Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 7: Che giấu sát khí




Mộ thị gương mắt nhìn lên, chỉ thấy một phụ nhân trung nhiên dáng người mập mạp bước vào, tiến thẳng đến chỗ Mộ thị hành lễ:

“Nô tỳ thỉnh an phu nhân.”

Mộ thị có chút nghi hoặc hỏi.

“Ngươi không phải là đem đồ cho lão phu nhân sao? Sao quay về sớm như vậy?”

Người vừa tới nguyên lai là Thôi ma ma, người đắc lực bên cạnh Mộ thị. Chỉ nghe nàng ta trả lời:

“Lão phu nhân nhận được đồ phu nhân đưa thì rất yêu thích, giữ nô tỳ ở lại một đêm. Rồi nói trong phủ có nhiều chuyện, phân phó nô tỳ trở lại sớm.”

Mộ thị gật gật đầu: “Mà thôi, ngươi đi xuống trước đi. Đợi ta xử lý xong nha đầu kia rồi nói sau.”

Con ngươi Thôi ma ma khẽ đảo, cười nói: “Phu nhân trước hết không nên gấp gáp. Chỉ là một việc nhỏ, nếu phu nhân vì việc đó mà thân thể bực bội, thật không đáng chút nào.”

Mộ thị nhớ tới việc điểm tâm của mình bị đoạt mất, lại như nuốt phải một bụng khí: “Việc nhỏ? Ngươi không nghe thấy bọn họ nói thế nào sao? Con nha đầu này ngay cả ta cũng dám khi dễ, chẳng phải là chán sống!?”

Thôi ma ma cười cười: “Phu nhân có thân phận thế nào, sao lại có thể cùng tiểu cô nương tranh chấp? Không bằng dùng điểm tâm trước rồi nói sau.”

Mộ thị thấy Thôi ma ma năm lần bảy lượt cản trở mình tìm Ngọc Linh Lung, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Thôi ma ma là tâm phúc của nàng, làm sao có thể trước mặt bao nhiêu hạ nhân ra sức cản trở?

Nhớ tới việc Thôi ma ma vừa mới từ chỗ lão phu nhân trở về, Mộ thị trong lòng hơi giao động, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến đây, Mộ thị hắng giọng một cái nói: “Vậy cũng được.”

Thôi ma ma nhẹ nhàng thở ra, bận rộn quay đầu phân phó: “Còn không mau đem điểm tâm của phu nhân lại đây?”

Đám người Song Đào thấy Mộ thị lên tiếng, không dám nói gì nữa, vội vàng đi xuống chuẩn bị.

Đợi đám người trong phòng gần như đã rời đi hết, Thôi ma ma mới tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Mộ thị nói: “Phu nhân, nô tì có chuyện bẩm báo.”

Mộ thị nhìn thần thái của Thôi ma ma, liền biết mình đoán không lầm, quả nhiên là ở chỗ lão phu nhân có chuyện phát sinh, vội vàng nói:

“Nói đi.”

Thôi ma ma đè thấp thanh âm: “Hôm qua nô tỳ cùng lão phu nhân nói chuyện một lúc. Lão phu nhân hỏi thương thế của Lục tiểu thư. Nô tỳ trả lời là may mắn điều trị thích đáng, giờ chỉ cần từ từ nghỉ ngơi, thân thể cũng sắp khỏi rồi.”

Mộ thị nghe được lời này, khẽ gật đầu. Ngọc lão phu nhân ba năm trước núi ẩn cư, nói là muốn chuyên tâm lễ Phật, vì Ngọc phủ niệm kinh cầu phúc. Vài năm nay đối với sự tình trong Ngọc phủ cũng chẳng hề quan tâm, nay lại hỏi thương thế của Lục tiểu thư, có thể thấy lão phu nhân đối với người cháu gái này vẫn là coi trọng.”

Thôi ma ma cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ thị nói: “Lão phu nhân còn hỏi chuyện Tứ tiểu thư…”

Mộ thị không nhịn được khẽ nhướn mày. Như thế nào! Ngọc Linh Lung này vào phủ mới vài ngày, lão phu nhân cũng đã biết sao? Chẳng lẽ chuyện nàng vì chữa bệnh cho Lục nha đầu mà bức Ngọc Linh Lung lấy máu, lão phu nhân cũng biết?

Nhìn sắc mặt Mộ thị âm tình bất định, Thôi ma ma vội vàng nói: “Lão phu nhân chỉ nói một câu: dù sao cũng là cốt nhục của Ngọc phủ, mong phu nhân dạy bảo thật tốt.”

Mộ thị cười lạnh, bảo nàng dạy nàng ta? Lấy tính tình ngang bướng không thể chịu nổi của con nha đầu đó, nàng dạy như thế nào? Món nợ phong lưu nhiều năm trước của phu quân, giờ lại muốn nàng đến chùi mông? Còn khiến cho lão phu nhân phải ra mặt nhắc nhở.

Dù sao làm đại phu nhân lo liệu việc nhà nhiều năm như vậy, cơn giận của Mộ thị thoáng chốc tan biến, trong lòng bỗng cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, Ngọc lão phu nhân không phải đã sớm xuất phủ sao? Sao lại biết tin tức trong phủ? Chuyện một thứ nữ mới vào phủ nhỏ như vậy đều nhất thanh nhị sở, chẳng lẽ là…

(Nhất thanh nhị sở: rõ như ban ngày)

Khẽ liếc Thôi ma ma một cái, Mộ thị liền hiểu. Thôi ma ma cùng nàng quả nhiên là bất mưu nhi hợp. (Bất mưu nhi hợp: Không bàn trước mà hiểu ý). Ngọc lão phu nhân dù đã lên núi lễ Phật, nhưng nhất định vẫn còn tai mắt trong Ngọc phủ, có vậy nàng mới có thể biết được tin tức từ Ngọc phủ. Như vậy xem ra, tuy Mộ thị ở bên ngoài là chưởng quản của Ngọc phủ, nhưng sau lưng còn có đôi con mắt chăm chú theo dõi.

Nghĩ đến đây, Mộ thị cười lạnh một tiếng: “Vừa muốn thanh nhàn, vừa muốn nhúng tay vào việc của phủ, làm gì có chuyện tốt như vậy.”

Đem một cục diện rối rắm ném cho nàng, còn muốn khoa chân múa tay với nàng? Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, lại bảo nàng lo lắng dạy bảo?

Thôi ma ma khuyên nhủ: “Lão phu nhân dù sao cũng không ở đây, phu nhân không cần tức giận. Huống chi, dù lão phu nhân muốn nhúng tay vào, cũng là nước xa không giải được cái khát ở gần. Trong phủ này không phải còn phải lấy phu nhân làm chủ?”

Nghe xong lời này, Mộ thị cảm thấy thập phần dễ nghe, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, chỉ là nghĩ đến Ngọc Linh Lung, sắc mặt cũng hơi trầm xuống:

“Nha đầu kia thật không thể khiến người khác bớt lo. Mới vào phủ vài ngày đã đem nhiều họa đến như vậy. Kẻ tiện nhân, sinh ra cũng chẳng phải thứ gì tốt!”

Thôi ma ma theo Mộ thị nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được trong lòng Mộ thị đang nghĩ gì, liền cười nói:

“Phu nhân là ngọc quý, sao có thể so sánh với tảng đá ven đường? Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, khi nào phu nhân có thời gian rảnh, liền dạy bảo nàng vài câu. Nếu nhìn nàng không vừa mắt, tự nhiên cũng có nhiều biện pháp để xử lý nàng.”

Thôi ma ma tươi cười lấy lòng, lời nói ôn hòa, ngược lại che đậy lãnh ý dày đặc.

Mộ thị không nhịn được lộ ra nụ cười thản nhiên: “Ý ngươi nói, ngược lại là ta thiếu kiên nhẫn.”

Thôi ma ma vội vàng nói: “Lúc nào a? Phu nhân mấy ngày nay vì chuyện của Lục tiểu thư vất vả lo lắng, sao có thể đem chuyện nhỏ như vậy để trong lòng? Đợi thân thể Lục tiểu thư tốt hơn, phu nhân còn phải lo chuyện của Thanh Lý phủ nữa.

Còn có người của “Thanh Lý” phủ.

Mộ thị khẽ rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy chuyện này tùy ngươi an bài đi. Nàng không phải thích ăn đồ của ta sao? Vậy cho nàng ăn nhiều một chút.”

Trong giọng nói mơ hồ hàm chứa tia trào phúng, lại tràn ngập sát khí nồng đậm.

Thôi ma ma ngầm hiểu, cáo lui ra ngoài. Loại chuyện thế này, nàng đã không muốn phải ra tay. Trong Ngọc phủ, người dám can đảm khiêu chiến quyền uy của Mộ thị chỉ một kết cục: Chết!

————————–

Ngọc Linh Lung lúc này ở trong viện, không mảy may lo lắng đến tai vạ phía trước. Huyên Thảo bị Ngọc Linh Lung mạnh mẽ kéo đến bàn thức ăn vừa mới cướp về từ tay Mộ thị, đứng ngồi không yên. Cơn gió nào khẽ thổi qua liền nhảy dựng lên, vội vã ngoái đầu ra ngoài nhìn xung quanh, tựa như bên ngoài có tai họa khủng khiếp gì đó.

Ngọc Linh Lung không chút khách khí ăn ngấu nghiến. Đây là bữa cơm đầu tiên của nàng từ khi bước vào cổ đại, sao lại không tự hưởng thụ một phen? Còn không phải nói, đầu bếp của Ngọc phủ cũng có vài phần bản sự, dù chỉ làm cho Mộ thị vài bát cháo trắng ăn sáng, chút bánh đường điểm tâm, nhưng mọi thứ đều thập phần ngon miệng, khiến kẻ đã quen ăn sơn hào hải vị ở hiện đại như nàng không nhịn được ăn nhiều thêm vài miếng.

Huyên Thảo chỉ cầm một chiếc bánh bao nhỏ mân mê cắn một miếng, khuôn mặt đầy u sầu nhìn Ngọc Linh Lung, mấy lần muốn nói lại thôi.

Ăn uống no nê, Ngọc Linh Lung mới đặt đũa xuống nhìn Huyên Thảo: “Có thứ tốt thì không ăn, muốn cái gì vậy?”

Huyên Thảo buông bánh bao trong tay ra, đột nhiên nói:

“Tiểu thư, chúng ta trốn đi!”