Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Hắc Diệu một cái, rất ghét hắn ta.
Cho tới nay nàng cũng biết, hắn ta không muốn gặp nàng, nếu hắn ta không muốn gặp nàng, nàng cần gì phải chào đón hắn ta.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Độc dược."
Sắc mặt Hắc Diệu lập tức thay đổi, hét lớn chỉ vào Vân Thiên Vũ: "Ngươi dám cho vương gia uống độc dược, muốn chết, xem ta như thế nào thu thập ngươi."
Vân Thiên Vũ hết ý kiến, lập tức đem đan dược trong tay thu về.
Nếu người ta không cảm kích, nàng cần gì nhiều chuyện a.
Đan dược này rất trân quý, nếu không phải bởi vì hôm nay Tiêu Cửu Uyên giúp nàng rất nhiều chuyện, nàng còn không muốn lấy ra đâu, được rồi, hiện tại lấy ra, người ta không vui.
Bạch Diệu vừa nhìn động tác của Vân Thiên Vũ, vội vàng nói: "Vân tiểu thư, ngươi đừng nóng giận, ngươi nhanh lên một chút cho vương gia ăn vào đi."
Bạch Diệu nói xong, Hắc Diệu bất mãn kêu lên: "Ngươi điên rồi."
Bạch Diệu hung hãn nói: "Câm miệng, ngươi hãy động não đi có được hay không, Vân tiểu thư có lý do gì hại vương gia chúng ta, nàng và vương gia không có bất kỳ mâu thuẫn lợi ích gì cả, hơn nữa bây giờ nàng còn mang thân phận Ly thân vương phi, chẳng lẽ nàng muốn chịu trách nhiệm tội danh mưu sát phu quân là không thể."
Hết thảy đều là Hắc Diệu suy nghĩ nhiều.
Hắc Diệu còn muốn nói, Bạch Diệu lại trợn mắt cảnh cáo nhìn hắn một cái.
Hắc Diệu không dám nói tiếp nữa, bởi vì cho tới nay, Bạch Diệu mới là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, còn hắn làm việc quá xúc động, cho nên chủ tử đã sớm hạ lệnh, hắn sau này làm bất cứ chuyện gì, nhất định xin phép Bạch Diệu.
Nếu Bạch Diệu đã nói như vậy, Hắc Diệu không tốt nói cái gì nữa, bất quá một đôi mắt, vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Hắc Diệu một chút, lại nhìn Bạch Diệu, Bạch Diệu cũng đã nói như vậy, huống chi hôm nay Tiêu Cửu Uyên giúp đỡ nàng không ít.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ thật nhanh đem đan dược đút vào miệng Tiêu Cửu Uyên, đợi đến khi đút xong đan dược cho Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ dặn dò Bạch Diệu: "Lập tức đưa vương gia về vương phủ đi, nói cho hắn biết, sau này không được hành động thiếu suy nghĩ sử dụng linh lực cùng người khác liều mạng, hắn làm như vậy càng khiến cho cơ thể hắn nhanh chóng suy kiệt."
"Chúng ta biết."
Bạch Diệu đáp ứng, nói với Hắc Diệu: "Ngươi dẫn người hộ tống vương gia trở về."
Hắc Diệu mặc dù hay xúc động, nhưng đối với Tiêu Cửu Uyên hết sức trung thành, hơn nữa linh lực so với Bạch Diệu lợi hại hơn.
Hắc Diệu nghe theo lời của Bạch Diệu, theo dõi hắn hỏi: "Còn ngươi."
"Ta đưa Vân tiểu thư trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ."
Nếu như Vân tiểu thư xảy ra điều gì ngoài ý muốn, độc của vương gia ai sẽ giải đây, hơn nữa lấy hắn đối với vương gia hiểu rõ, vương gia nhất định sẽ giận dữ.
Lần này Hắc Diệu cuối cùng không lên tiếng, đưa tay đở Tiêu Cửu Uyên liền đi, mấy tên thủ hạ đi theo phía sau hắn cũng rời đi.
Bạch Diệu mang theo vài người bảo vệ Vân Thiên Vũ và Tiểu Linh Đang rời đi, Vân Thiên Vũ không có cự tuyệt, hiện tại nàng đặc biệt mệt mỏi, cả ngày hôm qua, cộng thêm một đêm, không ngừng bận rộn, hiện tại nàng không muốn cùng người nào dây dưa nữa, chỉ muốn ngủ một giấc.
Có Bạch Diệu bảo vệ, nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Chúng ta đi thôi."
Cả đám người trong nháy mắt biến mất sau màn đêm.
Dưới sườn núi Tiểu Phượng, Phượng Vô Nhai hồng y xinh đẹp, hai cánh tay khoanh trước ngực, mắt hoa đào hơi nheo lại nhìn đoàn người kia rời khỏi.
Trong mắt hắn như có điều suy nghĩ, lúc nãy Tiêu Cửu Uyên dường như có cái gì không đúng, đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cũng không có nghe nói trên người hắn có chuyện gì a.
Phượng Vô Nhai suy nghĩ đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn hơi ngưng thần, liền biết mình đang trúng độc.
Phượng Vô Nhai sắc mặt không khỏi thay đổi, thật nhanh nhìn về phương hướng Vân Thiên Vũ ly khai, nghĩ đến ánh mắt quỷ quyệt của nha đầu kia lúc rời đi, thì ra nàng đã hạ độc đối với hắn, tính tình có thù tất báo này, hắn thích!