Thứ Nữ

Chương 120






“Lãnh tốn? Không phải là người ở bên cạnh Thái tử điện hạ sao? Muội phu, xem ra, ngươi thật đúng là rất được Thái tử điện hạ để mắt nha.” Bạch Thịnh Vũ ở phía sau lưng Lãnh Hoa Đình thong thả mà nói, đồng thời nở nụ cười mang theo chút trêu chọc nơi khóe miệng.



“A khiêm, đừng đánh, dừng lại.” Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng rất muốn cười, hắn rốt cuộc đã nhớ ra, Lãnh Tốn hình như là huynh trưởng của a Khiêm, vì vậy nhanh chóng bảo Lãnh Khiêm dừng lại.



Lãnh Khiêm hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Tốn , nhưng vẫn thu chiêu, Lãnh Tốn từ trên không trung tiêu sái xoay người một cái, đã nhẹ nhàng rơi đến trước mặt Lãnh Hoa Đình, rồi khom người bái chào, nói: “Bẩm đại nhân, Lục Phẩm đới đao thị vệ Lãnh Tốn phụng Thái tử điện hạ chi mệnh đến đây đưa tin, toàn bộ xin nghe theo đại nhân phân phó.”



“Lãnh đại nhân xin đứng lên, ngươi là huynh trưởng của a Khiêm?” Lãnh Hoa Đình cười hỏi.



“Hồi đại nhân, thuộc hạ xác thực là huynh trưởng của Lãnh Khiêm, chỉ là Lãnh Khiêm hắn không chịu nhận ta.” Lãnh tốn nghiêng mắt nhìn Lãnh Khiêm, vừa cười vừa nói, hắn lớn lên mặc dù tương tự với Lãnh Khiêm, nhưng cá tính thì hoàn toàn khác hẳn, Lãnh Khiêm lạnh lùng nghiêm nghị, gặp người nào cũng là bộ dạng như thiếu nợ hắn vậy, mà bộ dạng của Lãnh Tốn lại hiền hoà nhiều hơn, trên mặt luôn mang ý cười, khiến người nhìn xem cảm thấy thân cận.

Lãnh Khiêm mang vẻ mặt tức giận nhìn Lãnh Tốn, thấy bộ dạng của hắn hồn nhiên không thèm để ý, thì càng tức giận hừ lạnh một tiếng nói: “Thiếu gia, kẻ này cũng không giống mặt ngoài vậy đâu, từ nay về sau ngươi nên chú ý hắn một chút.” Nói xong, còn không đợi Lãnh Hoa Đình nói cái gì, liền xoay người rời đi.



Lãnh Tốn nghe xong cũng không tức giận, chỉ nhìn bóng dáng Lãnh Khiêm đi xa mà khẽ thở dài, lại chắp tay đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ được Thái tử điện hạ dặn dò, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của đại nhân cùng phu nhân.”



Cẩm Nương ở trong phòng nghe tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngừng lại, liền mang Trinh Nương cùng đứng ở bên cửa sổ đã mở của phòng ngoài mà nhìn ra sân, đúng lúc nghe thấy Lãnh Khiêm nói với Lãnh Tốn lời đó, thì không khỏi nhíu mày, xem ra, quan hệ của A Khiêm cùng người trong nhà rất căng thẳng, vậy thì hôn sự của hắn có cần hỏi qua phụ mẫu cùng trưởng bối hay không, mà mình cũng không thể tự ý làm chủ cho bọn hắn được.



Trinh Nương thấy nàng nhíu mày, liền cười nói: “Tứ muội muội, nghe nói muội cũng sẽ đi Giang Nam đúng không? Là theo muội phu cùng đi sao?”



Cẩm Nương quay đầu, bắt gặp trong mắt Trinh Nương lộ ra vẻ hâm mộ nhàn nhạt, trong nội tâm Cẩm Nương liền có một chút chua xót, Trinh Nương tất nhiên sẽ không được đi theo Tam tỷ phu, nếu không phải do mình xuyên việt tới đây, được Hoàng thượng cùng Thái tử coi trọng, bình thường muốn đi theo trượng phu ra ngoài làm việc, thì sợ là khó càng thêm khó, Trinh Nương vẫn còn trong thời gian tân hôn, nhanh như vậy đã phải cùng tướng công tách ra, trong nội tâm tất nhiên là không nỡ.



“Tam tỷ, tỷ phu hắn… Khẳng định cũng không nỡ xa tỷ, ta nhìn ra được a, hắn đối với tỷ rất tốt.” Cẩm Nương nghịch ngợm cười dựa sát vào Trinh Nương, cố ý nói truyện giọng trẻ con, muốn trêu chọc Trinh Nương vui vẻ lên chút ít.



Trinh Nương nghe xong mặt liền đỏ lên, đưa tay chỉ trán của nàng: “Muội phu đối với ngươi không tốt sao? Ta xem hắn đem ngươi làm bảo vật để trong lòng bàn tay, ngươi a, được tiện nghi mà còn trêu ta, xem ta có đánh ngươi không.”



Cẩm nương nghe xong đã nhìn về phía cửa ra vào, cái người nào đó vẫn chơi xấu ngồi mãi trên xe lăn không chịu đứng lên, chu miệng nói: “Hắn nha, tốt thì tốt, nhưng tính tình lại kỳ hoặc khó chịu, ta nói tỷ tỷ a, cha mẹ chồng đối với tỷ tốt không?”



Trinh nương nghe xong mang vẻ mặt cười cười nói: “Hầu gia cùng phu nhân đều có tính tình tốt, hầu gia chỉ là bảo thủ chút ít, nhưng bản chất rất tốt, phu nhân rất là thương tướng công, cho nên, cũng đối với ta tốt, không bắt bẻ làm có, quả thật dễ chung đụng.”



Cẩm Nương nghe xong liền an tâm, ở thời đại này, sợ nhất là đụng phải mẹ chồng hung ác, mình coi như may mắn, trong phủ tuy độc thủ rất nhiều, nhưng cũng may vương phi là người ôn hoà hiền hậu thiện lương, hơn nữa không cố ý làm khó mình, còn che chở mọi đều, tuy nói từ ngày vào phủ đến nay cuộc sống rất gian nan, nhưng vẫn còn có rất nhiều tình cảm ấm áp bao quanh mình, cuộc sống, không thể cứ nhìn chằm chằm vào mặt u ám, mà phải cảm thụ ánh nắng ấm áp xung quanh, như vậy bản thân mới thấy vui vẻ và hạnh phúc.



Lãnh Hoa Đình an bài xong Lãnh Tốn, liền cùng Bạch Thịnh Vũ trở về viện, Lãnh Hoa Đình có rất nhiều chuyện và công việc cần làm đều thuộc về Công Bộ cần thỉnh giáo Bạch Thịnh Vũ nên trò chuyện rất lâu, đến khi Trinh Nương nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền đứng dậy với Bạch Thịnh Vũ cùng nhau cáo từ, Trinh Nương còn phải đến chỗ vương phi hành lễ, mà Bạch Thịnh Vũ đúng lúc cũng có chuyện phải đi gặp Vương Gia, bốn người liền cùng nhau hướng phía nội viện của vương phi mà đi.



Dọc đường đi, nhìn thấy Lãnh Hoa Đường từ phía đối diện đi đến, từ rất xa hắn chứng kiến cảnh Lãnh Hoa Đình được Bạch Thịnh Vũ phụ giúp đẩy xe lăn, sắc mặt hắn khẽ trở nên cương cứng, trong mắt hiện lên một tia ác độc, nhưng lập tức liền mỉm cười đến gần phía trước, đối với Bạch Thịnh Vũ chắp tay thi lễ nói: “Tam muội phu đến quý phủ, sao không đi chỗ bên kia của ta ngồi một chút?”



“A, nguyên lai là Nhị tỷ phu, cũng đang định đi, nhưng lại nghĩ nên hành lễ gặp mặt cho Vương Gia trước đã, không nghĩ tới ở nơi này đụng phải ngươi, tiểu đệ hiện tại sương hữu lễ.” Bạch Thịnh Vũ nghe xong liền chấp hai tay chào bái, mặt mũi tràn đầy ý cười, nói.



Lãnh Hoa Đường cũng chắp tay thi lễ đáp lại, ánh mắt thì nhìn về phía Lãnh Hoa Đình: “Tiểu đình, làm sao đệ có thể để cho tam muội phu đẩy ngươi, người tới là khách a, vẫn nên để đại ca đẩy ngươi đi, đúng lúc ta cũng muốn đi đến chỗ của phụ vương.” Nói xong, cũng không đợi ai lên tiếng đã bước đi đến sau lưng của Lãnh Hoa Đình, muốn từ trong tay Bạch Thịnh Vũ tiếp nhận tay vịn, Bạch Thịnh Vũ chớp chớp đôi mắt, rủ mắt xuống nhìn thoáng qua Lãnh Hoa Đình, thì thấy trong mắt của hắn lộ ra một tia chán ghét cùng khinh khi, liền cười đối với Lãnh Hoa Đường nói: “Nhị tỷ phu khách khí rồi, lời nói này của ngươi chẳng khác gì xem ta là người ngoài, mấy người chúng ta đều là anh em đồng hao, ai đẩy Tiểu Đình đều giống nhau, đúng không Tiểu… Đình?” Hắn vừa nói vừa phụ giúp đẩy xe lên phía trước, đằng sau hai chữ tiểu Đình còn cố ý kéo dài ra, giọng nói mang ý cong quẹo mười phần.



Lãnh Hoa Đường nghe xong sắc mặt càng thêm âm trầm, ánh mắt ác độc nhìn về phía Bạch Thịnh Vũ càng tăng lên, rồi lại không cách nào khác, đành đi vài bước, chuyển tới bên cạnh Lãnh Hoa Đình, “Tiểu đình, ngày mười lăm, đệ vẫn nên đi cùng đại ca đi, đường xá xa xôi, sợ là không an toàn a.”



Lãnh Hoa Đình nghe xong lạnh lùng ngước mắt lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên giễu cợt: “Ngươi vẫn nên đi trước đi, có ngươi ở đây, ta sợ càng không an toàn.”



Nói xong, liền quay đầu lại nhìn Bạch Thịnh Vũ nói: “Tam tỷ phu không phải nói muốn gặp phụ vương sao? Hãy đi nhanh một chút a, đừng vì những người không đâu mà trì hoãn thời gian.”



Lãnh Hoa Đường vừa nghe lời này sắc mặt nổi lên một trận tái nhợt, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay thật sâu bấm vào lòng bàn tay mà cũng không phát giác, ánh mắt nhìn về phía tiểu Đình vừa ủy khuất, lại đau xót, sau nửa ngày, hắn đi cách Lãnh Hoa Đình một đoạn khá xa mới nói ra: “Vậy đại ca liền đi trước một bước, tiểu Đình không chịu nghe đại ca khuyên, nếu trên đường gặp bất trắc, thì cũng đừng có hối hận.”



Nói xong, cả người cứng đờ như khúc gỗ, đi nhanh về phía nội viện của chính mình

Mới vừa đi tới trước một tòa núi giả, liền chứng kiến Vương Gia thình lình đứng ở hòn non bộ bên cạnh, sắc mặt rất giận dữ, trong nội tâm Lãnh Hoa Đường không khỏi rung động, nhớ tới lúc trước luận võ, đã tiết lộ việc chính mình biết công phu, không khỏi cúi thấp đầu, đang muốn hành lễ đối với Vương Gia thì Vương Gia đã giơ thiết chưởng lên tát cho hắn hai cái: “Nghịch tử, lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì? Ngươi lại muốn làm cái gì đối với tiểu Đình?”



Lãnh Hoa Đường bỗng nhiên bị Vương Gia đánh liền hai cái tát, bị đánh đến mắt nổ đom đóm, ngày thường đối với Vương Gia vẫn mang lòng sợ hãi, nhưng vừa rồi trong nội tâm vốn đang giận dữ, nên hiện tại ánh mắt kia liền lóe lên ánh sáng xanh khác thường, một tia hận ý tự nhiên sinh ra, yên lặng nhìn Vương Gia, vừa ủy khuất lại phẫn uất, đối với Vương Gia hét lớn: “Phụ vương, con không có muốn hại tiểu Đình, người oan uổng cho con.”



Vương Gia đưa tay lên lại quăng ột cái tát, đem Lãnh Hoa Đường đánh đến thân thể nghiêng một cái, lảo đảo mấy bước mới đứng lại, lửa giận trong mắt càng cháy càng lớn, đôi mắt vốn màu đen hiện tại đã nhuộm màu xanh của lang sói.



“Còn nói không có? Nhiều năm qua, ngươi cùng lão Nhị đã làm cái gì? Nói, có phải là ngươi hạ độc tiểu Đình không? Có phải là ngươi hại tiểu Đình trở thành tàn phế không? Ngươi, cái tên súc sinh này, ngay cả heo chó cũng không bằng, cũng giống như tiện nương của ngươi, cực kỳ bỉ ổi vô sỉ, tại sao ta có thể có một đứa con trai như ngươi vậy.” Vương Gia tức giận đến tay cũng phát run, đối với Lãnh Hoa Đường vừa hận lại thất vọng, nhưng thương tâm thì nhiều hơn.

“Con cái gì cũng chưa có làm qua, phụ vương, người không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà buộc tội con? Con đối với tiểu Đình vẫn một mực rất tốt, làm sao có thể đi hại hắn chứ?” Lãnh Hoa Đường rống giận nói với Vương Gia, nói cái khác thì có thể, còn nói hắn hại tiểu Đình, hắn lại càng tức giận, tiểu Đình hôm nay đã không chịu để ý đến hắn, xem hắn như người xa xa lạ, cũng bởi vì hoài nghi là hắn đã hại mình, cho nên, hắn rất ảo não, luôn lừa mình dối người mà nghĩ, chính mình chưa từng hại qua tiểu Đình, ý nghĩ này đã tồn tại ở trong lòng thật lâu, tựa hồ đã biến thành thật sự, ngay cả chính hắn cũng tin tưởng luôn, hắn từ trước cho tới bây giờ đều rất yêu thương tiểu Đình, cho tới bây giờ đều không có hại qua tiểu Đình, nhưng mà từ chỗ sâu trong đáy lòng lại có một giọng nói khác vẫn nhắc nhở hắn, có một số việc, đã làm rồi thì khó có thể đền bù, một khi tạo thành thương tổn, thì vết thương này sẽ vĩnh viễn đau nhức, cho dù không tin đi nữa, cũng đã thành sự thực, cho nên, hắn sợ nhất chính là có người nói hắn hại tiểu đình, sợ hãi có người đến vạch trần vết sẹo này của hắn, hôm nay Vương Gia một câu nói toạc ra, nên đã khiến cho hắn gần như điên cuồng, mất đi lý trí.



“Ngươi nghĩ rằng ta không có chứng cớ thì ta không có biện pháp làm gì ngươi sao? Hừ, kẻ âm hiểm xảo trá hại đệ giống như ngươi vậy, sao có thể tiếp nhận thế tử vị, ngươi đừng mong đem cơ nghiệp của tổ tông Giản Thân vương phủ làm sụp đổ, để cho ta chết đến suối vàng, không có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông, hừ, ngày mai ta sẽ vào triều, thỉnh cầu Hoàng thượng sửa đổi người thừa kế thế tử vị…” Vương Gia nhìn Lãnh Hoa Đường vừa khinh thường vừa tuyệt vọng, trong giọng nói lộ ra nồng đậm đau thương, hận không thể tự tay bóp chết tên nhi tử không ra gì này.



Vương Gia vừa dứt lời, thân thể của Lãnh Hoa Đường đột nhiên nhảy lên cao, rút ra một con dao hướng về phía Vương Gia chém xuống, Vương Gia vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới hắn dám động thủ đối với mình, nên tiện tay liền tung ra một chưởng đánh về phía lồng ngực của hắn, nhưng ai ngờ, con dao đánh tới của Lãnh Hoa Đường bất quá chỉ là hư chiêu, hắn bạo gan can đảm đưa ngực nghênh đón chưởng lực, nên khi một chưởng của Vương Gia đánh vào trước ngực hắn, hắn cũng không có phản chiêu, chỉ đem bàn tay nắm lấy cánh tay của Vương Gia đang đánh tới, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, Vương Gia liền giật mình, cánh tay vội vàng không kịp phòng bị đã bị hắn nắm lấy, thân thể lập tức cứng đờ, thẳng tắp hướng về phía sau ngã xuống.

Lãnh Hoa Đường thấy vậy chậm rãi lau khô vết máu ở khóe miệng của mình, cụp mắt xuống nhìn thoáng qua Vương Gia, trong mắt hiện lên một tia trầm thống , hắn chậm rãi ngồi xổm bên người Vương Gia, nhẹ nhàng xóa đi vết máu bắn trúng trên mặt Vương gia, nghẹn ngào nói: “Phụ vương, vì cái gì người lại bất công như vậy, vì sao người lại không thích hài nhi, chẳng lẽ, sự phân chia đích thứ quan trọng thế sao? Nhi tử không nghĩ sẽ hại người, thật sự không có nghĩ a, nhi tử còn muốn đến phía nam cố gắng thu xếp giải quyết vấn đề vì ngài, nhưng mà ngài đã làm nhi tử quá thương tâm, sao ngài có thể nói nhi tử hại qua tiểu Đình? Ngài không biết tiểu Đình đối với nhi tử mà nói quan trọng đến cỡ nào sao? Ta sẽ không hại hắn, ta chỉ biết bảo vệ hắn thôi, bên cạnh hắn có quá nhiều người đáng ghét, ta chỉ muốn bắt đi những người kia mà thôi, phụ vương sao có thể nói là ta hại hắn, ta đang giúp hắn a…”



Hắn càng nói càng điên cuồng, nhìn Vương Gia giống như đang ngủ say mà thống khổ nghẹn ngào, thật lâu , hắn mới chậm rãi đứng dậy, mới kịp phản ứng, mình đang làm cái gì, đang ở chỗ nào, nên nhanh chóng quay đầu lại nhìn chung quanh, phát hiện đúng lúc mình đang ở phía sau hòn non bộ, sau lưng là hồ nhân tạo, vì ở phía trước bị hòn non bộ ngăn trở, nên căn bản không có người chứng kiến chuyện này, hắn không khỏi cảm thấy may mắn, nhưng mà, hắn vẫn phải cẩn thận phi thân lướt lên trên, đứng ở đỉnh núi giả hướng bốn phía nhìn xem, đến khi không thấy được nửa cái bóng dáng nào, hắn mới thở dài một hơi, đem thân thể Vương Gia chuyển đến một chỗ khác, rồi xóa đi mọi dấu vết.



Cẩm Nương mang theo Trinh Nương đi vào trong nội viện của vương phi, còn Lãnh Hoa Đình thì mang theo Bạch Thịnh Vũ đến thư phòng của Vương Gia, nhưng ở trong thư phòng của Vương Gia cũng không tìm được Vương Gia, cả đám đầy tớ nhà quan đang ở trong thư phòng chỉnh lý sổ sách, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình đi tới, rất là kinh ngạc nói ra: “Di, nhị thiếu gia, vừa rồi Vương Gia đi đến nội viện của ngài mà, nói là tìm ngài có chút việc, hắn cũng không có mang theo nô tài cùng qua đó, làm sao ngài lại tìm tới nơi này thế?”



Lãnh Hoa Đình nghe được khẽ giật mình, thầm nghĩ có thể đã lỡ dịp gặp, nên cũng không có để ở trong lòng, chỉ cười cười đối với Bạch Thịnh Vũ nói: “Phụ vương không có ở đây, một hồi ta gặp ngài ấy sẽ chuyển cáo lời thăm hỏi của ngươi là được, nếu không Tam tỷ phu hãy ở lại dùng cơm đi, đến lúc dùng cơm, phụ vương nhất định sẽ trở về.”



Bạch Thịnh Vũ nghe xong thì cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ thú vị, nên nói ra lời nói khiến cho Lãnh Hoa Đình tức giận lớn: “Thôi, cơm để ta tự trở về nhà ăn đi, chỉ mới giúp ngươi đẩy cái xe lăn thôi, trên người của ta đã bị đâm mấy đao bằng mắt, nếu như còn ở lại cùng ngươi dùng cơm, nha nha nha, ta sợ sẽ bị xử trí ngay tại chỗ, tiểu đình a, ngươi thật là quá yêu nghiệt, ngay cả tỷ phu ta, nhìn nhiều cũng sẽ si mê.”



Lãnh Hoa Đình nghe xong tức giận đến muốn tìm cái gì đó đập bể đầu hắn, Bạch Thịnh Vũ sớm đã có chuẩn bị, thân thể thụt lùi ra phía sau, trượt ra xa vài mét, vẻ mặt bại hoại cười đến xấu xa, lớn tiếng hét lên: “Đừng a, tỷ phu biết rõ ngươi thích nhất là đập bể đầu người khác, tỷ phu ta còn phải trở thành một trong những người phụ tá bên cạnh ngươi, còn phải vì ngươi làm chút ít chuyện, ngươi ngàn vạn lần đừng đập hư đầu óc của ta a, trong đầu của ta trang bị không ít thứ tốt đâu.”



Lãnh Hoa Đình nghe xong vừa tức giận, vừa buồn cười nhìn hắn, rõ ràng là người nho nhã lại tiêu sái, sao lại có sở thích hay giả vờ và chọc cười người khác, bất quá, cùng người như vậy ở chung một chỗ, cuộc sống nhất định sẽ bớt ưu sầu, còn thêm phần vui sướng a.



Đợi Trinh Nương bái kiến vương phi xong, Bạch Thịnh Vũ và Trinh Nương liền cùng nhau cáo từ, bởi vì mấy ngày nữa sẽ phải đi xa nhà, nên vương phi quả thực rất là không đành lòng, liền giữ hai vợ chồng nhỏ Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình ở lại dùng cơm, nhưng đến giờ cơm, Vương Gia vẫn chưa về, vương phi liền sai người đi mời, nhưng ở những nơi ngày bình thường Vương Gia hay lui tới, tìm thật lâu cũng không có tìm được, lúc này vương phi đã có chút nóng vội, nhìn thấy giờ cơm đã qua, liền bảo Cẩm Nương cùng tiểu Đình ăn trước, trong lòng lại thầm nghĩ, Vương Gia làm sao vậy, rõ ràng đã nói mấy ngày nay sẽ ở trong nhà cùng với mình, như thế nào đến giờ cơm, một tiếng mời đến cũng không đến, đi nơi nào cũng không nói.



Trong nội tâm Vương phi rốt cuộc tức giận, cùng vợ chồng tiểu Đình dùng cơm, Lãnh Hoa Đình đột nhiên có một chút dự cảm không tốt, nhưng lại nói không nên lời là chỗ nào có vấn đề, chỉ phải buồn bực mà ăn, quả nhiên không bao lâu, thì có gã sai vặt đến cấp báo lại, nói Vương Gia bị chóng mặt bất tỉnh nhân sự bên cạnh hồ nhân tạo, tiểu Đình nghe được chấn động, một lời cũng không nói, nhanh chóng đẩy xe lăn đến đó, Cẩm Nương vừa thấy cũng nâng váy đuổi theo, ở phía sau hắn phụ đẩy xe, nhưng vừa đi đến bên ngoài viện, đã gặp Lãnh Hoa Đường cõng Vương Gia đi vào trong nội viện, hắn không khỏi nhăn mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lãnh Hoa Đường.



Gương mặt của Lãnh Hoa Đường đầy mồ hôi đem Vương Gia từ trên lưng mang vào trong nhà, vương phi nhìn thấy gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, tay cũng run rẩy đến không biết làm thế nào cho phải, Cẩm Nương liền nhanh chóng phân phó người đi mời thái y, Lãnh Hoa Đường cũng đã đem Vương Gia bỏ vào trên giường.



Lúc này sắc mặt Vương Gia không có thống khổ, giống như đang ngủ bình thường, cùng bệnh trạng lúc trước của tam lão gia rất là giống, Lãnh Hoa Đình lập tức đem tay Vương Gia nắm lên, dò xét mạch, nhưng kỳ quái là, mạch tượng Vương Gia vững vàng, không có dị dạng gì, chẳng qua chỉ bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy, nên trong lòng của hắn nghi kị càng sâu.



Thoáng chốc Lưu Y Chính đã đến đây, Lưu y chính dò xét ở uyển mạch của Vương Gia, lại bóp miệng của Vương Gia mở ra, quan sát cái lưỡi, rồi cầm ngân châm đâm vào đầu lưỡi của Vương Gia để lấy chút máu, sau đó quay đầu đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Trúng mê độc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu muốn tỉnh lại, sợ phải đến nửa năm sau, hơn nữa, loại độc này vô cùng tổn hại não, sau khi Vương Gia tỉnh lại, e là sẽ quên rất nhiều chuyện.”



Lãnh Hoa Đường ở bên cạnh nghe xong vội hỏi: “Sẽ quên rất nhiều chuyện sao? Vậy… sẽ quên nhiều hay ít? Phụ vương, tâm trí sẽ không có việc gì chứ?”



Lưu Y Chính nhất thời bị hắn hỏi khó, trầm ngâm một hồi mới nói: “Cái này hạ quan cũng không rõ lắm, cũng tùy từng người khác nhau, Vương Gia công lực thâm hậu, cho dù có quên một số việc, nhưng qua một thời gian, hẳn là sẽ nhớ lại, có lẽ… Cũng nhớ không được đầy đủ.”



Lãnh Hoa Đường nghe xong sắc mặt cũng rất trắng, đi đến bên giường, muốn nắm lấy tay Vương Gia, Lãnh Hoa Đình liền tiện tay ngăn lại, lạnh lùng nói: “Đừng đụng phụ vương, người không thích ngươi đụng.”



Lãnh Hoa Đường nghe xong lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, giọng run run nói: “Tiểu đình, đệ không thể quá đáng như vậy, người cũng là phụ vương của ta, không phải của riêng đệ, đệ dựa vào cái gì không cho ta đụng.”



“Bởi vì phụ vương không thích, người không muốn gặp lại ngươi, ngươi tốt nhất hãy đi ra ngoài, bằng không, ta không ngại ở trong phòng này cùng ngươi đánh một trận.” khóe mắt Lãnh Hoa Đình rưng rưng, bi thương mà nhìn xem Vương Gia, cũng không quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đường mà nói.



Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, da thịt trên mặt của Lãnh Hoa Đường có chút cứng ngắt, mà sau lỗ tai có vết đỏ, giống như đã bị đánh qua, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng quá mức khẩn trương, thực tế sau khi nghe Lưu Y Chính nói, Vương Gia có khả năng khôi phục trí nhớ, ánh mắt kia không chỉ khẩn trương còn mang theo một tia tàn nhẫn, ngoài ra, thời gian Vương Gia đi đến nội viện của mình cùng thời gian Lãnh Hoa Đường trở về nội viện của thế tử có điểm trùng lặp, cho nên, hắn hoài nghi, độc trên người Vương Gia có thể là tên này gây nên, nhưng khổ nổi không có chứng cớ, không thể dựa vào suy đoán liền chỉ chứng hắn ta.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lãnh Hoa Đường đụng đến Vương Gia nữa, thực tế mấy ngày nay trước khi rời phủ, hắn sợ nhất là tên này sẽ hạ độc thủ với Vương Gia, nhưng mà trong lòng Lãnh Hoa Đình vẫn âm thầm cảm thấy may mắn, may là Lãnh Hoa Đường còn chưa tán tận hết lương tâm, chỉ khiến Vương Gia hôn mê, mà không có thật sự hạ độc thủ đưa Vương Gia vào chỗ chết, có lẽ, trong lòng hắn ta cũng không nở, lại có lẽ, hắn ta cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm giết Vương Gia, hôm nay Lãnh Hoa Đường đã to gan lớn mật ở trước mặt Vương Gia triển lộ võ công, với tính tình của Vương Gia, tất nhiên đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện…

Hắn vừa nghĩ, vừa ở bên cạnh cầm lấy tay của Vương Gia tinh tế xem xét, quả nhiên tại cổ tay phải chỗ chứng kiến một vết máu nhỏ cỡ lổ kim, trong nội tâm vừa hận vừa đau, càng thêm xác định độc của Vương Gia là do Lãnh Hoa Đường hạ, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Hoa Đường còn đứng ở phía sau hắn, hắn xoay tay lại vung ra một chưởng hướng Lãnh Hoa Đường đánh tới, toàn bộ thần trí của Lãnh Hoa Đường đều ở trên người Vương Gia, trong nội tâm đang âm ĩ như thuốc sắc lửa nhỏ, Vương Gia vẫn là phụ thân kính yêu nhất trong lòng của hắn, từ nhỏ hắn đã ghen ghét với tiểu Đình, có thể được phụ vương thương yêu nhiều như vậy, mà khi phụ vương nhìn mình, lúc nào cũng mang theo tia khinh khi cùng thống khổ, giống như mình chính là một bằng chứng sỉ nhục vậy, nên hắn một mực mang theo vẻ thấp kém cùng lòng nịnh nọt đi nịnh nọt Vương Gia, cố hết sức làm được những chuyện mà Vương Gia muốn hắn làm, nhưng mà, Vương Gia trước sau vẫn đối với hắn không có tốt như đối với tiểu Đình vậy, hắn thường thường ảo tưởng, có một ngày Vương Gia cũng sẽ đem mình nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, nói chuyện ôn hòa lại thân thiết như đối với tiểu Đình, nhưng mà hai mươi năm qua đi, cho tới bây giờ hắn đều không có được một lần như vậy, dù lúc hắn sinh bệnh vào ngày sinh nhật…

Đang lúc suy nghĩ miên man, tiểu đình đột nhiên đánh tới một chưởng, khiến hắn mất phòng bị, trước ngực liền trúng một chưởng, thân thể bắn về phía sau, ngã ở trên mặt đất cách giường khoản vài mét.

Hắn thống khổ nhìn tiểu đình, trong nội tâm hận lớn, vì cái gì, vì cái gì tất cả bọn họ đều đối đãi với mình như vậy, rõ ràng mình cũng rất yêu mến bọn họ, nhưng Vương Gia không tin mình, tiểu Đình cũng chán ghét mình… Vì cái gì hai người bọn họ đều không biết tâm ý của mình?

Vừa nghĩ, vừa lặng lẽ đứng lên, một câu cũng không nói, bụm lấy ngực, ảm đạm hướng phía ngoài cửa lảo đảo mà đi, vừa đi đến cửa ra, liền phun ra một búng máu, hắn giơ tay lên, tùy ý địa dùng ống tay áo chùi đi, bên môi mang theo nụ cười thống khổ giễu cợt mà đi.

Lưu Y Chính không cách nào khiến lập tức Vương Gia tỉnh lại, chỉ kê một ít đơn thuốc thanh thần bổ não để lại, rồi đi, Lãnh Hoa Đình ở trước giường Vương Gia ngồi cả buổi trưa, trước kia bản thân đối với Vương Gia rất là bất đắc dĩ, hận người quá mức hồ đồ, mọi chuyện đều không phân biệt được, lại xử trí quá mức theo cảm tính, khiến ình cùng mẫu phi khắp nơi bị hại, không lúc nào mà không ở bên trong nguy cơ cùng mưu tính, hắn luôn trách Vương Gia vô năng, lại không quả quyết, cho nên, vẫn một mực không muốn thân cận với Vương Gia, hôm nay nhìn phụ vương yên tĩnh nằm ở trên giường, dù gọi như thế nào cũng không tỉnh, trong nội tâm từng đợt co rút đau đớn, ngày bình thường phụ vương đối với hắn tốt như thế nào toàn bộ như hiện ra trước mắt, nhất thời, cảm giác áy náy tràn đầy cõi lòng, hắn thầm nghĩ ở bên cạnh phụ vương, nói cho người biết, thật ra mình rất thương người phụ thân này…

Vương phi nghe xong lời nói của Lưu y chính thì vừa đau vừa vội, cũng may Vương Gia không cần lo lắng cho tính mạng, trong lòng ngược lại an tâm không ít, sau khi gả cho Vương Gia, mỗi năm Vương Gia luôn luôn có hơn nửa năm là không ở nhà, nên thời gian ở cùng mình cũng không nhiều, hàng năm còn phải bôn ba ở phía nam cùng thương đội trên biển, quả thật rất khổ cực, hiện tại thì tốt rồi, chí ít cũng có nửa năm có thể ở trong nhà nghỉ ngơi, còn có thể yên lành ở bên cạnh mình, chỉ là… Hắn cứ ngủ như vậy, có thể tỉnh lại hay không a…

Cẩm nương lẳng lặng nhìn Vương Gia nằm ở trên giường, nàng cũng giống như Lãnh Hoa Đình, nghĩ tới một chút chuyện, thực tế lúc Lãnh Hoa Đình đánh cho Lãnh Hoa Đường một chưởng, trong lòng nàng càng thêm xác định việc người nào đó đã làm, chỉ là hôm nay cũng không phải thời điểm đem chuyện này huyên náo lớn, hành trình xuôi nam chỉ còn vài ngày nữa thôi, nên sẽ không sửa đổi được, Hoàng thượng đối với lần xuôi nam này ký thác kỳ vọng quá lớn, hắn sẽ không bởi vì việc của Vương Gia mà trì hoãn.

Sau khi sự việc xảy ra, Cẩm Nương đã sai Lãnh Tốn đi báo tin cho Thái tử, Thái tử lập tức phái người đến phủ điều tra, tại hồ nhân tạo chỗ quả nhiên phát hiện có dấu vết đánh nhau, trên mặt đất còn có một ít vết máu, Thái tử kết luận Vương Gia quả thực là bị người ta làm hại, nhưng người này lại chỉ là làm Vương Gia hôn mê, mà không giết chết Vương Gia, có thể thấy được người nọ rất có thể là người chí thân của Vương Gia, sở dĩ phải làm Vương Gia hôn mê có lẽ do Vương Gia biết được bí mật không thể cho ai biết…

Thái tử thông qua việc này, trong lòng cũng sinh nghi, nhưng hắn chỉ cố an ủi vương phi cùng Lãnh Hoa Đình vài câu sau, liền đi.

Hoàng thượng cũng rất tức giận vì chuyện này, nhưng nghĩ đến hành trình xuôi nam sắp tới, nên không có gây chiến, chỉ nói Vương Gia vốn là người chưởng ngọc, quản lý sự vụ ở phía nam, hiện tại hắn bị hôn mê, như vậy đã không còn người lãnh đạo, trong nội tâm hoàng thượng càng nghĩ càng căm tức, hắn không khỏi hoài nghi cái người hại Vương Gia có phải là gian tế của nước khác cố ý tới đây quấy rối hay không?

Mặc kệ Thái tử, Hoàng thượng, còn có bọn người Lãnh Hoa Đình nghĩ như thế nào, thì hành trình xuôi nam vẫn khẩn trương mà chuẩn bị.

Miệng vết thương của Tứ Nhi khôi phục rất nhanh, nhưng cũng không phục hồi được như cũ, nhưng nàng ngày nào cũng chết sống quấn lấy Cẩm Nương, muốn cho Cẩm Nương phải mang nàng đi, trong lòng Cẩm Nương biết đầu tiên nàng vì muốn chiếu cố mình, người khác hầu hạ mình nàng sẽ lo lắng, thứ hai tất nhiên là không nỡ xa Lãnh Khiêm, từ sau khi nàng bị thương, cảm tình cùng Lãnh Khiêm tiến triển cực kỳ nhanh, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, nàng vẫn một mực lo được lo mất, chuyến đi này của Lãnh Khiêm có đến nửa năm, ai biết bên cạnh hắn có thể phải sẽ xuất hiện một hồng phấn nào hay không? thật vất vả lắm thiếu phu nhân mới có cơ hội đi theo, Tứ Nhi làm sao mà chịu bỏ qua được đây.

Cẩm Nương bất đắc dĩ, vẫn phải đồng ý thỉnh cầu của Tứ Nhi, nhưng thương thế của Tứ Nhi nhất thời nửa khắc không bình phục hoàn toàn được, mà mình thì cũng cần có người chiếu cố, cho nên, càng phải chọn thêm một người đi cùng, về sau, Thanh Ngọc một lần nữa tự mình tiến cử, nàng lại tìm không thấy một người thích hợp để chọn, nên Cẩm Nương đành phải đồng ý cho nàng ấy đi theo.

Về phần Yên nhi, Cẩm Nương mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, vẫn đem nàng đưa về Đông phủ, nên với tâm tính của cẩm nương, Lãnh Hoa Hiên nhất thời đoán không ra, mà trong nội tâm Yên nhi vẫn có hắn, hơn nữ nhi lại dễ dàng xử trí mọi chuyện theo cảm tính, nên mặc kệ Yên nhi có thể cõng rắn phản lại mình hay không, thì Cẩm Nương cảm thấy vẫn nên đưa đi để bớt việc.

Ngày mười lăm, vợ chồng Lãnh Hoa Đình và Lãnh Hoa Đường cùng đến bái biệt Vương Gia cùng vương phi, rốt cục cũng lên đường xuôi nam.

Ngày nào đó, Thái tử tự mình đến tiễn, còn cố ý ở trước mặt Cẩm Nương trêu chọc tiểu Đình vài câu: “Ai, tiểu Đình, Thái tử ca ca thật đúng là không đành lòng a, nhìn ngươi phải rời khỏi lâu như vậy, lòng của ta đây…” Vừa nói, vừa đem hai tay che ngực làm bộ dạng đau khổ, trong mắt lại lộ ra vô hạn ý tứ không muốn xa rời, khiến cho Lãnh Hoa Đình sắc mặt hồng lên, trợn mắt trừng hắn, Cẩm Nương ở một bên nghe được thì lại che miệng cười giòn, nhìn thấy tướng công mình bị Thái tử gia trêu chọc mà không thể nói lời nào, trong lòng nàng được một trận vui vẻ, ngược lại ấn tượng đối với Thái tử đã thay đổi không ít.

Lãnh Hoa Đình chết sống cũng không chịu cùng Lãnh Hoa Đường đi chung, nên xuất môn ngày đó, tự mình cùng Cẩm Nương ngồi chung một chiếc xe ngựa, mấy người Bạch Thịnh Vũ, Lãnh Khiêm, Lãnh Tốn phải ngồi ở ghế tựa bên ngoài, sau lưng có đại đội hộ vệ đi theo, Thái tử rất bất đắc dĩ phải bảo Lãnh Hoa Đường cùng Lãnh Thanh Dục và mấy vị thế tử cùng nhau lên đường, một trước một sau cách Lãnh Hoa Đình nửa canh giờ, Lãnh Hoa Đình bởi vì đi xe ngựa nên chậm hơn, liền đợi một canh giờ sau mới lên đường.

Cẩm Nương đem Thanh Ngọc cho ở trong xe ngựa của Tứ Nhi, bảo Thanh Ngọc cố gắng chiếu cố cho Tứ Nhi, Trương ma ma cùng trượng phu của nàng Trung Lâm thúc ngồi chung một chiếc xe ngựa, đằng sau còn đi theo vài cỗ xe, trên mặt toàn bộ là chở những đồ dùng cần thiết thường ngày, một đội người chầm chậm xuất phát.