Giản Thân Vương phủ, Anh tỷ nhi đang bị Cẩm Nương cấm túc, nàng từ nhỏ tính tình hiếu động, lại bởi vì là con gái duy nhất trong nhà, rất được Lão vương gia cùng Vương phi thương yêu, ngay cả phụ thân cũng đem nàng là bảo bối trong lòng bàn tay, cũng không hà khắc trách mắng nàng, tùy ý tính tình của nàng, cũng may Anh tỷ nhi dù là tùy hứng, nhưng cũng không phóng túng quá phận, cũng không phải người xảo quyệt, còn thông tình đạt lý, vốn nhìn như hoa như ngọc, thanh lệ thoát tục, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn của nàng rất ngọt, ồn ào làm người khác vui vẻ, cho nên, mỗi lần nàng phạm một ít lỗi, ỷ lại có Lão vương gia cùng Vương phi chống lưng cho nàng, cũng chưa từng bị trách phạt quá nhiều.
Nhưng mà, từ khi bắt đầu lớn, mẫu thân lại không để ý đến sự phản đối của Vương phi, đem nàng nhốt trong khuê phòng không được đi ra ngoài, nguyên nhân nha, đương nhiên là do thêu thùa của nàng tệ, Cẩm Nương nói, nữ nhi thế nào cũng phải học một ít kỹ năng kim chỉ, cho dù không tinh thông, cũng phải làm được một kiện quần áo hoàn chỉnh, còn có thể lấy ra để mặc, bằng không thì, tương lai gả đi, ngay cả một bộ y phục của con rể cũng làm không được, thực sẽ mất mặt Giản Thân Vương phủ, nhưng mà, Anh tỷ nhi từ nhỏ đã không thích thêu thùa, ngược lại là đối với vũ thương lộng bổng (võ thuật, đao kiếm, . .) cảm thấy vô cùng hứng thú, thấy Dương ca nhi cùng Hạo ca nhi theo phụ thân luyện võ, trong lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, vốn là vụng trộm học, sau này, chính là vừa khóc vừa nháo xin phụ thân dạy nàng.
Cũng may Cẩm Nương cũng đã từng chịu đựng việc không có võ công, cho nên, ngược lại rất tán thành Anh tỷ nhi học chút ít chi thuật (ngón nghề) phòng thân, ngược lại là đồng ý cho nàng tập võ, nhưng vừa tập võ, nàng còn phải học tập nữ hồng cùng cầm kì thi họa, Anh tỷ nhi làm sao mà chịu được, mỗi lần sau khi Cẩm Nương giao bài tập, nàng liền đợi lúc Cẩm Nương không để ý, nghĩ biện pháp chạy ra ngoài, không phải nữ giả nam trang ra ngoài đi dạo, thì cũng là trốn đến chỗ nào đó chơi đùa, làm cho Cẩm Nương rất bực mình, một lần này, rõ ràng nàng đã hạ lệnh cấm túc, từ bên kia hình sự phòng điều đến mấy bà tử lợi hại trông chừng tiểu viện của Anh tỷ nhi.
Anh tỷ nhi chán muốn chết cầm lấy bàn căng (cái dùng để căng vải ra để thêu ak),một chút lại một chút thêu một đóa hoa mai, một đóa hoa mai, nàng thêu hai ngày còn chưa xong, mắt to xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông mong có người đến giải cứu nàng.
Trong một thời gian ngắn, bên ngoài cửa sổ ngược lại không có thanh âm gì, lại nghe Uyển tỷ ở bên ngoài năn nỉ bà tử giữ cửa: “Đại nương, ta chỉ đi qua liếc mắt nhìn Anh tỷ nhi, nàng đã vài ngày không đến nhà của ta rồi, mẹ ta rất nhớ nàng đó, làm bánh lột da (bánh pía) để ta đưa đến cho Anh tỷ nhi ăn đây này.”
Lãnh Khiêm hiện giờ chính là Nhị phẩm đại viện, quản lý một số nhà máy sản xuất ở Giang Nam, hắn mua được tòa nhà ngay cạnh Giản Thân Vương phủ, còn cố ý mở một cái cửa nhỏ thông giữa hai nhà, thuân tiện đi ra đi vào, kỳ thật, nhìn là hai cái phủ đệ, thực ra thì vẫn là một gia đình lớn, thường xuyên gặp nhau, nên không có khoảng cách xa lạ, Uyển tỷ nhi là ở tại trong Giản Thân Vương phủ mà lớn lên, Vương phủ cao thấp không ai là không nhận ra Uyển tiểu thư, cũng biết Vương gia Vương phi nhà mình xem nàng như con gái của mình, trong phủ bọn nô tài cũng thực kính trọng nàng như chủ tử.
Bà tử giữ cửa vạn phần khó xử nhìn Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi hôm nay cũng đã mười một tuổi, chỉ so với Anh tỷ nhi lớn tuổi hơn, tính tình dịu dàng hào phóng, đối với hạ nhân điều rộng lượng, rất được hạ nhân Vương phủ hoan nghênh, “Uyển cô nương, không phải lão nô làm khó, đây thật là mệnh lệnh của phu nhân, không cho phép đại cô nương ra cửa, tiểu nhân biết ngày thường cô nương đối xử rất tốt, nhưng là không dám chóng lại mệnh lệnh của phu nhân a.”
“Đại nương cực kỳ hồ đồ, Bá nương chỉ nói là, không được cho Anh tỷ nhi đi ra ngoài, cũng không nói không cho người khác vào thăm nàng ah, lại nói, ta thường ngày làm người như thế nào Đại nương còn không biết sao? Bá nương là tin tưởng ta nhất đấy.” Uyển tỷ nhi cười tươi như hoa, bị bà tử ngăn ở ngoài cửa, trên khuôn mặt lại không có nửa điểm khó chịu, rất có tác phong của đai gia khuê tú, đang nói, Tố Bạch tiểu hồ nhi cầm cái hầu bao nhét cho bà tử, bà tử bóp bóp hầu bao cười đến híp mắt, cười nói: “Trách không được phu nhân lại nói Uyển cô nương vô cùng thông tuệ, tiểu nhân chính là đồ đầu gỗ a, lại không nghĩ đến chuyện quan trọng này, phu nhân chỉ nói là không được cho Đại cô nương đi đâu, bên ngoài ánh nắng mặt trời có thể gây hại, để Uyển cô nương phơi nắng cũng không hay, mau mau mời vào a.”
Sau đó, liền mời mở đường cho Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi ưu nhã đi vào.
Anh tỷ nhi đã sớm ở trong phòng đợi đến sốt ruột, vừa thấy Uyển tỷ nhi thì vội vã chạy đến, cầm chặt tay của nàng nói: “Tại sao ngươi bây giờ mới tới a, ta chờ ngươi cả buổi rồi đó, nhanh, đóa hoa này ta đã thêu hai ngày rồi, làm sao cũng không thêu xong, ngươi giúp ta đi.”
“Muội muội của ta, ngươi lại ồn ào một tiếng xem, xem Bá nương biết sẽ phạt ngươi thế nào?” Uyển tỷ nhi bất đắc dĩ đưa tay chọt vào trán Anh tỷ nhi, cẩn thận đưa mắt nhìn về phía bà tử nơi cửa, nhanh chóng kéo Anh tỷ nhi vào trong phòng.
Anh tỷ nhi trề miệng, nhỏ giọng mắng: “Ai dám cáo trạng, xem ta chỉnh nàng cho đến chết.”
Bà tử giữ cửa đang kéo dài cổ ra nghe, một lời này, mặt cứng đờ, lộ ra nét mặt cổ quái, lập tức thật thà rụt đầu lại, đứng ngay ngắn ở cửa làm thần giữ cửa, Anh tỷ nhi vô cùng linh tinh cổ quái, ở chỗ Trung Lâm thúc học được chút ít phương pháp cổ quái, ai đắc tội với nàng, không phải bị toàn thân ngứa ngáy, thì cũng là bị nàng làm cho đau bụng cả một ngày, hoặc là, sẽ bị nàng dán hình một con rùa lớn ở sau lưng và vân vân, thường thường đem hạ nhân ở trong phủ chỉnh cho dở khóc dở cười, tiểu hài tử lừa bịp như vậy, sẽ không làm tổn hại thân thể, nhưng làm cho người ta khó chịu, rất nhiều người trong phủ thật sự không dám đắc tội nàng, bất quá, Anh tỷ nhi bị Cẩm Nương bắt được một vài lần, bị phạt nghiêm khắc vài lần, liền tốt hơn nhiều, hành động rất ít, cũng chỉ có thể vụng trộm làm.
Hai tiểu tỷ muội tiến vào phòng, Anh tỷ nhi đem gối thêu quả đào hướng Uyển tỷ nhi ném sang, chính mình ngã chỏng vó nằm chết dí trên giường, thở dài một tiếng.
Uyển tỷ nhi ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười: “Mới có một chút chuyện như vậy, đã thở dài tuyệt vọng rồi, ta nói ngươi ah, tốt nhất là thêu cho xong đóa hoa này đi, kim pháp của ta là do Bá nương dạy đó, ta làm một chút, Bá nương sẽ nhìn ra, không thể để ta và ngươi cùng chịu phạt được.”
Anh tỷ nhi thấy không thích đứng dậy, đau đầu hỏi Uyển tỷ nhi: “Ngươi nói mẹ ta tại sao không để cho ta học mười chiêu thức của đao, trong phủ cũng không phải không có kim tuyến phường (chổ chuyên thuê thùa), chúng ta là dạng người nào a, chẳng lẻ, còn muốn chính mình thêu cái gì đó bán mới có thể nuôi sống chính mình hay sao?”
“Ngươi không được nói lung tung, Bá nương nói, là thân nữ nhi nhất định phải có kỹ năng, sợ tương lai chúng ta… bị người khác xem thường đây này.” Uyển tỷ nhi nói một nửa, rốt cuộc thẹn thùng, có một vài từ xấu hổ không nói ra được.
“Đúng vậy a, mẹ ta xưa nay cũng nói, nữ nhi phải tự lập tự cường, phải có bản lãnh của mình, không được để người khác xem thường, nhưng mà, ta học võ công, theo mẹ học kinh doanh, cái kia cũng không phải là sở trường thì là cái gì? Vì cái gì bắt ta học thêu thùa ah.”
“Ngươi lại lải nhải rồi, một hồi nữa Thái tử điện hạ cùng Trưởng công chúa chính là muốn đến phủ, Dương ca ca đâu? Lại cùng Hạo đệ đi học rồi?” Uyển tỷ nhi đem Anh tỷ nhi từ trên giường kéo dậy, đem bàn căng nhét vào tay nàng.
Cẩm Nương đã sớm dự đoán là Anh tỷ nhi sẽ nhờ Uyển tỷ nhi giúp nàng, đã sớm bắt nàng qua phòng thêu rồi, Uyển tỷ nhi trong lòng biết là không thể giúp, quan niệm xã hội trong đầu Anh tỷ nhi có chút không quá hợp, những quan niệm kia Cẩm Nương cũng sẽ cùng nàng nói một chút ít, chỉ là, mẫu thân dạy không giống như vậy, Uyển tỷ nhi có lúc cũng có chút hồ đồ, bất quá, chung quy vẫn cảm thấy Bá nương là nữ tử hiếm thấy, mẫu thân rất sùng bái người, đương nhiên là phải biết nghe lời Bá nương mới phải.
Anh tỷ nhi vừa nghe Đại công chúa muốn đến, trên khuôn mặt nở một nụ cười xấu xa, lập tức từ giường trúc đứng dậy, đầu nhỏ dò xét trước mặt Uyển tỷ nhi, mắt to xinh đẹp chớp rồi chớp, thanh âm kéo dài thiệt dài: “Đại… Công… Chúa… Muốn đến nha.”
Uyển tỷ nhi đỏ mặt, cầm lấy bàn căng đánh nàng: “Ngươi là con quỷ ranh mãnh, lại muốn nói cái gì? Miệng của ngươi nói toàn điều không tốt.”
Anh tỷ nhi không khỏi khanh khách nở nụ cười đứng dậy, chỉ vào má hồng hồng của Uyển tỷ nhi nói: “Ta nói cái gì, ta cái gì cũng không nói, ngươi gấp cái gì ah.”
Uyển tỷ nhi không có biện pháp với nàng, đứng lên làm động tác muốn đi, Anh tỷ nhi luống cuống, vội vàng kéo nàng nói: “Hảo tỷ tỷ, ta không cười ngươi nữa, đừng đi ah, ngươi mà đi, ta buồn bực muốn chết đi.”
Uyển tỷ nhi trừng mắt với nàng, Anh tỷ nhi nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Ta bảo đảm, sẽ không cười ngươi nữa, nhất định không cười.”
Uyển tỷ nhi khẽ hừ mũi một tiếng: “Hừ, ngươi cũng đừng cười ta, Thái tử điện hạ vốn cũng là có chuyện, vì cứ cách ba hôm năm ngày lại đến phủ chúng ta, mỗi lần đến đều muốn đưa lễ vật uội muội, cũng không biết là ý tứ gì.”
Anh tỷ nhi nghe được nóng nảy, tròng mắt khẽ đảo, xem thường nhìn Uyển tỷ nhi, bất quá, mắt của nàng giống như cha mình, tuổi nhỏ mà đã có loại ý tứ hàm xúc phong tình vạn chủng, ngay cả Uyển tỷ nhi nhìn, cũng nhịn không được ngây ngốc một chút, “Hắn đến thì liên quan gì đến việc của ta, mỗi lần hắn đến đều tìm ca ca, ngươi lôi đến ta làm gì.”
“Hừ, Thái tử điện hạ mười lăm rồi, nghe nói, Thái hậu nương nương lại chuẩn bị tuyển tú đó, tuyển cho hắn vài chính phi, ngươi không lo lắng.” Uyển tỷ nhi nửa điểm cũng không nhân nhượng, ngồi đối diện Anh tỷ nhi, thuận tay cầm lấy cái hộp âm nhạc bên cạnh gối đầu của Anh tỷ nhi, chơi đùa trên tay.
Anh tỷ nhi đi tới đoạt lại, sau khi lấy được, đối với Uyển tỷ nhi dí dí một chút, không cho là đúng nói: “Hắn tuyển tú liên quan gì đến việc của ta, ta dù sao cũng không muốn tiến cung đâu, mẹ ta nói, tính tình này của ta căn bản là không hợp với nơi ấy, ta nha, chính là muốn sống tự do tự tại, mẹ ta nói, muốn tạo cho ta một thế ngoại đào nguyên, tùy ý ta chơi vui thích.”
Uyển tỷ nhi nghe thấy liền không ngừng lắc đầu, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ lại vang lên âm thanh gõ cửa, Anh tỷ nhi con mắt sáng ngời, nhìn về phía Uyển tỷ nhi, mặt Uyển tỷ nhi cũng sáng bừng lên, hai tiểu tỷ muội đi đến bên ngoài cửa sổ, nhấc ghế thò đầu ra ngoài…
Anh tỷ nhi gấp gáp, đầu so Uyển tỷ nhi thò ra nhanh hơn một ít, đập một phát, trên đầu bị người khác gõ một cái, nàng không khỏi bực mình, mắng to: “Đại ca, ngươi lại đánh ta, coi chừng ta méc mẹ đó.”
Ngoài cửa sổ quả nhiên lộ ra một tiểu thiếu niên xinh đẹp đến mức yêu nghiệt, Dương ca nhi trong tay chính là cầm một trái banh ném về phía trước, cười hì hì đứng ở bên ngoài.
Uyển tỷ nhi nhìn thấy Dương ca nhi, mặt nhỏ nhịn không được đỏ lên, ngược lại không dám nhô đầu ra phía trước, một bộ dáng ngoan ngoãn mà ngồi trở lại trên giường.
Anh tỷ nhi bị đánh tức giân không chịu được, thân thủ nhanh như điện liền hướng Dương ca nhi túm lấy, Dương ca nhi giơ một tay lên, thuận tay liền bắt lấy bàn tay Anh tỷ nhi, Anh tỷ nhi rút tay lại, hướng phía trên cổ tay của Dương ca nhi bẻ lại, nhưng tay Dương ca nhi đã sớm xảo quyệt mở ra, hai huynh muội trong nháy mắt liền qua được vài chiêu, một người ở trong phòng, một người ở ngoài cửa sổ, đánh đến bất phân thắng bại, Anh tỷ nhi dần dần rơi vào thế hạ phong, không khỏi bực mình, vành mắt liền bắt đầu đỏ lên.
“Anh tỷ nhi đừng khóc, xem Thái tử ca ca mang theo cái gì cho ngươi nè?”