Thu Phong Triền

Thu Phong Triền - Chương 45




Trên đường hồi phủ, Già La Diêu vẫn dùng nội lực trấn an thai nhi trong bụng, nhưng phản ứng của thai nhi càng lúc càng kịch liệt làm cho y cảm thấy bất an, may mắn Vương ngự y tới đúng lúc, sau khi châm cứu đã tốt hơn nhiều, nhưng bụng dưới vẫn ẩn ẩn đau đớn.

Già La Diêu nghe lời nói của Vương ngự y, biết hắn vẫn còn chưa nói hết. Nhưng y hiện tại sức khỏe không tốt, vô lực tiếp tục truy vấn.

Vương ngự y viết xong đơn thuốc, tự mình đi bốc thuốc, sau đó giao cho Cao tổng quản, cẩn thận đem cách sắc thuốc cùng những điều cần chú ý giao phó.

Già La Diêu uống thuốc xong liền cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại bản thân lấy làm kinh hãi.

Tử Hà bưng đồ ăn sáng tiền vào, hầu hạ y rửa mặt chải đầu xong, bẩm báo:

“Vương gia, hắc giao ngân tiên của ngài đã được lấy lại cùng thi thể của bốn gã thích khách và vũ khí kia.

“Ân. Người trong cung có hỏi qua không?”

“Có hỏi. Ta chỉ nói bọn họ ám sát Vương gia, Vương gia muốn tự mình điều tra, nên lấy những đồ vật này đem về. Bất quá Dư đại nhân vẻ mặt có chút không tốt, Hoàng Thượng đối với việc hôm qua phi thường tức giận, đã nghiêm khắc xử phạt hắn.”

Tử Hà làm việc Già La Diêu cũng không phải bận tâm, liền gật gật đầu, không nói gì nữa.

Y hôm qua động thai khí, Vương ngự y dặn dò ngàn vạn lần, để y hảo hảo tĩnh dưỡng. Đáng tiếc mọi việc không như mong muốn, nhiếp chính vương ở hoàng cung gặp chuyện việc lớn, triều đình có thể nào không chấn động? Hoàng Thượng sau khi kinh hãi lập tức phái người đến thăm hỏi, trong kinh thành còn có rất nhiều quan lớn cũng tới cửa thăm, người lén hỏi thăm mọi nơi cũng không ít.

Tĩnh vương phủ đóng cửa, trừ bỏ người trong cung tới, khách tới thăm còn lại đều không tiếp.

Già La Diêu lần này thật sự bị thương thai nhi, cũng không phải việc nhỏ. Tuy Vương ngự y nói thai nhi không việc gì, nhưng cũng không nắm chắc đứa nhỏ không bị một chút thương tổn nào, bởi vậy Già La Diêu cực kỳ lo lắng, thành thành thật thật nằm trên giường nghỉ ngơi.

Chính là đại đa số khách nhân đều bị giữ ở ngoài cửa, nhưng có trường hợp lại không thể từ chối được, tỷ như hiện tại.

“Hoàng Thượng, ngài sao lại đến đây?”

Già La Diêu thấy hoàng đế một thân thường phục đột nhiên xuất hiện, không khỏi chấn động. May là y đối với bên ngoài tuyên bố bản thân gặp chuyện bị thương, mấy ngày nay phải ở nhà hảo hảo điều dưỡng, nên ban ngày còn nằm trên giường cũng không có gì là kỳ quái.

Trái lại Già La Vũ tưởng rằng hoàng thúc nói bị thương cần điều dưỡng là lấy cớ, ai ngờ thấy y thật sự ban ngày còn nằm trên giường nghỉ ngơi, mới thật sự chấn động.

“Hoàng thúc, ngài thực bị trọng thương?”

Già La Diêu cười khổ nói: “ Thương thế không đáng nhắc đến. Chỉ là mấy tên thích khách kia võ công cao cường, muốn an toàn trở ra, cũng phải trả giá một chút.”

Già La Vũ hốc mắt ửng đỏ, lo lắng nói: “Đều do trẫm. Trẫm còn tưởng rằng ngài là giận trẫm, tìm cớ không vào triều, không muốn gặp trẫm. Không nghĩ tới, không nghĩ tới…”

Già La Diêu ngạc nhiên nói: “Ta vì sao phải giận bệ hạ?”

Già La Vũ cúi đầu, nói: “Ngài ở ngự hoa viên gặp chuyện, thị vệ lại không tới kịp, việc này có chút cổ quái, trẫm sợ, ngài sẽ hiểu lầm…”

Già La Diêu mỉm cười, cầm tay hắn, ôn hòa nói: “Bệ hạ đa tâm rồi. Vi thần tuyệt không hoài nghi ngài.”

Già La Vũ vội vàng ngẩng đầu, hỏi: “Vì sao?”

Già La Diêu cười cười, nói: “Bởi vì vi thần vẫn chưa làm chuyện gì có lỗi với bệ hạ, bởi vậy tin tưởng bệ hạ tuyệt không đối với vi thần có thành kiến gì. Huống chi…” Y dừng một chút, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Già La Vũ, chậm rãi nói: “Huống chi, bệ hạ là một đứa trẻ tốt.”

Tiểu hoàng đế chợt thấy ngực nóng lên, hốc mắt càng hồng, không quản thân phận hiện tại của hai người, đột ngột bổ nhào vào lòng Già La Diêu, kêu lên: “Hoàng thúc! Hoàng thúc!”

Già La Diêu bị hắn làm cho hoảng sợ, nhưng nghe trong âm thanh của hắn tràn ngập tình cảm quấn quýt, chân thật, nhớ tới khi còn bé hắn thường xuyên ở trong ngực mình làm nũng, không khỏi cảm thấy mềm nhũn, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.

Già La Vũ đã lâu chưa từng cùng hoàng thúc thân cận như vậy, lúc này lại được y ôm vào trong ngực, cảm giác giống như trở lại trước đây, trong lòng ấm áp, tràn ngập cảm giác bình an.

Hắn nhớ tới những ngày khó khăn ở trong cung trước đó, nhớ tới cuộc đối thoại cùng mẫu hậu.

Lúc ấy hoàng thái hậu cau mày, lo lắng buồn bực nói với hắn: “Hoàng Thượng, việc này phát sinh ở bên trong thâm cung, lại vào lúc nhiếp chính vương vừa mới gấp gáp từ biên quan trở về vì lễ tang của thái hoàng thái hậu, chỉ sợ y sẽ hoài nghi là do chúng ta làm.”

Già La Vũ đã mười lăm tuổi, rất nhiều chuyện cũng đã minh bạch, tuy rằng ngầm lo lắng việc này sẽ ly gián cảm tình thúc chất hai người, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng. Hoàng thúc luôn luôn anh minh, chắc chắn đoán được việc này có người âm thầm làm ra để ly gián, tuyệt sẽ không bởi vậy hoài nghi chúng ta.”

Hoàng thái hậu thở dài, nói: “Tuy nói là vậy, nhưng có một số việc không đơn giản như vậy. Ta nghe Dư đại nhân nói, những thích khách này đều đã có chuẩn bị mới đến, đối nhiếp chính vương là quyết chí sống còn, chỉ sợ nhiếp chính vương ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ bây giờ trong cung phải chăng có cạm bẫy gì đó.”

Già La Vũ nói: “Đó cũng là nhân chi thường tình. Huống chi việc này quả thật nơi nơi nhằm vào hoàng thúc, nếu nói không có nội gian, trẫm cũng không tin.”

Hoàng thái hậu nhu nhu trán, nói: “Nhiếp chính vương chấp chính nhiều năm, tay giữ binh quyền, uy tín cao minh sáng suốt. Nếu thực bởi vậy đối với mẫu tử chúng ta có nghi ngờ, chỉ sợ…” Nàng kế tiếp cũng không nói gì thêm nữa.

Tiểu hoàng đế hiểu được ý tứ của nàng, nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng. Trẫm tin tưởng hoàng thúc tuyệt sẽ không phản bội trẫm. Huống chi hoàng thúc không có con nối dõi, vẫn đem trẫm đối đãi như thân sinh nhi tử, trẫm tuyệt không tin hoàng thúc sẽ bởi vậy mà xa cách trẫm.”

Hoàng thái hậu thấy nhi tử nói chắc chắn như thế, thở dài một tiếng, không nói nữa. Trong lòng lại nghĩ, nhiếp chính vương tuy rằng hiện nay không có nhi tử, nhưng ai biết về sau có thể có hay không? Dù y thích nam nhân, nhưng tìm một nữ tử hoặc song nhân sinh hạ con nối dõi cũng là bình thường.

Bây giờ như vậy… Nếu không có con, tất nhiên toàn tâm toàn ý đều đặt trên người hậu bối gần gũi nhất. Nhưng nếu có cốt nhục của chính mình, nhi tử người khác làm sao so được với nhi tử của bản thân? Nhiếp chính vương tuy rằng hiện tại tâm trí hoàn toàn quang minh chính đại, không quan tâm tới quyền lực, nhưng y chung quy quyền cao chức trọng, tay nắm quyền lực, nếu tương lai thực sự có dị tâm, bằng bản thân cô nhi quả phụ, làm sao có thể chống lại?

Nàng nghĩ đến đây, ngẩng lên liếc mắt về phía nhi tử. Thấy hoàng đế tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng đã hiển lộ ra tự tin cùng phong phạm của quân vương. Chỉ cần cho hắn một ít thời gian, ở trong triều chậm rãi bồi đắp ra thân tín nòng cốt của bản thân, một ngày nào đó có thể đem quyền lực cướp lại từ tay nhiếp chính vương.

Ý niệm này vừa xuất hiện, hoàng thái hậu nhịn không được âm thầm dâng lên suy nghĩ đáng tiếc.

Đáng tiếc mấy tên thích khách kia, thế nhưng lại không đắc thủ…

Tiểu hoàng đế tuy rằng đối với mẫu hậu nói chắc, tràn đầy tự tin, nhưng kỳ thật đáy lòng cũng không nắm chắc nhiều. Dù sao việc này mục tiêu hoài nghi lớn nhất chính là trong cung, ngay cả trong nhóm triều thần cũng lén truyền ra lời đồn đãi, hoài nghi chính là hoàng đế hắn đối với nhiếp chính vương công cao át chủ bất mãn, bởi vậy muốn thừa dịp nhiếp chính vương vừa mới dẹp lui lang tộc, khi ngàn dặm xa xôi vội vàng chạy về kinh thành vì chịu tang thái hoàng thái hậu thương tâm mỏi mệt, nhất cử giải quyết ‘tâm phúc đại họa’ này.

Tiểu hoàng đế khi mới nghe lời đồn đãi này, tức giận đến nỗi hận không thể đem những người nào truyền ra lời đồn này nhất nhất xử tử. Nhưng hắn dù sao cũng không phải tiểu hài tử, rất nhanh bình tĩnh lại, biết loại sự tình này căn bản không tìm được manh mối, cũng không chắn được miệng mọi người. Mấu chốt lớn nhất vẫn là bản thân hoàng thúc.

Chỉ cần hoàng thúc không tin lời đồn đãi này, không nghi ngờ chính mình, những thứ kia không thể làm dao động quan hệ thúc chất bọn họ.

Thế nhưng hắn tuyên triệu hoàng thúc, hoàng thúc lại nói do bị ám sát ngộ thương, phải ở nhà tĩnh dưỡng. Mà Dư đại nhân canh gác lúc đó rõ ràng hồi báo, nhiếp chính vương bình yên vô sự, chỉ có thị vệ Tử Hà bị thương nhẹ.

Hắn phái ngự y đi vì hoàng thúc xem bệnh, lại bị hoàng thúc lấy cớ đuổi trở về, bởi vậy cảm thấy càng thêm bất an. Ngày hôm đó cuối cùng kiềm chế không được, thay đổi thường phục, mang theo hai gã cung vệ trộm ra cung, lẻn vào.

Lúc này được hoàng thúc ôm trong ngực, chỉ cảm thấy hai người máu mủ tình thâm, tâm ý tương thông, tâm trạng cực kỳ cao hứng. Khi xúc động qua đi, vẫn ở lại trong lòng hoàng thúc không chịu rời đi.

Già La Diêu dần dần có chút ăn không tiêu. Đã nhiều ngày y ở nhà an dưỡng, thai nhi vừa mới miễn cưỡng ổn định. Già La Vũ bổ nhào vào người y, lúc đầu còn không sao, lúc lâu, liền đè khiến ngực y khó chịu, bụng cũng bị ép, dâng lên cảm giác khó chịu.

Y nhịn một lát, thấy hoàng đế cỏn không có ý tứ đứng dậy, đành phải bất động thanh sắc hơi hơi di chuyển thân thể. Chính là y hạ thân tê liệt, hành động không được linh hoạt, vừa động, tiểu hoàng đế liền cảm giác được.

“Hoàng thúc, đừng nhúc nhích, tiếp tục ôm trẫm.” Già La Vũ lầm bầm đưa tay y ôm càng thêm chặt.

Già La Diêu cười khổ. Đứa nhỏ này sao lớn như vậy ,à vẫn còn làm nũng?

Hơn nữa lúc này không khí giữa bọn họ rất đặc biệt, nếu nói ra lời cự tuyệt, có lẽ sẽ làm hoàng đế chất tử hiểu lầm bản thân, vốn cảm tình vừa mới ấm áp liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm không tốt còn có thể khiến hắn sinh ra tâm ngăn cách.

Tưởng tượng như vậy, vô luận như thế nào cũng phải chịu đựng.

Chính là bụng dưới ẩn ẩn xao động, làm cho y lo lắng đồng thời cũng sợ tiểu hoàng đế sẽ phát hiện điều gì.

Cũng may lúc này Tử Hà vừa mới bưng dược tiến vào, thấy hoàng đế ở trên người vương gia, tâm tư vừa chuyển liền sáng tỏ, làm bộ như kinh hô một tiếng.

Tiểu hoàng đế bị hắn quấy rầy, cuối cùng nhấc thân lên, không vui trừng mắt hướng hắn nói: “Ngươi kêu cái gì?”

Tử Hà quỳ xuống, làm bộ kinh hoảng lo âu nói: “Nô tài biết tội. Nô tài vội đưa thuốc tới cho Vương gia, thấy bệ hạ… Thương thế trên người Vương gia còn chưa lành, nô tài nhất thời quá lo lắng, buột miệng kinh hô, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Già La Vũ lúc này mới nhớ tới hoàng thúc có thương tích trong người, cuống quít nói: “Hoàng thúc, ngài không có việc gì chứ?”

Lúc này sắc mặt Già La Diêu quả thật có chút trắng bệch, lại làm ra bộ dáng không có gì mỉm cười nói: “Không có việc gì. Bệ hạ không cần lo lắng, là Tử Hà lo lắng quá.”

“Đều là trẫm không tốt, là trẫm quá vui mừng. Hoàng thúc, ngài bị thương ở đâu? Để trẫm nhìn xem. Có muốn trẫm phái ngự y đến lần nữa?”

Trong lời nói của Già La Vũ tràn đầy tình cảm thân thiết, Già La Diêu cảm thấy cảm động, bất động thanh sắc đem hắn ngăn lại, nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi. Chính là tang lễ của thái hoàng thái hậu…”

Y xảo diệu chuyển đề tài, tiểu hoàng đế quả nhiên cũng đem suy nghĩ đặt tới chuyện hạ táng hoàng tổ mẫu.

Hai người lại thương lượng trong chốc lát, Già La Vũ thấy thời gian không còn sớm, khi hoàng thúc uống thuốc xong cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, liền lưu luyến cáo từ. Trước khi đi ngàn dặn vạn dặn, bảo y hảo hảo nghỉ ngơi, việc thích khách bản thân nhất định sẽ cấp y một cái công đạo.

Cuối cùng cũng tiễn được ‘khách quý’ này, Tử Hà mới nhẹ nhõm thở ra, muốn đỡ Già La Diêu nằm xuống nghỉ ngơi, ai ngờ Cao tổng quản lại khẩn cấp đến, nói lại có khách quý muốn gặp.

Tử Hà oán giận nói: “Hôm nay là ngày gì a, không thể để Vương gia hảo hảo nghỉ ngơi một lát? Không phải nói tất cả khách thăm đều không gặp sao?”

Cao tổng quản thở dài, nói: “Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao. Bất quá hoàng đế ta không dám ngăn đón, vị khách nhân này cũng không tiện ngăn đón.”

Già La Diêu biết hắn biết chừng mực, mệt mỏi tựa lên gối mềm, nói: “Cao Liên, là người nào?”

“Là cậu ngài, trấn nam Đại tướng quân, Vương đại nhân.”