Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 84: Chủ tử của ngươi, phạt ngươi như thế nào?




Ngọc Linh Lung không hề nhúc nhích, tựa như đang ngủ.

Húc Vương rõ ràng cảm thấy tin tức này thực mới mẻ, đầu đuôi gốc nhọn kể hết cho Ngọc Linh Lung nghe: “Cam Diệp Châu hơn hai mươi năm làm thái phó của Thái Tử, quyền thế vô cùng, chỉ là hiếm muộn về đường con cái, hơn năm mươi tuổi mới có một đứa con trai này, mà bây giờ lại mất tích… Trên dưới Cam phủ lúc này không biết đã thành cái dạng gì rồi!”

Ngọc Linh Lung vẫn biết Húc Vương bà tám, ngay cả mấy chuyện bên trong Ngọc phủ cũng không buông tha, đối với chuyện nhà người khác hiển nhiên là rõ như long bàn tay. Húc Vương hiện tại không ngừng nói, nàng cũng coi như là đang nghe ve kêu chim hót ngoài cửa sổ mà thôi.

Húc Vương rõ ràng là đang rất tự đắc, đem mấy lời đồn đãi bên ngoài kể hết cho Ngọc Linh Lung nghe: “Nàng biết không? Mọi người đều nói người của Thanh Liên giáo bắt tiểu công tử Cam gia đi, nói cái gì mà muốn uy hiếp Cam Diệp Châu, khiến Cam Diệp Châu dâng sớ, khuyên phụ hoàng thiện vị (nhường ngôi) cho thái tử.”

Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng mở mắt: “Thiện vị?”

Đây là lần đầu tiên nàng nghe Húc Vương nói đến chuyện triều đình. Tuy rằng không hiểu rõ lắm quy củ của cổ đại, nhưng nàng đại khái cũng biết, ngôi vị hoàng đế là cha truyền con nối, hiện tại thân thể của hoàng thượng tốt lắm, vì sao phải thiện vị?

Húc Vương trông thấy Ngọc Linh Lung đã mở miệng, liền hưng phấn nói: “Linh Lung, nàng không biết thế nào là thiện vị phải không? Để ta giải thích cho nàng ------”

“Được rồi!” Ngọc Linh Lung không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của Húc Vương, “Ai làm hoàng thượng, liên quan gì đến Thanh Liên giáo?”

Húc Vương kiêu ngạo không thèm để ý nói: “Chắc là vì cảm thấy phụ hoàng đã già rồi, tinh lực không đủ?”

Ngọc Linh Lung đối với vị Vương gia này quả thật không biết phải nói gì, thân là một hoàng tử, mà một chút nghiêm chỉnh cũng không có. Ngôi vị hoàng đế của cha hắn ngồi không vững, hắn ngược lại một chút cũng không lo lắng.

Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Chuyện nhà lộn xộn như thế, ngươi vẫn còn nhàn nhã thoải mái ra ngoài chơi sao?”

Húc Vương cúi đầu về phía trước cười cười, thấp giọng nói: “Ta lười quản mấy chuyện này, ta chỉ muốn gần nàng thôi.”

Ngọc Linh Lung cả người nổi da gà, ngay cả cây quạt đang phe phẩy trong tay Húc Vương, nàng cũng cảm thấy phát ra toàn gió lạnh.

Bên ngoài huyên náo loạn xị, lòng người hoảng sợ, mà Húc Vương vẫn còn có tâm tình đùa giỡn tình yêu trai gái.

Ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên người Ngọc Linh Lung, bộ y phục màu xanh thiên thủy thêu sen uốn lượn nơi góc áo càng khiến cho cơ thể nàng thêm mềm mại. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, hàng mi khẽ rủ như phiến quạt. Cảnh tượng này rơi vào trong mắt thật đúng là cảnh đẹp ý vui.

Thân ảnh trên tháp khẽ nghiêng người, dáng vẻ mệt mỏi lười nhác, không chút để ý nói: “Người của Thanh Liên giáo cũng thật ngốc. Đi bắt cóc một tiểu hài tử, có thể khiến hoàng thượng nghe theo uy hiếp của bọn hắn sao?”

Húc Vương cười nói: “Nàng không biết sao? Tiểu hài tử này chính là cháu ruột của Cam hoàng hậu, là hậu duệ duy nhất của Cam gia. Phụ hoàng sẽ phải tận tâm tận lực giữ thể diện cho hoàng hậu.”

Ngọc Linh Lung mẫn cảm nhận thấy trong giọng nói của Húc Vương có chút xa cách, gọi hoàng thượng là phụ hoàng, nhưng hoàng hậu lại chỉ gọi là hoàng hậu.

Có lẽ sinh ra trong gia đình đế vương, cũng không phải là một chuyện may mắn gì. Chí ít, những người trong đó chưa chắc đã hạnh phúc.

Ngọc Linh Lung không có lòng dạ để ý đến tâm tình của Húc Vương, lực chú ý ngay tức khắc đặt vào câu nói của hắn.

“Cam hoàng hậu… là muội muội của Cam thái phó?”

Cam thái phó này nghe qua có vẻ rất lợi hại. Bản thân mình làm thầy giáo của Thái Tử, muội muội lại làm hoàng hậu nương nương, quay đi quay lại, không phải như là cậu giáo cháu ngoại * sao?

(* Ý là Cam thái phó vừa làm thầy vừa làm cậu của Thái Tử)

Húc Vương lơ đễnh nói: “Phải rồi, trước giờ nàng chưa nghe thấy bao giờ sao?”

Cũng không để ý tới vẻ mặt như đang suy nghĩ gì của Ngọc Linh Lung, Húc Vương rõ rang không quan tâm tới cái vòng luẩn quẩn này, lập tức đổi chủ đề: “Đoản đao lần trước ta đưa cho nàng dùng tốt không?”

Ngọc Linh Lung nhớ tới hai lần chuyển nguy thành an, tất cả đều là công lao của thanh đoản đao Húc Vương đưa, vẻ mặt không khỏi dịu đi vài phần: “Tạm được, giết chó cũng thuận tay.”

Húc Vương sửng sốt: “Nàng…Nàng dùng nó để giết chó?”

Đôi lông mày của Ngọc Linh Lung nhíu lại: “Làm sao?”

Húc Vương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Phung phí của trời.”

Ngọc Linh Lung lạnh nhạt nói: “Kẻ phung phí là ai? Tự ngươi đi xem, sương phòng phía Tây chứa cái gì?”

Nói đến chuyện phung phí, nào có ai thành thạo hơn Húc Vương? Cũng chẳng biết hắn thu thập từ đâu, cứ như thứ nào không cần liền mang đến chỗ nàng, đồ hắn mang tới chất đống trong một phòng trống của Phẩm Lan Uyển, chẳng mấy chốc chạm tới nóc nhà.

Húc Vương trông thấy Ngọc Linh Lung tức giận, vội cười lấy lòng: “Linh Lung, ta sai rồi. Đồ tặng cho nàng, nàng muốn dùng thế nào thì dùng thế đấy. Đừng nói là giết chó, giết gà, hay giết cóc đều được!”

Ngọc Linh Lung không nói gì, đối với tên này, nàng thật sự không có biện pháp. Động thủ đánh hắn, hắn đều nhanh nhẹn chạy thoát, rồi mấy ngày sau lại đến. Mở miệng mắng hắn, hắn từ đầu đến cuối mặt mày tươi tắn, cũng chẳng thèm phát hỏa. Không để ý đến hắn, hắn lại thuận gió đẩy thuyền, ngày ngày bò đến Phẩm Lan Uyển đưa tin.

Vốn tưởng rằng tiểu vương gia sống trong nhung lụa này chẳng mấy chốc sẽ mất cảm giác mới mẻ. Ai ngờ trong chuyện theo đuổi nàng, hắn vẫn cứ bám riết không tha, say mê không biết chán.

Ngọc Linh Lung thở dài: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Từ trước đến giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt Ngọc Linh Lung ôn hòa như vậy, mặt Húc Vương gần như nở hoa, cười đến mức hai mắt híp thành một đường, Ngọc Linh Lung nói như vậy nhưng vẫn mặt dày hỏi: “Linh Lung, ngày mai ta dẫn nàng đi xem kịch được không?”

Ngọc Linh Lung mất kiên nhẫn phất phất tay: “Không đi, trời nóng như vậy, đâu cũng không đi!”

Húc Vương càng bị áp chế lại càng hăng: “Vậy ta kêu gánh hát đến phủ cho nàng xem!”

Ngọc Linh Lung nổi giận vô cớ, vớ lấy tách trà trên bàn ném qua: “Đã nói không đi, còn lôi thôi cái gì!”

Chỉ đến khi Ngọc Linh Lung nổi giận, Húc Vương mới ngoan ngoãn cụp đuôi bỏ chạy. Hắn phủi phủi nước trà góc áo, cười hì hì nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta lại đến thăm nàng!”

Thật vất vả mới đuổi được cái bã kẹo cao su kia đi, Ngọc Linh Lung nằm trên tháp, lại có chút bực bội trong người, rốt cuộc ngủ không được.

Lời nói khi nãy của Húc Vương không ngừng xoay quanh trong đầu, nàng tựa hồ cảm thấy có gì đó quan trọng, lại không thể nắm được. Suy nghĩ trong chốc lát, linh quang chợt hiện, ngay lập tức nàng đã có chủ ý.

Xoay người ngồi dậy, Ngọc Linh Lung giương giọng gọi: “Huyên Thảo, Linh Nhi!”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Sáng sớm ngày hôm sau, hai cỗ xe ngựa chở một đống rương lớn dừng trước cửa sau Ngọc phủ.

Người dẫn đầu gõ cửa, một bà tử trong cửa nhô đầu ra, nghi hoặc nhìn bọn họ: “Các ngươi tìm ai?”

Người nọ cười nói: “Chúng ta là người của Lộc Bảo Ban, Tứ tiểu thư của quý phủ hôm nay mời chúng ta đến hát kịch.”

Bà tử trông cửa ngờ vực đánh giá bọn họ: “Các ngươi đợi một lát, ta vào hồi bẩm chủ tử rồi ra.”

Cửa lớn đóng lại, người phía sau nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là phủ tướng quân thôi sao, ngay cả bà tử thô kệch cũng khó nói chuyện đến vậy.”

Bầu gánh hát vội quát: “Đừng nói nữa, chờ lâu một chút cũng không sao.”

Một cô nương mặc một thân hoa y nhẹ giọng cười nói: “Bầu gánh sao cẩn thận như vậy? Mấy phủ quan lớn như phủ tướng quân này chúng ta đều phục vụ qua rồi, không phải trông thấy Bầu gánh đều kinh hồn bạt vía sao.”

Bầu gánh trách mắng: “Ngươi thì biết cái gì? Mấy ngày nay trong kinh thành khắp nơi đều truy tìm cái gì mà Thanh Liên giáo, còn có ai nghe kịch? Gánh hát đã nhiều ngày không được thuê, nếu không hầu hạ cẩn thận, các ngươi chỉ có thể ăn không khí!”

Tiểu cô nương kia quay lưng lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.

Đám người trong gánh hát thấp giọng nói chuyện phiếm, không ai chú ý tới, trong chỗ tối, mấy cặp mắt đang chằm chằm theo dõi họ.

Một lát sau, bà tử khi nãy mới trở lại mở cửa: “Vào đi!”

Đoàn người vội vàng kéo xe ngựa nối đuôi nhau đi vào, theo bà tử coi cửa tiến vào nội viện.

Bà tử dẫn bọn họ đến một tòa lâu nói: “Tứ tiểu thư phân phó, các ngươi ở đây xướng (tập hát trước). Cho các ngươi một canh giờ, dựng sân khấu lên trước đi.”

Bầu gánh liên thanh trả lời: “Dạ dạ dạ. Xin Tứ tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, hầu hạ các vị quý nhân thật tốt.”

Bà tử gật gật đầu, liền vội đi nội viện hồi báo.

Trong Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung nhìn Huyên Thảo qua gương đồng cẩn thận đem cây trâm cuối cùng búi lên tóc, mới nhàn nhạt mở miệng: “Sai người đến các viện, nói để nghênh đón lão phu nhân hồi phủ, bổn tiểu thư mời mọi người đến xem kịch.”

Linh Nhi suy cho cùng tích cách vẫn trẻ con, nghe xong lời này không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, vậy người trong viện chúng ta có thể cùng đi xem kịch không?”

Ngọc Linh Lung gật gật đầu: “Đi! Đều đi! Càng nhiều người càng tốt!”

Nhiều người, mới có thể phân tán sự chú ý của đám người áo đen, kế hoạch của nàng mới có thể dễ dàng thực hiện.

Nghe nói có thể xem kịch, đám nha hoàn bà tử trong Phẩm Lan Uyển ai ai cũng hưng phấn, đầy kích động đến các viện thông tri cho mọi người.

Ngọc Linh Lung đến Ngọc phủ đã mấy tháng, lại là lần đầu mời mọi người đến xem kịch, ai dám không đến? Lại nói, Ngọc Linh Lung rõ ràng nói, mời gánh hát đến vì nghênh đón Ngọc lão phu nhân hồi phủ, cho dù có người không muốn cho Ngọc Linh Lung mặt mũi, cũng phải cho Ngọc lão phu nhân chút thể diện.

Không đi nghe kịch, chẳng phải là không chào đón Ngọc lão phu nhân?

Tội danh này không ai đỡ nổi, hơn nữa đám nha hoàn náo nhiệt khuyến khích chủ tử, thành ra chủ tử lớn nhỏ trong Ngọc phủ đều đáp ứng đến tham gia, ngay cả Mộ thị cũng không ngoại lệ.

Sân khấu kịch của Lộc Bảo Ban vừa dựng xong, đã có người lục đục kéo đến, tự ngồi vào chỗ của mình.

Tóc Ngọc Thiên Phương đã dài hơn tấc, trời hôm nay nóng vô cùng, trên đầu nàng ta vẫn quấn vải đen, chỉ là sắc trắng xanh trên da đầu đã không còn nữa.

Vết thương trên mặt Ngọc Thiên Kiều vẫn chưa tan, cũng may Mộ thị trăm phương nghìn kế tìm một bộ ngà voi chế thành răng giả, chống đỡ hai bên má lép xẹp của nàng, trông cũng không đến mức dọa người.

Ngọc Thiên Liễu dù không có thương tổn, đầu tóc cũng khá êm đẹp, chỉ có điều vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung, biểu tình như thể chuột thấy mèo, cứ ẩn núp phía sau mãi không dám tiến lên.

Ngọc Linh Lung nhìn mọi người xung quanh, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều. Hiện tại, không ai trong Ngọc phủ dám xem thường thứ nữ như nàng, chứ đừng nói là khi dễ.

Ngọc Duy Đức và Ngọc Duy Nguyên ngồi chiếc bàn bên cạnh, lẳng lặng ngồi xuống như thường lệ, không hề hấp dẫn sự chú ý của bất kì ai.

Mộ thị được Tiền di nương dìu đỡ, chậm rãi đi đến vị trí cao nhất, lại trông thấy Ngọc Linh Lung ngồi một bên liền vội vàng đi đến vị trí xa hơn, ánh mắt thi thoảng lại khẩn trương nhìn về phía Ngọc Linh Lung.

Nha đầu này muốn mời mọi người xem kịch?

Nàng không tin Ngọc Linh Lung có lòng tốt như vậy. Nghĩ đến khoản tiền mời gánh hát này đều là của mình, Mộ thị liền cảm thấy đau lòng vô cùng.

Thế nhưng nàng cũng không dám nói gì, Ngọc Linh Lung lấy Ngọc lão phu nhân làm lá chắn, cho dù nàng là đương gia chủ mẫu cũng không còn cách nào khác.

Ngọc lão phu nhân rốt cuộc cũng đến, mọi người đều vội vàng đứng dậy hành lễ, đồng thanh nói: “Thỉnh an lão phu nhân!”

Ngọc lão phu nhân ba năm nay đều ở trên núi, nay lại được chứng kiến cảnh tượng con cháu đầy đàn, không khỏi vui mừng: “Mau đứng lên đi!”

Ngọc Linh Lung ngồi bên cạnh Ngọc lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân thích nghe kịch gì cứ chọn.”

Bầu gánh đã sớm đứng một bên vội vàng dâng kịch bản, Ngưng Sương - nha hoàn bên ngoài của Ngọc lão phu nhân tiếp nhận, bưng đến: “Lão phu nhân, mời người xem.”

Ngọc lão phu nhân hướng Ngọc Linh Lung cười nói: “Ngươi thật có lòng hiếu thảo, đoàn kịch Lộc Bảo Ban này rất khó mời.”

Ngọc Linh Lung mỉm cười, cũng không để tâm. Trước mắt, còn có chuyện quan trọng hơn cần nàng quan tâm.

Ngọc lão phu nhân lật xem kịch bản, chọn ra mấy màn kịch náo nhiệt, hướng bầu gánh cười nói: “Diễn tốt, Tứ tiểu thư của chúng ta sẽ trọng thưởng.”

Nói xong liền quay sang nói đùa với Ngọc Linh Lung: “Tứ nha đầu, ngươi cũng đừng keo kiệt. Nếu không có tiền thưởng, chỉ sợ bọn họ không chịu diễn hết mình đâu!”

Ngọc Linh Lung mím chặt môi, khẽ gật đầu. Bầu gánh vui vẻ, cung kính hành lễ: “Xin lão phu nhân và Tứ tiểu thư yên tâm, chúng tiểu nhận nhất định sẽ cố gắng hết sức hầu hạ các vị quý nhân.”

Bầu gánh này đã từng vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra chủ nhân trong phủ này là ai, đương nhiên sẽ tận lực nịnh hót.

Chủ mẫu như Mộ thị lại bị gạt sang một bên, ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong giận dữ không nói thành lời, quả thật nín nhịn muốn nội thương.

Có Ngọc Linh Lung ở đây, những người khác dù thở mạnh cũng không dám. Chỉ có Mai di nương một bên chuẩn bị trà, một bên nói chuyện phiếm với Ngọc lão phu nhân, cũng không đến mức tẻ nhạt.

Chốc lát sau, sân khấu kịch gần như đã xong, không khí nặng nề lúc này mới dần náo nhiệt.

Ngọc Linh Lung ngồi một lát liền đứng dậy đi ra ngoài. Linh Nhi và Huyên Thảo vội đuổi theo lại bị nàng xua tay ngăn lại.

Có một số việc, nàng phải tự mình làm.

Mắt thấy mặt trời đã lên cao, mà Ngọc phủ nơi nào cũng yên ắng. Mọi người đều kéo nhau đi xem kịch, thành ra trên đường đi lúc này một bóng người cũng không thấy.

Ngọc Linh Lung chậm rãi đi vào hoa viên. Trời nắng gắt như lửa, đào hồng liễu xanh bao quanh, tạo nên một cảnh tượng đầy sức sống. Thế nhưng, nàng lại không hề cảm thấy nóng, chỉ thấy chung quanh có một loại áp lực lạnh lẽo vô hình chậm rãi tới gần.

Cảm nhận được đằng sau có một cơn gió mạnh, Ngọc Linh Lung cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Theo ta lâu như vậy, không mệt sao?”

Trong nháy mắt, bên cạnh nàng đã xuất hiện một bóng đen cao to, mặt nạ màu bạc dưới ánh mặt trời càng thêm lạnh lẽo, tà áo dài thêu chim ưng lướt nhẹ qua thảm cỏ, tự như hồ điệp (cánh bướm) vỗ cánh bay đi.

Môi mỏng của nam tử chậm rãi giương lên, đôi mắt sắc bén nhìn xuống Ngọc Linh Lung, mang theo chút nghiên cứu cùng châm chọc: “Nếu ngươi biết không thoát khỏi tai mắt của ta, sao vẫn không quang minh chính đại đem người giao ra?”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Lén lút theo dõi người khác, cũng dám nói đến chuyện quang minh chính đại sao?”

Ánh mắt nam tử đột nhiên trở nên lãnh khốc: “Ngươi đang thử thách kiên nhẫn của ta.”

Thân mình cao lớn thình lình đến gần, tràn ngập uy hiếp. Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy chóp mũi truyền đến một mùi hương quen thuộc, nhưng nàng còn chưa kịp nhớ ra, thanh âm trầm thấp của nam tử đã vang lên bên tai nàng.

“Tính nhẫn nại của ta không nhiều. Cho nên, ngươi tốt nhất vẫn nên giao người cho ta ngay tức khắc đi.”

Vẻ mặt Ngọc Linh Lung vẫn không hề thay đổi, tiếp tục chậm rãi đi thẳng về phía trước: “Ngươi không cần đi theo ta. Hắn hiện tại ở nơi nào, ngay cả ta cũng không biết.”

Cánh tay mảnh khảnh đột nhiên bị bàn tay to của nam tử nắm lấy, thanh âm kiềm chế cơn giận lúc này của hắn như sấm vang nơi chân trời, chấn động bên tai: “Nói như vậy, ngươi thật sự thả Phượng Hiên Viên đi rồi?”

Khóe miệng trắng mịn của Ngọc Linh Lung giương cao thành một nụ cười chế giễu: “Không phải ngươi đã sớm biết rồi sao?”

Tròng mắt của nam tử áo đen như hiện ra hai ngọn lửa phẫn nộ, sinh động như thật, gần như thiêu đốt nữ tử nhỏ nhắn trước mắt này: “Không thể nào! Ta đã sai người chấn giữ toàn bộ cửa ra ------”

Ngọc Linh Lung không chút sợ hãi nhếch mép cười, cắt ngang lời của hắn: “Ngươi xác định, các ngươi biết toàn bộ cửa ra vào của Ngọc phủ?”

Nam tử áo đen bỗng dưng buông lỏng cánh tay của Ngọc Linh Lung, vung tay đẩy Ngọc Linh Lung ra: “Lá gan của ngươi quá lớn!”

Bàn tay còn chưa chạm được vào áo của Ngọc Linh Lung, trong nháy mắt đã bị một cánh tay nhỏ bé trắng nõn xiết chặt cổ tay. Đôi con ngươi duyên dáng của Ngọc Linh Lung nheo lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đằng sau mặt nạ màu bạc.

“Không bắt được người, chủ tử của ngươi sẽ trừng phạt ngươi thế nào? Hả?”

Cảm nhận được bắp thịt trong tay nam tử đột nhiên căng cứng, Ngọc Linh Lung chậm rãi buông tay: “Hiện tại ngươi đuổi theo, có khi còn kịp.”

Khóe môi nam tử vẽ lên một độ cong đầy hoài nghi: “Ngươi chịu giúp ta?”

Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ta đối với ân oán của các ngươi không có hứng thú, chính là không quan tâm, cả hai đều không giúp.”

Cho nên, nàng chỉ cần Phượng Hiên Viên không chết ở Ngọc phủ, đừng dính líu gì tới nàng. Còn sau khi ra khỏi Ngọc phủ, Phượng Hiên Viên sống hay chết, chẳng liên quan gì tới Ngọc Linh Lung nàng.

Ánh mắt u tối mang theo tia sáng lạnh lẽo, chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Ngọc Linh Lung, nam tử yên lặng nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên xoay người, đảo mắt đã không tháy bóng dáng.

Ngọc Linh Lung trông thấy bóng đen như quỷ mị kia biến mất, lập tức xoay người về phía trước sân khấu.

“Huyên Thảo, Linh Nhi, theo kế hoạch mà làm!”

--- ------ ------ ------ ---------

Bóng đêm… Rốt cuộc cũng buông.

Bầu gánh của Lộc Bảo Ban lấy được tiền thưởng, liền cho mọi người thu thập đồ đạc, tiến về phía cửa sau mà đi.

Vài bóng người trong góc tối nhìn chằm chằm động tĩnh của đám người trong gánh hát, thấp giọng nói: “Thế nào, có vấn đề gì không?”

“Tra rồi, lúc mới tới có khoảng 28 người, hiện tại là 25. Trong xe ngựa hẳn là có 3 người.”

“Hẳn là? Ngươi xác định hay không xác định?”

“Cái này…”

“Tính của thống lĩnh ngươi còn không biết sao? Rốt cuộc là xác định hay không?”

Trầm mặc trong chốc lát, một thanh âm trầm thấp vang lên: “Không xác định!”

“Thà giết nhầm cũng không bỏ xót.” Thanh âm lạnh lùng vang lên trong bóng đêm, “Giết!”

Đoàn người Lộc Bảo Ban vừa đến góc đường đã bị một vài người mặc áo đen chặn lại.

Cảm nhận thấy đối phương có ý đồ không tốt, bầu gánh vội vàng bước lên phía trước: “Các vị hảo hán, tiểu nhân có thể giúp gì --- ---”

Còn chưa nói xong, hắn đã bị một người áo đen thô bạo đẩy ra, vài bóng đen còn lại lập tức hướng về phía xe ngựa.

Những người xung quanh bị tình huống bất ngờ trước mắt dọa sợ tới mức ai cũng im bặt, bất kỳ ai cũng không dám tiến lên trước.

Màn xe mỏng manh đột nhiên vung lên, đám người trong xe hoảng sợ, đồng thời ngẩng mặt nhìn.

Nhờ ánh đèn lồng mờ nhạt ở đầu xe, những gương mặt tô vẽ đầy mực dầu trong xe hiện lên vô cùng quỷ dị.

Nhìn đồ diễn còn chưa kịp thay trên người bọn họ, thủ lĩnh của đám người áo đen nặng nề hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, xác định trong chiếc xe chật hẹp này chỉ có ba người mới buông màn xe xuống.

Đám người áo đen không nói lời nào xoay người rời đi, hệt như khi xuất hiện, đột nhiên biến mất.

Mọi người trong gánh hát kinh hồn bạt vía nhìn nhau. Mãi lúc sau, bầu gánh mới phục hồi tinh thần, luống cuống vẫy: “Đi mau, đi mau!”

Ba ngày sau, cuộc sống tựa như đã khôi phục vẻ yên ả vốn có. Sự thay đổi duy nhất trong Phẩm Lan Uyển, chính là nha hoàn Đồng Hoa vốn không được trọng dụng đột nhiên được thăng cấp hai bậc, được phép bước vào buồng trong hầu hạ Ngọc Linh Lung.

Chiều hạ tĩnh mịch, trong viện chỉ có tiếng ve kêu, Tiểu Thanh ngồi dưới bóng râm ở hành lang, bàn tay khéo léo bay lượn đan một chiếc túi lưới đầy hoa.

Mành cửa vừa vén lên, Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồng Hoa bưng một chậu nước đi ra. Tiểu Thanh vội thu tay lại, cười bắt chuyện: “Tiểu thư tỉnh rồi sao?”

Đồng Hoa cười ngại: “Vẫn chưa.”

Trông thấy Tiểu Thanh nhìn chậu nước trong tay mình, nàng cúi đầu giải thích: “Trời khô quá, ta sợ trong phòng nhiều bụi nên định lau mấy cái bàn cái ghế.”

Tiểu Thanh cười cười, che giấu tia ghen tị nơi đáy mắt: “Cũng là ngươi sáng suốt, chuyện nhỏ như vậy cũng nghĩ đến. Khó trách tiểu thư cất nhắc ngươi.”

Khuôn mặt của Đồng Hoa khẽ ửng hồng, nhẹ giọng nói: “Chỉ là vận khí của ta tốt thôi.”

Tiểu Thanh hắng giọng một cái nói: “Ta hỏi ngươi chuyện này, sao mấy ngày nay không thấy Linh Nhi?”

Đồng Hoa chần chừ lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Tiểu Thanh đưa mắt nhìn quay, thấy bốn phía đều không có người liền đè thấp thanh âm: “Ngươi không hỏi thử Huyên Thảo sao?”

Đồng Hoa kinh ngạc ngẩng đầu: “Chuyện này…Hỏi cái gì?”

Tiểu Thanh xấu hổ cười: “Cũng đều là tỷ muội cùng nhau làm việc, ta cũng chỉ quan tâm tới nàng ta một chút thôi. Chứ không phải Linh Nhi làm sai chuyện gì, bị tiểu thư đuổi đi rồi?”

Trước sự truy hỏi của Tiểu Thanh, Đồng Hoa chỉ lắc đầu xin lỗi: “Tiểu Thanh tỷ, ta thật sự không biết.”

Tiểu Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép * gõ gõ lên trán của Đồng Hoa vài cái: “Ngươi nha, đúng là cứng đầu không chịu được. Cất nhắc ngươi lên, đúng là phí hoài cái vị trí này.”

(Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: đặt nhiều kỳ vọng vào một người nhưng không thành nên thất vọng)

Đồng Hoa còn chưa nói, trong phòng đã truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Không cất nhắc nàng ta, chẳng lẽ cất nhắc ngươi?”

Hai nha hoàn hoảng sợ, vội vàng quay lại hành lễ: “Tiểu thư.”

Ngọc Linh Lung trầm giọng nói: “Đồng Hoa đi xuống. Tiểu Thanh! Tiến vào!”

Tiểu Thanh không ngừng kêu khổ trong lòng, cũng không dám trái lệnh, hấp tấp bước vào, vừa vào phòng liền vội vàng quỳ xuống.

“Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không dám nói năng luyên thuyên nữa, cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ lần này!”

Ngọc Linh Lung từ trên cao nhìn xuống quan sát Tiểu Thanh: “Ta tha ngươi một lần thì ngươi dám có lần thứ 2. Chuyện lần trước bị phạt đã quên rồi?”

Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy đầu gối mơ hồ đau, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Nô tỳ thật sự biết sai rồi, nô tỳ không dám hỏi lung tung nữa!”

Ngọc Linh Lung mất kiên nhẫn quát: “Được rồi! Ta trông ngươi chướng mắt, hôm nay ngươi cút trở về bên cạnh chủ tử của ngươi. Bổn tiểu thư không thiếu một người như ngươi!”