Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 35




Giản Úc biểu đạt xong lòng biết ơn đối với Lục Chấp, liền đi phòng khách dưới lầu.

Hôm nay ở trường học nguyên một ngày, cả người cậu đều mệt muốn chết rồi.

Cậu dùng tư thế tiêu chuẩn của cá mặn để nằm trên sô pha, sau đó lười biếng mà gọi người máy: "Tiểu Bạch, lại đây đấm chân cho ta."

"Vâng, chủ nhân."

Người máy đi tới, bắt đầu đấm chân cho Giản Úc.

Lực đạo không lớn không nhỏ, vừa vặn tốt.

Giản Úc lập tức cảm thấy thích ý cực kỳ.

Đây mới là sinh hoạt vui sướng mà cậu nên có được mới phải.

Cậu nhích lên một chút, duỗi tay lấy điều khiển TV ở trên bàn trà, sau đó chọn một bộ hài kịch để xem.

Cậu vừa xem TV, vừa ăn lê trong dĩa trái cây.

Lầu hai thư phòng.

Lục Chấp nhận được tin nhắn wechat của Tần Diễn.

Vốn dĩ ngay từ đầu hắn cho rằng chỉ là mấy tin tức vớ vẩn, dù sau Tần Diễn động một chút là sẽ nhắn tin qua cho hắn, gửi những thứ mà bản thân tự thấy thú vị nhưng với người khác thì không.

Lục Chấp từ đầu không muốn để ý nên chỉ nhìn lướt quá, ngay sau đó ánh mắt dần dần nhìn chăm chú hơn.

[ Tần Diễn: Anh Lục, em phát hiện có tình địch! Hôm nay một người bạn của em đi đến trường đại học để tìm bạn gái nhỏ của hắn, không nghĩ tới vừa lúc bắt gặp được anh dâu ở trường. Lần trước hắn ở trại nuôi ngựa đã gặp qua anh dâu một lần, cho nên vẫn nhận ra được anh dâu. Hắn nói hắn nhìn thấy anh dâu cùng một nam sinh viên thoạt nhìn có hành vi rất thân mật, còn vừa nói vừa cười. ]

[ Tần Diễn: Hắn còn thuận tiện chụp hai bức ảnh, để em gửi cho anh xem.]

Lục Chấp nhận được hai tin nhắn, dừng một chút rồi mới trả lời: [ Không cần gửi cho tôi.]

Nói thẳng ra, Giản Úc cùng hắn chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi, nếu Giản Úc ở đại học thật sự có cảm tình với ai đó, vậy cũng không phải là việc mà hắn có thể xen vào.

Chỉ cần trong lúc hiệp nghị còn hiệu lực, Giản Úc không làm bại lộ vấn đề gì, vậy là đủ rồi.

Lục Chấp trầm tư vài giây, quyết đoán ném điện thoại qua một bên, ngược lại cầm lấy một phần văn kiện lên lật xem.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút......

Lục Chấp buông văn kiện, một lần nữa cầm lấy di động.

Hắn không phải để ý Giản Úc có phải có hảo cảm với người khác hay không, chỉ là muốn nhìn một chút đối phương rốt cuộc là ai.

Dù sao Giản Úc vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, vạn nhất bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?

Tốt xấu gì hắn cũng là đối tượng kết hôn hợp đồng của Giản Úc, thích hợp cho Giản Úc một chút lời khuyên, cũng là việc nên làm.

Nghĩ thông suốt tầng logic này, Lục Chấp mới mở khóa điện thoại, mở ra khung trò chuyện với Tần Diễn.

Nhưng mà, khung chat cũng chỉ có hai tin nhắn vừa nãy, căn bản không có ảnh chụp nào.

Lục Chấp nhíu mày một chút, liền cứ như vậy cầm điện thoại đợi nửa phút, sau đó mới nhanh chóng đánh chữ: [ Ảnh chụp của cậu đâu? ]

Một lát sau, bên kia mới trả lời lại: [ Ôi đệt! Em còn tưởng rằng em đã gửi đi rồi, vừa mới mạng hơi lag, không gửi đi thành công. Để em gửi lại một lần nữa. ]

Lục Chấp vẫn đang chờ ảnh chụp kia, sống lưng căng chặt trong chớp mắt, thẳng đến khi hắn nhìn thấy được ảnh chụp mà Tần Diễn gửi tới, lại lần nữa thả lỏng ra.

Hắn đánh chữ: [ Đây là Lục Kỳ Phong, là con trai nhà đại bá của tôi.]

Thời điểm chúc Tết, Giản Úc cùng Lục Kỳ Phong có gặp qua một lần.

Hôm nay cậu ở trong trường đại học gặp được người quen, thuận tiện nói mấy câu thôi.

[ Tần Diễn: À, làm em sợ muốn chết, thì ra là thân thích a, thân thích liền hợp lý! Em có nghe nói qua về Lục Kỳ Phong này, nghe nói nhân phẩm cũng không tệ lắm, so với những người khác ở Lục gia thì tốt hơn rất nhiều. ]

[ Tần Diễn: Vậy chuyện này coi như xong, em đi nói một tiếng cho người bạn kia của em, để hắn không có việc gì thì đừng có đoán mò. ]

Lục Chấp trả lời lại: [ Ừ.]

Dưới lầu, Giản Úc đang nằm trên sô pha, một bên gặm lê, một bên xem bộ hài kịch kia.

Lúc này, Lục Chấp đi tới phòng khách.


Giản Úc vội vàng ngồi dậy ngay ngắn một chút: "Lục tiên sinh."

" Ừm."

Lục Chấp nghiêm túc mà đánh giá Giản Úc.

Bản thân Giản Úc tuổi còn nhỏ, thân thể lại yếu, đôi mắt trong vắt sáng ngời, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác người này rất dễ lừa gạt.

Tuy rằng Lục Chấp cũng biết nội tâm Giản Úc không mềm mại giống như mặt ngoài, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: "Lúc cậu ở trường, kết bạn bè phải để ý cẩn thận."

Giản Úc có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Hả?"

Sao Lục Chấp lại đột nhiên nói như vậy?

Lục Chấp dừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói: "Không có gì, tôi chỉ thuận miệng nói vài câu mà thôi."

Giản Úc không rõ nguyên do mà gật gật đầu: "À."

Lúc này, Lục Chấp thay đổi đề tài: "Hôm nay đã uống thuốc bổ chưa?

Giản Úc vừa rồi còn là bộ dáng lười nhác, nghe được hai chữ thuốc bổ, nháy mắt chết lặng, âm lượng giọng nói lớn hơn không ít: "Uống rồi!"

Nói xong, cậu cũng ý thức được biểu hiện của mình quá mức vội vàng, nên rất có cảm giác cậu đang lạy ông tôi ở bụi này.

Cậu vội vàng nói thêm một lần nữa, nhưng lần này chậm hơn và nhỏ nhẹ hơn: "Tôi uống rồi."

Nói xong, cậu còn mở to đôi mắt đen bóng của mình mà nhìn Lục Chấp, ý đồ lừa cho qua ải.

Lục Chấp nhướng mày: "Thật sự đã uống rồi?"

Giản Úc gật gật đầu: "Thật sự đã uống rồi."

Không tin thì anh nhìn vào đôi mắt to tròn chân thành này của tôi xem.

Kết quả giây tiếp theo, Lục Chấp lại xoay người gọi vào trong phòng bếp: " Dì Trương."

Giản Úc: "......"

Lòng tin giữa người với người đâu rồi?

Rất nhanh, dì Trương vừa xoa tay vừa từ trong phòng bếp đi ra: "Vâng, Lục tiên sinh, làm sao vậy?"

Lục Chấp hỏi: "Hôm nay Giản Úc đã uống thuốc bổ chưa?"

Dì Trương nháy mắt nhớ tới chuyện này: "Ôi cái trí nhớ này của tôi thật là, vậy mà quên mất phải cho Giản tiên sinh uống thuốc, hiện tại tôi đi lấy liền."

Nói xong, liền quay trở lại nhà bếp.

Lục Chấp lúc này mới xoay người lại nhìn về phía Giản Úc, nhướng mày nói: "Cậu không phải nói đã uống rồi sao?"

"........"

Vẻ mặt Giản Úc khóc không ra nước mắt.

Trời ơi, ai tới cứu cứu cậu với.

Thuốc bổ này, cậu sẽ không thật sự uống cho đến khi kết thúc hiệp nghị luôn đấy chứ?

Lục Chấp nhìn Giản Úc bày ra vẻ mặt đau khổ, nhếch lên khoé miệng: "Ngày mai cho người làm mua thêm nhiều kẹo cùng với mứt hoa quả, uống thuốc xong thì ăn một viên kẹo."

Giản Úc rầu rĩ nói: "Vâng."

Cho dù có kẹo cùng với mứt hoa quả, cũng không kéo được niềm vui của cậu về đâu.

Lục Chấp đối với việc giám sát Giản Úc uống thuốc bổ lại không hề bị lay động một chút nào.

Thân thể Giản Úc thật sự quá yếu, nghĩ đến tương lai lỡ như mắc bệnh nặng, rất có khả năng cậu không thể chống đỡ được.

Nhưng nếu như từ bây giờ bắt đầu bồi bổ thân thể, ngày qua ngày, chắc chắn có thể tăng cường thể chất lên được một ít chứ.

Cho dù tương lai hai người có tách ra, Lục Chấp cũng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy được một Giản Úc vui vẻ khỏe mạnh.

Mỗi ngày đều cứ trôi qua như vậy.

Chậm rãi, mùa xuân sắp tới rồi, nhiệt độ trong không khí cũng cao lên không ít.

Giản Úc rốt cuộc không cần phải bọc chính mình thành một cục nữa, hiện tại có thể mặc ít quần áo hơn rồi.

Hôm nay có mặt trời, ánh nắng chiếu khắp nơi, ấm áp dễ chịu.


Giản Úc mặc một cái áo trắng hoodie, quần jean, cùng với một đôi giày thể thao, cả người đều tràn đầy sức sống thanh xuân.

Cậu từ cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn ra ngoài, thấy được củ cải cùng bắp cải trong vườn rau đều đã trưởng thành.

Cậu nhất thời vui vẻ hẳn lên, cộp cộp cộp mà chạy xuống lầu, đầu tiên là chạy vào phòng bếp lấy một cái giỏ rau, sau đó xách giỏ đi ra vườn.

Diện tích vườn rau rất lớn, không sai biệt lắm có khoảng hai trăm mét vuông, trên đó trồng đầy củ cải cùng với bắp cải, lộ ra vụ mùa bội thu.

Giản Úc thấy như vậy, kêu lên một tiếng kích động.

Cậu mang theo giỏ, hai bước chạy tới, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu nhổ củ cải.

Mỗi một cây củ cải đều tròn vo, thoạt nhìn rất tươi mới mọng nước.

Giản Úc đem củ cải cầm trong tay, quả thật yêu thích không nỡ buông.

Đây chính là những bảo bối cậu ngày nhớ đêm mong, bây giờ nhìn thấy lại có chút luyến tiếc không nỡ ăn thì làm sao đây?

Ăn rồi thì sẽ không còn nữa.

Thôi, chờ ăn xong củ cải cùng bắp cải, cậu có thể trồng thêm một đợt nữa.

Như là dâu tây, cà chua, dưa hấu gì đó.

Giản Úc nghĩ đến dây, liền không còn cảm giác không nỡ bỏ nữa, quyết đoán rút mấy củ cải, lại lấy thêm hai cái bắp cải, đầy một giỏ.

Sau đó có chút lao lực mà xách giỏ, đi về phía biệt thự.

Cậu vừa mới đi tới cổng lớn của biệt thự.

Lục Chấp vừa vặn đi làm về, vừa mở cửa xuống xe.

Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu đen, bộ dáng lạnh lùng, thân hình thẳng tắp, đứng ở đó, chính là tồn tại hấp dẫn nhất.

Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh đã về rồi?"

Lục Chấp gật đầu, sau đó nhìn lướt qua giỏ rau của cậu: " Đồ ăn của cậu lớn rồi hả?"

Giản Úc cười tủm tỉm gật đầu: "Vâng, đêm nay tôi tính làm mấy món ăn thử xem."

Lục Chấp nhướng mày: "Cậu làm?"

Giản Úc: "......"

Có ý gì? Ghét bỏ đồ ăn cậu làm khó ăn hả?

Cậu ngước mắt nhìn Lục Chấp: "Đương nhiên là tôi làm."

Lục Chấp trầm mặc hai giây, mới nói: "Tôi tương đối kiến nghị cậu nên để dì Trương làm thì hơn."

"......."

Giản Úc kiên trì nói: "Đây chính là rau củ mà tôi trồng ra, bữa đầu tiên vẫn nên tự tôi làm thì mới có ý nghĩa được."

Ngay sau đó, cậu bổ sung: "Nếu anh không muốn ăn, có thể không ăn."

Nói xong, xách theo rỗ rau củ, thờ phì phì mà đi vào biệt thự.

Lục Chấp nhìn Giản Úc nổi giận đùng đùng, trong mắt ý cười dần dần gia tăng, cùng đi theo vào.

Giản Úc xách theo giỏ rau, đi tới phòng bếp, nói với dì Trương: "Dì Trương, đêm nay để con tự làm hai món ăn đi."

Dì Trương vẻ mặt hòa ái: "Được chứ, những cây rau này quả thật không tồi đâu, cậu tính là món gì?"

Giản Úc suy nghĩ một chút: "Liền làm bắp cải muối, còn có củ cải hầm xương sườn."

Nói xong, cậu cố ý bổ sung: "Nhưng còn muốn làm phiền dì nấu thêm mấy món nữa, dù sao Lục tiên sinh có khả năng ăn không quen đồ con nấu."

Dì Trương bật cười: "Được, tôi cũng sẽ làm hai món."

Hình như bà cảm thấy Giản Úc đang có chút giận dỗi.

Chẳng lẽ vợ chồng son lại cãi nhau chuyện gì sao?

Giản Úc nói làm liền làm, xắn lên tay áo, bắt đầu nghiêm túc mà rửa sạch củ cải cùng bắp cải, nhịn không được còn hừ hừ một khúc nhạc.


Quả nhiên vụ mùa bội thu vẫn là vui nhất.

Lục Chấp vừa vặn cầm ly tới phòng bếp lấy nước uống, nhìn thoáng qua Giản Úc đang đứng bên cạnh rửa rau, nhếch mày một chút.

Vui vẻ như vậy sao?

Bất quả Giản Úc vui vẻ giống như đặc biệt có sức hút, làm cho lồ ng ngực của hắn cũng có cùng loại cảm xúc sung sướng như thế.

40 phút sau, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Giản Úc nhìn thành quả mà chính mình đã làm, hai mắt đều phát sáng.

Cậu mang theo gương mặt ý cười tự hào, thật cẩn thận mà bưng bắp cải muối, cùng với củ cải hầm xương sườn, đem chúng nó tới bàn cơm, sau đó lại lấy một chén cơm.

Làm xong hết thảy, cậu còn chụp hai món ăn một tấm hình, gửi cho Tần Diễn, nói cho hắn củ cải cùng với bắp cải đều đã trưởng thành, khi nào rảnh hắn có thể qua đây ăn.

Dù sao lúc trước Tần Diễn cũng đã hỗ trợ tưới phân cho những mầm cây này.

Dì Trương còn làm thêm ba món, thứ tự là thịt kho tàu, cá kho, canh rong biển, cũng bưng tới bàn ăn.

Rất nhanh, Giản Úc cùng Lục Chấp đều ngồi trước bàn ăn.

Giản Úc bưng chén cơm, cầm đũa, mỹ mãn mà bắt đầu ăn cơm.

Đầu tiên cậu gắp một chút bắp cải, sau đó gắp củ cải, trên mặt đều là vẻ thỏa mãn thích ý, đôi mắt đều cong lên.

Cậu cảm thấy cậu nấu ăn còn khá là tốt nữa, cố tình Lục Chấp lại cảm thấy không thể ăn.

Giản Úc vừa nghĩ tới đây, liền thấy Lục Chấp ở phía đối diện duỗi đũa hướng về phía bắp cải muối.

Giản Úc tay mắt lạnh lẹ, một phen ngăn cản động tác của hắn, kinh ngac nói: "Anh làm gì vậy?"

Lục Chấp nhíu mày: "Không phải rất rõ ràng sao, tôi đang ăn cơm."

" Không phải." Giản Úc vội vàng nói, " Vậy anh gắp bắp cải của tôi làm gì?"

Người này thật quá đáng, không phải hắn nói cậu nấu ăn khó ăn sao? Sao bây giờ lại còn muốn ăn?

Lục Chấp suy tư một giây: "Bắp cải của cậu?"

Giản Úc gật đầu: "Đương nhiên."

Đây đều là cậu cực cực khổ khổ gieo trồng, thật vất vả mới chờ được chúng nó trưởng thành, sau đó hái xuống, đêm nay còn kỹ lưỡng mà rửa sạch sẽ, dụng tâm mà làm ra!

Lục Chấp cũng không thu hồi đũa, mà nhàn nhạt nói: "Khu vườn sau biệt thự là của ai?"

Giản Úc không rõ vì sao tự dưng Lục Chấp lại nhắc tới cái này, đúng sự thật nói: "Của anh."

Lục Chấp nói: "Vậy không phải được rồi sao. Những thứ này đều lớn lên ở trên đất của tôi, cho nên tôi cũng có thể ăn. Nếu cậu không phục, có thể đem những cây rau đó đem đi chỗ khác."

Giản Úc: "???"

Nghe xem, đây đều là tiếng người sao?

Cậu có thể đem những cây rau đó đi đâu bây giờ? Cậu cũng không có đất trồng rau!

Hai người giằng co một lúc lâu.

Cuối cùng, Giản Úc chỉ có thể thu hồi động tác ngăn cản Lục Chấp, có chút tức giận mà ngồi lại.

Lục Chấp nhìn bộ dáng của cậu, nhịn không được cười một chút: "Tôi chưa từng nói cậu làm đồ ăn khó ăn."

Lần đầu tiên là hắn cảm thấy hương vị có chút quái quái, nhưng ăn nhiều, chậm rãi cũng nhấm nháp ra một chút đặc biệt trong đó.

Đó là tay nghề thuộc về Giản Úc.

Giản Úc thấy Lục Chấp giống như có ý muốn chống chế, tức giận mà nhắc nhở nói: "Rõ ràng trước đó anh đã nói qua. Tuy rằng không có nói rõ, nhưng vẫn chính là cái ý kia!"

Lục Chấp cười một cái: "Vậy tôi xin lỗi cậu nhé?"

Giản Úc nhìn Lục Chấp, nhất thời có chút ngây ngẩn.

Lục Chấp hình như rất ít khi cười rõ ràng đến vậy, khóe miệng giơ lên, đôi mắt luôn luôn lạnh băng hiện tại tràn đầy ý cười.

Thật giống như ánh mặt trời ấm áp, dần dần hòa tan lớp băng tuyết đã lâu vậy.

Giản Úc đột nhiên cũng không còn tức giận như vậy nữa, dù sao cũng không phải là tức giận thật, nhiều lắm chỉ là cảm thấy Lục Chấp có điểm quá mức mà thôi.

Hiện tại chút không vui này cuối cùng cũng đã tiêu tan, Giản Úc đem bắp cải muối, cùng với củ cải hầm xương sườn đều đẩy qua chỗ Lục Chấp: "Vậy cùng nhau ăn đi."

Lục Chấp luôn mang theo thanh âm trầm thấp lạnh băng nay lại thêm chút sung sướng trong đó: "Cảm ơn."

Kế tiếp, hai người rốt cuộc cũng bắt đầu hài hòa mà ăn cơm.

Đèn pha lê trên trần nhà ăn rực rỡ nhiều màu sắc, chiếu ánh sáng vàng ấm áp lên hai người, yên tĩnh mà tốt đẹp.

-

Gần đây Lục gia có một chuyện lớn, đó là sắp tới sinh nhật của Lục lão gia tử.

Đa số các tiểu bối ở Lục gia đều rất coi trọng cơ hội lần này. nói tóm lại, trước mắt toàn bộ người trong gia tộc Lục thị, vẫn là do Lục lão gia tử làm đương gia, mặc dù thực quyền thì rơi vào tay Lục Chấp.


Mọi người đều hao hết tâm tư, muốn trong bữa tiệc sinh nhật lần này có thể biểu hiện tốt một chút.

Giản Úc cũng nghe nói chuyện này, cậu biết trường hợp này chính mình là phải đi, vì thế hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi có cần mua lễ vật gì không?"

Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không cần, cậu chỉ cần đi theo tôi là được."

Giản Úc chỉ cần lấy thân phận đối tượng kết hôn của hắn, xuất hiện ở trước mặt những người Lục gia là được.

Giản Úc suy nghĩ một chút, vẫn là nói: "Nếu không tôi làm một chút bánh bông lan. Lần trước ông nội đến biệt thự, không phải còn rất thích ăn món này sao?"

Tuy rằng cậu nấu ăn không ra sao, nhưng ở phương diện làm bánh ngọt, lại rất có thiên phú.

Lục Chấp không nghĩ tới Giản Úc vậy mà có thể nghĩ đến như vậy, gật đầu nói: "Cũng được."

Tuy rằng hắn không để ý người Lục gia có nguyện ý tiếp nhận Giản Úc hay không, dù sao thì chỉ cần hắn tiếp nhận là được, nhưng nếu như có thể, cùng Lục lão gia tử kéo thêm chút quan hệ cũng không phải là chuyện gì xấu.

Dù sao từ khi Lục Chấp có ký ức tới nay, Lục lão gia tử đối xử với hắn cũng không tệ lắm, chỉ là đôi khi khó tránh khỏi tư tưởng quá mức cổ hủ, không xoay chuyện được.

Rất nhanh, đã tới ngày sinh nhật của Lục lão gia tử.

Giản Úc đem bánh bông lan bỏ vào một cái hộp thật tinh xảo, còn rất dụng tâm mà dùng một dải lục thắt một cái nơ thật xinh đẹp.

Lục Chấp thì mang theo một bức tranh sơn thuỷ mua với giá cao ở một phòng đấu giá.

Hai người lên xe, cùng nhau đi đến nhà cũ Lục gia.

Lúc này, đã sắp đến buổi tối, đèn đuốc sáng trưng.

Lục gia lại càng giăng đèn kết hoa, bố trí hoa lệ một phen.

Chẳng qua hôm nay khách đến Lục gia cũng không phải rất nhiều.

Lục lão gia tử cũng lớn tuổi rồi, cũng lười để ý đến những phô trương gì đó, cố ý phân phó không cần mời những đối tác làm ăn, chỉ cần mời một ít bạn bè thân thích là được.

Giản Úc cùng Lục Chấp mang theo lễ vật, cùng nhau đi vào nhà cũ Lục gia.

Như thường lệ, khi bọn họ vừa bước vào, những người trong phòng đều nhanh chóng mà nhìn lại đây.

Lục Chấp ở trường hợp như vậy, đều vĩnh viễn là tiêu điểm để mọi người chú ý.

Những người khác ở Lục gia đều có chút sợ hắn, cũng có chán ghét hắn, nhưng mặt ngoài thì vẫn luôn lấy lòng hắn, nịnh nọt hắn.

" Anh họ, đến đây? Mau tới đây ngồi."

" Cháu trai, lô hàng lần trước ta mang về từ nước ngoài kia có chút vấn đề, cháu có thể hỗ trợ giúp ta xử lý được không?"

" Anh họ, ba tôi bảo tôi theo anh học tập một thời gian, anh xem có thể trực tiếp an bài cho tôi vào tập đoàn Lục thị làm việc được không?"

"......"

Trong nháy mắt ngắn ngủi, liền vây lại đây một đám người, mỗi người đều mở miệng hướng về Lục Chấp cầu xin giúp đỡ.

Giản Úc nghe những lời này, cậu đều thay Lục Chấp cảm thấy mệt mỏi, cũng không biết chính hắn nghĩ như thế nào.

Nghĩ đến đây, cậu theo bản năng mà nhìn thoáng qua Lục Chấp.

Trên mặt Lục Chấp nhìn không ra cảm xúc gì, vẫn là bộ dáng lãnh đạm ngày thường như cũ, thuận miệng trả lời những người đó vài câu, sau đó nói: "Tôi đi tìm ông nội trước."

Những người đó lập tức lấy lòng: "Đi thôi, lão gia tử đang ở trong phòng khách chờ cậu đó."

Lục Chấp mang theo Giản Úc cùng nhau đi tới phòng khách.

Đi vào phòng khách, Giản Úc thấy được Lục Kỳ Phong ở đó, vì thế thuận tiện gật đầu chào hỏi một cái.

Đối phương cũng gật đầu chào lại cậu.

" Cậu và hắn rất quen thuộc sao?"

Đột nhiên, thanh âm Lục Chấp vang lên bên tai.

Dọa Giản Úc giật mình, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lục Kỳ Phong, trả lời nói: "Không phải rất quen thuộc. Chẳng qua chúng tôi vậy mà lại học cùng trường, còn rất trùng hợp đó."

Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Hắn cùng cậu không phải học cùng trường. Khoa chính quy của hắn là ở trường khác, sau đó học thạc sĩ, rồi học lên tiến sĩ, mới đến trường của cậu để học."

Giản Úc có chút ngốc: "Vậy không phải vẫn là học chung một trường đại học sao?

Cậu vẫn là lần đầu tiên nghe được Lục Chấp nói câu không hề có tính logic nào như thế đó.

Lục Chấp: "......."

Hắn dừng lại một lúc lâu, rồi nói: "Được, không có gì. Theo sát tôi, đừng chạy loạn."

Giản Úc vẫn còn ngây ngốc mà gật đầu: "Vâng."

Cậu cảm thấy Lục Chấp có chút quái quái.

Cậu lại không phải đứa trẻ con ba tuổi, sao có thể chạy loạn khắp nơi được?

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp: Tôi không có khả năng sẽ ghen.