*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Và vào ngày Hạ Nguyệt Y trở lại vương phủ, ta vừa nhờ nha hoàn tâm phúc Thu Ý mua cho một giỏ quýt còn xanh, ăn rất kích thích vị giác.
Ăn xong, ta lại bảo Thu Ý bày lên những trái cam đã chuẩn bị từ trước, không để lại chút sơ hở nào.
Khi Hạ Nguyệt Y đến, liền thấy ta đang ngồi tách vỏ cam, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh.
"Ngươi còn có nhã hứng ăn cam ở đây, mà không nghĩ xem mẫu thân ngươi bây giờ đang sống ra sao?"
Một câu nói khiến động tác của ta dừng lại, suýt chút nữa không giữ nổi biểu cảm trên gương mặt.
"Ý ngươi là gì?"
Giọng ta lạnh lùng, còn Hạ Nguyệt Y vẫn cười, rồi từ trong tay áo lấy ra một phong thư và một cây trâm mà mẫu thân từng đeo.
"Hạ Nguyệt Từ, ta đã bảo ngươi rồi, ngươi không đấu lại ta đâu."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Ta lập tức mở phong thư ra, đó là nét chữ lạ, nhưng nội dung thư lại ám chỉ một cách mờ mịt rằng ở ngôi miếu hoang phía Đông thành có người mà ta muốn gặp.
Nếu đến trễ, sẽ không kịp gặp nữa.
Nhìn cây trâm ấy, cùng với lời của Hạ Nguyệt Y, trong lòng ta không khỏi run lên.
Thu Ý cũng lộ vẻ lo lắng.
"Nhìn thái độ của đại tiểu thư, người ở miếu hoang phía Đông thành này, rất có thể là người của chúng ta. Tiểu thư, người có đi không?"
Ta đưa tay khẽ xoa bụng mình.
Vừa rồi ăn khá nhiều quýt, bụng hơi căng một chút, khiến chỗ này trông như thể đang mang thai.
Ta cúi đầu nhìn cây trâm: "Đi, sao có thể không đi được?"
Nhưng khi đến miếu hoang và nhìn thấy Tống Văn Quân, ta cũng không khỏi bất ngờ.
Đồng thời cũng lập tức...
Nhìn thấy hắn, ta liền hiểu ra mưu kế của Hạ Nguyệt Y.
"Có kẻ trộm mất túi thơm của ta, ta đuổi theo đến đây, không ngờ lại gặp nàng."
Tống Văn Quân nói, trong mắt thoáng qua chút hối tiếc, cũng hiểu rõ đây là một cái bẫy, rất có thể khiến chúng ta muôn đời không gỡ được.
Ta nhìn chiếc túi thơm hắn đang nắm chặt, lòng có chút bần thần.
Trước khi hắn thi cử, ta và hắn đã đính hôn.
Chúng ta từng gặp nhau vài lần, đều biết rằng sau này sẽ thành phụ thân, ta theo lời mẫu thân, tự tay thêu cho vị hôn phu một chiếc túi thơm, coi như tín vật đính ước.
Lúc nhận được chiếc túi thơm ấy, ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng, hắn còn từng hứa với ta, sẽ không rời nó nửa bước.
Nhưng cuối cùng, hôn sự này không thành.
Không ngờ chiếc túi thơm này, hắn chẳng những không vứt bỏ, mà còn luôn mang bên mình.
Trong lòng ta có chút nặng nề, có nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nói.
Đến nước này rồi.
Ta đã là trắc phi của Bùi Quân Mục, còn hắn sẽ là một quyền thần có tiền đồ rộng mở.
Giữa chúng ta, đã tuyệt đối không còn khả năng nào nữa.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, những người đã phục sẵn liền xuất hiện.
Bùi Quân Mục với gương mặt lạnh lùng, còn Hạ Nguyệt Y đứng bên cạnh hắn, ánh mắt vui mừng trước tai họa của người khác, không cách nào che giấu.
"Thiếp đã bảo rồi, muội muội này của thiếp, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Trạng Nguyên. Nhìn xem, Trạng Nguyên gửi một phong thư, muội ấy liền bận rộn cải trang, lén ra khỏi phủ, chỉ để gặp mặt tình lang."
Bùi Quân Mục không nói gì, từng bước tiến lại gần ta, rồi đưa tay bóp cằm ta.
Hắn cười lạnh: "Hạ Nguyệt Từ, nàng giỏi thật."
10
Chuyện này rốt cuộc cũng không làm lớn chuyện.
Hoàng đế bệnh nặng, rất nhiều chuyện căng thẳng như dây cung đã giương, không cho phép xảy ra sai sót nào.
Còn ta, đã chọc giận Bùi Quân Mục.
Ta bị giam trong tiểu viện, không có lệnh của hắn thì tuyệt đối không được ra ngoài.
Thu Ý ở bên cạnh, trên gương mặt không giấu được vẻ lo lắng.
"Tiểu thư, nếu chúng ta không ra khỏi cửa viện được, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bị vương gia lãng quên.”
“Nơi thâm sâu này, nếu mất đi sự sủng ái của vương gia, làm sao mà sống nổi?"
Ta đưa tay nhéo nhẹ má nàng, mỉm cười nói: "Sợ gì chứ, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đường."
Huống chi, giờ là thời điểm nhạy cảm, được tạm thời tránh ở trong viện này, cũng là chuyện tốt.