Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y

Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y - Chương 15: Cứu giúp ở khu vực săn bắn




Gió nổi lên, lá cây rung động sàn sạt, cỏ cây chấn động, đồng nhất phát ra sát khí.

Lưu Húc ôm Mạc Tử Ngọc ở trong lòng ngực, siết chặt cương ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh vật trước mắt, cả người toát ra sát khí và vẻ đề phòng.

Con ngựa hí vang, giơ vó ngựa lên cao.

Ngay lúc này, một tiếng sói kêu truyền đến, ngay sau đó ở phía bên trái thấy một con sói nhảy ra từ một bên bụi cây, mà phía sau nó, theo sát mấy chỉ, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung hiểm.

Nguy hiểm không chỉ có ở đó, ở hướng phía bên phảu nhảy ra hai con hổ, một đực một cái, cung bối, nhe răng, lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Mà sau lưng lại có một con gấu giương nanh múa vuốt, phía trước là mấy con báo màu đen.

Vậy là đã bị một đám dã thú vây quanh!

Cánh rừng này tuy là có mãnh thú tồn tại, nhưng cũng không tụ tập tới cùng nhau trùng hợp như vậy, đương nhiên là có kỳ quặc.

Mạc Tử Ngọc hoảng hốt tựa hồ vừa rồi nghe thấy một tiếng còi, nàng chợt nhớ tới Ngự thú sư vừa rồi đi cùng Lưu Lăng, thì ra đây là mục đích của hắn!

Lúc này đây nếu có ther giết chết Lưu Húc thì không sao, nếu hắn may mắn chạy thoát, Ngự thú sư này sẽ bị đẩy ra như cái bao chống đạn, mà Ngự thú sư này cùng Mặc gia không ít nhiều gì cũng có chút quan hệ, hắn có thể thuận tiện đem việc này đổ lên người Mạc gia.

Thật ngoan tâm độc địa!

“Thanh Dược đâu? Tại sao không đi theo ngươi!” Mạc Tử Ngọc sắc mặt trắnh bệch thở hổn hển hỏi.

“Hắn cũng có việc của hắn phải làm!” Lưu Húc mắt nhìn phía trước, mặt không đổi sắc, “Thế nào, sợ hãi?”

Mạc Tử Ngọc nhìn ánh mắt kiên định của Lưu Húc, trong lòng cũng bình tĩnh đi một chút, đạm đạm cười: “Có Vương gia ở đây, thiếp thân sợ cái gì chứ?”

Lưu Búc môi buông ra một câu, tự giễu nói: “Người khác nhận bổn vương là hoàng tử, nhưng những súc sinh này lại không nhận!”

Dứt lời, hai con sói xám hướng tới hai phía đánh úp, Lưu Húc quay đầu ngựa tránh thoát được. Ngay lúc này, hai nam tử đeo mặt nạ vận hắc y không biết xuất hiện ở đâu nhưng xuất hiện quỷ mị giống nhau, chắn ở trước người Lưu Húc: “Thuộc hạ hống tống Vương gia và Vương phi rời đi!”

Hai người này là ảnh vệ bên người Lưu Húc, đương nhiên cũng là người có võ nghệ cao cường nhưng đối mặt với mãnh thú nhiều như thế trong lòng cảm thấy thực lực này có chút không đủ, nhueng hai người họ vẫn là vì Lưu Húc mà mở ra mộ lỗ hổng, Lưu Húc lập tức cưỡi ngựa phóng vụt đi.

Mà những mãnh thú đó lại bám theo không bỏ.

Mạc Tử Ngọc trong lúc xóc nảy lấy một mảnh lá cây, thổi một khúc kỳ quái, mà lúc này đám mãnh thú đuổi theo hai người cũng dừng bước chân lại, trở nên vô thố.

Nhưng mà lúc này, làn điệu của đối phương thay đổi, mãnh thú lại lộ ra bộ mặt hung ác.

Mạc Tử Ngọc cực lực chống lại đối phương, nhưng nàng tiếc là Ngự thú thuật này chỉ vì hứng thú mà học, công lực này sao có thể đánh đồng với đối phương? Nhưng nàng quấy rầy tiết tấu của đối phương tuy ngắn ngủi nhưng thật ra là vì thời gian chạy trốn của Lưu Húc.

Nơi đây là khu vực săn bắn của Hoàng gia, khắp nơi đều có thị vệ, thời gian này bị kéo dài thêm, đương nhiên là thời gian cho đám thị vệ đến cứu viện!

Ngay lúc sói xám sắp đuổi đến, phía trước xuất hiện thân ảnh của thị vệ, một chữ bài khai, cung trên tay kéo căng, mũi tên sắc bén nhắm ngay chỗ dã thú.

Ngay lúc Lưu Húc cưỡi ngựa sắp vọt vào bên trong đội ngũ thị vệ, bên kia con sói xám cường tráng nhất tưg một bên bất ngờ lao lại đây, tốc độ nhanh như tia chớp.

“Cẩn thận!”

Mạc Tử Ngọc đẩy Lưu Húc sang một bên, chắn ở trước người hắn, móng vuốt kia của sói xám xẹt qua trước ngực nàng, trong tức khắc, máu tươi bay tứ tung.

Lưu Húc ôm Mạc Tử Ngọc từ trên ngựa ngã xuống, ngay lúc này, mũi tên trên tay đám thị vệ bắn ra ngay sau đó, sói xám kia tức khắc bị bắn trúng ba mũi tên, ngã xuống trên mặt đất, tru dài một tiếng.

Đợt bắn tên thứ hai hướng tới đám mãnh thú đuổi theo sau, mưa tên rơi xuống, những dã thú đó thấy tên cũng không dám lao lên, gào thét từng người rồi tan đi.

Lưu Húc đem Mạc Tử Ngọc bảo vệ trong ngực, gương mặt trấn tĩnh giờ xuất hiện vẻ nôn nóng: “Ngươi thế nào?”

Mạc Tử Ngọc sắc mặt trắng bệch, trên đầu toàn mồ hôi mỏng, bài trừ một tia ý cười: “Hẳn là khoong chết được!”

Lưu Húc kiểm tra một chút thương thế của nàng, trên y phục, mọt vết cào dài, huyết nhục mơ hồ, sâu có thể thấy được xương.

Hắn một tay ôm lên Mạc Tử Ngọc: “Bổn vương đem ngươi đi tìm thái y, không cần sợ hãi, bổn vương sẽ không để ngươi chết!”

Mạc Tử Ngọc bản thân tinh thông y thuật, biết miệng vết thương này nhìn qua tuy đáng sợ, nhưnh cũng không thương đến chỗ nguy hiểm, đương nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng nhìn đôi mắt Lưu Húc, cười đến đạm nhiên: “Thiếp thân không sợ hãi, thiếp thân vừa rồi mới nói, có Vương gia ở đây, thiếp thân sẽ không sợ!”

Lưu Húc ánh mắt thay đổi một chút, bước nhanh chạy tới phía trước.

Lưu Lăng ở phía trên đồi núi, thấy được hết chuyện ở phía dưới, sắc mặt cực kì âm trầm, lạnh giọng hỏi: “Không phải ngươi nói trên đời này chỉ có ngươi tinh thông thuật Ngự thú sao? Ngươi biết vì hôm nay bổn vương đã chuẩn bị bao lâu không?”

Người choàng áo choàng đen lo sợ không yên nói: “Tại hạ thật sự xác định thế giới này chỉ có mình ta có Ngự thú thuật, nhưng thật ra đã từng dạy cho một người, chỉ là người nọ là Vương phi đã qua đời của Vương gia, Vương phi khokng có khả năng chết rồi mà sống lại, không biết vừa rồi sao ả ta lại hiểu được Ngự thú thuật này!”

“Tiện nhân này, làm hỏng đại sự của bổn vương, bổn vương đương nhiên sẽ không tha cho ả ta!” Lưu Lăng nghiến răng giọng căm hận nói, “Hành tung của ngươi e là đã bị bại lộ, bổn vương lập tức phái người đưa ngươi ra khỏi thành!”

“Mạc tướng quân là nhạc phụ của Vương gia, Mạc tướng quân đối với tại hạ có ân cứu mạng, tại hạ là nể mặt mũi của Mạc tướng quân nên mới giúp Vương gia lần này, nếu chuyện này có biến cố gì, vạn nhất không thể liên lụy đến phụ tử Mạc tướng quân!” người áo choàng đen nói.

“Yên tâm.” Lưu Lăng ánh mắt lạnh băng nhìn phía trước, “Vương phỉ của bổn vương vì sinh con nối dõi cho bổn vương mà chết, bổn vương thật sự nợ Mạc gia quá nhiều, bổn vương sao có thể khiến Mạc gia chịu liên lụy?”

“Có lời này của Vương gia, tại hạ an tâm rồi, cáo từ!” người áo đen quay đầu ngựa rời đi.

“Các ngươi hộ tống đại sư ra khỏi thành!” Lưu Lăng nói, yên lặng hướng tới thuộc hạ của mình dùng ánh mắt để sai bảp, thuộc hạ liền gật đầu.

Nơi săn bắn này vốn dĩ đã náo nhiệt vì tin tức Lưu Húc suýt chút nữa bị mãnh thú phục kích truyền đi khiến cho loạn hết cả lên, lại sợ bản thân sẽ bị dã thú tập kích, có muốn xem náo nhiệt, có cảm thấy kỳ quặc, có lo lắng đã chịu liên lụy, nói tóm lại, loạn cả một đoàn.

Ở trong mảnh hỗn loạn, Lưu Húc ôm Mạc Tử Ngọc cả người đầy máu về trong doanh trướng, vội vàng phái người gọi Thái y tới.

Lưu Sưởng Thanh sau khi phát hiện không thấy Mạc Tử Ngọc, vội vàng đi tìm kiếm khắp nơi, vốn tưởng đem người đến lại để lạc mất, đúng là gấp đến độ thời điểm xoay quanh, lại thấy phụ vương ôm nàng trở về. Nhưng có điều hắn không ngờ tới là, Mạc Tử Ngọc sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy!

Hắn sốt ruột dậm dậm chân: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào!”

Nói liền phải đi theo doanh trướng nhìn, nhưng lại bị Mị Tử ở sau lưng kéo lại.

“Ngươi làm gì thế, ta phải đe xem xem Thất phu nhân thế nào rồi!” Lưu Sưởng Thanh vẻ mặt nôn nóng nói.

“Ngươi đi thì có thể làm gì! Bên trong đã đủ rối loạn, ngươi thì ở ngoài chờ đi, đừng thêm phiền!” Mị Tử nói, nhưng ánh mắt lại lo lắng nhìn về phía bên trong doanh trướng.

Nha đầu này rốt cuộc sao lại thế này?

Ngự y râu hoa râm bị hai người nâng đi đến doanh trướng, Lưu Húc vội vàng tiến lên nói: “Hoàng ngự y, mặc kệ như thế nào, nhất định phải cứu sống nàng!”

Hoàng ngự y liếc mắt nhìn nữ tử trên giường một cái, bị miệng vết thương trên người nàng dọa cho hoảng sợ, hắn là thánh thủ trong việc xử lý ngoại thương*, mỗi năm đều sẽ theo tới khu vực này chẩn trị cho các vương tôn quý tộc, nhưng mười mấy năm qua, lâu như vậy rồi mới thấy có người bị thương nặng đến vậy!

(*) ý là vest thương ngoài da á:v.

“Vị cô nương này bị thương ở bộ phận mẫn cảm, ngoại trừ dược đồng của ta, còn lại mọi người thỉnh toàn bộ đi ra ngoài!” Hoàng ngự y kích thích râu hoa râm một chút, cuối cùng cũng có dịp cho bản thân thể hiện tài năng.

“Hoàng ngự y cứ việc chẩn trị đi, bỏn vương ở bên cạnh nhìn!” Lưu Húc nói, “Còn những người hiện tại đang chờ, toàn bộ đi ra ngoài chờ!”

“Vâng!”

Kỳ Vương ra lệnh một tiếng, trong doanh trướn ngoại trừ người trên giường bệnh, cũng chỉ còn lại ba người.

Hoàng ngụe y lất cây kéo cắt ra y phục của Mạc Tử Ngọc, kiểm tra miệng vết thương một chút, miệng vết thương toàn bộ đều lộ ra khong khí ở bên trong, một mảnh da giống như tuyết xuất hiện vài đường thâm trên da thịt có thể thấy được xương trên miệng vết thương nhìn qua thôi cũng đã dọa người, đủ thấy móc của súc sinh kia nhọn và lợi hại như thế nào.

Hắn lại cầm lấy rượu thuốc rửa sạch miệng vết thương cho nàng, Mạc Tử Ngọc vì cảm thấy đau đớn nên hít một hơi kêu rên một tiếng, mày gắt gao nhăn lại.

Lưu Húc tiến lên hai bước, ngồi xổm trước giường, cầm tay Mạc Tử Ngọc, thấp giọng an ủi nói: “Ngươi sẽ không có việc gì, có bổn vương ở đây, đừng sợ.”

Mạc Tử Ngọc hướng về phía hắn cười cười, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.

Chờ khi nàng mở mắt ra, đập vào mi mắt là thân ảnh của Lục Tiếu.

“Cô nương, người tỉnh rồi?” Lục Tiếu thấy nàng mở mắt, vội vàng cười nói, “Người cũng xem như tỉnh rồi, người ngủ một ngày một đêm rồi đấy.”

Mạc Tử Ngọc đôi môi khô khốc, ách thanh âm hỏi: “Vương gia không sao chứ?”

“Yên tâm đi, Vương gia không sao hết.” Lục Tiếu đổ một chén nước mật ong, một bên dùng khăn tay thấm nước giúp cho Mạc Tử Ngọc cảm thấy dễ chịu ở môi, một bên vui vẻ ra mặt nói: “Người đoán xem, Vương gia tự mình ôm người trở về! Cũng đến thăm ngươi ba lần rồi! Người đúng là có năng lực, xả thân cứu Vương gia! Vương phi, Nhị phu nhân, Tam phu nhân còn có Thế tử đưa đồ bổ đến chỗ chúng ta chất đầy sân, đời này của ta chưa từng gặp qua nhiều đồ tốt như vậy! Thu Thủy Uyển ta xem như một hồi dương mi thổ khí! Nhưng người cũng chịu đang khổ rồi, vừa rồi lúc thay thuốc cho người, ta cũng không có đành lòng nhìn!”

Mạc Tử Ngọc nhắm mắt lại, hoãn một chút: “Đi mời Vương gia đến đây, ta có chuyện gấp muốn nói cho ngài ấy!”

“Vương gia ở khu vực săn bắn thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, ngài ấy là thân phận hoàng tử tôn quý, bao nhiêu người đến tìm, ngài ấy vội vàng xử lý nhiều việc! Nhưng ngài ấy xem xét thấy người sớm tỉnh lại, trước khi dời đi để lại lời nói, chờ đến khi trời tối sẽ đến thăm ngươi!”

“Ừm.” Mạc Tử Ngọc nói, “Nói cho người trong viện chúng ta biết trước sau vẫn như cũ, cũng không phải vì chuyện ta cứu Vương gia, mà dương dương tự đắc, ở trước mặt người ngoài lấy chuyện này ra khoe khoang. Về sau chuyện ta đã cứu Vương gia, trong viện chúng ta không được nhắc lại, coi như là ta không cẩn thận tự mình té bị thương.”

Lục Tiếu tuy không biết nguyên nhân như nào, vẫn gật gật đầu: “Ta sẽ phân phó xuống dưới.”