Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 75




“Nói đến chuyện này còn phải cầu xin miệng vàng lời ngọc của Thái hậu lão nhân gia nữa.” Quận Vương phi cười nói, Doãn Thiên Lương liền có một linh cảm, mẹ chồng à, ngài thật là không buông tha bất cứ cơ hội nào muốn giải quyết xong thanh niên lớn tuổi của Doãn gia chúng ta.

“A ? Lại tới cầu xin lão bà ta cái gì?” Thái hậu cũng cười híp mắt nhìn Doãn Thiên Lương.

“thỉnh cầu nhanh lên một chút chỉ cưới cho Thiên Lăng, trước đó vài ngày ngài nói khuê nữ này cũng không sai a.” Quận Vương phi nói.

“Ngươi không nói ta đều quên hết, vừa đúng nha đầu kia cũng ở trong cung, hôm nào để cho bọn họ gặp nhau.” Thái hậu nói.

Cầu mong tiểu thư kia nhà người ta còn không vui mới được ... Doãn Thiên Lương cầu nguyện trong lòng.

Chủ đề của các lão thái thái lại chuyển rời đến bụng của hoàng hâu đi, để cho người trẻ tuổi các nàng đi ra ngoài một chút.

Không có sáng ý, mỗi lần đều lấy cớ này. Ra khỏi cửa điện, các cô dâu nhỏ giải tán ở cửa, Hoắc Lũng Nguyệt bị một người quen biết lôi đi, Doãn Thiên Lương thì vẫn trước sau như một “chó con không để ý tới”.

Nay hai cây hoa đào kia nang không dám đến, núi giả gì gì đó nàng cũng không thể đi, suy nghĩ một chút đi Ngự hoa viên xem hoa cũng được.

Phong cảnh trong Ngự hoa viên rất đẹp, không ít cung nữ cầm giỏ nhỏ hái hoa, nhìn cũng vui vẻ hòa thuận. Nhiều người, không thích, lại đi ...

Không để ý tới vừa đúng, nàng có thể yên tĩnh yên tĩnh.

Trời mưa. Không thể ngờ trời mưa. Rõ ràng là trời đẹp có được hay không ... Bây giờ ông trời mưa đối với nàng thật là ưu ái. Trời mưa cũng không lâu, nhưng cũng đủ làm cho nàng bị ướt, có mấy lọn tóc rải rác dính vào trên mặt và trán nàng, y phục cũng không thể nào tránh khỏi bị ướt thoạt nhìn giống như là từ trên lầu nhà ai dội xuống một chậu nước rửa chân vậy.

“A ? Đứa nhỏ nhà ai mà trời mưa cũng không biết tránh thế này?” Một bóng dáng sẫm màu tung bay ở trước mặt nàng.

Thoạt nhìn qua là một người con gái rất đẹp.

“Không có nơi trú mưa.” Doãn Thiên Lương nhìn cô ta, những người phụ nữ trong cung này hận không thể đem y phục khoét sâu ngực xuống mặc, cô ta lại mặc một bộ sáng bóng ... sa tanh màu tím đen, ngược lại cô ta càng lộ vẻ mặt trắng không còn chút máu, cũng coi như muốn nổi bật đi.

“Hài tử ngu ngốc đáng thương, tên là Lăng Tiễn Tuyết, ngươi tên gì?” Mỹ nữ cười híp mắt.

“Doãn Thiên Lương.” Tên thật là đẹp, tình thơ ý họa, không giống thẳng đứng như của nàng vậy.

“Doãn Thiên Lương? Vậy ngươi có biết một người tên Doãn Thiên Lăng không?” Hình như nghe được âm thanh quả đấm rắc rắc rắc rắc.

Nghe được âm thanh rắc rắc này, trong lòng Doãn Thiên Lương vang lên tiếng trống nhỏ: “Coi như là ... biết, Lăng cô nương cũng biết anh ta?”

“Không biết, ngươi nói cho ta biết một chút, cái người kia như thế nào?” Lăng Tiễn Tuyết hỏi.

Loại người nào ... hỏi người tốt tốt, chẳng lẽ chính là cái đứa trẻ xui xẻo theo trong miệng Thái hậu lão nhân gia nói muốn chỉ hôn cho Doãn Thiên Lăng kia sao? Loại người nào, coi như cô hỏi đúng người.

“Anh ta à, được cho là ngọc thụ lâm phong tiêu sái phong lưu, nhưng ngay cả có chút ... Có chút ... Thật ra thì cũng không coi là thói hư tật xấu gì ...” Doãn Thiên Lương cố ý ấp a ấp úng.

“Có chút cái gì?” Lăng Tiễn Tuyết nhíu lông mày.

“Thật ra thì cũng không coi như là tật xấu, bởi vì anh ta quá ngọc thụ lâm phong, mặc dù giữ mình rất trong sạch nhưng vẫn trêu trọc phụ nữ ... Yêu thích, có mấy hồng nhan tri kỉ mà thôi ...” Doãn Thiên Lương nói.

Đôi mắt đẹp của Lăng Tiễn Tuyết trợn lên: “Cám ơn ngươi, a, ngươi cùng Doãn Thiên Lăng quan hệ như thế nào?”

“Anh ta là ca ca của tôi. Lăng cô nương có phải thích ca ca tôi hay không? Vậy thì cô đừng chậm bước, mới vừa rồi Thái hậu lão nhân gia nói chỉ cười cho ca ca đó, không biết là người nào ...” Doãn Thiên Lương nói. Nếu như là cô thì cô nhớ vạn lần đừng đồng ý.

“Chỉ không được.” Cánh tay Lăng Tiễn Tuyết vỗ lên bả vai nàng: “Ca ca ngươi thật không phải đồ tốt ...”

Được rồi, không sai. Ách, không đúng, thật ra thì ngay cả hoa thủy tiên cũng có điểm tự luyến, thật ra thì cũng rất tốt ...

“Lăng cô nương, cô đừng nói ca ca tôi như vậy. Ca ca tôi cũng là không có biện pháp, vóc người anh tuấn cũng không phải là lỗi của hắn.” Doãn Thiên Lương nói.

Lăng Tiễn Tuyết giả cười, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Đúng dịp, ta rất ghét dáng dấp anh tuấn. A, ta còn có chuyện đi trước, ngươi nhanh lên một chút trở về đi thôi, không chừng một lát trời còn mưa nữa đó.”

Lăng Tiễn Tuyết chạy đi, Doãn Thiên Lương lau nước mưa trên mặt cười: “Doãn Thiên Lăng, tìm không được vợ cũng đừng oán tôi, tôi thật sự không nói gì ...”

“Không hiền hậu.” Có người lại nói tiếp. Doãn Thiên Lương buồn bực, không phải trời mưa sao, thế nào chạy ra nhiều người nhàm chán như vậy?

Xoay người, anh chàng này nhìn rất quen mắt nha. Ăn mặc giống ngoại tộc, duyên phận.

“Cùng anh ... Không liên quan.” Doãn Thiên Lương nói. Người này giống như rất có lòng hiếu kỳ lại rất thích cùng người xa lạ nói chuyện.

Ánh mắt ngắm ngắm bốn phía, ách, mới vừa rồi bọn họ lập tức bốc hơi giống như trời mưa ...

Nơi đây không nên ở lâu, nhưng, người này đứng đây, liền vững vàng đứng ở giữa đường, thấy thế nào cũng giống như là xuất hiện nhân sĩ chánh nghĩa ngang ngược, còn nhìn nàng, giống như hắn muốn chủ trì chính nghĩa vì dân trừ hại vậy.