Thứ Nữ Song Sinh

Quyển 2 - Chương 20




Ban đêm, cuối cùng Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cũng về đến Cẩm Thành, nhưng hai người không đến hoàng cung mà đến Tướng phủ.

Cổng lớn Tướng phủ khép chặt, bên trong tối om. Mạc Liễm Sâm từng nói trước khi bọn họ xuôi Nam đã âm thầm cho người đưa mấy trăm mạng người cao thấp của Tướng phủ rời đi.

Mạc Liễm Sâm đưa Dịch Cẩn Ninh đến miệng giếng hoang, ôm eo nàng rồi đề khí nhảy xuống.

Miệng giếng này, Dịch Cẩn Ninh đã từng đến.

Nàng nhắm chặt hai mắt đợi đến khi tới đáy giếng.

Một lúc sau nàng cảm thấy hai chân mình đã chạm mặt đất bèn mở mắt.

“Đến rồi à?”

“Ừm.”

“Thay quần áo đi!”

Không biết Mạc Liễm Sâm lấy từ đâu hai bộ quần áo cung nữ và thái giám, bảo Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng thay, bản thân hắn cũng nhanh chóng thay xong.

“Đi thôi!”

Hắn kéo tay nàng, quen đường quen nẻo dắt nàng tìm được mật đjao kia, đi qua mật đạo kia chừng nửa canh giớ, nơi bọn họ tới là lãnh cung của hoàng cung. Nơi này vẫn hiu quạnh như thế, cỏ dại mọc lan tràn, sơn đỏ trên cánh cửa rơi đầy đất.

Lãnh cung không thanh tịnh như thường ngày mà tanh mùi máu, Dịch Cẩn Ninh cảnh giác động đậy tai.

“Có người đến!”

Hai người nhanh chóng trốn đi, nhảy vào nằm trên bãi cỏ cao bằng một người. Dịch Cẩn Ninh đè lên ngực Mạc Liễm Sâm, nàng cảm giác rõ ràng được thân thể hắn giật mình và run rẩy một cái cùng với… biến hoá nóng bỏng.

Người này rõ thật là… Đến đâu cũng động dục được!

Dịch Cẩn Ninh nổi cáu lườm hắn, lẳng lặng nằm sấ không mở miệng. Tâm nàng trong như gương sáng, mặc cho Mạc Liễm Sâm tán tỉnh như thế nào vẫn cứ bất động như núi. Đương lúc đặc biệt, Mạc Liễm Sâm còn rảnh rỗi ở đây mà xuân tâm nhộn nhạo?

“Thế cục trong cung nói thay đổi là thay đổi, một khắc trước Xương Ấp Hầu còn kiêu ngạo đắc sắt嚣张嘚瑟, hiện nay còn chẳng phải tội phạm bị truy nã đó ư? Còn có… Chương Vũ Hùng cũng vậy, rõ ràng có một con đường sống ấy thế nhưng lại cố tình nhường cơ hội tốt như vậy cho người khác, quả thực chết là đáng!”

Nói chuyện chính là một nữ tử dáng dấp xinh đẹp, trang điểm trung cang màu thuỷ lam. Áo ngực nền lam nhạt thêu hoa, váy đuôi dài.

Dịch Cẩn Ninh vùi trong đám cỏ, xuyên qua khe hở, men theo váy dài chấm đất nhìn lên trên, khi nhìn đến trâm bát vĩ phượng thì hơi dừng lại. Tay Mạc Liễm Sâm không tự chủ mò về phía trước ngực nàng, bị nàng cắn cho một cái.

“Quản hiện tại trong cung ai làm chủ làm khỉ gì, chỉ cần chúng ta không bị bắt đi tuẫn tang với tiên đế là được rồi”

Người này là ai, sao giọng nói lài quen thuộc vậy?Dịch Cẩn Ninh nhíu mày sang lên, nghĩ ra là Dịch Cẩn Dung. Chỉ là… Các nàng nói không cần tuẩn tang theo là có ý gì?

Môi son đang cắn Mạc Liễm Sâm buông lỏng nhưng vẫn không buông hẳn ra, nếu Mạc Liễm Sâm lãi quấy nhiễu nữa, bọn họn bị phát hiện thì thảm. Hiện nay bên ngoài đang gắt gao truy nã bọn họ, Huyền Vương làm hoàng đế liền bốn phía lung bắt “ gian tế Dịch quốc” là Mạc Liễm Sâm, đến cơ hội cãi lại cũng không cho bọn họ.

“Đây là Dịch Cẩn Dung, nàng không biết sao?”

Dịch Cẩn Dung là Dung phi của tiên đế, lần trước ở ngự thư phòng hắn có gặp qua một lần, đây là đang thảo luận chuyện không cần tuẫn táng ư? Hắn lắc lắc cánh tay đáng bị Dịch Cẩn Nnh cắn, nhỏ giọng nói:”Nàng nhả ra trước đi!”

“Ôi, ta ấy à, may mà phát hiện sớm, cũng hai tháng rồi mới biết bản thân mang thai long chủng của tiên đế, bằng không chắc chắn sẽ bị kéo đi tuẫn táng. Ngươi thì sao, bụng muội muội đã mấy tháng rồi? Về sau chúng ta sinh tồn trong cung cần cẩnt hận một chút, muội phải bảo bọc tỷ tỷ dấy!”

Cô gái xinh đẹp này cười ngọt ngào, rất mị hoặc.” Mau, nhanh vào trong đó nhìn một cái!”

Tiếng một đội hình binh mã lướt qua bên taiDịch Cản Ninh, Mạc Liễm Sâm cũng động đậy hai tai. Đây là.” Chủng loại của tiên hoảng… Mạc Liễm Kỳ hẳn sẽ không lưu lại!”. Nhìn rõ nghi hoặc trong mắt Dịch Cẩn Ninh, Mặc Liễm Sâm nhỏ giọng giải thích.” Mạc Liễm Kỳ là ai?”

Dịch Cẩn Ninh thật sự không biết tên huynh đệ bọn họ, bằng không tên huynh đệ bọn họ, bằng không lúc trước sau khi biết tên Mạc Liễm Sâm, nàng sẽ không ngu ngốc chờ “ đại hiệp giang hồ” khi tới cứ mình. Nhớ lại nàng cảm thấy doạ người.Ám chỉ rõ ràng như vậy nàng lại có thể làm cho ra nhẽ, cho rằng tên Thanh Vương thì nên có một chữ Thanh.

Nhưng quả thật tên Mạc Liễm Sâm có một chữ Thanh, đó là tự của hắn….Tử Thanh.

Nhìn trong mắt hắn muốn nói một câu “ nàng thật ngốc”, Dịch Cẩn Ninh tự nhiên cảm thấy mình quả thật rất ngốc. Mạc Liễm Kỳ, Mạc Liễm Sâm không phải là tên huynh đệ đó sao, cái tên ấy nhất định là của Huyền Vương rồi.

Nàng khẽ đập vào ngực hắn, thầm thì:”Thiếp ngốc thì làm sao hả, chẳng phải chàng bị ta ăn sạch sành sanh đó sao?”

"Suỵt.. Có người tới, chúng ta nhanh chốn đi!”

Dịch Cẩn Dung kéo nữ tử xinh đẹp kia cùng trốn vào trong đống cỏ khô, cách bọn Dịch Cẩn Ninh rất gần, chỉ cần ngẩn đầu là có thể nhìn thấy nhau.”Nhanh đừng để các nàng chạy!”

Cuối cùng thị vệ cũng tới lãnh cung nhưng chỉ thấy nơi này hiu quạnh hoang vắng, không phải nghi hoặc:”Rõ ràng vừa thấy hai sủng phi của tiên đế chạy đến đây, sao chỉ chốc lát không thấy bóng dáng đâu nữa?”

Một tên thị vệ khác lại liếc về phía bụi cỏ chỗ Dịch Cẩn Ninh, sau đó mấy người nữa cũng nhìn lại. Một người, hai người, ba người…

Tổng cộng có mười người đi về phía bên này, Dịch Cẩn Ninh nháy mắt, giơ hai ngón tay lên, bắt chéo khoa tay múa chân nói cho Mạc Liễm Sâm biết có người đang đivề phía bọn họ.

Soàn soạt nột tiếng, lục mười người kia sắp đi tới chổ bọn họ, Mạc Liễm Sâm ngưng khí nâng cao tinh thần, ngắt cọng cỏ ném về phía bên kia”A! Rắn”

Nữ tử xinh đẹp kia kêu lên một tiếng, tự nhiên đứng lên, mười tên thị vệ sắp bị Mac Liễm Sâm dời đi lực chú ý lại bị dẫn trở lại, những thị vệ khác nghi tiếng kêu cũng chạy tới.

Thoáng cái ánh mắt mọi người đều tập trung về phía bốn người đang trốn trong bụi cỏ, lúc Dịch Cẩn Ninh giơ tay lên, Dịch Cẩn Dung lại cho nàng ánh mắt quái dị, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà không hiểu.

Xong rồi, lúc này Dịch Cẩn Dung căng thẳng nắm chặt nắm tay.”Hai Yêu, còn có hai người nữa, bắt cả về lãnh thưởng đi!”

Tên binh lính nhỏ nhoi vốn không biết Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cho nên coi họ cũng là cung nữ và thái giám nôi thị ở hậu cung.Mấy người bị co là trường mâu chỉ vào đành ngoan ngoãn rời khỏi bụi cỏ.

Dịch Cẩn Ninh liếc Mạc Liễm Sâm một cái, chỉ một động tác tay nàng kéo tay Mạc Liễm Sâm, dung sức đá về phía sau một cái, một loạt binh lính ào ào ngã xuống đất. “ Chạy nhanh!”

Dịch Cẩn Ninh không biêt sao bản than lại tốt bụng kéo Dịch Cẩn Dung cùng chạy chốn như này. Mạc Liễm Sâm cũng chẳng lo lắng được nhiều như vậy…, kéo nữ tử xinh đẹp và Dịch Cẩn Ninh cùng xông ra lảnh cung Thiên Điện, chạy vào nội viện.

Binh lính không nhiều lắm, vài người bị hai vợ chồng họ giải quyết.Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm liềc mắt nhìn nhau, bỏ lại hai nữ nhân được cứu ở đây.

“Chúng ta còn có chuyện phải làm, các ngươi tự chạy trốn đi, à, miệng giếng này nối thẳng đến Tướng phủ!”

Dịch Cẩn Ninh tốt bụng chỉ đường cho Dịch Cẩn Dung xong, nói xong cũng không màng đến phản ứng của nàng, cứ thế kéo Mạc Liễm Sâm chạy thẳng ra ngoài lãnh cung.

Nàng không hận được, tuy Dịch Cẩn Dung rất xấu xa nhưng không tạo thành tổn thương thực sự cho nàng, ân tình nàng nợ Dịch Trường Hoa coi như hiện tại đã trat hết.

Kỳ thực bọn Dịch Cẩn Ninh hkông ra khỏi lãnh cung mà là đi về phía cửa, nửa đường đến hậu hoa viên thì lộn trở lại, nhảy qua đầu tường, từ cửa sau trở lại chính sảnh.

Mạc Liễm Sâm thoáng nhìn chung quanh sau đó cùng Dịch Cẩn Ninh nhìn nhau, gật đầu, đi đến một gian nhà giữa rồi đóng cửa lại, gian nhà giữa này lúc trước bọn họ đã tới.

Nhấc màn che lên, Dịch Cẩn Ninh cẩn thận xoay bình hoa ở một bên, Mạc Liễm Sâm thì di chuyển bức tranh sơn thuỷ treo trên vách tường.

Ầm một tiếng, vách tường vang lên tiếng động rồi mở ra.

Hai người cẩn thận nhìn khắp nơi, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có người theo dõi và mai phục rồi mới đi vào.

Sau khi vào trong vách tường tự động khép lại, bên ngoài nhìn vào căn bản không có biến hoá gì.

“Dì, con đến rồi!”

Mạc Liễm Sâm vừa đến gần thì thấy Huyên phi nằm trên giường không thể nhúc nhích, hắn cảm thấy căng thẳng, dì làm sao vậy?

“Bé ngoan, đừng tới đây!”

Sau màn che, cả gương mặt Huyên phi bị sưng đỏ, trên tay cũng có những vết sưng đỏ lấm tấm, bà vương tay làm dấu từ chối, ngăn cản vợ chồng Dịch Cẩn Ninh tiến vào.

“Dì, người làm sao vậy?”

Trong lòng Mạc Liễm Sâm cảm giác chuyện lớn không ổn, thân thể dì luôn tốt, sao hôm nay lại như thế này?

Dịch Cẩn Ninh cũng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Huyên phi ăn phải dược vật gì?

Vợ chồng hai người đều lo lắng nhìn bàn tay vươn ra sau bức màn che, hoảng sợ mở to hai mắt.

Đây là… Đây là hoàn độc?

Nghe đồn hoàn độc là một loại kịch độc trong hoàng thất Nam Lăng dùng đối phó với hạ nhân và những người không tuân thủ nữ tắc. Hoàn độc bị hạ trên người sẽ không phát tác ngay, cũng không hề đau đớn nhưng sẽ làm người ta gần như điên cuồng. Mười năm sau độc tố ẩn núp trong cơ thể sẽ chậm rãi bò ra ngoài, toàn thân thối rữa, sưng đỏ không ngừng làm người ta sống không bằng chết. Chỉ cần một khi phát tác, sau mười ngày người bị hạ độc sẽ bị giày vò đến đâu đớn rồi chết.

Đáng sợ, độc này…

Dịch Cẩn Ninh im miệng, muốn khóc lại không khóc được. Bí thuật Nam Lăng, độc Nam Lăng đều đáng sợ.

Trong long nàng thầm hạ quyết định, không thể để Nam Lăng tiếp tục như thế, nàng muốn thay đổi truyền thống kế thừa bí thuật và độc dược đáng sợ này của Nam Lăng.

Công chúa A Mục… Quả nhiên bà ta đã đoán đúng, Dịch Cẩn Ninh híp mắt, nhất định nàng sẽ trở về.

“Bé ngoan… ta… hôm nay đã là ngày thứ chín, ta vẫn luôn chờ các con trở về!”

Huyên phi khó khan ngồi dậy, ma ma bên người bà không dám tới gần bà, bà đành phải tự mình chậm rãi nhúc nhích.Không có cách nào, độc tố này chỉ cần vừa chạm vào lập tức bị truyền nhiễm, hơn nữa là lập tức phát độc, cùng chết với độc nguyên thể.

Thật ra độc này rất giống với sinh tử cổ, đều là sống chết tương lien. Chẳng qua độc này càng đáng sợ, chết kiểu này thật sự làm người ta khó mà chịu được. Rất nhiều người trúng độ điều sẽ kết thúc tính mạng mình trước một ngày phát tác.

Sở dĩ Huyên phi có thể chịu đựng đến bây giờ chẳng qua là vì một bí mật kinh thiên động địa muốn nói cho Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm.

“Dì…” Mạc Liễm Sâm cố nén lệ: “Người nói đi!”

Ma ma ở một bên quỳ xuống: “Tiểu chủ tử, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, độc của chủ tử phát tác sớm trước một ngày…”

Mạc Liễm Sâm nâng người đang quỳ dưới đất đứng dậy: Ma ma đùng thương tâm, người đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mả thôi.” Hắn chỉ có thể an ủi lão ma ma đang khóc không thành tiếng như vậy.

Ma ma này theo cạnh dì nhiều năm, không rời không bỏ đã là khó có, hắn nhẹ giọng an ủi sau đó nhìn Huyên Phi sau màn che:” Dì, người nói đi…. con đang nghe!”

Nếu không phải than nam nhi đã sớm khóc. Nhưng mẫu phi không cho hắn khóc, hắn cũng không thể khóc!

“Bé ngoan, con nghe, mẫu phi con…là người Nam Lăng, lúc trước nàng có thiên phú dị bẩm, được tuyển chọn là người thừa kế ngôi vị hoàng đế…khụ khụ…tuy nàng không phải là người trong hoàng thất nhưng lại là người được hoàng thất coi trọng. Đáng thương thay, yêu người không nên yêu, phụ hoàng của con, ông ta…..tự tay phóng hoả thiêu chết mẫu phi con,,, Là phụ hoàng con…”

Phụ hoàng….

Mạc Liễm Sâm ngã ngồi ở một bên, là phụ hoàng của hắn giết mẫu phi ư?Không phải Xương Ấp hầu và Dao phi hợp mưu, vì chiếm được phụ hoàng thương yêu, cưng chiều mà thiêu chết mẫu phi sao?

Dịch Cẩn Ninh cũng giật nảy mình, Huyên phi nói gì kia? Chuyện kia....Mẫu phi A Sâm là do Hoàng đế giết chết?

Khi ấy tiên đế vẫn chưa chất, lúc mẫu phi con gả cho ông ta vẫn là Thái Tử Mạc Thắng Các nàng… nàng không nên yêu… nàng là người dự tuyển kế thừa Nam Lăng, ấy thế nhưng vì phụ hoàng con lại … lại có thể không yêu Lạc Nhi thật sự, cứ thế… thiêu chết nàng!”

Huyên phi nói năng đứt quãng, bà đã chống đỡ một khắc cuối cùng vì chờ Mạc Liễm Sâm trở về.Tay bà buông thong, đầu lệch qua một bên, đôi mắt chậm rãi khép lại. Cuối cùng cũng nói được chuyện này cho A Sâm, trong long bà không còn gì vướng bận, lúc ra đi khoé môi bà còn mang theo chút ý cười vui vẻ.

“ A Sâm, đi thôi…”

Mạc Liễm Sâm nhìn dì cuối cùng cũng nhắm mắt sau khi đượ giải thoát, dứt khoát dời đi theoDịch Cẩn Ninh. Hắn vốn mang theo Huyên Phi rời đi nhưng bây giờ Huyên Phi đã chết, ma ma cũng muốn đi theo hắn, hắn đành để lại ma ma.

Cuối cùng hắn luyến tiếc nhìn nơi này lần cuối, sau đó không hề quay đầu lại.Ma ma canh giữ thi thể Huyên Phi, luôn luôn quỳ ở đó, đầu cuối thấp, không nói năng gì. Bởi ngực của bà đang có một thanh đoản dao cắm ở đó, thanh đoản dao này là tự bà đâm, chủ tử đã chết bà cũng không lưu luyến cuộc sống này nữa, sống lâu như vậy đã sớm mệt mỏi rồi.

Công chúa A Mục!

“ Mau đi theo ta, triều đình đang truy nã các người, lúc này vẫn là đừng chạy lung tung!”

Công chúa A Mục như vô cùnh nhiệt tình, chỉ vào một hướmg:”Ta biết một chổ rất an toàn, các người tạm vào trong đó tránh nạn đi!”

Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đều không để ý đến bà, lúc này Mạc Liễm Sâm thầm muốn đến một nơi. Hắn muốn nhìn thấy hung thủ thật sự đã giết chét ẫu phi hắn, hắn giả ngu dại nhiều năm như vậy, thật vất vả tra ra là Xương Ấp hầu rat ay, đến phut cuối lại đúng là trò hề.

Công chúa A Mục không nói được hai người, tức giận đến dậm chân.

“Này, bên này”

Bóng dáng hai người dần biến mất, khoé môi công chúa A Mục cong lên nụ cười lạnh.

Đã thích đào vong như vậy, vậy thì cho các ngươi trốn đủ.

Tên triều đình, những đại thần có mặt đều một than bạch y, mũ tên đầu được tháo xuống đổi thành buộc một mảnh vải trắng.Trên đại đường treo một câu đối phúng điếu, hôm nay không lên triều, miễn triều ba ngày.

Giữa đại điện, một nửa phía trên của chiếc quan tài gỗ lim đầy tơ vang được phủ bởi miếng vải màu vàng, tất cả đại thần đều quỳ lạy ở một bên.Có người thật tình có người giả ý, có lẽ điều đang khóc thút thít, nhưng không biết vì Hoàng Đế đã chết hay vì bản than.

Khi Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm bước vào đại điện, ánh mắt của môt người trong đại điện đều nhìn phía bọn họ.có người vui mừng, có người sầu, có người lại lộ ra nụ cười thâm trầm. MẠc Liễm Sâm, lần này ngươi còn không xong đời ư?

Đây là kết cục của Mạc Liễm Sâm, Hoàng thượng chết có mấy người để ý, huống chi còn phải ở trên đại điện thương tiếc ba ngày cho Hoàng thượng?

Mạc Liễm Sâm chẳng quan tâm nhiều như vậy, hiện tjai hắn muốn thấy nhất chính là gương mặt tái nhợt không chút máu sau khi chết của Mạc Thắng Cắc.

Hắn cũng không hiểu vì sao abrn thân lại mãnh liệt thúc ép bản thân nhìn kẻ thù qua đời đã lâu một cái như vậy, tuy rằng người ấy là phụ thân của hắn.

“A Sâm…”

Dịch Cẩn Ninh sải từng bước một theo hắn tới đại điện, nơi này… Nàng từng tới nửa tháng, chung sống với đám triều thần nửa tháng. Từng đại thần nơi này, không kể tướng mạo hay ngôn từ, chẳng kể quan võ hay quan văn nàng đều có thể nấht nhất nhận ra.

Hiện tại họ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình và A Sâm, nàng biết, trong số họ có vài người đnag cười nhạo nàng tự chui đầu vào rọ, Cũng có người lo âu cho an nguy cua rhọ, ấy chính là Văn Hầu gia.

Cha nàng Dịch Trường Hoa không ở trên điện, nói không chừng đã sớm chết ở xó xỉnh nào đó, không người hỏi thăm. Nàng chậm rãi đi tới, từng bước nặng nề, ngẫm lại nửa tháng trước trên triều mọi người cộng sự mấy ngày quả thật là nhanh quá!

Soạt!

Không đợi Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đi đến chính điện, hoặc nói lúc cách quan tài chỉ xa vài bước, một đội nhân mã từ bốn phương tám hướng xông ra, đầu tiễn nắhm thẳng Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh.

Nhốm triều thần cũng tự dưng đứng dậy, bọn họ quỳ ở đây đã hai ngày, rốt cục Mạc Liễm Sâm cũng trở về. Đây là tìm đường chết mới xông vào trong lưới cá, bọn họ cúi đầu suy nghĩ, nghị luận!

Không biết tự lượng sức mình!

Tân hoàng MẠc Liễm Kỳ, đầu đội mũ rồng, một thân vàng rực đi từ hậu điện ra, trong mắt tràn ngập sát ý.

“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi!”

Nhìn Mạc Liễm Sâm một lúc lâu, từ đầu tới cuối hắn chỉ nói một câu như vậy, những lời khác hắn không biết nên nói như thế nào.

“Để ta nhìn ông ấy, chỉ cần liếc mắt một cái là được!”

Ngữ khí Mạc Liễm Sâm gần như khẩn cầu, trên mặt không vui không buồn, đối với hắn cái chết của tiên hoàng không biết hắn rốt cuộc nên bi ai hay vui vẻ

Mạc Liễm Kỳ đánh giá hắn một lúc lâu, đạon giơ tay lên nhóm cung tiễn thử không nhúc nhích. Vài cấm vệ quân áo giáp hồng y chạy lại, chậm rãi mở nắp quan tài nặng nề ra.

Âm thầm dắt tayDịch Cẩn Ninh chậm rãi đi tới, mỗi một bước tựa như nặng ngàn cân, nặng nề đè lên mỗi người ở đây.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Cuối cùng Mạc Liễm Sâm cũng dắt Dịch Cẩn Ninh đi tới trườc quan tài, người ở bên trong đúng là không chút huyết sắc như hắn tưởng tượng. Thậm chí hắn còn thấy rõ đường may dầy đặc tên cổ phụ hoàng, đó là vết vá sau khi cổ bị chặt đứt.

“Được rồi, ngươi cũng thấy rồi. Người đâu , kéo gian tế Nam Lăng này xuống, sau sẽ xử lý!”

Khuôn mặt Mạc Liễm Kỳ không biểu cảm hạ lệnh, phảng phất như người trước mặt không than huynh đệ của hắn mà là kẻ thù.

Tât cả binh lính đều xông vào muốn ngăn hắn, hắn khoát tay. “Khoan đã!”

Mạc Liễm Kỳ híp mắt nhìn hắn:” Ngươi còn có chuyện gì muốn nói?”

“ Ta là gian tế Nam Lăng ư? Chứng cứ đâu?”

Mạc Liễm Sâmm cười to, bàn tay kéo tay Dịch Cẩn Ninh từ đầu đến cuối đều không buông ra.

Mạc Dật Hiên ở một bên nhìn mà trong mắt dấy lên ngọn lửa, mãng liệt tham muốn giữ lấy nói cho hắn biết Dịch Cẩn Ninh vốn nên là của hắn, cớ gì Mạc Liễm Sâm có thể có nàng cũng có được tình yêu của nàng?

“Chứng cứ?” Mạc Liễm Kỳ cũng cười to một tiếng:” Ngươi giết Hoàng Đế Tây Việt ta, đây sinh là chứng cứ!”

“Nhân chứng?”

“Ngươi muốn nhân chứng? Được, trẫm cho ngươi thấy nhân chứng!” Mạc Liễm Kỳ quay đầu lại, vỗ tay:” dẫn tới!”

Sau tầng tầng lớp lớp màn che màn trắng có một người chậm rãi đi tới, người kia chính là nhân chứng trong miệng Mạc Liễm Kỳ. Trênn tay ông ta đeo xiềng xích, tiếng xiềng xích vang lên trùng điệp.

Dịch Trường Hoa!

“Ông ta!” Mạc Liễm Sâm khôing thể tin nhìn về phía người kia, đúng là Dịch Trường Hoa!

“Sao hả, không tin ư?” Đầu tân hoàng Mạc Liễm Kỳ nghiêng về phía Dịch Trường Hoa đang rề rà đi tới, lạnh giọng hỏi:”Ngươi nói xem, là ai giết tiên hoàng, là ai giết phụ hoàng trẫm?”

“Vâng ….là…”

Địc Trường Hoa là nữa ngày cũng không nói ra cái gì, sau khi ông nhìn Dịch Cẩn Ninh thật lâu, trong mắt tràn đầy ý cười cân chiểu. Ninh Nhi, phụ thân không đòi hỏi gì hết, chỉ mong con bình an vui vẻ.

Tối qua, Mạc Liễm Kỳ vào đại lao tìm ông, nếu ông có thể chì ra và xác nhận Mạc Liễm Sâm chính là gian tế Nam Lăng, cũng thừa nhận tận mắt nhìn thấy hắn chém đầu tiên hoàng thì sẽ bỏ qua cho Dịch Cẩn Ninh.

Ông chỉ là một người phụ than, tiên hoàng bị đánh bại, thua đến rối tinh rối mù, dẫu Mạc Liễm Sâm có bản lĩnh, võ công cao cường đến đâu đi chăng nữa chăng nữa cũng không chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Mạc Liễm Kỳ, Ninh Nhi đi theo hắn sẽ phải liên luỵ

Mạc Liễm Kỳ từng đồng ý với ông, chỉ cần chỉ ra và xác nhận Mạc Liễm Sâm, để Dịch Cẩn Ninh gả cho Quận vương Mạc Dật Hiên, như vậy Ninh Nhi sẽ không cần chịu khổ.

Nhưng mà…tình cảm Ninh Nhi dành cho Mạc Liễm Sâm ông nhìn thấy được, nếu Mạc Liễm Sâm chết rồi, nàng tuyệt không sống một mình. Tựa như tình cảm của tiên đế đối với Lạc Phi vậy, đó là tình yêu xâm nhập cốt tuỷ, không gì có thể chia rẽ họ.

Ông cúi đầu suy nghĩ một lúc thật dài, thật lâu, trong đại điện yên tỉnh đến đáng sợ, mỗi một người đều nínn thở, cùnh đợi Dịch Trường Hạo phán quyết Mạc Liễm Sâm.

“Không phải….”

Dịch Trường Hoa bổng nhiên ngẩn đầu, trong đôi mắt sang ngời là quyếy đoán và quyết tuyệt, con gái của ông, ông biết chứ. Nuôi dưỡng mười sáu năm, nói thế nào cũng là có chút hiểu biết. Nếu ông thật sự chỉ ra và xác nhận Mạc Liễm Sâm, đừng nói tới cứu Ninh Nhi, đây là căn bản bức nàng đến con đường chết.

“Giết chết tiên hoàng…” Ông thoáng nhìn qua Mạc Liễm Kỳ:” Là Chương Vũ Hùng, tận mắt ta nhìn thấy, Hoàng Thượng cũng thấy rồi! Không phải ư?”

Lời nói của ông chính là lời nói thật, tối hôm đó Mạc Liễm Kỳ vốn có thể ngăn cản tiên hoàng bị giết, nhưng hắn lại trơ mắt nhìn tiên hoàng bị một kiếm của Chương Vũ Hùng chặt đầu. Người như vậy làm Hoàng Đế cũng là người tư lợi, dân chúng ngày sau cực khổ là có thể nghĩ tới.

“Nghe thấy chưa, không phải ta!”

Mạc Liễm Sâm gằn từng tiếng, nói xong hắn kéo tayDịch Cẩn Ninh bước đi, lại bị trường mâu của cấm vệ quân ngăn lại.

“ Ngươi có phải gian tế hay không còn phải đợi điều tra rõ ràng, phụ hoàng chết, tên tặc Xương Ấp hầu tội đáng chết vạn lần, nhưng mà ngươi cũng khó trốn tránh trách nhiệm”

Trong mắt Mạc Liễm Kỳ xao động chút ánh sáng quỷ dị:” mẫu phi của ngươi, Dao Phi là người Nam Lăng, năm đó lúc phụ hoàng nghênh cưới mẫu phi ngươi về bà ta đã mang thai hai tháng. Vì thế ngươi có giả mạo huyết thống hoàng thất hay không còn đợi điều ta, hơn nữa…”

Hắn cười âm lãnh:” Trên người ngươi có một nữa huyết thống Nam Lăng, nhươi nói xem… trẫm có nên bắt ngươi lại không?”

Hắn còn chưa nói xong đã có một đội nhân mã chỉ kiếm về phía bọn họ, còn có đầy những đầu tiễn vừa rồi.

Mạc Liễm Sâm nhíu mày, tay kéo tay Dịch Cẩn Ninh nắm thật chặt. Nơi này đã bị bao vây, hắn không thể lơ là, thật sự đây là cơ hội cuối cùng hắn gặp hung thủ sát hại mẫu phi rồi. Hắn ngưng tụ nội lực, cùng Dịch Cẩn Ninh liếc nhau, hai người đều thấy được một chữ trong mắt đối phương: Xông ra!

Lao ra! Lúc này bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể toàn lực một trận!

Dịch Cẩn Ninh đã xem xét hết mọi nơi, chỗ phòng thủ mỏng manh nhất chính là nơi các đại thần quỳ lạy, ở đó thông đến đường nhỏ ở hậu điện, tường thành nơi đó tương đối cao, người bình thường không thể phi qua được. Nhưng nàng và Mạc Liễm Sâm đều có nội lực thâm hậu, hơn nữa Mạc Liễm Sâm thường bắt nàng tỷ thí khinh công, cho nên nàng tiến bộ vô cùng nhanh chóng.

Thoáng suy tư, Dịch Cẩn Ninh nhìnMạc Liễm Sâm, gật gật đầu. Mạc Liễm Sâm ôm lấy Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh duỗi chân ra, đảo qua phía trước một cái, toàn bộ cung tiễn thủ đứng đầu ở phía trước đều bị đá bay, ào ào ngã về phía sau, áp đảo một loạt cung tiễn thủ ở phía sau.

Binh lính cầm kiếm thấy vậy vội đâm thẳng lợi kiếm về phía trước. Ánh ămts Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng, Mạc Liễm Sâm ôm lấy thắt lưng nàng vung lên một cái, một đám người bên cnạh cũng bị quét ngã.

“Đi!”

Thở nhẹ một tiếng, Mạc Liễm Sâm dẫn đầu lao về phía bên trái nơi các đại thần quỳ lạy, Dịch Cẩn Ninh theo sát bên cạnh.

Phòng thủ bị phá vỡ, đại thần hoảng sợ thét chói tai, lập tức tránh ra một con đường, Mạc Liễm Sâm kéo Dịch Cẩn Ninh men theo bên trái quẹo vào hậu điện.

“Đuổi theo, bắt được Thanh Vương và Thanh Vương phi có thưởng hậu hĩnh!”

Mạc Liễm Kỳ ra lệnh một tiếng, mọi người đều không kiêng kị gì nữa, quơ lấy người ném về phía hậu điện. Hai chữ có thưởng là vũ khí lợi hại nhất, đây là lời mà bất kỳ một vị đế vương nào mới đăng cơ đều sẽ nói, có thưởng hậu hĩnh nếu bắt được Thanh Vương, vậy thì…thăng quan tiến chức không phải nói giỡn.

Dịch Cẩn Ninh bị Mạc Liễm Sâm lôi kéo nhanh chóng vào hậu điện, sau đó lại dọc theo con đường mòn từng đi qua lúc trước đi đến lãnh cung. Bọn họ nhanh chóng đến trước miệng giếng.

Mạc Liễm Sâm liếc miệng giếng một cái:” Nhảy xuống!”

“Vâng!”

Dịch Cẩn Ninh không hề do dự, toan nhảy xuống thì bên kia người đã đuổi theo tới.

Nguy rồi, không kịp rồi.

Bùm một tiếng, là tiếng có vật rơi vào trong giếng.” Nhanh, ở lãnh cung bên kia..”Bọn họ hét to, tiếng bước chân đồng loạt về phía lãnh cung. “ Hả… người đâu?”

Mạc Liễm Kỳ đẩy binh lính đứng đầu, tự mình nhìn thoáng qua miệng giếng bên này, sau đó nói với các binh lính phía sau:” Ai muốn xuống dưới dò xét kết quả?”

Bọn lính nhút nhát, miệng giếng này đen ngầu, cái gì cũng không có, bọn họ sợ hãi, không tự giác lui về phía sau. “Phế vệ vô dụng!”

Mạc Liễm Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ vào một tên thị vệ, kéo cổ áo hắn sau đó lui về phía sau, giơ cao quá đỉnh đầu rồi ném vào trong giếng. Lại tõm một tiếng!

Có nước! Chẳng lã hai người này trốn trong giếng?Vừa rồi nếu hắn không nghe lầm thì hắn nghe thấy tiếng gì đó rơi vào trong giếng.

“ Ngươi…nhảy xuống!”

Mạc Liễm Kỳ lại chỉ vào một tên thị vệ, kéo hắn đến cạnh giếng ném xuống.

Rất nhanh có người mang đuốc đến. Mạc Liễm Kỳ nhận lấy, nói với người kia: “Nhanh xuống đi, nếu gian tế địch quốc chạy thoát, trẫm hỏi tội các ngươi!”

Dọc theo dây thừng bò xuống dưới, tên thị vệ sợ tới mức run cầm cập, trong giếng tối như mực, tuy rắng đốt đuốc nhưng vẫn không thấy gì cả.

Hắn leo được nửa đường đã chạm vào nước, dưới chân ướt sung, còn hơi dính nhớp, hắn cẩn thận xem xét, đầy mùi nước tanh, chẵng lẽ tên thị vệ vừa rồi sau khi bị hoàng thương ném xuống đã đụng chết rồi?

Hắn im lặng, nghĩ nghĩ vẫn là đánh cược một lần, lừa gạt Hoàng thượng rồi lại nói.Nếu ở đáy gặp phải ma quỷ gì, vậy cũng được sao? Nương tử xinh đẹp duyên dáng trong nhà hắn vừa mới cưới về, hắn luyến tiếc cứ thế chết đi...” Vù vù…”

Bên tai truyền đến âm thanh uy nghiêm đáng sợ, hắn sợ đến mức thì không giữ chắt dây thừng trong tay. Dừng một chút, hắn đưa tay lén lút much ít nước hắt lên người mình, cảm thấy chưa đủ lại đi xuống them ít nữa thấm ướt cả người rồi mới chậm rì rì leo lên.

“Hoàng thượng, đáy giếng…không có người!”

Thị vệ này vừa lên đến nơi đã quỳ xuống đất, báo cáo Hoàng thượng, Hắn trấn định tự nhủ gắp chuyện phải bình tỉnh, đây là lời nương tử hắn nói khi hắn vừa ra đến trước cửa.

Quả nhiên, Hoàng thượng không truy cứu hắn, mà là liếc hắn hai cái rồi đến chổ khác truy lùng bắt.

Bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng dừng trên người hắn, một tay kéo ống tay áo hắn:”Đây là cái gì?”

Hắn run rẩy quỳ xuống:” Hoàng thượng…đây là…đây là máu của tên thị vệ vừa bị ngài ném xuống giếng, hắn..hắn…”

“Được rồi, đến chổ khác tìm!”

Cuối cùng Mạc Liễm Kỳ không bắt lấy hắn truy hỏi vết máu này nữa, mang theo mo5i người rời khỏi lãng cung hoang tàn.

Không bao lâu sau, trong giếng có một cái đầu nhô lên, sau đó, một cái đầu nữa xuất hiện.

Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh!

Mạc Liễm Sâm ròi khỏi giếng trước, toàn than ướt nhẹp, khi hắn rời khỏi giếng liền đứng bên cạnh dung nội lực hong khô quần áo. Vừa rồi tên thị vệ kia cứu bọn họ, rồi tốt bụng không để họ bị phát hiện tung tích.

Hắn dung sức kéo Dịch Cẩn Ninh lên.” Khụ khụ…!”

Dịch Cẩn Ninh bụm mặt không ngừng ho khan. Vừa rồi ở đấy giếng không có đường đi, mà là ít nước giếng thối hoắc. Mạc Liễm Kỳ đúng là ném thật, ném tên thị vệ kia vào trong giếng, bị đụng vở đầu, bỗng chốc hôn mê bất tỉnh, rơi xuống nước.

Nàng và Mạc Liễm Sâm bám ở trên vách giếng, nếu không phải công lực thâm hậu, vách giếng trơn tuột này bọn họ cũng không bám được. Tiếng “vù vù” kỳ quái kia chính là bọn họ tạo ra để hù doạ tên thị vệ.

Quả nhiên là đồ nhát gan, không hù doạ, còn thật không có cốt khí nảy ra suy nghĩ hắt nước giếng thối lên người mình.

Đối vời người như vậy, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm chỉ có thể bái phục. Người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi xuống giếng cũng không phải hắn tự nguyện, nào có ai ngu mà tự nhảy xuống giếng sâu không lường được này, lại bất hạnh để đáy giếng này giếng chết bản than?

“Chúng ta đi thôi!” Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh nhìn vách tường cao cao một cái:” Thử khinh công của nàng xem!”

Hắn nói lời này là có để Dịch Cẩn Ninh tự phi than lên!

Dịch Cẩn Ninh nhìn vách tường cao cao có chút khiếp sợ, nàng nuốt nước miếng:”Thiếp làm được à, cao như vậy?”

“Đừng mè nheo, không còn thời gian rồi!”

Mạc Liễm Sâm nghe thấy tiếng động tĩnh bên ngoài, dắt tayDịch Cẩn Ninh nhảy. Mặc kệ, muốn thử khinh công, sau này còn nhiều cơ hội, hiện tại không trốn thì còn đợi đến khi nào nữa ?

“A!”

Dịch Cẩn Ninh không phòng bị, bị hắn kéo một cái, sợ tới mức kêu lên.

“Ai, ai ở bên đó?”

Mạc Liễm Kỳ vốnn không đi xa, nghe cạnh miệng giếng vừa rồi có tiếng động truyền tới lập tức dẫn người chạy vội tới, vừa tới thì phát hiện ở đây không có người.

Kỳ lạ, người đâu?

Hắn híp mắt, ngẩng đầu nhìn vách tường cao cao này. Hắn dùng sức nhảy mạnh lên một cái liền dễ dàng nhảy lên. Bọn thị vệ ở dưới có người oa một tiếng hâm mộ, có người thì lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

Mạc Liễm Kỳ đứng trên đầu tường nhìn khắp nơi, không phát hiện có gì dị thường. Lại phi thân xuống dưới phát hiện trên tường có hai dấu chân ướt sũng.

Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua tên thị vệ vừa xuống giếng, bởi vì tên thị vệ này là đầu lĩnh nên quần áo cũng mặc nhiều hơn những tên khác một tầng hộ giáp. Hắn nhanh chóng xem xét tên thị vệ này, ánh mắt lạnh lùng, hoá móng vuốt thành ma, trực tiếp túm lấy cổ họng tên đó.

Răng rắc!

Một tiếng giòn vang, tên thị vệ này bị vặn đứt cổ, chết.

“Chuyện này…”

Thị vệ ở sau xôn xao, Hoàng thượng làm sao vậy, sao lại giết đầu lĩnh của họ?

“Người này rắp tâm bất lương, che giấu trọng phạm, tự mình thả chạy gian tế Nam Lăng, tội không thể tha thứ!”

Nói Mạc Liễm Sâm là gian tế Nam Lăng quốc, không có mấy người tin tưởng, bởi lúc tiên hoàng đưa LẠc phi trở về bà đã mang thai hai tháng, nhưng hắn vẫn luôn không nói ra, chuyện từ trong miệng người khác nói ra độ tin cậy liền thấp.

Nhưng Mạc Liễm Kỳ đã thành Hoàng đế Tây Việt, lời hắn nói ra chính là thánh chỉ, dù không đúng cũng bị hắn nói thành đúng, huống chi là vặn vẹo sự thật? Trong lòng mọi người đều hiểu, Hoàng thượng đây là muốn nhổ cỏ tận gốc, nếu không ngày khác Thanh Vương đủ lông đủ cánh, ai không chắc hắn sẽ phế Hoàng đế hiện tại, tự mình xưng vương.

Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống khỏi tường thành cao cao liền đi dọc theo tường thành, người khác rất ít chú ý tới nên hai người dễ dàng bỏ chạy khỏi vòng vây đuổi bắt.

Mạc Liễm Kỳ trở lại ngự thư phòng, ném vỡ một chiếc cốc ngọc lưu ly màu vàng tím.

“Hạ lệnh, toàn thành lùng bắt, dù bọn họ chạy tới chân trời góc biển cũng phải bắt được bọn họ. Nhớ kỹ, bắt được lập tức tử hình tjai chỗ!”

Trong đôi mắt âm lãnh của hắn tràn đầy tức giận, Mạc Liễm Sâm này quá mức quỷ dị, lại có thể đào thoát khỏi thiên la địa võng hắn bày ra trong cung, còn mang theo Thanh Vương phi cái gì cũng không biết.

Hắn híp mắt, nghĩ đến Dịch Trường Hoa đã vào đjai lao, khoé meiẹng lộ ra chút ý cười không thể thấy.

Tốt lắm, có Dịch Trường Hoa sẽ không sợ Dịch Cẩn Ninh không trở lại.

Nhưng hắn lại không biết rằng Dịch Cẩn Ninh vốn không màng đến sống chết của Dịch Trường Hoa,

Rời khỏi Hoàng cung, Dịch Cẩn Ninh thả lỏng toàn thân, buông tay Mạc Liễm Sâm ra, nằm trên mặt đất bất động.

“Thiếp mệt muốn chết, mấy ngày nay đúng là bận rộn!”

Nàng cười hì hì nhìn Mạc Liễm Sâm, tuy rằng mệt nhưng rất vui vẻ. Cảm thẩy có hắn bên nhười tất cả trở nên không còn khó khan như vậy, đến tầng tầng lớp lớp trọng binh vây quanh hoàng cung bọn họ cũng có thể trốn, thật là bản lĩnh không nhỏ!

“Ừ, quá bận bịu rồi!”

Mạc Liễm Sâm cũng nằn trên đất không nhúch nhích như nàng, còn miễn cưỡng đáp lại Dịch Cẩn Ninh một câu, câu nói kia nghe qua như mang theo mật ngọt và thoả mãn.

Đúng vậy, thoả mãn! Giống như Dịch Cẩn Ninh, chỉ cần hai người họ ở cùng nhau, cái gì cũng không thể chạm đến bọn họ.

“Đúng rồi! Mạc Liễm Sâm nghiêng đầu về phía Dịch Cẩn Ninh, mang theo ý cười nói:”Từ giờ trở đi, chúng ta..phải đào vong rồi!”

Dịch Cẩn Ninh cười nhợt nhạt, lật người một cái lăn đến bên cạnh Mạc Liễm Sâm, hai tay ônm eo hắn.

“Đào vong thì có làm sao, chỉ cần chàng ở bên thiếp, chân trời gòc bể thiếp đều đi theo chàng. Trước kia…đúng rồi, lúc thiếp còn chưa từng gả cho chàng cũng từng nói rồi đó thôi!”

Mây trên trời thật trắng, Dịch Cẩn Ninh nhìn từng đám mây trắng bao phủ trên đỉnh đầu, có phải nàng có thể cho rằng bản than đang làm bạn với mây trắng không?

“Nàng… Có đi Nam Lăng không?”

Mạc Liễm Sâm nhìn mây trắng trên trời ngẩn người, bổng dung hỏi một câu như vậy.

“Hả?”

Dịch Cẩn Ninh không hiểu, sao tự nhiên A Sâm lại hỏi vậy?

Nam Lăng, đó là chuyên không biết! Chính nàng cũng không biết, chỉ có thể đi môt bước tính một bước. Nếu công chúa A Mục đột nhiên xuất hiện, bắt nàng đi Nam Lăng, có lẽ nàng sẽ lo lắng. Bởi nàng cảm thấy công chúa A Mục ngay bên cạnh nàng, luôn đi theo nàng như hình bóng.

Ngày ấy bà ta đưa bức tranh kia cho nàng, mẫu nhân trong tranh là mẫu thnâ nàng, mẫu thân tâhn sinh. Nữ đế Na Lâm trong truyền thuyết, nữ thần Nam Lăng.

Nàng không biết bản than lớn lên nhìn như thế nào, nhưng từ bức tranh của mẫu than hẳn nàng sẽ không kém đi. Đứa con do Thiên Nữ Đế Vương Nam Lăng sinh ra sao có thể kém hơn dáng vẻ hiện tại của nàng chứ?

“Thiếp không rõ bản than có thể làm nữ đế hay không, nhưng thiếp rõ ràng bản than muốn gì!” Nàng chân thành nhìn Mạc Liễm Sâm: “A Sâm , thiếp chỉ muốn chàng, chỉ cần nàng là đủ rồi! Nam Lăng, thiếp sẽ trở về, nhưng…không phải là hiện tại, lúc này thế cục Nam Lăng rất hỗn loạn, dù thiếp trở về cũng không giúp được gì, ngược lại càng dẫn đến càng nhiều chiến loạn, như vậy… Đối với dân chúng Nam Lăng chính là làm lại, cho nên, chiến loạn, nếu có thể tránh thì tránh đi”

Bốp bốp bốp!

Chẵng biết công chúa A Mục đã đứng trên đầu Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm tự lúc nào, nhìn hai người từ trên cao xuống.

“Nói cho cùng, có lời này của ngươi, Nam Lăng liền có hi vọng rồi!”

Bà tới từ khi nào?”

Mạc Liễm Sâm kích động, kéo tay Dịch Cẩn Ninh đứng phắt dậy, đề phòng nhìn Công chúa A Mục, bảo vệ Dịch Cẩn Ninh ở phía sau, như sợ nàng bị cướp đi.

Hắn thật không thích lúc bản than và Ninh Ninh ở cùng nhau bị quấy rầy, nhất là công chúa A Mục ở trong bóng tối len lén quan sát bọn họ.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta vừa đến đây thôi, vừa vặn nghe thấy Dịch Cẩn Ninh cảm than một chút. Ngươi cảnh giác như vậy làm chi, sợ ta ăn nàng à?”

“Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, tóm lại đừng có ý đồ với Dịch Cẩn Ninh!”

Hắn có dự cảm công chúa A Mục này hình như không giống vẻ bên ngoài, chỉ muốn Dịch Cẩn Ninh trở về kế thừa nhgo6i vị hoàng đế mà là có âm mưu lớn hơn nữa.

“Ha ha…ta có mục đích gì chứ? Chẳng phải ta đã sớm nói rồi ư?”

Công chúa A Mục cười quyến rũ, nếu xem nhẹ vết bỏng trên mặt bà nhất định là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Bà ta đi vài bước, đoạn quay đầu:”Đúng rồi, Dịch Cẩn Ninh, quên nói cho ngươi biết, dì Mạc Liễm Sâm bị hạ dược chính là mẫu than ngươi rat ay… nàng ta nên nhận được trừng phạt, kết cục quay lung với Nam Lăng chính là như vậy!”

Chuyên Huyên Phi bị hạ dược, Mạc Liễm Sâm có thể đoán được mấy phần nguyên nhân là vì bà đến đây làm phi tử.Hắn vốn không để ý, huống hồ người đã chết rồi, dẫu có truy cứu cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Hắn nhìn theo công chúa A Mục rời đi, lúc bóng dáng bà ta sắp biến mất lại bọi Dịch Cẩn Ninh gói lại.

“Đợi một chút!”

Dịch Cẩn Ninh đứng lên, phủi bụi đất trên người, đề khí hai ba bước đến trước mặt công chúa A Mục, nhỏ giọng thì thầm gì đó. Mạc Liễm sSa6m động đậy tai, nghe thấy nho nhõ chỉ nghe Dịch Cẩn Ninh hỏi:”Khi nào thì mặt ta có thể khôi phục dáng vẻ ban đầu?”

Công chúa A Mục cười nói:”Chờ ngươi thành tân hoàng Nam Lăng!”

Tân hoàng Nam Lăng …Ninh Ninh sẽ lựa chọn làm nữ hoàng cao cao tại thượng sao?

Mạc Liễm Sâm cắn rễ cỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn từng đoá mây trắng trôi quaa. Đám mây bay từ xa tới không trắng mà có một màu xam xám, sắp mưa rồi!