Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 456




Bạch Diệu Hắc Diệu và mọi người căng thẳng không dám mở miệng: “Vương gia, người làm gì vậy.”

“Nữ nhân đó không muốn sống nữa, bổn vương làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng ta làm chuyện dại dột.”

Hắn nói xong vùng vằng muốn xuống giường, Bạch Diệu nhanh chóng nói: “Vương gia, thuộc hạ sẽ đưa người tới đó, vương gia mới vừa giải độc xong, cơ thể vẫn chưa hồi phục, không nên tới đó.”

Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên chỉ trừng mắt liếc nhìn Bạch Diệu lạnh lùng nói: “Nữ nhân của bổn vương cần người khác bảo vệ sao?”

Hắn nói xong, tự lo liệu sửa sang y phục, sau đó quay người đi ra ngoài, rốt cuộc mới vừa giải độc xong, đi còn không nổi, yếu ớt vô cùng, nhưng hắn không hề chần chừ, vừa ra tới của phòng đã thi triển linh lực đến phủ An thân vương.

Đám người Bạch Diện và Hắc Diện nhanh chóng đi theo, mọi người lo lắng muốn chết. Thật sự vương gia quá liều lĩnh. Lúc này, trong phủ An thân vương đã thành vây thành vòng tròn.

Trong viện của Vân Thiên Vũ đang ở có rất nhiều cao thủ bị giết. Vân Thiên Vũ không ngờ những người này tới nhanh như vậy, là Phượng Vô Nhai làm việc quá nhiệt tình, hay là hung thủ đứng đằng sau thực sự sợ hãi nàng sẽ chữa khỏi cho Tiêu Cửu Uyên. Đương nhiên nhờ vào việc nàng nhờ Phương Vô Nhai truyền tin ra ngoài, đặc biệt còn nhắc tới độc huyết anh ma tinh.

Bởi vì loại độc này, không phải người bình thường nào cũng biết được, nếu nàng có thể nói ra loại độc này, chứng tỏ nàng đã tra ra được độc tố trong người Tiêu Cửu Uyên, người đứng sau tất cả sẽ không thể ngồi yên được.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên nhìn ngoài viện đã tranh giành thành cả đoàn người.

Người của Ma Ảnh cung đang giết những người đến ám sát nàng. Vân Thiên Vũ và Diệp Gia và Tiểu Linh Đang đang đứng nhìn cảnh tượng náo nhiệt.

Điêu Gia và Tiểu Anh bên cạnh cũng đang sôi sục khí thế, rất muốn thử vài chiêu.

Trước kia họ ở Thiên Mộc sơn trang đã tu luyện linh lực, dù không có nhiều tiến triển nhưng đã mạnh hơn trước rất nhiều, cho nên hai linh thú không kiềm chế được muốn thử sức.

Đương nhiên Vân Thiên Vũ nhìn thấy hành động của hai con người này, nhất là Điêu Gia, ánh mắt màu lục, tựa như một con sói đang háu đói vậy.

Vân Thiên Vũ phát hiện con người này vô cùng hiếu chiến, hơn nữa lại là dòng máu huyết phệ. Thảo nào gọi là cáo chín đuôi huyết phệ, đợi nó lớn hơn, chắc chắn là cực kỳ đáng sợ.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nói: “Các ngươi muốn đánh nhau thì thử xem.”

“Vâng, chủ tử.”

Hai bóng dáng trốn ra ngoài, thân thể Điêu Gia lao lên, như tên bắn vậy. Khi nó nhảy tới trước mặt gã người mặc áo đen, cơ thể vốn nhỏ bé đột nhiên cao lớn, lớn hơn bình thường rất nhiều.

Nó giơ móng vuốt bắt lấy người mặc áo đen ở đối diện. Trong nháy mắt, da thịt của người mặc áo đen bị toác một mảng lớn, người đó đau lớn la hét.

Tiểu Anh bên này cũng không cam tâm, há to miệng, hét một tiếng, một luồng lửa phun ra ngoài. Tuy rằng ngọn lửa rất nhỏ nhưng lửa của nó là lửa phượng hoàng nên cực kỳ lợi hại, có thể đốt cháy người đối diện. Người đó đau đớn quằn quại trên đất, nhưng không thể nào dập được lửa trên người.

Lần đầu tiên Tiểu Anh biết trên người mình có lửa phượng hoàng, không khỏi hưng phấn hét lên: “Ha ha, Tiểu Anh thật là lợi hại quá.”

Nó nói xong rồi hình như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nói với Vân Thiên Vũ: “Chủ tử, ta là phượng hoàng, ta không phải là anh vũ, ta là phương hoàng đại nhân đẹp đẽ, ta không phải là anh vũ bé nhỏ.”

Người này quá phấn khởi mà quên mất còn đang đánh nhau.

Kẻ thù sau lưng thấy nó vênh vênh tự đắc quên mất đề phòng, xoay người giơ tay đánh lén.