Thu Phong Triền

Thu Phong Triền - Chương 3




“Ngươi… Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?” Già La Diêu phát hiện hắn vẫn nhìn mình chằm chằm không dời mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Ta đột nhiên phát hiện…” Bạch Thanh Đồng kéo dài thanh âm.

“Phát hiện cái gì?” Già La Diêu khẩn trương hỏi, trong nháy mắt tim sắp nhảy đến cổ họng.

“Đột nhiên phát hiện… Bộ dáng của ngươi thật đẹp!”

“Khụ khụ ——” Tử Mặc vẫn một mực hầu hạ phía sau bỗng nhiên ho mạnh.

Mặt Già La Diêu đỏ lên.

Y đã lớn đến thế này, còn chưa từng có người nói với y kiểu này. Huống chi, huống chi vẫn là người này nói với y.

Hai tròng mắt tinh lượng của Bạch Thanh Đồng cong lên, cười tủm tỉm nhìn y.

Già La Diêu có chút quẫn bách, nghĩ mình lớn tuổi hơn hắn nhiều như thế, phản ứng vừa rồi đều bị hắn nhìn thấy, liền cảm thấy xấu hổ, cố gắng giữ sắc mặt nghiêm chỉnh, trách mắng: “Nói bậy!”

Chỉ là tiếng nói của y trời sinh trầm thấp mềm nhẹ, ửng đỏ trên mặt còn chưa tan, câu trách cứ này nghe sao cũng không có lực uy hiếp.

Bạch Thanh Đồng cũng không sợ y, thậm chí cũng không vì khoảng cách tuổi tác cũng như thân phận gửi nuôi mà kính sợ cùng ngăn cách với hắn. Tương phản, hắn cảm thấy vị Tĩnh vương gia hai mươi sáu tuổi trước mặt này hình như cũng không lớn hơn hắn quá nhiều, làm cho hắn luôn luôn có cảm giác hai người cùng thế hệ.

Hắn cười nói: “Ta không nói bậy a. Bộ dạng của ngươi thật sự rất đẹp, không tin hỏi Tử Mặc xem.”

“Khụ khụ ——” Tử Mặc lại ho lớn tiếng hơn nữa.

Hắn cũng không nghĩ vị Bạch công tử này sau khi tỉnh lại lại lớn gan như thế, không chỉ không có thái độ tôn kính nên có đối với vương gia, ngược lại giống như người ngang hàng, thậm chí có thể thoải mái tự nhiên nói ra những lời nói này.

Già La Diêu không có cách khác, đành phải lắc đầu, nở nụ cười: “Hồ đồ. Ngươi xem Tử Mặc bị dọa rồi.”

Bạch Thanh Đồng trừng mắt nhìn Tử Mặc, nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bộ dạng của vương gia không đẹp? Hay là ngươi thấy diện mạo thực sự của vương gia rất xấu, cho nên bị lời nói của ta dọa? Phản ứng loại này, quá thất lễ.”

Tử Mặc cuống quít xua tay: “Nô tài không dám! Bạch công tử, ngươi đừng hãm hại ta.”

Bạch Thanh Đồng nhìn thấy bộ dáng cuống quýt của hắn, liền cười ha ha.

Già La Diêu thấy hắn vui vẻ như thế, cũng mỉm cười, nhìn chăm chú vào hắn.

Bạch Thanh Đồng cười đủ rồi, liền nói với Già La Diêu: “Vương gia, mấy ngày nay ta vẫn ở trong phủ, cảm thấy rất không thoải mái, nghĩ muốn đi ra ngoài một chút.”

“Ngươi muốn xuất phủ?”

“Đúng. Không thể sao?”

“Đương nhiên có thể, chẳng qua…” Trong lòng Già La Diêu do dự, chần chờ nói: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe. Nếu không, đợi hai ngày nữa đi.”

“Đã sớm khỏe rồi, ngươi xem, một chút việc cũng không có.” Bạch Thanh Đồng nhảy dựng lên, vỗ vỗ cánh tay, dạo một vòng trước mặt Già La Diêu, sau đó quấn quít lấy y nói: “Để ta liên tục ngây ngốc trong viện, ta ngốc không được. Muốn đi ra ngoài một chút. Ta không còn nhớ cái gì, cũng không rõ bên ngoài thế nào, nói không chừng ra ngoài còn có thể nhớ tới cái gì đó. Được không?”

Hắn nghiêng đầu nhìn y, hai tròng mắt lòe lòe sáng lên, khóe miệng cười, mang theo thần sắc khẩn cầu cùng làm nũng, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Già La Diêu nhìn bộ dáng trong sáng tuấn lãng của hắn, giống như thái dương chiếu vào lòng, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp. Nhưng lúc nghe thấy hắn nói “Còn có thể nhớ tới cái gì đó”, lòng lại run lên một chút, thần sắc ảm đạm.

Y yên lặng nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói: “Được. Gọi Tử Mặc đi cùng ngươi, nếu cần bạc cứ lấy ở phòng thu chi.”

“Oa! Thật tốt quá! Vương gia ngươi thật tốt!” Bạch Thanh Đồng thỏa mãn chạy đến bế y lên một chút, sau đó chạy ra ngoài cửa, không quên gọi Tử Mặc.

“Tử Mặc, đi nhanh! Mau dẫn ta đi phòng thu chi!”

Già La Diêu bị hắn ôm đến sửng sốt, không khỏi như mừng như không nhìn thân ảnh biến mất ở cửa của hắn.

Tử Mặc chần chờ nói: “Vương gia, sau khi mất trí nhớ tính tình Bạch công tử giống như thay đổi rất nhiều.”

Già La Diêu phục hồi tinh thần, thản nhiên nói: “Dù sao hắn mới mười lăm tuổi, nguyên là thời điểm thanh xuân khiêu thoát.”

“Chính là lúc vương gia mười lăm tuổi đã một mình đảm đương một phía, thật sự trầm ổn.”

Già La Diêu cười khổ nói: “Đó cũng là bị buộc. Nỗi khổ trong lòng ai biết.” Tiếp theo giống như nhớ lại cái gì, thở dài, nói: “Như vậy cũng tốt. Hắn vốn nên là bộ dáng này. Nếu Bạch gia không bị nạn, hiện tại hắn cũng là một tướng quân vô ưu vô lự, thanh xuân còn trẻ, ngạo khí chính thịnh.”

Tử Mặc không nói gì.

Già La Diêu nói: “Ngươi còn không mau đi theo hắn? Sợ hắn không biết phòng thu chi ở đâu. Còn có, đi ra ngoài cẩn thận một chút, chiếu cố chu toàn. Nếu lại xảy ra chuyện như lần trước, cẩn thận bổn vương không tha cho ngươi!” Một câu cuối cùng y nói thật nghiêm khắc, hai tròng mắt như băng, như tên bắn lén đảo qua Tử Mặc.

Tử Mặc cảm thấy run lên, kính thanh nói: “Vâng.”

Bạch Thanh Đồng thay quần áo, mang theo Tử Mặc nhảy nhót một đường ra vương phủ, đi phố xá.

Hắn đối với bên ngoài, hoặc nói đúng hơn là đối với thế giới này thật sự không có ấn tượng gì, cho nên nhìn thấy cái gì đều cảm thấy mới mẻ. Nhìn thấy sạp liền chạy lên, hỏi người ta đây là cái gì, có thể ăn được không? Không thì hỏi đây là chơi cái gì, dùng làm cái gì?

Tử Mặc đỏ mặt, cúi đầu, dùng sức kéo tay áo Bạch Thanh Đồng, lôi hắn đi trước khi hắn hỏi ra vấn đề gì vô cùng mất mặt.

Bạch Thanh Đồng hưng trí dạt dào, cũng không để ý. Có cái gì không biết cũng hỏi Tử Mặc.

Bọn họ đi dạo cả một buổi chiều trên đường phố náo nhiệt như chu tước, Tử Mặc sợ hắn bệnh nặng mới khỏi, thể lực kém, nói: “Công tử, phía trước có một tửu lâu, nếu không chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.”

“Tửu lâu? Là nơi uống rượu đúng không?” Nhãn tình Bạch Thanh Đồng sáng lên, vội vàng nói: “Được! Được! Chúng ta đến đó đi.”

Tử Mặc đưa hắn vào một tòa tửu lâu tốt nhất ở trung tâm đường phố. Bạch Thanh Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trên viết ba chữ to “Nhất phẩm đường”.

“Vì sao mặt trên không có chữ rượu?”

Tử Mặc mặt đầy hắc tuyền: “Không phải tất cả các tửu lâu đều có chữ rượu.”

“A.”

Bạch Thanh Đồng đi vào cùng hắn, liền gặp hai vị tiểu thư đứng ở hai bên cửa đón khách, cùng nói: “Hoan nghênh quang lâm. Xin hỏi khách nhân có mấy người?”

Bạch Thanh Đồng không cần Tử Mặc mở miệng, nói: “Hai người. Muốn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.”

Một vị tiểu thư dẫn bọn họ đến hướng cửa sổ, Tử Mặc ngăn lại, nói: “Chúng ta muốn chỗ ngồi ở lầu hai.” Nói xong lấy ra một thỏi bạc.

Tiểu thư kia thấy quần áo của bọn họ sang trọng, lại có bạc, cũng biết là người có thân phận, liền mỉm cười, nói: “Thỉnh lên nhã gian ở lầu hai.”

Bỗng nhiên Bạch Thanh Đồng cảm thấy nơi này có chút quen thuộc khó hiểu, bật thốt lên: “Nhã gian lầu hai có phải tiêu phí thấp nhất không?”

Tiểu thư kia hé miệng cười, nói: “Tiêu phí thấp nhất là năm lượng bạc.”

Vị tiểu thư kia dẫn hai người vào một gian phòng trang nhã trước cửa sổ, đưa lên một quyển thái đơn (thực đơn), liền cúi người cáo lui.

Tử Mặc thấy phản ứng vừa rồi của Tử Mặc hoàn toàn không ‘ngu ngốc’ giống như ngoài đường, nhịn không được hỏi: “Công tử, có phải ngài đã nhớ chút gì không?”

“Không a.” Bạch Thanh Đồng lật thái đơn, không chút để ý nói: “Ta chỉ cảm thấy quen thuộc với quy củ nơi này, đoán là trước kia thường đến.”

Tử Mặc a một tiếng, không thèm nói lại.

Bạch Thanh Đồng cũng xem không hiểu trên thái đơn viết cái gì. Thứ nhất là tên đồ ăn có vẻ mới mẻ độc đáo xa lạ, thứ hai là thật sự hắn không hiểu được mấy chữ này, mười chữ quanh co khúc khuỷu thì có năm chữ không biết, còn có hai chữ là đoán mò. (=.=)

Hắn cũng không ngại mất mặt, dứt khoát ném thái đơn cho Tử Mặc, nói: “Ngươi gọi đi. Ta không biết.”

Tử Mặc thở dài, biết hắn đến cả thi thư cũng quên, chữ nhận thức không được đầy đủ, liền lấy thái đơn qua, lắc lắc chuông trên bàn, gọi tiểu nhị đem vào vài món ăn.

Tiểu nhị kia trịnh trọng nhớ tên đồ ăn, lại nhắc lại một lần xác nhận xong, mới lui xuống. Lúc sau lại có một tiểu nhị bưng chén đĩa vào, đưa lên nước trà cùng đậu phụng hạt dưa miễn phí.

“Phục vụ của nơi này thật không tồi.” Bạch Thanh Đồng cười nói.

Tử Mặc nói: “Tửu lâu hoàng gia, lại là cửa hiệu lâu đời mấy chục năm, phục vụ tất nhiên chu đáo rồi.”

“Tửu lâu hoàng gia? Ha hả, từ này nghe quen tai.”

Bạch Thanh Đồng ghé vào lan can cửa đang rộng mở đón ánh sáng, vô cùng vui vẻ nhìn xung quanh đường.

Tâm tình của hắn tốt lắm, khuôn mặt tuấn mĩ sáng ngời giống như sáng lên. Gió thu thổi loạn mái tóc của hắn, ống tay áo tỳ trên lan can bay lên, cả người như phiêu phiêu dục tiên, tùy thời đều có thể bị gió thổi đi.

Tử Mặc bất động thanh sắc (bình tĩnh) ở bên cạnh nhìn hắn, trong lòng âm thầm thở dài, chớ trách vương gia trao trái tim cho hắn, thật sự thiếu niên này sáng ngời động lòng người, giống như lửa, có mị lực khó hiểu.