Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 230




Editor: LaOngDao142

Vân Thiên Vũ sau khi nói xong không đợi Tiêu Cửu Uyên mở miệng lại nói: "Ai làm vương gia mất hứng? Người đó đã làm chuyện gì, vậy mà có thể đem vương gia tức giận thành như vậy, ta xem sắc mặt vương gia, còn tưởng rằng vương gia ngã bệnh đây."

Lời này một lần nữa khoét tim hắn, Tiêu Cửu Uyên không muốn nói chuyện với Vân Thiên Vũ, miệng lưỡi xác thực rất sắc bén a.

Tiêu Cửu Uyên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Vũ một cái, nói: "Hôm nay ngươi tốt nhất không được để cho bổn vương mất thể diện, nếu như dám để cho bổn vương mất thể diện, đợi xem bổn vương thế nào thu thập ngươi."

Tiêu Cửu Uyên nói xong nhìn cũng không nhìn Vân Thiên Vũ, xoay người rời đi, không bao giờ... muốn nói chuyện với Vân Thiên Vũ, cùng nữ nhân này nói chuyện, hắn có thể tức chết.

Hết lần này tới lần khác sau lưng Vân Thiên Vũ còn hảo tâm kêu lên: "Vương gia, ngươi nếu như tâm tình không tốt, có thể tìm ta nói chuyện một chút, nói không chừng đem nổi khổ buồn bực trong lòng nói ra sẽ tốt hơn."

Lúc này sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm đến đáng sợ, quanh thân long hàn lệ khí, nếu không phải khắc chế, hắn sợ mình bóp chết người khác.

Mà Vân Thiên Vũ chơi đến cực kỳ vui vẻ, tâm tình không nói ra được sảng khoái.

Chẳng qua trong cơ thể nàng Điêu Gia cùng Tiểu Anh thấy thế một thân mồ hôi lạnh, rất muốn hỏi chủ tử một chút, nếu như có một ngày Ly thân vương gia phát hiện, thật ra người đánh hắn, vừa ngoan độc đá hắn một cước, trộm lấy binh phù của hắn, chính là nàng.

Nàng có thể hay không sẽ chết nhanh hơn.

Người xung quanh thấy Tiêu Cửu Uyên quanh thân lạnh lẻo hơi thở tàn bạo, cả người giống như sst thần, mọi người tự động tự giác cách đây vị gia này một chút.

Lúc này tất cả các tiểu thư khêu các cũng ngồi xuống, thái tử Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên cùng với Hoài vương Tuyên vương cũng ngồi xuống, chỉ là nam nhân ngồi ở một bên xem náo nhiệt, nữ nhân còn lại vội vàng chơi trò đánh kích trống truyền hoa.

Mọi người rất kích động.

Vân Thiên Vũ bày tỏ rất im lặng, tại sao nam nhân có thể ngồi ở chỗ này nhìn, mà nữ nhân phải chơi đùa biểu diễn như vậy, hết lần này tới lần khác đám nữ nhân này chơi đùa còn đặc biệt vui vẻ.

Nàng không cách nào thừa nhận tư tưởng của những nữ nhân này, nhưng vẫn như cũ ngồi yên lặng, bởi vì nàng không muốn mình trở thành tiêu điểm của mọi người, nếu như nàng đứng lên nói gì đó, người ta còn tưởng rằng nàng giở thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, mà nàng muốn khiêm tốn, khiêm tốn.

Tưởng quốc công phủ Tưởng Ngọc Khê đã đứng ở chính giữa, nhìn mọi người nói.

"Đánh trống truyền hoa ngay lập tức bắt đầu, nhìn đây, đây là hoa hồng ta cho người đem tới, như thế này khi trống vang, hoa sẽ bắt đầu truyền, sau mười hồi trống, hoa ở trong tay người nào, người đó bắt đầu tới tìm phần thưởng, tìm được cái gì biểu diễn cái đó, hôm nay biểu diễn tài nghệ được nhiều người thích, có thể được đánh giá là đệ nhất tài nữ của Đông Ly quốc."

Thanh âm của Tưởng Ngọc Khê có chút quyến rũ kiều mị, nói ra khỏi miệng nói mang theo một loại mềm mại dịu dàng, người nghe được xương có chút nhũng ra.

Các nam nhân nghe nàng ta nói, nhìn bộ dáng của nàng ta, không ít người cũng cảm thấy xương nhũng ra.

Nữ nhân này chẳng những nói chuyện quyến rũ, hơn nữa dáng người cũng đặc biệt đẹp, nhất là một đôi gò bồng trước mặt càng thêm dao động mãnh liệt, hết sức hấp dẫn tầm mắt của nam nhân.

Bên trong yến các nữ tử càng phát nhiệt tình..

Bất quá có người lại không để ý tới nhìn những trò chơi này, mà là bộ mặt lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ.

Có hai người nhìn Vân Thiên Vũ, một là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.

Người thứ hai là An Thân Vương phủ thế tử Tiêu Dạ Thần.

Hai người cũng lo lắng Vân Thiên Vũ sẽ xấu mặt, nếu như nàng cái gì cũng không biết, nhất định sẽ bị người khác nhạo báng, có lẽ qua hôm nay, cả Đông Ly quốc sẽ chê cười nàng.

Tiêu Dạ Thần không muốn Vân Thiên Vũ chịu đựng những thứ này, cho nên đầu óc vừa động, liền tính toán đứng dậy đi làm người đánh trống truyền hoa.

Cứ như vậy, hắn có thể bảo đảm hoa hồng tuyệt đối sẽ không sẽ rơi vào tay Vũ Mao.

Đáng tiếc thân thể hắn vừa động, còn chưa có đứng lên, bên người Tiêu Cửu Uyên sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng quát lên: "Ngồi xuống."