"Tiểu thư, Vạn quản gia phái người đem lễ vật Lục phủ đưa tới." Vẻ mặt Anh Đào vui vẻ đi vào, "Tiểu thư đang luyện chữ sao? Người mau đi xem một chút nói không chừng có thứ tốt gì."
Cẩn Nương cười cười, Lệ Chi cũng nở nụ cười. Bầu không khí nặng nề như tan biến, Cẩn Nương để bút xuống, nói "Được rồi, ta liền đi ra xem một chút."
Lễ vật đưa tới đều đặt ở trong rương gỗ, Lệ Chi lấy ra chìa khóa An tổng quản đưa cho để mở rương. Đồng thời Anh Đào lấy ra xem xét, Cẩn Nương nhìn danh mục quà tặng, cũng đều là mấy loại vải vóc, dược liệu, trang sức. Lần này trái lại không có đưa bạc nhiều. Cẩn Nương cũng không bận tâm lắm, tuy rằng Lục gia giàu có nhưng tiền bạc cũng không phải từ trên trời rớt xuống, đều là Nhị thúc Lục Trường Xuân vất vả kiếm được.
"Tiểu thư, ở đây có mấy toa thuốc. Hình như còn có thư của Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư viết."
"Mau đưa cho ta xem." Cẩn Nương nhận lấy thư của Quỳnh Nương và Mật Nương mở ra đọc, trong thư hai người đều bày tỏ một chút tưởng niệm Cẩn Nương, còn nói hiện tại Lục phủ hết thảy đều khá tốt. Cẩn Nương không cần lo lắng, sau cùng Lục Quỳnh Nương còn nói Chúc lão thái gia thân thể đã tốt, chắc hẳn là rất nhanh sẽ hồi kinh. Bất quá Lục Khả Tín một, hai tháng nay chưa từng đến Chúc gia. Huynh ấy nói là Chúc nhị lão gia bận quá cho nên không gặp được.
Cẩn Nương trầm mặc, Lục gia cũng không có bị Hàn Thịnh liên lụy, chuyện của Lục Trường Trung cũng đã giải quyết rồi, Lục gia càng không suy tàn được. Chỉ là qua thái độ của Chúc gia, Cẩn Nương cảm thấy bất kể Lục gia thế nào bọn họ đều có ý tứ từ hôn. Rốt cuộc là duyên cớ gì? Cẩn Nương cố gắng suy nghĩ một chút, rất nhiều chuyện ở kiếp trước bởi vì bị vây khốn ở Hàn phủ, cho nên đối với mọi chuyện đều là kiến thức nửa vời. Nhất thời nhớ không ra được cái gì hữu dụng. Mà thôi... chuyện Chúc gia từ hôn cũng là sớm muộn. Ít lui tới cùng người như vậy cũng tốt, kết thân gia cũng là chuyện khiến người ta chán ghét. Chỉ là đại ca Lục Khả Tín đối với tiểu thư Chúc gia có tình ý, sợ là sẽ đau lóng lắm đây nhưng nàng tin huynh ấy sẽ vượt qua được.
Cẩn Nương lại cầm phương thuốc lên xem, nhất thời ngây ngẩn cả người, ngón tay không tự chủ được run rẩy, vẻ mặt cũng thay đổi theo.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Lệ Chi phát hiện vẻ mặt Cẩn Nương bất thường, quan tâm hỏi.
Cẩn Nương lắc đầu miễn cưỡng cười, "Không có gì, có thể là quá nóng nên đầu hơi bị choáng". Dừng một chút lại nói: "Mấy thứ này ngươi và Anh Đào cứ phân công nhau thu xếp, ta đi nghỉ ngơi một chút."
Lệ Chi có chút kỳ quái nhìn phản ứng của Cẩn Nương, chẳng qua nàng cũng không hỏi nhiều. Trên tay Cẩn Nương cầm phương thuốc nhưng trong đầu không hiểu sao có điểm chột dạ. Nhìn chữ viết phía trên rõ ràng chính là bút tích của Cao Hi Niên. Thế nhưng Cao Hi Niên tại sao lại gữi phương thuốc đưa đến. Đúng rồi! Cao gia và Tần phu nhân qua lại thân thiết, chắc Đại nương nhờ hắn viết cũng không có gì lạ. Dù sao hôn sự của nàng và hắn trước đây chỉ là nói suông, bây giờ cũng không cần phải cấm kỵ.
Cẩn Nương khẽ xoa mi tâm, nàng rất mâu thuẫn, cũng có chút không nghĩ ra tâm tư của mình. Nàng vô cùng xác định thật sự nàng đối với Cao Hi Niên không có ý tứ gì đặc biệt.
Cẩn Nương thở dài, bất quá chỉ là một phương thuốc mà thôi, không có gì lớn lao. Đồng thời trong lòng Cẩn Nương nhắc nhở bản thân sau này phải chú ý không nên lưu lại nhược điểm gì, may mà chỉ có Lệ Chi và Anh Đào, nếu như là bọn Lập Xuân chỉ sợ sẽ sinh ra ý tưởng gì không tốt.
Cẩn Nương ổn định tâm tình của mình, lúc này mới nhìn rõ ràng phương thuốc. Hai tờ đầu đều là cách dưỡng sinh vào mùa hè, còn có trị cảm mạo. Cẩn Nương vừa nhìn đến hai tờ sau, sắc mặt liền đỏ. hiển nhiên lại là phương diện phụ khoa, phương thuốc nói rõ ràng trong thời gian đến kỳ kinh nguyệt làm sao để bảo dưỡng thân thể, mới có thể sớm có thai.
Cao Hi Niên là đại phu nên tất nhiên sẽ không có ý tứ gì khác, đối với hắn mà nói rất là bình thường. Thế nhưng Cẩn Nương thì không bình tĩnh được, nàng cảm thấy không thích hợp nhưng vì sao không thích hợp, nàng cũng nói không nên lời
Cẩn Nương sao chép lại một phần, còn phương thuốc tự tay Cao Hi Niên viết thì nàng do dự chốc lát, sau đó quyết định đem phương thuốc đó đốt. Lệ Chi vừa tiến vào thấy thế liền kêu to: "Tiểu thư làm cái gì vậy?"
Cẩn Nương chợt run một cái thiếu chút nữa nóng đến bỏng tay nhưng liền trấn định nói: "Không có gì, chỉ là lỡ tay nên làm bẩn thôi. Dù sao cũng đã sao chép một phần, cũng không cần phải giữ lại."
Trong lòng Lệ Chi nghi ngờ, bất quá cũng không có hỏi nữa, "Tiểu thư, việc này cứ để nô tỳ. Nếu làm bị thương tay của tiểu thư thì như thế nào được".
Cẩn Nương cười cười "Không có việc gì, chút chuyện nhỏ này ta làm được. "
Thấy Cẩn Nương không buông tay Lệ Chi cũng chỉ có thể chờ một bên. Đốt xong toa thuốc, lúc này Cẩn Nương mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy trên lưng đều ướt đẫm mồ hôi, nàng rõ ràng không có làm bất cứ cái gì sai trái lại không hiểu sao chột dạ. Một lần, hai lần thì còn được, nếu xảy ra mấy lần như vậy, Cẩn Nương không dám cam đoan bản thân sẽ ra sao.
"Tiểu thư, sắc mặt của người không được tốt. Có phải khó chịu ở đâu hay không?" Lệ Chi lo lắng hỏi
Cẩn Nương gật đầu "Nóng quá, ngươi đi chuẩn bị nước nóng cho ta một chút".
"Tiểu thư chờ nô tỳ một lát".