Thứ Nữ Phục Thù

Chương 12: Phần 12




Lá thư nặc danh gửi đến viện của nàng đã tường tận về tất cả kế hoạch của hôm nay, bao gồm cả mảnh đất bên hồ dễ trơn trượt sau mưa.

 

Về việc người tỷ ruột của mình muốn hại mình.

 

Ban đầu, Hạ Nguyệt Dao không tin.

 

Nhưng sau câu nói này...

 

Ba phần nghi ngờ nay đã trở thành bảy phần, cộng thêm việc Hạ Nguyệt Y liên tục thúc giục, trong lòng nàng tự nhiên có cân nhắc.

 

Sắc mặt Hạ Nguyệt Dao trở nên vô cùng khó coi.

 

Ta chưa kịp đặt tay lên người nàng, nàng đã hất tay ta ra, quay lưng bước về phía đình.

 

"Ta không còn thích ngắm hoa sen nữa, ngồi đây ngắm cả vườn mẫu đơn cũng được. Ta thấy mẫu đơn còn đẹp hơn hoa sen nhiều."

 

Lời nói này, rõ ràng là khiêu khích.

 

Sắc mặt Hạ Nguyệt Y liền trở nên khó coi, nàng nhấc váy xoay người đi thẳng đến đình, giọng lạnh tanh: "Hoá ra tam muội thích mẫu đơn đến vậy, xem ra cũng thích luôn cả vị trí của ta rồi."

 

Có những lúc, khi lời nói đã quá thẳng thắn, thì có nghĩa là người nói thực sự tức giận.

 

Hạ Nguyệt Dao nghe câu nói này, thoạt đầu chỉ sững sờ, nhưng rồi như có suy nghĩ, nàng không hề phản bác.

 

Trong lòng Hạ Nguyệt Y càng thêm phẫn nộ, không thể kiềm chế nổi.

 

Ta nhìn hai người ngồi trong đình, lại liếc thấy các di nương bên ngoài đang rì rầm to nhỏ, lập tức nhấc váy tiến đến gần, đưa tay kéo nhẹ tay áo Hạ Nguyệt Y: "Tỷ, đừng có mà…"

 

"Đồ con tiểu thiếp, ai cho phép ngươi chạm vào người bổn vương phi!"



 

Nàng không mắng được Hạ Nguyệt Dao, liền mượn cơ hội này mà trút hết cơn giận lên ta.

 

Chỉ là, đôi khi, kẻ đứng ngoài nghe mắng chửi cũng chẳng vui vẻ gì.

 

Hạ Nguyệt Dao liền đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tỷ à, sao lại nổi giận đến vậy, không sợ hại thân sao?"

 

Ta vẫn cố gắng kéo Hạ Nguyệt Y.

 

Thực ra, nếu ta không động, có lẽ nàng còn có thể nén giận mà không làm gì.

 

Nhưng vừa chạm vào tay áo nàng, Hạ Nguyệt Y càng thêm giận dữ. Nàng giật mạnh tay để không cho ta đụng vào, động tác lại trở nên quá đà, nhờ váy áo rộng che đậy, cộng thêm Thu Ý chắn tầm nhìn, ta liền nhanh chóng đưa chân ra, Hạ Nguyệt Y bước lên một bước, kết quả là bị vấp ngã.

 

Lần này, không có nha hoàn nào đi theo lên đình, nên chẳng ai có thể đỡ nàng.

 

Hạ Nguyệt Dao bị đụng mạnh mà ngã xuống đất.

 

Nếu chỉ là một cú ngã, có lẽ cũng chẳng đến mức nghiêm trọng.

 

Nhưng đáng tiếc là suốt nửa tháng nay, trong chiếc túi thơm Hạ Nguyệt Dao luôn đeo ngày đêm, có chứa xạ hương rất có hại cho phụ nữ mang thai.

 

Vậy nên, đứa bé này, sau lần va chạm này, giữ lại thật sự khó khăn.

 

16

 

Giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người đều thấy Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao cãi nhau.

 

Còn ta thì cố gắng giảng hòa, lại bị chửi mắng.

 



Kết quả là trong lúc cãi vã, Hạ Nguyệt Y bất ngờ ngã xuống, vô tình đụng phải Hạ Nguyệt Dao, khiến đứa con chưa đầy ba tháng của nàng bị sảy thai, thậm chí Hạ Nguyệt Dao còn không thể có con được nữa.

 

Nếu chỉ vì lý do ấy.

 

Hạ Nguyệt Y có thể nói rằng mình vô ý.

 

Nhưng chiếc túi thơm của Hạ Nguyệt Dao lại bị phát hiện có chứa xạ hương.

 

Đã vậy, Hạ Nguyệt Dao còn nhận ra chiếc túi thơm này có đôi chỗ khác biệt với chiếc của mình, chỉ là trước nay không chú ý kỹ, nên giờ mới phát hiện ra điều bất thường.

 

Túi thơm chỉ có hai cái, cái còn lại đang ở chỗ Hạ Nguyệt Y.

 

Ngoài lần bị ngã trong đình, trước đó trong phòng của Hạ Nguyệt Y cũng từng xảy ra va chạm.

 

Nhưng lần đó, nha hoàn nhanh tay đỡ được nàng.

 

Nay lại thêm tờ giấy không ghi tên người gửi, cùng chiếc túi thơm bị tráo đổi lúc nào không hay, mọi chứng cứ đều chỉ về Hạ Nguyệt Y.

 

Nhân chứng, chính là Hạ Nguyệt Dao.

 

Không chỉ vậy.

 

Loại xuân dược hại ta lần trước, cũng được tìm thấy trong viện của Hạ Nguyệt Y. Tam tiểu thư Hạ Nguyệt Dao leo lên giường của Bùi Quân Mục cũng nhờ loại thuốc này.

 

Và tất cả những thứ này đều là vật do chủ mẫu Hạ gia mua.

 

Một khi vết rách đã lộ, thì càng kéo càng rộng, những chuyện xấu xa, kể cả lý do nàng vu oan cho ta năm xưa, tất cả đều bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.

 

Cuối cùng, Hạ Nguyệt Y, người luôn gào khóc kêu oan, bị Bùi Quân Mục cấm túc trong viện, không cho ra ngoài.