Người tới chính là hoàng hậu Lâu Tịnh, bà ta vẫn chưa biết Dịch Cẩn Ninh trước mặt không phải là sủng phi Ninh phi của hoàng đế. Bà ta thấy nàng và một dã nam nhân khôi ngô ởcùng nhau thì cho rằng nàng dấu hoàng thượng tư thông với người khác, thế nên mới kinh hô.
Dịch Cẩn Ninh nhìn chằm chằm kim châu lay động trên trán bà ta, hơi hoa mắt. Hoàng hậu này cả ngày ăn no rửng mỡ chỉ biết tìm người ta điều tra, có phải ngại ở hoàng cung chán quá hay không?
Nữ nhân như vậy làm nàng vô thức nhớ tới Dịch Cẩn Dung, tác phong làm việc của hai người này rất giống nhau, đều không đầu óc càn quấy. Nhưng sau này Dịch Cẩn Dung biết điều hơn rất nhiều, thoạt nhìn thành thục không ít. Ngày ấy tại hẻm nhỏ ngoài Cẩm Thành bị Mạc Dật Hiên làm loạn như vậy, không biết đã chết chưa.
Nàng như không có gì nhìn chằm chằm Lâu Tịnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, bản cung muốn làm gì đến lượt bà kêu gào chắc?”
Dẫu hoàng hậu là người đàn bà chanh chua, đến hoàng thượng cũng kêu nàng đi đối phó bà ta, chính thê này làm cũng quá khó khăn rồi.
“Giỏi lắm Ninh phi, quên thân phận bản cung là gì rồi sao? Bản cung để cho ngươi nhìn xem cái gì gọi là quy củ, cái gì gọi là chính thê! Người đâu…”
Hoàng hậu lớn giọng thét lên, vài ma ma thô sử lập tức tiến lên, muốn bắt Dịch Cẩn Ninh. Mạc Liễm Sâm vượt lên trước mặt nàng, vẻ mặt sương lạnh: “Ai thử ức hiếp nàng xem?”
Mạc Liễm Sâm giương mắt nhìn nơi mình vừa vào, hơi cao. Đây là hoàng cung Nam Lăng, bọn họ không thông thuộc đường, đành ra ngoài từ đây, Ninh Ninh không nên động võ, hắn có thể ôm Ninh Ninh lao ra.
Vài ma ma thấy Mạc Liễm Sâm là người cao ngựa lớn, lại là nam nhân, nhất thời không dám tiến lên.
“Bắt lấy nàng đi, còn chần chờ gì nữa?”
Lâu Tịnh quát một tiếng chói tai, ma ma hoảng sợ bước lên phía trước, vươn tay muốn bắt Dịch Cẩn Ninh. Quản dã nam nhân kia là ai, hoàng hậu đã hạ lệnh, các bà không động thủ sẽ gặp phải tai hoạ, còn không bằng đánh một trận.
Mạc Liễm Sâm thấy vài ma ma này thực sự có can đảm tiến lên, hắn nhấc chân một cái, một cước đá bay một người, hai người, ba người, bốn người…
Bốn ma ma thô sử bị một cước của hắn đá lên đại thụ, từng người từng người đè lên nhau.
Hoàng hậu và thị nữ dưới tàng cây trợn to hai mắt, người người đều ngẩng đầu, che miệng kinh hô.
Người này không phải người bình thường, đây… đây là một cái cây rất cao! Cao đến hai trượng đi? Hơn nữa người này không phí sức chút nào, dễ dàng đá bốn ma ma lên, còn không thèm liếc một cái đã chắc chắn đá mấy ma ma đè xấp lên nhau.
Quá thần kỳ! Nếu không phải lúc này có hoàng hậu ở đây, bọn họ hận không thể lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi Mạc Liễm Sâm, người này biểu diễn quyền cước còn đẹp mắt hơn xiếc ảo thuật của gánh hát.
Khoé miệng Mạc Liễm Sâm hơi nhếch lên, ôm lấy Dịch Cẩn Ninh, thừa dịp mọi người chưa hoàn hồn liền bay khỏi tường cao, làm bọn hạ nhân lại kinh thán một trận.
Một lúc lâu sau Lâu Tịnh mới hoàn hồn, bà ta hét lên với mấy người phía sau: “Còn ì ra đấy làm gì, Ninh phi chạy với người ta rồi, còn không mau gọi người đuổi theo?”
Một tiếng rống này của bà ta kinh thiên động địa, lập tức một loạt thị vệ lao tới, khom người nói: “Hoàng hậu nương nương, có chuyện gì vậy?”
“Có trộm xâm nhập hoàng cung cũng không biết, thật là nuôi không các ngươi! Còn không mau truy tìm cho bản cung?”
Hoàng hậu to giọng làm bọn thị vệ hết hồn, thật vất vả làm bà ta gầm rú cái gì, lại bị mắng ăn không ngồi rồi. Lúc này bọn họ không vui thế là thất thần bất động.
“Các ngươi làm ăn cái gì không biết nữa, còn không mau đi?”
Lúc này bọn họ đi, nhưng bước chân chuyển động rất chậm. Chốn tường cao thâm viện, trộm đâu ra, rõ ràng là hoàng hậu rảnh rỗi nhàm chán tìm chút việc làm cho đám thị vệ bọn họ. Trước đây bọn họ còn oán giận, sau này nhiều lần bọn họ tập mãi thành quen.
Bọn thị vệ tìm một vòng, không tìm được người gọi là kẻ trộm, nhưng kinh động Long đế dưỡng thương ở chỗ Tiêu mỹ nhân.
Long đế trừng đôi mắt hổ: “Các ngươi làm đi, hoàng hậu bảo các ngươi tìm thì tìm. Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức phong toả cửa thành, kẻ trộm này trẫm cũng không thể thả nàng, chờ bắt được trẫm muốn rút gân lột da nàng!”
Ông ta ôm chỗ bị phi tiêu đâm, vẻ mặt phẫn nộ. Ninh phi còn sống hay không ông ta không rõ, ông ta chỉ biết cô gái này nhất định là tiểu muội muội đã bỏ trốn an bài vào, quyết không thể buông tha.
“Hoàng thượng!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu mỹ nhân trắng bệch, nao núng kêu một tiếng. Tính tình của hoàng thượng nàng rất rõ ràng, tại lúc mấu chốt này nhất định đừng chọc giận ông ta. Nhưng vì nàng ta vừa đẻ non, hoàng thượng sẽ có một loại tình cảm thương hương tiếc ngọc đi.
Hoàng thượng nhìn dáng vẻ nhu nhược của nàng, muốn phát hoả lại mềm lòng, ôm nàng dịu dàng an ủi: “Mỹ nhân đừng khổ sở, chúng ta còn có thể có lại đứa bé!”
Hoàng hậu Lâu Tịnh lắc mông lượng lờ tới, thoáng nhìn hai người đang ôm nhau lại ghen tị. Đồ đáng chết, lúc ông ta còn là Vương Gia, là ai ở sau lưng yên lặng hỗ trợ, bây giờ làm hoàng đế lại quăng nguyên phối là bà ta sang một bên, sao bà ta có thể cam tâm!
Nhưng hoàng thượng cuối cùng vẫn là hoàng thượng, bà ta vẫn có điều kiêng kị. Bà ta bước dăm ba bước đi tới, thu lại chanh chua ngày thường, lộ ra sắc mặt lấy lòng.
“Tiêu muội muội, muội sao lại không cẩn thận như vậy? Đang yên lành mang thai, sao có thể làm mất đứa bé rồi? Thái y có điều tra ra không?”
Bà ta liên tục nói, Tiêu mỹ nhân nhất thời không biết nên trả lời như nào. Hoàng hậu là nguyên phối của hoàng thượng, tuy không được sủng ái nhưng phân vị cao hơn nàng không chỉ một đoạn.
Cái thai này của nàng không phải nàng không cẩn thận làm mất mà là có người hạ độc trong thuốc của nàng. Nghĩ vậy nàng lập tức nghĩ đến nhân sâm ngàn năm.
“Thái y nói là bị người hạ độc!” Nàng thốt ra, nước mắt nói đến là đến: “Hoàng thượng, là Ninh phi tỷ tỷ, là nàng! Xin hoàn thượng phân xử cho thần thiếp!”
“Lại là tiện nhân này!” Long đế nghiến răng nghiến lợi.
Ninh phi kia là giả, có thể đã bị đổi từ trước, nhân sâm của Tiêu mỹ nhân là nàng đưa, tiện nhân này thật ghê gớm dám quang minh chính đại hạ độc, nói rõ ra là thị uy với ông ta.
Cắt đứt long loại của ông ta nàng liền thắng ư?
Vọng tưởng!
Hoàng hậu che giấu ý người ngầm có trong mắt, Ninh phi, xem ngươi sau này còn tranh giành tình cảm như nào!
Nhân sâm này bị bà ta tráo đổi. Cung nhân là cơ sở ngầm của bà ta, đổi chén thuốc cái gì, chuyện này chẳng phải rất đơn giản ư?
Thị vệ đại nội dốc toàn bộ lực lượng bắt tay hành động, toàn lực phong toả hoàng thành, vây hoàng thành chật như nêm như cối, hai người Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm không thể trốn thoát.
Dịch Cẩn Ninh nằm sấp trên một cây đại thụ hơi ngóc đầu lên, muồn nhìn dáng vẻ sốt ruột truy tìm bên dưới lại bị một tay Mạc Liễm Sâm đè lại.
“Đừng ngẩng đầu, nàng mà động đậy là bị phát hiện ngay. Chớ cho rằng thị vệ đều là bất tài, trong đó có hai người không thiếu bản lĩnh.”
Mạc Liễm Sâm híp mắt nhìn thống lĩnh thị vệ Dương Nghị dưới tàng cây. Chỉ thấy người nọ một thân thường phục bào trắng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt cương nghị như được gọt giũa, là một người rất háo thắng. Bên hông giắt một thanh bội kiếm Anh Lạc khảm đá quý, xem ra là một người yêu kiếm.
Gió lạnh lướt qua, Dương Nghị bỗng ngẩng đầu thoáng nhìn lên cây.
Bàn tay đặt lên bảo kiếm bên hông, kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh tới toát ra sự lạnh lẽo.
Xoàn xoạt một tiếng, người đã phi thân lên, nhảy thẳng lên cây.
Dịch Cẩn Ninh vừa nhấc mắt liền đối diện với đôi mắt hơi ngạc nhiên kia.
“Là ngài?”
Ngữ điệu người nọ hơi cao, dùng chính là giọng điệu nghi vấn.
Hắn tra kiếm vào vỏ, ánh sáng trắng chợt loé, Dịch Cẩn Ninh híp mắt.
“Thuộc hạ là Dương Nghị, nương nương không nhớ rõ thuộc hạ sao?”
Dương Nghị đứng trên đỉnh đầu bọn họ, tuy cùng một thân cây nhưng khác nhánh. Có thể là do không thể tiếp nhận được trọng lượng của ba người, thân cây lung lay làm kinh động các thị vệ truy tìm phía dưới.
“Ai?”
Giọng nói run rẩy, trong đêm đen, một tiểu hộ vệ áo giáp trắng thình lình quay đầu lại, đảo qua thân cây.
Bóng cây loang lổ, thấy không rõ trên cây có người hay không, hắn chỉ mơ hồ thấy bóng trắng lấp loé.
Hắn giơ kiếm trong tay lên: “Ngươi là người phương nào?”
Dịch Cẩn Ninh đang muốn động đậy, Dương Nghị đã đặt một ngón tay lên môi, suỵt một tiếng ý bảo họ đừng nhúc nhích.
“Là ta, nơi này cao, ta ngại phiền nên đến nơi có khả năng chạy trốn nhất. Các ngươi đi chỗ khác lục soát đi, ở đây giao cho ta!”
“Vâng!”
Dương Nghị ra lệnh một tiếng, bọn thuộc hạ xếp thành hàng, chạy tới một cung điện khác.
“Các ngươi xuống đây đi!”
Mạc Liễm Sâm như có thâm ý liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, đây không phải khuôn mặt của Ninh Ninh, hẳn Ninh phi kia mới là chủ nhân của khuôn mặt này.
Hắn vươn tay ôm eo nàng, khinh thân nhảy lên, xoay vòng bay xuống.
Dương Nghị có chút không vui nhìn chằm chằm bàn tay khoát lên eo Dịch Cẩn Ninh. Hắn rất muốn đi qua phủi một cái, kéo Dịch Cẩn Ninh vào trong lòng mình.
Cô gái này đã từng cứu mình từ trong tay hoàng thượng, hắn là người trọng tình trọng nghĩa, tự nhiên trả lại nàng món nợ ân tình.
Trên bức hoạ kẻ trộm hoàng thượng ra lệnh tróc nã có một nam một nữ, nam rất giống người trước mặt này, nữ thì… Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy dáng vẻ hoàn toàn không giống Ninh phi, nhìn ra trẻ hơn rất nhiều.
Hắn không nghĩ đến người phải tróc nã chính là “Ninh phi” trước mắt này, nhưng Mạc Liễm Sâm hắn cũng không thể bắt. Nhìn dáng vẻ Ninh phi như thể hắn chính là người thân vậy. Thảo nào hoàng thượng muốn điều động binh lực phong toả thành lùng bắt, tám phần là Ninh phi nương nương dấu hoàng thượng tư thông bị phát hiện rồi.
Không đúng, hắn nghe được người trong cung nói là Ninh phi nương nương sát hại tiểu hoàng tử trong bụng Tiêu mỹ nhân. Hoàng thượng đau lòng vì mất con trai mới có thể căm hận Ninh phi nương nương.
Dương Nghị nhẹ giọng thở dài, hậu cung này thật là ngươi lừa ta gạt, dẫu thấy nhưng không thể trách, chính là hoàng thượng thật vất vả mới đoạt được giang sơn, nếu như thật sự không có người thừa kế chả phải rất đáng thương sao?
“Vị tráng sĩ này là…”
Dương Nghị rất lễ phép hỏi một câu.
Mạc Liễm Sâm, hắn không thể bắt, nhưng nhất định phải hỏi rõ một hai, trả hết nhân tình cho Ninh phi, sau này không thiếu nợ nhau nữa.
“Chàng là… Người yêu của bản cung…”
Nhìn Dương Nghị không thể tin nổi trừng to mắt ngó bản thân, Dịch Cẩn Ninh nói thái quá rồi. Phi tử hậu cung này tuyệt không dè dặt, còn rộng rãi nói ra đây là người yêu của nàng, nếu lời này bị những người khác nghe thấy, nàng ở hậu cung còn có đường sống sao?
Vốn cho rằng Ninh phi là người phong lưu, là bản thân đã đoán sai sao?
Dịch Cẩn Ninh rất muốn ngay lúc này chộp Ninh phi tới hỏi xem có phải nàng ta phong lưu phóng đãng thành thói.
“Đúng, chúng ta là thật lòng yêu nhau. Hoàng thượng chia rẽ chúng ta…”
Dịch Cẩn Ninh nói lập lờ nước đôi, ôm cánh tay Mạc Liễm Sâm, nghiêm túc đối diện với Dương Nghị. Nàng không tin Dương Nghị sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Có thể thấy Dương Nghị này như muốn buông tha cho họ, chớ không phải là Ninh phi này và thị vệ này thông đồng với nhau đấy chứ? Dịch Cẩn Ninh rất muốn chửi to một trận, dâm phụ Ninh phi này phá hỏng danh tiết của nàng.
Tay Mạc Liễm Sâm vòng chặt eo Dịch Cẩn Ninh, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Chúng ta đi mau, có người đến!”
“Thiếp cũng nghe!”
Dịch Cẩn Ninh nhỏ giọng đáp lại một câu.
Tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Dương Nghị vẫn nghe thấy, hắn phất tay: “Ninh phi nương nương, ân tình của ngài với tiểu nhân, lần này trả lại cho ngài, lần sau… Tiểu nhân sẽ không mềm lòng nữa!”
Dương Nghị vừa thả bọn họ, một đội thị vệ lập tức đi qua: “Thủ lĩnh, các cung điện bên cạnh đều đã điều tra, không phát hiện nhân vật khả nghi.”
“Đi, chúng ta đi bẩm báo hoàng thượng!”
Khoé mắt hắn lướt qua phương hướng hai người vừa rời đi, khoé môi mang theo ý cười bất đắc dĩ. Đi rồi, cũng tốt. Ninh phi, nợ của ta đều trả cho nàng, nhưng nàng nợ ta thì sao?
Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm vừa phi thân ra khỏi tường cao thì một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt họ.
“Đã lâu không gặp!”
Dưới tấm lụa đen là vẻ mặt không thấy rõ của Công chúa A Mục, nhưng đôi mắt cong cong của bà ta lại nói cho Dịch Cẩn Ninh biết, lúc này bà ta đang hưng phấn.
“Công chúa A Mục, bà muốn như thế nào?”
Đây là một cái bẫy, Công chúa A Mục chụp họ bước vào.
Bắt đầu từ khi nàng trúng cự giải, không, bắt đầu từ khi Dịch Cẩn An bị đổi, nàng trở thành đối tượng Công chúa A Mục giám thị, cho tới bây giờ.
Có lẽ độc cự giải trên người nàng chính là Công chúa A Mục đưa Chương Vũ Thành.
Công chúa A Mục cười lạnh: “Ngươi nói cái gì vậy, ta còn muốn hỏi ngươi muốn thế nào kia!”
Bà ta thưởng thức ngón tay, móng tay màu đen thật xứng với cả người bà ta, hài hoà đến thần kỳ, nhìn không ra chút đột ngột và quỷ dị nào.
Bà ta duỗi tay ra, móng tay màu đen sáng ngời trước mắt Dịch Cẩn Ninh, Mạc Liễm Sâm giật mình vươn tay ra chắn nhưng đã không còn kịp nữa.
Công chúa A Mục vừa nói xong thì đột nhiên ra tay, thủ pháp kỳ lạ, đến vạt ống tay áo bà ta hắn cũng chưa đụng tới.
Xoạt…
Mặt nạ da người trên khuôn mặt Dịch Cẩn Ninh bị xé rách, hiển hiện một dung nhan khuynh quốc. Đó là khuôn mặt vốn có của nàng, khuôn mặt của Dịch Cẩn Ninh.
Mạc Liễm Sâm kinh hô một tiếng, thầm nuốt nước miếng. Dù là thời điểm nào Ninh Ninh cũng đều có bản lĩnh nhéo tim gan hắn, cho dù là nháy mắt vừa rồi tức giận xông đến khi nàng bị xé mặt nạ, hắn gần như ngừng hít thở.
Nàng nâng tay chạm vào mặt nàng, là mặt nàng. Không, cũng không phải mặt nàng.
Tự nhiên nàng có dự cảm mãnh liệt, mặt nàng và khuôn mặt trên bức hoạ Công chúa A Mục cho nàng có vài phần tương tự, nói không chừng còn đẹp hơn người trong tranh vài phần không chừng.
Làm nữ đế có thể có được bí thuật Nam Lăng, nhưng mà… nàng cần tự do, làm hoàng đế còn có cái gì chứ, tự do mới đáng nhắc đến. Nhưng nội tâm nàng lại vô cùng khát vọng khôi phục lại diện mạo như cũ, để A Sâm nhìn thấy bản thân một cách chân thật.
Hai tâm lý mâu thuẫn trong đầu nàng không ngừng đánh nhau, song lý trí kéo nàng lại. Thuận theo tự nhiên thôi, hết thảy rồi sẽ được phơi bày.
Độc cự giải trên người nàng còn dựa vào bí thuật Nam Lăng để hoá giải kia, nói không chừng dù nàng không muốn làm hoàng đế cũng phải làm. Bàn tay đặt trên chiếc bụng hơi nhô ra, đứa bé đã hơn hai tháng, nàng không thể để đứa bé chết từ trong trứng nước, tuyệt không thể.
“Con nghĩ rõ ràng chưa?”
Công chúa A Mục như có cảm ứng tâm linh với nàng, bà ta biết suy nghĩ của nàng, thái độ như đang ghiền ngẫm chờ nàng trả lời.
Dịch Cẩn Ninh do dự chốc lát, nắm chặt tay Mạc Liễm Sâm, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Bà muốn ta làm gì?”
Nàng tin chắc thời cơ chưa tới Công chúa A Mục sẽ không để nàng gặp nạn, lúc này nhất định bà ta đang nghĩ tới cách gì đó lẻn vào trong cung.
Để bản thân tiếp tục sắm vai Ninh phi, hoặc giả hoàng hậu, hoặc Tiêu mỹ nhân, hoặc giả như cung phi khác?
“Các ngươi đi theo ta!”
Công chúa nhìn chằm chằm Mạc Liễm Sâm thật lâu, cuối cùng quyết định để hắn làm bạn bên người Dịch Cẩn Ninh, nếu có chuyện chẳng may cũng dễ dàng hỗ trợ.
Dịch Cẩn Ninh trợn to mắt nhìn bản thân trong gương đồng, đây là…
Hoàng hậu!
“Lâu Tịnh?”
Giả làm bà ta chả phải càng dễ bị phát hiện ư?
“Không sai!”
Thủ pháp của Công chúa A Mục rất điêu luyện, vài động tác đã chỉnh sửa lại khuôn mặt Mạc Liễm Sâm, Dịch Cẩn Ninh vừa nhìn suýt thì bật cười thành tiếng.
“Chàng thành thái giám rồi!”
Gã thái giám này nàng từng gặp qua, là đại thái giám bên cạnh hoàng hậu, cũng tiếp xúc nhất với thái giám tổng quản bên cạnh hòang đế, có việc dễ dàng truyền lại tin tức cho nhau.
Dịch Cẩn Ninh không thể không bội phục tâm tư tinh tế và kỹ thuật dịch dung cao siêu của Công chúa A Mục.
Chỉ có điều mặt nạ da người này có phải dễ bị kéo xuống quá không? Vừa rồi nàng không hề phòng bị, bị Công chúa A Mục kéo một cái, cả mặt đều tê rần.
Nhìn ra sự nghi hoặc của Dịch Cẩn Ninh, Công chúa A Mục mỉm cười: “Không sao, mặt nạ này phải trải qua xử lý bởi nước thuốc đặt thù mới có thể xé ra. Vừa rồi trên tay ta có bôi nước thuốc này!”
Bà ta đưa một bình nhỏ cho Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh lắc lắc rồi nhét vào trong người.
“Hoàng hậu không được sủng ái, ngươi giả làm bà ta có bảo đảm tới thân phận, thứ hai sẽ không bị Long đế quấy rầy, bớt không ít chuyện phiền thoái.
Công chúa A Mục nhìn bụng Dịch Cẩn Ninh một cái, rồi lại nhìn Mạc Liễm Sâm giả làm thái giám, lộ ra nụ cười vừa lòng.
Nhanh thôi, bà ta sắp thành công rồi. Dịch Cẩn Ninh nhất định sẽ mang đến hi vọng cho Nam Lăng, người kia sẽ không lừa bà ta!
“Đúng vậy, giả làm hoàng hậu cũng có thể bảo vệ đứa bé trong bụng ta, A Sâm cũng có thể hầu hạ bên người ta, cám ơn bà, Công chúa A Mục!”
Tuy Dịch Cẩn Ninh không thích Công chúa A Mục nhưng bản chất bà ta không xấu, huống chi năm đó nếu Công chúa A Mục ôm mình chạy trốn, bản thân đã chết từ khi còn nhỏ rồi.
“Chuyện này… Hoàng hậu làm sao bây giờ, còn có gã thái giám kia nữa?”
Dịch Cẩn Ninh có chút đáng tiếc thay hoàng hậu, dùng thủ đoạn của Công chúa A Mục, hoàng hậu Lâu Tịnh đanh đá này hẳn sống không quá đêm nay.
“Chết rồi!”
Công chúa A Mục thốt ra những lời này chứng thực phỏng đoán của Dịch Cẩn Ninh, vừa rồi trên đường hồi cung hoàng hậu Lâu Tịnh và thái giám vô tội kia bị mấy gã hắc y nhân vặn gãy cổ, ném vào trong một cái giếng cạn.
“Ninh Ninh, yên tâm, có ta ở đây!”
Mạc Liễm Sâm ôm Dịch cẩn Ninh không ngừng run rẩy trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bậc cửa không cao không thấp.
Sự tình Tây Việt dường như trở lại điểm xuất phát.
Hắn không ngờ Mạc Dật Hiên lại có thể thừa dịp chen chân vào, chiếm lấy ngôi vị hoàng đế. Càng làm hắn không thể tưởng tượng được là Mạc Dật Hiên là con riêng của tiên đế.
Lúc này Mạc Dật Hiên đang lười nhác nằm trên giường, một tên tiểu thái giám bên cạnh hắn cầm tấu chương trong tay, nhẹ giọng đọc nội dung tấu chương.
Như nghe được tin gì không tốt, hắn nhướn mày: “Hả? Phương Nam lại có thuỷ tai? Không phải đã được A Sâm xử lý tốt rồi à?”
Hắn cẩn thận cân nhắc, cảm thấy rất có khả năng Mạc Liễm Sâm nuốt bạc giúp nạn thiên tai. Cái gì mà đê đập thân thiện hữu hảo, toàn là gạt người.
Được dân chúng ủng hộ nhiệt tình? Dựa vào đâu cơ chứ?
Hắn vung bàn tay to lên, tấu chương trong tay thái giám bị văng ra xa.
“Khá lắm Mạc Liễm Sâm, căn bản là không xử lý lũ lụt ổn thoả!”
Trong tẩm điện hoàng hậu ở hoàng cung Nam Lăng, Mạc Liễm Sâm đnag ôm Dịch Cẩn Ninh đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên hắt hơi một cái: “Hắt xì!”
Dịch Cẩn Ninh kéo cao chăn, phủ lên hai người: “Trời giá rét, ngủ đi!”