Người người, nhà nhà xuyên qua, không làm công chúa, cũng làm vương phi, thậm chí là hoàng hậu! Tại sao nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái? Là thứ nữ còn chưa tính, vì sao mẹ cả luôn nghĩ mọi biện pháp tới ngược đãi nàng thế??? Nếu xinh đẹp, đáng yêu cũng là một cái tội! Thì nàng cam tâm tình nguyện chịu ngược đãi! Nhưng! Hiếm khi được sống lại, nàng quyết tâm phải thay đổi tình cảnh để sống tốt hơn!
Mẹ cả muốn hại nàng sao? Không sao! Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Ngươi dùng âm mưu, ta liền dùng dương mưu để ngươi không còn mặt mũi! Đại tỷ khi dễ? Không sao! Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mà mặc cho ngươi tới bóp tròn bóp méo? Đừng hòng!
Chẳng qua, dù nàng thông minh lanh lợi hơn nữa, nhưng cũng không phải là nữ-chính-siêu-nhân, đánh không lại chết độ gia trưởng phong kiến chuyên chế. Bất đắc dĩ, nàng bị buộc phải gả đứa con thứ của Vương Phủ với hai chân tàn tật. Nhưng mà, khi gả đi mới phát hiện. Thì ra hết thảy cũng không phải như nàng tưởng tượng...
Đêm tân hôn, khi khăn voan đỏ được vén lên, nàng mở mắt thấy chú rể của mình cũng không tệ. Trên đời này còn có nam nhân xinh đẹp tới vậy sao? Là cực phẩm trong cực phẩm! Hắn giống như nhu nhược, thường mở to đôi mắt trong suốt để nhìn nàng. Và cũng trong lúc nàng không có phòng bị nhất.... đem nàng ăn sạch, còn làm cho nàng không nỡ trách cứ nửa phần.
Thiện tai! Thiện tai!