông minh cùng tài trí của y hóa giải nhiều nguy cơ của Tề quốc, chứng minh y quả thật là người bảo hộ Đại Tề quốc tốt nhất trong cảm nhận của Tề Văn đế.

Sau khi Tề Văn đế qua đời, Già La Duyên dưới sự hậu thuẫn của Già La Diêu, thuận lợi đăng cơ, quân lâm thiên hạ. Sau đó y biếm nguyên thái tử Già La Thiên đến Thương Châu xa xôi thủ lăng, cũng không gây khó dễ cho hắn, nhưng hai năm sau Già La Thiên do tích tụ vu tâm, lại không quen khí hậu phía nam, ốm chết ở Thương Châu.

Có thể nói, Già La Duyên là bị Già La Diêu tự mình đặt lên hoàng vị, cũng phụ tá hắn chỉnh đốn triều đình, rửa sạch đảng phái, quả thực làm cho Đại Tề quốc chấn hưng vài năm. Nhưng Già La Diêu cũng không tự mình tham dự chính sự, cũng không kết bè kết cánh, trong lúc Già La Duyên vi đế luôn khiêm cẩn hữu lễ, không hề có bộ dáng công cao cái chủ, thậm chí đối với việc triều đình có chút lãnh đạm. Chỉ ở thời điểm Già La Duyên cần y, mới thể hiện lập trường của mình.

Đáng tiếc Già La Duyên mệnh thiển phúc bạc, chỉ làm Hoàng Thượng năm năm, còn chưa tới ba mươi tuổi đã tráng niên tảo thệ, lưu lại hoàng hậu cùng thái tử duy nhất Già La Vũ. Vì thế Già La Diêu lĩnh di mệnh của Hoàng Thượng nhiếp chính, trở thành chỗ dựa duy nhất của cô nhi quả phụ này, bắt đầu kiếp sống nhiếp chính của y, chính thức đi lên phía trước triều đình.

Bạch Thanh Đồng sau khi hiểu nửa đời sau của Già La Diêu, lần đầu tiên cảm giác y không chỉ là một vương gia đơn giản như vậy. Hơn nữa bộ dáng của y lúc ở trước mặt mình, không thể làm cho người ta tưởng được y là một nhân vật hô phong hoán vũ ở Đại Tề quốc.

Bạch Thanh Đồng nhịn không được lau mồ hôi lạnh.

Nhân vật lợi hại như vậy, không biết trước đây hắn ở chung với y như thế nào?

Từ thái độ của Tử Mặc đối với hắn cùng với một ít nhàn ngôn toái ngữ của hạ nhân trong vương phủ, Bạch Thanh Đồng loáng thoáng hiểu được, quan hệ của hắn cùng Già La Diêu lúc mới đến Tĩnh vương phủ vẫn vô cùng thân mật.

Nghĩ cũng có thể nghĩ đến, lúc ấy một đứa trẻ năm đó mới mười tuổi, vừa mới mất đi tất cả thân nhân, lại là con trai của một tội thần, đối với vị ân nhân từ trên trời rơi xuống này tự nhiên sẽ ỷ lại mà tín nhiệm. Nhưng vài năm gần đây, quan hệ của bọn họ không tốt như vậy. Nhất là một năm trước khi hắn mất trí nhớ, nghe nói hắn đều nói chuyện rất ít với Già La Diêu.

Bạch Thanh Đồng cảm thấy lúc đó mình thực sự có chút không hiểu chuyện, lại lạnh nhạt xa lánh Già La Diêu, xem như thiếu niên hết sức lông bông sao? Lá gan rất lớn a. (=______=, vậy hành động của anh bây giờ là sao???)

Hiện tại hắn cũng không muốn ầm ĩ với Già La Diêu, nhưng nghĩ đến việc thái độ của Già La Diêu với hắn có thể tiềm tàng cảm tình, phải bảo trì quan hệ tốt mà vừa phải, coi như cũng không phải đặc biệt dễ dàng…

Bạch Thanh Đồng cảm thấy đau đầu, trên đường đi đến thư phòng còn cân nhắc mình nên dùng thái độ gì ứng phó với y đây? Hơn nữa trễ thế này còn gọi hắn đến thư phòng… Này… Không có tâm tư khác chứ?

Ha ha!

Bạch Thanh Đồng cười gượng hai tiếng trong lòng, cười nhạo chính mình. Cho dù có tâm tư khác, cũng sẽ không gọi hắn đến thư phòng chứ? Trực tiếp đến phòng ngủ là tốt rồi.

Ừ, mình không nên nghĩ lệch lạc trên đường đi!

Bạch Thanh Đồng liền mang một bụng đầy ‘tâm sự’ như vậy đi đến trước thư phòng, gõ gõ cửa.

“Vương gia.”

“Vào đi.”

Thanh âm của Già La Diêu nghe qua giống như không có gì khác. Bạch Thanh Đồng chậm rãi đẩy cửa ra, rồi đi vào.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào thư phòng của Già La Diêu, bởi vì bình thường nơi này không cho phép người khác tùy ý ra vào, ngoài cửa đều có thị vệ canh chừng.

Thư phòng của Già La Diêu rất lớn, còn lớn hơn tưởng tượng của Bạch Thanh Đồng. Đi vào chính đường, hoàn toàn là một thư khố thật lớn, phần lớn giá sách xếp theo thứ tự trước mắt, dày đặc, bộ sách bày phía trên đủ để đọc mười năm. Nhưng có thể là do Già La Diêu bị tàn tật, mỗi giá sách đều thấp hơn giá sách bình thường, không cao bằng một người. Hơn nữa khoảng cách giữa chúng rất rộng, dường như để cho xe lăn chế bằng gỗ kia có thể linh hoạt qua lại.

“Bên này.” Thanh âm của Già La Diêu truyền đến từ bên trái.

Lúc này Bạch Thanh Đồng mới phát hiện bên trái chính đường còn có một gian thiên thất (phòng nội), đây mới chân chính là nơi Già La Diêu đọc sách làm việc.

Thiên thất cũng rất lớn, là quan trọng nhất trong thư phòng.

Trên bàn làm bằng tử đàn mộc cao quý rất nặng bày đầy văn phòng tứ bảo (bút giấy nghiên mực), đầy đủ tất cả mọi thứ, chỉ là phía sau bàn không có ghế dựa. Đối diện bàn học là một trường tháp để nghỉ ngơi, rộng rãi mà thoải mái, bên trên đặt một bàn con, phía trên bàn là một bộ cờ. Bên hông tường cạnh cửa là một giá sách, bên cạnh đặt một lư hương chân cao, bên trong đốt huân hương. Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Bạch Thanh Đồng nhất, cũng là thứ đầu tiên chạm vào mắt khi bước vào, là một bản đồ lớn gần bằng một mặt tường treo trên vách tường.

Xe lăn của Già La Diêu đặt ở một bên, người ngồi trên trường tháp, dựa vào gối mềm, một tay chống đầu, một tay cầm viên cờ, làm như đang nghiên cứu bàn cờ trên bàn.

Y thấy từ lúc Bạch Thanh Đồng đi vào không hề động tĩnh, giương mắt nhìn, thấy hắn đang ngẩn người nhìn bản đồ trên tường.

“Thích?”

“A?” Bạch Thanh Đồng phục hồi tinh thần, nói: “Ừ, thích.” Tầm mắt của hắn vẫn dò xét qua lại trên tấm bản đồ.

Già La Diêu nhìn hắn, ảm đạm cười, nói: “Trước đây ngươi cũng rất thích. Mỗi lần vào thư phòng của ta, luôn xem như chưa đủ.”

“Bản đồ này vẽ thật sự tinh xảo.” Bạch Thanh Đồng cẩn thận quan sát, phán đoán.

“Đó là do hoàng tổ mẫu, hoàng hậu Lâu thị của tổ tiên Uy đế vẽ ra. Từ lúc hắn thay đổi đơn vị đo đạc, lấy thước, km làm số đếm chuẩn, bức vẽ này đã tinh xảo đến mỗi một ngọn núi độ cao không kém quá mười thước. Khoảng cách giữa mỗi một tòa thành không vượt qua một km.”

Bạch Thanh Đồng líu lưỡi: “Thật là lợi hại.”

Già La Diêu mỉm cười, chỉ chỉ nhuyễn tháp, nói: “Lại đây, giúp ta hạ bàn cờ.”