Thu Phong Triền

Thu Phong Triền - Chương 23: Phiên ngoại 1




Cuộc sống từng có

“Duệ, ngươi đang làm gì?” Tiếu Đồng tắm rửa xong, một đầu tóc ướt sũng trong phòng tắm đi ra, nhìn hắn dựa ở trên giường size lớn dành cho hai người, hỏi Tiếu Duệ.

“Xem tiểu thuyết ngươi tặng cho ta .”

“Hả! Ngươi khó được nghỉ đến thăm ta, chính là vì xem tiểu thuyết? Lại đây giúp ta sấy tóc.”

“Mặc kệ, tự mình sấy.”

“Ca, giúp ta sấy tóc đi.”

“Ai…” Tiếu Duệ ném tiểu thuyết trong tay, đi đến giường lớn đối diện, tiếp nhận máy sấy trong tay Tiếu Đồng giúp hắn sấy tóc, bắt đầu thổi.

“Hắc hắc…” Tiếu Đồng ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt, đắc ý nhếch miệng cười.

Tiếu Duệ bẹo hắn một cái, “Lớn rồi còn làm nũng với ta thế này.”

“Ôi, chịu khó là được thôi. Trung úy tiên sinh, các ngươi khi nào thì bắt đầu diễn tập trên không trung a? Ta có thể đi xem không?”

“Người nhà có thể. Bất quá phải đặc biệt xin. Thành tích học kỳ của ngươi thế nào? Không phải thấp chứ?”

“Đều đạt tiêu chuẩn. Thành tích còn có thể như mã qua loa hổ (cái này là ngựa chạy nhanh hơn hổ đúng không ta?). Ta không thích học kinh tế, đều là lão gia tử bức, phiền muốn chết.”

Tiếu Duệ nhẹ nhàng xoa đầu của hắn, thấp giọng nói: “Phó gia không ai làm khó dễ ngươi chứ?”

“Có ngoại công che chở, cũng được.” Tiếu Đồng thản nhiên nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ.

Khó xử đương nhiên rất nhiều. Dù sao hắn là một ngoại tôn thất lạc nhiều năm mới bị lão gia tử tìm trở về, lại là con ngoài giá thú, bởi vì mẫu thân hắn cuối cùng cũng không có kết hôn với phụ thân.

Mẫu thân hắn rời nhà khi lão gia tử cùng mấy đứa con đấu tranh đến hồi gay cấn, hiện tại mẫu thân đã chết, hắn là con một của mẫu thân bị tìm trở về, người nào không xem thường hắn? Trước kia còn có Duệ ở, nhưng Tiếu Duệ về sau lại tham gia không quân, rất ít quay về Phó gia, hắn liền khó tránh khỏi bị khi dễ. Cũng may khi hắn mười tám tuổi lão gia tử mua cho hắn bất động sản tại đoạn đường hoàng kim ở nội thành Luân Đôn, chuẩn bị trước khi ở mới tốt chút.

Tiếu Duệ biết lúc trước bản thân mình vì giấc mộng nhất thời xúc động, mới vào không quân, bỏ lại Đồng một mình ở Phó gia là không nên. Chính là hắn không có khả năng đi theo Đồng cả đời, huống chi hắn dù sao cũng không phải người Phó gia. Tiếu Đồng là thân ngoại tôn của lão gia tử Phó gia, hắn trên danh nghĩa là ca ca, bọn họ thậm chí ngay cả quan hệ huyết thống đều không có.

Tiếu Duệ biết do mẹ đi ngân hàng tinh trùng để tạo ra mình, không phải thân sinh cốt nhục của phụ thân, ánh mắt màu xanh của mình căn bản không có khả năng xuất hiện ở người da vàng, điều này có thể nhìn ra.

Hắn là con lai. Điểm này thực rõ ràng.

Không biết lúc trước phụ thân cùng mẫu thân đi ngân hàng tinh trùng là chọn như thế nào, phỏng chừng chọn sai, mới sinh ra đã biết rõ ràng là ‘loại ngoại lai’. Khi còn nhỏ thần thái của phụ thân đối chính mình càng ngày càng khó lấy nhẫn nại làm cho ký ức của hắn hãy còn mới mẻ. Hắn chính là đứa con của một mình Vương Minh Hoa mẹ hắn, cùng phụ thân giống như không có nhiều quan hệ.

Đồng mới là do phụ thân chân chính sinh ra. Là thân sinh cốt nhục do phụ thân cùng Phó Mai sở sinh. Sau đó Phó Mai bởi vì ngoài ý muốn qua đời, cha mẹ cảm tình hòa hảo, đón Đồng về nhà, một nhà bốn khẩu lúc này mới thái thái thường thường hạnh phúc vài năm. Chính là thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, một tai nạn xe cộ lại đoạt đi hết thảy.

Tiếu Duệ nhớ tới hắn cùng Đồng ở cô nhi viện một năm, quả thực nghĩ lại mà kinh. May mắn Đồng có ngoại công, phụ thân Phó Mai Phó thị tập đoàn lão gia tử đúng lúc tìm được bọn họ, đưa bọn họ qua Anh quốc, lúc này mới thoát ly khổ ải kia.

Kỳ thật Tiếu Duệ không có tư cách cùng Đồng đi vào đại môn Phó gia. Nhưng Phó lão gia tử có thể là thiện tâm phát tác, cũng có thể do thấy Đồng còn nhỏ tuổi, sợ hắn không thích ứng, tóm lại Tiếu Duệ cùng Phó gia không thể làm người nhà, vẫn là nhờ Tiếu Đồng đi nhờ xe một đường vào Phó gia.

Nhưng Phó gia là đại gia tộc, Đồng là ruột thịt ngoại tôn ở nơi này còn không tốt, huống chi Tiếu Duệ là một ngoại nhân. Năm đó Phó Mai Phó gia đại tiểu thư đối người trong gia đình vô cùng thất vọng mà rời nhà trốn đi, Tiếu Duệ một người thiếu niên tuổi còn trẻ khí thịnh càng thêm khó có thể chịu được. Tham gia không quân tuy rằng là giấc mộng từ nhỏ của hắn, nhưng nhân cơ hội thoát ly Phó gia cũng không thể nói không phải một trong nhưng mục đích của hắn.

Tiếu Duệ giúp Đồng sấy tóc, buông máy sấy, bỗng nhiên nói: “Sang năm ta tính toán xuất ngũ, vào tập đoàn Phó thị làm việc.”

“Cái gì?” Tiếu Đồng mới vừa mở cửa tủ lạnh, chuẩn bị lấy bia, đã bị lời nói của Tiếu Duệ dọa.

“Ngươi muốn xuất ngũ? Vì cái gì? Ngươi không phải vừa mới thăng trung úy sao? Vì cái gì muốn vào tập đoàn Phó thị? Có phải có liên quan đến ta không?”

Tiếu Đồng liên tiếp hỏi đến bốc hỏa, Tiếu Duệ thấy hắn thần sắc nóng nảy, cười nói: “Ta muốn xuất ngũ là bởi vì gần nhất chính phủ Anh quốc ý đồ chính trị không rõ. Ta tuy rằng là quốc tịch Anh, nhưng trong người vẫn mang dòng máu Trung Quốc. Một người Hoa quốc tịch Anh ở không quân rất khó phát triển, điều này ngươi cũng biết. Xuất ngũ là chuyện sớm muộn. Về phần đi tập đoàn Phó thị, là bởi vì nơi đó thuận tiện, lão gia tử nguyện ý cho ta thương lượng cửa sau. Đã có chỗ dựa, ta làm gì đi xa cho nhiễu sự.”

“Là như thế sao? Lão gia tử khi nào thì cùng ngươi đề cập qua chuyện vào Phó thị? Thật sự không phải vì ta?” Tiếu Đồng hồ nghi. Bởi vì hắn rõ ràng Duệ rất giỏi về tránh nặng tìm nhẹ, thường thường nói mấy câu qua loa liền đem đề tài trọng tâm dời đi.

“Đương nhiên. Lão gia tử cũng là ở lễ Giáng Sinh năm trước trong lúc vô ý đề cập qua với ta, hắn cũng là tốt với ta, an bài cho ta đường lui. Ta cũng không phải cố ý vì ngươi, nói đến coi như ta dính quang của ngươi, đừng nghĩ đông nghĩ tây.” Tiếu Duệ tiếp nhận bia hắn trong tay, đặt xuống bàn cơm, lại dọn xong mấy món đồ ăn nhanh mua bên ngoài lúc nãy, liền vẫy tay với hắn.

“Nhanh lên ăn cái gì đi. Đợi ngươi nửa ngày, đói chết ta.”

Tiếu Đồng ngồi xuống bên người hắn, ba hai câu nói lại bị hắn hống tìm không ra bắc, chỉ chốc lát liền quên chuyện hắn muốn xuất ngũ, đề tài chuyển dời đến hắn sắp tham gia không trung diễn tập.

Lần này Tiếu Duệ lái máy bay chiến đấu FI310 mới nhất Anh quốc, là máy bay chiến đấu ẩn hình bản cải tiến mới nhất, mỗi một cái đều có giá trị hơn mười hai triệu đôla.

Tiếu Đồng hưng phấn hét lên, mặt do rượu trướng đỏ bừng, kích động nói: “Thật tốt! Nếu không phải lão gia tử nhất định bắt ta học quản lý kinh tế, ta thật muốn cùng ngươi đi tòng quân.”

“Coi như hết, ta biết ngươi không có hứng thú này.”

“Không không, nghe thật sự rất tuyệt, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Duệ, ngươi  thực làm cho ta kiêu ngạo!”

Ánh mắt Tiếu Đồng tỏa sáng. Hắn là cỡ nào kính yêu, không, là cỡ nào yêu chính ca ca mình a.

Tiếu Duệ cười cười. Kỳ thật hắn xuất ngũ vào Phó thị, chính là vì Đồng. Đồng đơn thuần như vậy, không thể trực tiếp ứng phó với lục đục bên trong tập đoàn Phó thị. Hơn nữa hắn đối kinh tế thật sự không có hứng thú, cưỡng ép bắt hắn đi ngồi văn phòng, chỉ sợ hắn bị anh em bà con hại chết thế nào cũng không biết.

Qua hai năm nữa Đồng liền tốt nghiệp đại học, đến lúc đó tránh không được việc phải vào Phó thị. Tiếu Duệ từng một lần trốn tránh trách nhiệm làm ca ca, để hắn tại Phó gia mà tham quân, lúc này đây vô luận như thế nào cũng không thể lại bỏ mặc hắn. Hắn phải tiến vào Phó thị trước đem hết thảy chuẩn bị thật tốt, cho Đồng một chỗ dựa chắc chắn. Mà lần này không quân diễn tập, là lần cuối hắn phi hành. Hắn nên vì bức tranh kiếp sống quân lữ của chính mình mà đánh dấu chấm tròn hoàn mỹ.

Hai người cơm nước xong, Tiếu Đồng vẫn đang vô cùng hưng phấn, lôi kéo Duệ nói: “Đi! Chúng ta đi ra ngoài vui vẻ, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.”

“Tiểu tử ngươi.”

Huynh đệ hai người rời khỏi nhà, trên giường quyển tiểu thuyết Tiếu Duệ còn chưa xem xong bị gió thổi bay một tờ, dừng ở trang đầu. Đó là quà sinh nhật Tiếu Duệ đưa cho Đồng năm nay, tiểu thuyết tên là “Ta đã từng tới”. Trên trang đầu chỉ dùng để giới thiệu có một hàng chữ tiếng Trung viết bằng bút máy:

Tặng cho đệ đệ ta yêu nhất! Mong ngươi vĩnh viễn tự do, vui vẻ như cơn gió!

Ray Xiao (Tiếu Duệ)