Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 287




Editor: LaOngDao142

Vân Thiên Vũ thật nhanh nhìn sang, liền thấy mảnh đất trước mặt, phía trên hoa cỏ ngã trái ngã phải.

Cái chỗ này rõ ràng bị người động tới, cho nên Họa Mi bị chôn ở chỗ này.

Không.

Vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó coi đến đáng sợ, thật nhanh nhào qua, bắt đầu đào bới bùn đất, Điêu Gia và Tiểu Anh cùng nhau đào tiếp nàng.

Một người một chồn một chim vô cùng thương tâm.

Sau lưng Tiêu Cửu Uyên nhìn dáng vẻ Vân Thiên Vũ thương tâm khổ sở, không biết tại sao, trong lòng hết sức không thoải mái, không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng khổ sở.

Hắn sãi bước đi tới, một tay nhấc Vân Thiên Vũ lên, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng đào nữa, tay của ngươi sẽ bị thương."

Hai mắt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, liền muốn đẩy hắn ra.

Tiêu Cửu Uyên lại không để ý đến nàng, một cái tay vừa nhấc, linh lực màu lam bao phủ mặt đất trước mặt các nàng, tay hắn dùng một chút lực, đất bùn nhô lên, đi theo bùn đất bay lên còn có một bóng người.

Chính là Họa Mi.

Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn thấy người, lập tức thu lại linh lực, Họa Mi và bùn đất liền rơi xuống đất.

Vân Thiên Vũ thật nhanh chạy vội qua, trong chớp mắt lấy ra ngân châm, châm vào mấy đại huyệt vị trên người Họa Mi, sau đó từ trong Phượng Linh Giới lấy ra một viên Đại Hoàn Đan, Đại Hoàn Đan là một đan dược đặc biệt trân quý, chỉ cần người đó còn một hơi thở, liền có thể sống lại.

Vân Thiên Vũ hiện tại cũng không nhìn xem Họa Mi có còn cứu được nữa hay không, chỉ biết phải cứu người.

Ngân châm đâm vào huyệt kích thích thần kinh con người, hơn nữa có Đại Hoàn đan trân quý.

Vốn cho rằng Họa Mi đã chết, thê nhưng lại có phản ứng, nhẹ giọng ho khan.

Vân Thiên Vũ lập tức kích động, thật nhanh chẩn mạch cho Họa Mi, quả nhiên thấy nàng ta còn có hơi thở, giờ khắc này Vân Thiên Vũ không nói ra được vui vẻ, lập tức lấy thêm hai ngân châm đâm vào bên trong thân thể Họa Mi.

Họa Mi quả nhiên từ từ tỉnh lại, nàng ta suy yếu mở mắt, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, không khống chế được khủng hoảng lo sợ trong lòng, òa một tiếng khóc lớn lên, đưa tay ôm thật chặc Vân Thiên Vũ.

"Tiểu thư, ta thật sợ hãi, ta cho rằng không thấy được ngươi, ta sợ chết đi được, bọn họ, bọn họ đem ta sống chôn dưới đất, còn khó chịu hơn chết đi."

"Tiểu thư..."

Họa Mi khóc đến thương tâm, Vân Thiên Vũ ôm nàng ta, trong lòng cũng đau lòng, nhưng nhiều hơn là tức giận.

Liễu thị nữ nhân đáng chết này, thế nhưng cho người ta chôn sống Họa Mi, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa trấn an Họa Mi: "Không sao, sau này không có việc gì, tin tưởng ta."

Vân Thiên Vũ bắt đầu nghiêm túc nghĩ tới một vấn đề, Họa Mi bởi vì không biết võ công, lại lương thiện, nếu như để nàng ta đi theo bên cạnh nàng, sớm muộn có một ngày sẽ hại nàng ta, không bằng nàng thay Họa Mi tìm một hôn phu, hảo hảo thay nàng ta đặt mua một phần đồ cưới, để cho nàng ta lập gia sớm rồi sống cuộc sống gia đình bình dị đi.

Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ, cũng không có lập tức nói ra, lúc này không phải thời cơ tốt để nói chuyện, trở về rồi hãy nói sau.

Vân Thiên Vũ đang trấn an Họa Mi, sau lưng Tiêu Cửu Uyên đột nhiên trầm giọng nói: "Có người đến."

Hắn giơ tay lên một đạo lam quang thổi qua, Vân Thiên Vũ và Họa Mi bị linh khí cuốn lên trên nóc nhà tiểu viện Tây Bắc.

Điêu Gia và Tiểu Anh vội vàng đuổi theo, Tiêu Cửu Uyên thong thả ung dung bay đến bên cạnh Vân Thiên Vũ ngồi xuống.

Lúc này ba người còn có một chồn một chim ngồi ở trên nóc nhà quan sát tình huống bên dưới.

Bởi vì chỗ bọn họ ngồi lúc này hơi tối, lại vắng vẻ, cho nên căn bản không ai chú ý tới bọn họ.