Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 453




Nhưng thấy hắn không sao rồi, Tiêu Dạ Thần lại tức giận lên.

“Tiêu Cửu Uyên, thúc thật sự quá quá đáng, tại sao không tin tưởng Vũ Mao, tại sao hoài nghi nàng có dã tâm? Thúc biết không, lần này thúc có thể sống toàn là nhờ vào công lao của người đấy ạ, nếu không phải người có lòng tốt, bây giờ thúc đã chết rồi, thúc căn bản chỉ còn là một cái xác.”

Một Tiêu Cửu Uyên luôn ngạo mạn bá đạo, nay lại hổ thẹn không dám hé răng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiêu Dạ Thần.

Tiêu Dạ Thần càng nói càng tức giận, lại tiếp tục chỉ vào Tiêu Cửu Uyên mắng: “Thúc xem thúc coi, ngay từ đầu đã đối xử không tốt với người, làm khó dễ người đủ thứ, phải biết rằng người chỉ là một nữ tử, một nữ tử có cuộc sống không dễ dàng, người cố gắng sống, cố gắng mạnh mẽ thì có gì sai sao?”

“Thúc đó, thúc đã làm gì, đối xử không tốt với người thì đã đành, còn cố ý làm khó người, sai người thay thúc đến Thiên Mộc sơn trang lấy hoa linh quỳ tám cánh, thật ra thúc hoàn toàn có thể dùng cách khác lấy được hoa linh quỳ tám cánh nhưng vì thúc muốn thử xem người là thật hay giả, lại để người lấy thân mình mạo hiểm.”

“Còn người thì sao, chấp nhận, dốc sức giúp thúc đi lấy hoa linh quỳ tám cánh về nhưng thúc vừa xảy ra chuyện thì lại nghi ngờ người, sao thúc có thể nghi ngờ người chứ. Người đã làm nhiều chuyện như thế, cho dù là gỗ đá cũng phải động lòng, thúc thì hay rồi, lại còn hoài nghi người.”

“Giờ thì tốt rồi, người không muốn có chút dính líu gì tới thúc nữa, không muốn có chút liên lụy gì đến thúc nữa, thúc vừa lòng chứ, bây giờ có phải là vui mừng lắm không.”

Tiêu Dạ Thần vừa mắng vừa thở hồng hộc.

Trong phòng, Tiêu Cửu Uyên cứ nghe gã mắng, toàn thân toát hơi lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn đã không còn sự lạnh lùng giận dữ.

Hắn lại không tức giận chuyện Tiêu Dạ Thần mắng hắn mà tức giận ý nghĩa trong lời nói Tiêu Dạ Thần.

Vân Thiên Vũ không muốn dính líu hay liên lụy gì tới hắn nữa.

Nghe những lời như vậy khiến hắn khó chịu, khiến tim hắn đau nhói.

Tiêu Cửu Uyên đầy lãnh ý, trầm giọng nói: “Nàng ta là vị hôn thê của bổn vương, há lại không có chút dính líu, liên quan gì được sao?”

“Được rồi, bây giờ thúc vẫn không hiểu người sao? Lời người đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện. Điều này giống như chuyện người đồng ý giúp thúc giải độc, mặc dù thúc nghi oan cho người, không tin người nhưng người đã nói sẽ giúp thúc giải độc thì người sẽ làm, bây giờ người đã nói sẽ không liên quan gì tới thúc nữa thì người sẽ thực hiện được.”

“Cửu hoàng thúc, không phải thúc đến bây giờ vẫn không hiểu tính cách này của người chứ.”

Tiêu Dạ Thần cười lạnh, lòng Tiêu Cửu Uyên dần chìm xuống.

Vì hắn nghĩ đến từ nay về sau trong cuộc đời không có nữ nhân này nữa, nàng không có bất cứ can hệ gì với hắn nữa.

Lồng ngực hắn như bị đè nén không thể thở nổi.

Tiêu Dạ Thần vẫn chưa bỏ qua cho hắn, vẫn còn tức giận nói: “Cửu hoàng thúc, rõ ràng là thúc thích người, sao lại cứ phải làm ra những chuyện đẩy người ra xa thúc hơn chứ, lẽ nào phải đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận sao? Nếu thật sự như vậy, tại sao trước đây thúc lại để gia gia cháu nhận người làm nghĩa nữ chứ, không phải là có ý muốn ngăn chặn cháu thích người đấy chứ?”

“Nếu thúc thật sự không để tâm đến lời nói của người, vậy tại sao phải làm thế này. Nên biết rằng cháu thích người, nếu không phải là vì thúc thì cháu sẽ không nhường bước đâu. Thúc là người cùng cháu lớn lên, cháu không muốn tranh đấu với thúc, hơn nữa cháu tự biết thân phận mình, thúc thích hợp với người hơn, càng có thể bảo vệ người hơn, cháu tưởng rằng thúc sẽ bảo vệ người.”

“Không ngờ rằng đến cuối cùng người làm tổn thương người lại là thúc.”

“Sớm biết như vậy, cháu sẽ không đồng ý cho gia gia nhận người làm nghĩa nữ, muốn nhận cũng phải là nghĩa muội của cháu, như thế cháu còn có cơ hội không phải sao?”