Thứ Nữ Phục Thù - Nguyệt Lộc

Chương 11




Thấy ta đến, Hạ Nguyệt Y đặt chiếc túi thơm lên bàn, rồi quay lại nhìn ta: "Bị cấm túc mấy hôm nay, vương gia cũng chẳng đến thăm ngươi, có phải rất khó chịu không?"

 

Ta cúi đầu, một giọt lệ chảy xuống má, trông vô cùng bất lực.

 

Thấy vậy, trong mắt nàng hiện lên chút thoải mái.

 

Nàng đứng dậy, dùng khăn lau nước mắt cho ta, khẽ thở dài, hiếm khi tỏ ra dịu dàng.

 

"Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội trong nhà. Giờ trong cung... ngươi cũng biết rồi, còn các quan lại, không biết đã đưa bao nhiêu cô nương vào vương phủ. Nếu ba tỷ muội chúng ta không hợp sức, e rằng sẽ bị nuốt chửng chẳng còn mảnh xương nào. Vậy nên, là trưởng tỷ, ta cũng phải nghĩ cách giúp ngươi lấy lại sự sủng ái của vương gia."

 

Ta sững sờ, không tin nổi mà nhìn nàng: "Tỷ, tỷ thực sự muốn giúp ta sao?"

 

Hạ Nguyệt Y cười dịu dàng, kéo ta ngồi xuống bên bàn.

 

"Dù chúng ta có mâu thuẫn, nhưng hợp sức đối phó người ngoài, cũng là vì Hạ gia. Giúp ngươi cũng là giúp chính ta, phải không?"

 

Nói xong, nàng kể cho ta nghe kế hoạch đã chuẩn bị sẵn.

 

Nàng định đợi đến khi hoa trong hậu viện nở rộ, sẽ lấy danh nghĩa chủ mẫu để tổ chức tiệc ngắm hoa, để ta ăn mặc lộng lẫy, xuất hiện trước mặt Bùi Quân Mục.

 

Nghe xong, ta tỏ vẻ vô cùng cảm kích.

 

Ngay khi đó, Hạ Nguyệt Dao, người đã biết ta đến gặp Hạ Nguyệt Y từ sớm, cũng xuất hiện.

 

Nghe gia nhân báo tin, Hạ Nguyệt Y nhíu mày: "Nàng đến làm gì?"

 

Dù nói thế, nàng vẫn đứng dậy, tự mình ra cửa viện đón người thân muội này.

 

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại ta và Thu Ý.

 



Thu Ý khẽ gật đầu, liền đưa thứ trong tay áo cho ta. Ta nhìn chiếc túi thơm, động tác đã luyện tập vô số lần đảm bảo ta có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.

 

Vì vậy, khi Hạ Nguyệt Y và Hạ Nguyệt Dao quay lại phòng, ta đã hoàn thành việc cần làm, ngồi bên bàn nhâm nhi trà, vô cùng thoải mái.

 

Vừa thấy ta, ánh mắt Hạ Nguyệt Dao lộ rõ vẻ ghét bỏ không giấu diếm.

 

"Tỷ, sao tỷ lại để mấy kẻ tào lao vào viện thế?"

 

Vừa mới định kéo ta làm đồng minh, giờ lại bị chính thân muội mình phá đám, sắc mặt Hạ Nguyệt Y trở nên khó coi.

 

"Dù sao cũng là tỷ muội trong nhà..."

 

"Tỷ muội gì chứ? Ta chỉ có mình tỷ là tỷ tỷ thôi, đừng nói linh tinh."

 

Hạ Nguyệt Dao không chút ngập ngừng mà ngắt lời, tự ý bước đến, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên chiếc túi thơm trên bàn.

 

"Đây là mẫu thân cho chúng ta, sao tỷ lại không cất giữ cẩn thận, nhỡ mất thì sao?"

 

Nói rồi, nàng lại liếc ta một cái, còn tháo túi thơm bên hông mình xuống để so sánh.

 

Cứ như thể ta sẽ thèm thuồng chiếc túi thơm này vậy.

 

Ta im lặng nhìn Hạ Nguyệt Y cầm túi thơm lên. Ta cũng lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho hai người.

 

Hạ Nguyệt Dao lạnh lùng cười: "Biết điều đấy!"

 

Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, Hạ Nguyệt Y đứng trước mặt ta bỗng trật chân, suýt chút nữa ngã vào Hạ Nguyệt Dao, may mà các nha hoàn nhanh tay giữ được Hạ Nguyệt Dao.

 

Dù vậy, hai chiếc túi thơm đều rơi xuống đất.



 

Ta đã để mắt từ trước, nên trong lúc váy vướng tầm nhìn, ta nhanh chóng dùng chân đá nhẹ, tráo đổi vị trí của hai chiếc túi thơm.

 

Hạ Nguyệt Y đứng vững, cúi người nhặt hai chiếc túi thơm lên, rồi đưa chiếc ở gần Hạ Nguyệt Dao hơn cho nàng.

 

"Tỷ à, đi đứng không cẩn thận, nhỡ va vào muội khiến thai khí động thì sao!"

 

Không thể phủ nhận, lời nói của Hạ Nguyệt Dao thực sự khiến người ta khó chịu.

 

Ngay cả người tỷ ruột như Hạ Nguyệt Y lúc này cũng không giấu nổi vẻ tức giận, chỉ đành nghiến răng nhịn, vì dù sao đứa bé này cũng không thể để chếc trong tay mình.

 

15

 

Tiệc thưởng hoa của Hạ Nguyệt Y lẽ ra đã được chuẩn bị từ lâu.

 

Nhưng ta vì thân thể không khoẻ, mơ màng nằm liệt giường mấy ngày, mãi đến hơn nửa tháng sau mới hồi phục.

 

Vì vậy, khi ta vừa khỏe lại, buổi tiệc thưởng hoa mới bắt đầu.

 

Hạ Nguyệt Dao rất không hài lòng.

 

"Nàng không tham gia thì thôi, nhưng tỷ à, từ khi nào mà tỷ lại tỏ ra tử tế với một thứ nữ đến thế?"

 

Ngay trước mặt các di nương trong hậu viện, Hạ Nguyệt Dao chẳng nể mặt ta và Hạ Nguyệt Y chút nào, quát tháo với thái độ đầy khinh miệt.

 

Sắc mặt Hạ Nguyệt Y tối sầm lại, liền chỉ tay về phía hồ sau cơn mưa: "Tam muội, ta nhớ muội xưa nay thích ngắm hoa sen, hôm nay hoa sen nở rộ, muội có thể ngắm thỏa thích. À, Từ nhi, ta nhớ ngươi cũng thích, vậy thì đi cùng tam muội mà ngắm. Nhưng nhớ dìu đỡ nàng cẩn thận, vì tam muội có thai rồi."

 

Khi nói lời này, Hạ Nguyệt Y không giấu nổi vẻ đắc ý.

 

Vì vậy, nàng không nhận ra Hạ Nguyệt Dao khi nghe thấy câu nói ấy đã thoáng hiện vẻ bất thường. Đối diện ánh mắt của Hạ Nguyệt Y, Hạ Nguyệt Dao bỗng trở nên lạnh lùng.