“Đại ca. . . . . .” Lãnh uyển bộ dạng muốn khóc rồi, ca ca chẳng lẽ không nhìn thấy Thái Tử Phi sao? Nàng liều mạng đối với đại ca nháy mắt.
Nam tử kia chính là Trữ vương thế tử Lãnh Trác Nhiên, lúc trước hắn đang ở trong nhà chơi đến cao hứng, thì không ngờ phía ngoài có nói tiếng, nghe kỹ giống như là thanh âm muội tử của nhà mình, nơi này vốn là chỗ hắn cùng vài người bạn tốt chơi đùa, ngay cả nha hoàn trong phủ, cũng không thể tùy tiện vào, muội muội sao có thể không hiểu chuyện như thế, khiến hắn nổi đóa lên, từ trong nhà vọt ra, nhất thời không nhìn thấy Thái Tử Phi, lúc này được muội muội nhắc nhở, nên mới thấy được.
“Vi thần ra mắt Thái Tử Phi.” Lãnh Trác Nhiên hất trường bào quỳ xuống.
“Nhiên ca ca không cần đa lễ, điện hạ đang ở chỗ này sao?” Thái Tử Phi thấy Trữ vương thế tử đi ra, cũng không dám mạnh mẽ xông vào, dù sao trong nhà đã náo thành hình dạng nào, nàng cũng không biết, nàng đường đường là Thái Tử Phi, nếu trong nhà có nam tử xấu xa. . . . . . Khi đó, sẽ làm thái tử mất thể diện, mà mình cũng lúng túng.
“Hồi Thái Tử Phi, điện hạ không tới đây a, nơi này cũng chỉ có Trác Nhiên và vài người bạn tốt ở chung một chỗ uống rượu chơi đùa mà thôi.” gánh nặng trong lòng Lãnh Trác Nhiên liền được giải khai, thái tử thật sự không có ở đây, chẳng qua là Lãnh Hoa Đường đi nơi nào rồi? Lúc trước chỉ nghe phía ngoài có chút ồn ào, hắn cho là Hoa Đường đang đùa giỡn thôi, hiện tại thì ngàn vạn lần đừng có ra đây mới tốt a.
Thái Tử Phi làm như không quá tin tưởng lời mà Lãnh Trác Nhiên nói…, đang suy nghĩ có nên sai người vào xem một chút hay không, thì lúc này đã nghe thấy bên kia Sương phòng truyền đến tiếng đổ vỡ.
Thái Tử Phi vừa nghe thấy, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhấc chân liền hướng viện kia mà đi vào.
Lãnh uyển cùng Lãnh Trác Nhiên cũng rất là kinh ngạc, Lãnh uyển nhìn ca ca nói đến thái tử, bộ dạng rất thản nhiên, nghĩ đến chắc thái tử không có ở đây, cho nên, nàng cũng không quá lo lắng.
Lãnh Trác Nhiên tim bị giật thót lên cao, liền vọt vào trong phòng trước Thái Tử Phi một bước.
Tim Cẩm Nương cũng nhảy lên theo, lúc trước mình bị người phía sau bắt đi, chỉ mơ hồ nghe được trong nhà còn có tiếng ồn ào, nhưng sau khi Thái Tử Phi đến, thanh âm liền không có nữa, xem ra, Lãnh Hoa Đường dường như không muốn để cho người khác hiểu lầm, đích thị cũng giống như người ở phía sau mình, lôi kéo Tôn Ngọc Nương cùng nhau nấp đi.
Lúc này Thái Tử Phi đi vào. . . . . . Trời, hiểu lầm sẽ biến thành bắt kẻ thông dâm, nàng đang âm thầm lo lắng, đã nghe Thái Tử Phi quát lên: “Ngươi. . . . . . Thì ra là ngươi, Hoa Đường?”
Ngay sau đó đã nghe Lãnh Hoa Đường bối rối giải thích: “Điện hạ, ngài hiểu lầm.”
“Tận mắt nhìn thấy còn hiểu lầm? Hoa đường, ngươi thật quá mức, Mai Nhi làm gì có lỗi với ngươi, ngươi lại. . . . . . lại núp ở nơi này cùng người tư tình?” Thái Tử Phi giận đến thanh âm đều phát run.
Cẩm Nương có chút nghi ngờ, nghe giọng nói kia, Mai Nhi hẳn là thê tử của Lãnh Hoa Đường rồi, không biết cùng Thái Tử Phi có phải . . . . .
“Tiểu Mai là muội muội của Thái Tử Phi.” nam tử phía sau làm như biết nghi hoặc trong nội tâm nàng, đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Thái Tử Phi là ngươi hiến kế mời tới à.” trong giọng nói Cẩm Nương mang theo chút mỉa mai, hắn bảo cho nàng xem kịch vui, không nghĩ tới là như vậy, người này rõ ràng là không có lòng tốt, có chủ tâm cùng ca ca hắn gây sự.
Trong lòng vẫn là có chút bận tâm Tôn Ngọc Nương, dù Ngọc Nương thích Lãnh Hoa Đường như thế nào, thì theo tình hình trước mặt bị mọi người bắt được, thật sự sẽ làm nhục danh tiết, danh tiết nữ tử còn lớn hơn trời, không biết sau khi trở về , lão thái thái cùng Lão thái gia biết được sẽ tức giận thành cái dạng gì.
“Ta bất quá chỉ thành toàn cho bọn họ thôi, Nhị tỷ tỷ của ngươi không phải là rất thích người kia sao, hiện tại đúng lúc làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng, người kia cho dù không muốn kết hôn, sợ cũng khó khăn, Nhị tỷ ngươi là trưởng nữ Tôn gia đó.” Ngụ ý, danh tiếng của một trưởng nữ đã bị hắn phá hủy, vì để cho Tôn gia một câu trả lời thỏa đáng, Lãnh Hoa Đường không muốn cưới cũng phải cưới.
Tiếng nói của hắn vốn thuần hậu như rượu, hiện tại còn nở nụ cười nhìn có chút hả hê , vừa có một loại khoái ý sau khi trả thù .
Cẩm Nương lại nghĩ đến, Giản thân vương vốn muốn hắn cùng với Ngọc Nương nghị hôn , nhưng Tôn gia ghét bỏ chân hắn tàn tật, cho nên mới đổi thành mình, người này thì ra là đang trả thù Tôn gia sao, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi.
“Ngươi. . . . . . Là bởi vì ăn không được nho, cho nên muốn. . . . . .”
“Dẹp đi, cái loại nữ tử như vậy, tặng cho ta, ta cũng không cần.” Cẩm Nương còn chưa nói hết lời, thì người phía sau liền ngắt lời nàng.
Cẩm Nương không nhịn được nở nụ cười, nói: “Quả nhiên là ngươi!”
Lãnh Hoa Đình một trận ảo não trong lòng, hắn thật sự là chán ghét Tôn Ngọc Nương kia, khi nghe Cẩm Nương nói hắn thế, nên không có suy nghĩ nhiều, mới thốt ra một câu như vậy, không nghĩ tới nha đầu này tinh quái, thế nhưng gài bẫy hắn, như vậy lúc trước chắc nàng đã đoán được một chút, cho nên, mới. . . . . .
“Ngươi còn nói nhảm nữa, ta liền xô ngươi rơi xuống.” Lời này có chút thẹn quá thành giận.
Cẩm Nương cũng không muốn làm cho hắn giận quá, nên chỉ cười mà không hề lên tiếng nữa.
Lúc này lại nghe trong nhà phát ra một tiếng thét kinh hãi của Lãnh Uyển: “Tôn gia Nhị tỷ tỷ, thế nào lại là ngươi?”
“Quận chúa, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, ta vôn tới đây nghỉ ngơi một chút, không ngờ tới thế tử uống rượu quá nhiều, hắn. . . . . . Hắn. . . . . .” Nói chưa hết câu đã nghe Tôn Ngọc Nương bi thiết khóc lên.
“Ngươi chớ có nói nhảm, bổn thế tử chỉ uống chút ít rượu, cũng không có say, càng sẽ không say rượu mà mất lý trí.” Lãnh Hoa Đường nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, nghe thanh âm kia giống như là muốn đem Tôn Ngọc Nương cắt thành từng miếng thịt mới hả giận.
“Hoa đường, ngươi quá làm cho ta thất vọng.” Thái Tử Phi giận đến phất tay áo đi ra khỏi gian phòng.
Bên kia Lãnh Hoa Đường vội vàng cũng đuổi theo “Điện hạ, ngài nghe ta giải thích.”
“Còn muốn giải thích như thế nào, tận mắt nhìn thấy, còn có giả sao?” Thái Tử Phi nhìn Lãnh Hoa Đường một thân quần áo trong còn không có chỉnh tề, vẻ mặt khinh miệt, hừ lạnh một tiếng, mang theo cung nhân giận dữ tiêu sái rời đi
Lãnh Hoa Đường thở hỗn hển muốn chạy theo, lại cúi đầu thấy mình chỉ mặc quần áo trong, nên không thể làm gì khác hơn là quay vào trong nhà.
Tôn Ngọc Nương đang nhỏ giọng khóc nức nở, thấy hắn đi vào, thanh âm lại lớn hơn chút ít, Lãnh Trác Nhiên nhìn thấy liền nhíu lông mày, đối với Tôn Ngọc Nương nói: “Nhị muội muội, ngươi hãy thu thập xong đi, một lát ta đưa ngươi trở về phủ trước, chuyện này. . . . . . sẽ để cho thế tử Gia cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng”
Tôn Vân Nương là thê tử chưa xuất giá của hắn, hôm nay em vợ ở chỗ hắn mà xảy ra việc này, dù thế nào hắn cũng phải giúp đở, bất quá, Hoa Đường cũng là bạn tốt chí giao của hắn, nhìn dáng dấp Hoa đường rất không thích Tôn gia Nhị cô nương, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cho dù không thích, danh tiếng con gái nhà người ta đã bị phá hủy, bất quá có thể cưới về làm tiểu thiếp, dù sao lớn lên cũng không kém, khuyên nhủ một chút, Hoa Đường hẳn sẽ đồng ý.
Vì vậy liền nhìn Lãnh Uyển liếc mắt một cái, chờ Lãnh Hoa Đường ăn mặc chỉnh tề xong, liền cùng Lãnh Hoa Đường đi ra ngoài.
Kịch xem đến đây cũng coi như xong, Cẩm Nương đối với nam tử phía sau nói: “Có thể buông rồi.”