Việt Tây Hoàng đế vừa đi, Đại Quân mệt mỏi nheo nheo mi tâm, lập tức nằm ngửa trên thảm, thở dài một hơi, Ba Đồ dù sao cũng là trưởng tử của hắn, tuy rằng người này thập phần lỗ mãng nhưng được cái dũng mãnh thiện chiến, dựa theo quy củ bọn họ, trưởng tử phải kế thừa vị trí của hắn, Ba Đồ không phạm qua tội gì, cho nên vị trí thế tử đương nhiên là của hắn rồi. Mà mẫu thân Ba Đồ lại là chính phi của Đại Quân, cho nên hắn kế thừa vị trí này ai cũng chấp nhận, mặc kệ vương tử khác trong đầu nghĩ gì, ngoài mặt đều phải cung kính với Ba Đồ, cho nên cục diện này thập phần vững vàng.
Nhưng hiện tại Ba Đồ vừa chết, chỉ sợ cuộc chiến tranh giành đại vị sắp sửa nổ ra, nghĩ đến thời điểm bản thân tranh vị giết chết huynh đệ mình, hắn không khỏi cảm thấy tay chân phát lạnh, hắn cũng không hy vọng tranh chấp lại diễn ra, bất luận là tranh đoạt trong hoàng thất Việt Tây hay trên thảo nguyên cũng đều tàn khốc như nhau... Nghĩ đến gương mặt băng hàn cùng ánh mắt âm lãnh vừa rồi của Hoàng đế Việt Tây, Đại Quân không khỏi run run trong lòng, hắn thở dài, bản thân giết người như ma, dạng ánh mắt kia nhìn chăm chú một chỗ nhưng trong lòng cảm thấy phát run, thật không biết Hoàng đế này cùng Bùi Hoàng Hậu kia là một đôi vợ chồng thế nào? Bằng mặt không bằng lòng lại yên ổn sống qua nhiều năm như thế, bọn họ kết quả là người thân hay kẻ thù?
Nhưng theo lời Hoàng đế Việt Tây, hắn nhận châu bảo cùng lương thực từ Bùi Hoàng Hậu, đương nhiên vì nàng làm việc, Hoàng đế không ngăn cản bản thân tru sát vị tiểu thư Quách thị, thì hắn cũng không cần khoan dung, cẩn thận đem sự tình cân nhắc một phen, Đại Quân bình yên đi vào giấc ngủ.
Vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng hô hấp rất nhỏ, Đại Quân phỉ người giả vờ chờ đợi, dùng thế nhanh như chớp rút chủy thủ dưới gối, cấp tốc chặn đường hàn quang đập vào mặt! Chỉ nghe thấy trong không khí phát ra một tiếng "Làm", người tới lực đạo không nhẹ, lại bị lực đạo từ cánh tay Đại Quân làm cho rút lui ba bước, nhất kích thất bại cũng không dây dưa, thích khách xốc màn bỏ chạy ra ngoài.
Đại Quân cấp tốc từ trên giường nhảy dựng lên, tức giận hô to: "Có thích khách! Người bên ngoài chết hết rồi sao?" Lập tức hắn bất chấp mọi thứ, chạy nhanh ra khỏi kim trướng, liền thấy mười sáu hộ vệ ngoài trướng đều tắt thở bất động, máu tươi chảy dài. Đại Quân không khỏi sắc mặt trắng bệch, hắn chấp chính nhiều năm như vậy, người muốn hắn chết nhiều vô số kể, cho nên mặc kệ là lúc ăn lúc ngủ, dù đang mộng đẹp đều theo bản năng nắm chặt chủy thủ, vừa rồi may là hắn trời sinh cảnh giác, thân thủ dị chỗ, nghĩ đến hàn quang kia gần trong gang tấc, hắn không khỏi lớn tiếng kêu lên: "Người đâu! Mau tới đây!"
Kim trướng là chỗ trung tâm, hắn kêu lên như vậy, chung quanh rất nhiều tướng lãnh cùng hộ vệ chạy ra, Nhị vương tử Ba Lỗ cấp tốc chạy tới, nhìn thấy Đại Quân xiêm y cũng chưa mặc được liền xích chân chạy ra, vội vàng nói: "Đại quân, chuyện là như thế nào?"
"Như thế nào? Ngươi nhìn không thấy sao?" Đại Quân chộp liền cho hắn một bạt tai nói: "Còn không nhanh chóng triệu tập người ngựa tróc nã thích khách?"
Nhị hoàng tử Ba Lỗ không hiểu vì sao bị trúng một cái tát, hắn che mặt không dám tin nhìn mười sáu hộ vệ nằm la liệt ngoài trướng, mười sáu người này là tử sĩ đi theo Đại Quân nhiều năm, võ công cao cường không nói, còn can đảm không sợ chết, không ngờ hôm nay ngay cả cảnh báo cũng chưa làm được, có thể biết võ công đối phương cao siêu bao nhiêu, vừa rồi nếu để hắn giết Đại Quân, chỉ sợ toàn bộ thảo nguyên lập tức sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn. Nhị vương tử không khỏi rùng mình một cái, lập tức lớn tiếng nói với mọi người chung quanh: "Lập tức thổi kèn! Truyền lệnh bắt lấy thích khách! Bất luận sống hay chết cũng phải đem về đây!"
Nhưng vào lúc này lại nghe thấy Đại Quân nổi trận lôi đình nói: "Không, giữ người còn sống, ta muốn đích thân thẩm vấn xem kết quả là loại người nào mà lá gan lớn vậy, lại muốn giết ta."
Nhị hoàng tử rùng mình một cái, vội vàng nói: "Vâng." Nói xong liền dẫn người cấp tốc rời đi.
Trong lều Bùi gia, Bùi Huy sắc mặt âm lãnh, ánh nến lay động chiếu lên gương mặt tuấn mĩ của hắn lại hiện ra vài phần nguội lạnh cùng quỷ dị, Bùi Dương tức giận nói: "Lần này tứ ca đột nhiên chết đi, chúng ta trở về giải thích thế nào với phụ thân đây?"
Bùi Huy cười lạnh một tiếng nói: "Ta từng nói qua, kêu Bùi Bạch cẩn thận, không nên tin tưởng Tường Vân quận chúa kia, đã dám giết trượng phu của mình, làm sao có thể không bán đứng hắn." Bùi Huy thanh ngữ lạnh lùng, hắn lại không nghĩ đến, nếu không phải trước đây Bùi Bạch lừa gạt quận chúa, nàng làm sao có thể ở trước mặt mọi người nói ra tên hắn, nói đến cùng đều là do người Bùi gia lãnh khốc, lợi dụng chân tình thiếu nữ, còn chẳng thèm quan tâm nàng, đây cũng là kết cục nhân quả của Bùi Bạch, chẳng qua một màn kia quá mức tàn nhẫn, thế cho nên Bùi Huy vô luận như thế nào cũng không thể quên.
Bùi Hiến ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh như băng, Bùi Dương trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói: "Tam ca vì sao không nói chuyện?"
Bùi Hiến khuôn mặt thập phần bình tĩnh, tròng tráng trong mắt khiến cho vẻ mặt hắn không phân biệt được, mở miệng nói: "Các ngươi hôm nay có nhìn thấy ánh mắt Lí Vị Ương kia không?" Bọn họ sớm đã không gọi nàng là Quách Gia, mà là Lí Vị Ương, hàm chứa vài phần ý tứ khinh miệt.
Bùi Dương cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ tam ca sợ tiểu tiện nhân kia?"
Bùi Hiến cũng là nhàn nhạt nói: "Sợ? Ta sinh ra lâu như vậy cho tới bây giờ không biết sợ là cái gì, chẳng qua cô gái này không phải đơn giản, nàng hôm nay có gan ở giữa đại trướng vì Tường Vân quận chúa mà cầu tình, phân đảm lượng này nữ tử không thể có, càng khiến người ta không dám tin là dù là Việt Tây Hoàng đế hay Đại Quân, lại đều ngầm đồng ý đề nghị của nàng, Tường Vân quận chúa phạm tội giết chồng, bọn họ cư nhiên lại cho phép đem tro cốt Tường Vân trở về Việt Tây, việc như vậy trên thảo nguyên chưa từng có, các ngươi không thấy sức ảnh hưởng của Lí Vị Ương quá lớn sao?"
Bùi Dương cười lạnh một tiếng: "Nói đến cùng huynh vẫn là sợ nàng, nàng đầu tiên là nhục nhã nữ nhi nhà chúng ta, lại cùng Húc Vương Nguyên Liệt cấu kết hại chết tứ ca, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, càng không chừa đường cho nàng trở về Việt Tây, ngày mai săn bắn, ta nhất định phải tìm cách loại trừ nàng."
Bùi Huy quát lớn nói: "Không được lỗ mãng!"
Bùi Dương vội la lên: "Tứ ca chết thảm như vậy, ta cả đời này cũng không quên được!" Nói xong hắn một quyền nện lên bàn, chén trà rung rinh, bỗng chốc bay xuống đất bể tan tành, trà bích thanh chảy tràn.
Ánh mắt Bùi Huy trở nên lạnh như băng nói: "Ngươi sinh khí, ngươi oán hận, ta so với ngươi càng tức giận, so với ngươi càng đau lòng, nhưng như thế thì sao? Chúng ta càng phẫn nộ càng dễ trúng gian kế đối phương. Một kế đã bất thành, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao cũng ở lại thảo nguyên mười lăm ngày nữa, mười lăm ngày này nhất định có thể tìm được biện pháp thích hợp, đem Lí Vị Ương cùng Húc Vương Nguyên Liệt xử một lần!" Lúc hắn nói xử một lần, ánh mắt đã là tràn ngập hận ý, nếu Lí Vị Ương ở hắn trước mặt, chỉ sợ sẽ bị hắn xé xác.
Bùi Hiến nhíu mày nhắc nhở: "Nhị ca, huynh cho tới bây giờ vẫn là người ổn trọng nhất trong chúng ta, đại ca thân thể không tốt, lại không thích quản lý, luôn luôn tu dưỡng tại ôn tuyền sơn trang, phụ thân từ nhỏ đem hi vọng gửi gắm trên người nhị ca, càng là đang lúc thế này nhị ca càng nên bình tĩnh."
Bùi Huy nắm chặt nắm tay, hờ hững nói: "Ta còn chưa đủ bình tĩnh sao? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn hung thủ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?" Kỳ thực đem Bùi Bạch bổ thành hai nửa là Đại Quân thảo nguyên, nhưng trong mắt Bùi Huy thì Lí Vị Ương mới là đầu sỏ gây chuyện, đầu óc hắn không ngừng chuyển động, bức thiết muốn tìm được phương pháp cấp trốc trừ bỏ Lí Vị Ương. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận hô quát, hắn võ công rất cao, tai thính mắt tinh, một chút động tĩnh đều khiến hắn chú ý, hơn nữa lều trại Bùi gia thủ vệ sâm nghiêm, không thể có người ở bên ngoài hô to gọi nhỏ. Hắn không khỏi giương mi, ngẩng đầu nói: "Bên ngoài phát sinh chuyện gì?"
Lều trại bị người nhấc mạnh lên, một hộ vệ vẻ mặt kinh hoảng bước nhanh tới, lớn tiếng nói: "Công tử, bên ngoài xảy ra chuyện!"
Bùi Dương bỗng chốc đứng lên, lớn tiếng quát lớn: "Rốt cuộc là chuyện gì? Còn không mau nói rõ."
Hộ vệ kia trên trán ướt mồ hôi, dường như là đã chạy tới, hoang mang rối loạn trương trương nói: "Đại Quân mới bị ám sát, hiện tại toàn bộ doanh địa đều đang truy giết thích khách, bệ hạ hạ lệnh hiệp trợ tróc nã, rất nhiều quý tộc Việt Tây đều điều động thân vệ nhà mình, nhưng vẫn chưa có tin bắt được thích khách, công tử, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ đâu?"
Bùi Huy giận tái mặt nói: "Ai lớn mật như vậy, dám đi ám sát Đại Quân thảo nguyên."
Bùi Hiến nhanh cau mày, hắn cảm thấy chuyện này thập phần không ổn, phảng phất có âm mưu gì đó gần ngay trước mắt. Bùi Huy lập tức hạ quyết định, hắn lớn tiếng nói: "Bệ hạ đã muốn chúng ta lùng bắt, vậy thì đi thôi, tay chân phải nhanh, đi kiểm tra nhân thủ." Hoàng đế Việt Tây yêu cầu quý tộc Việt Tây gia nhập lùng bắt, nhanh chóng tìm được thích khách kia, đây chẳng phải chuyện gì kỳ quái, dù sao giờ phút này ám sát Đại Quân thảo nguyên ngay trong doanh địa, như vậy Việt Tây cũng có nghĩa vụ đi giúp bọn hắn truy tìm hung thủ, đương nhiên cũng có thể trấn an quý tộc thảo nguyên, tránh tiếng Việt Tây cùng thích khách có liên quan, nội trình suy nghĩ thật phức tạp
.
Nhưng bên ngoài lại có tiếng ồn ào truyền đến, lần này thập phần hỗn độn, tiếng vó ngựa như sấm gần ngay trước mắt, làm người ta kinh hồn táng đảm. Bùi Huy chau mày, dẫn đầu ra ngoài, hộ vệ ngoài cửa lều trại nắm chặt trường kiếm, thất kinh nói: "Công tử, có người mang theo binh mã bao vây lều trại chúng ta." "Người nào?" Bùi Huy nhíu mày.
"Hình như đi đầu là người Quách gia."
"Người Quách gia?" Bùi Huy mặt không biểu cảm, khớp hàm lại gắt gao cắng lên.
"Không riêng gì Quách gia, còn có người Trần gia..." Trên thực tế, bên trong đội người ngựa bắt mắt nhất là ba tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn nhà Quách gia.
Bùi Dương vọt lên nắm vạt áo hộ vệ, lớn tiếng quát: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta."
Bùi Huy vẫy tay ngăn lại, sắc mặt âm lãnh nói: "Hỏi hắn không bằng hỏi người Quách gia sắp tới kìa." Nói xong, đội người ngựa đã đến trước mặt, cuồn cuộn yên trần khiến người ta không tự chủ được phải nhíu mày, hắn giương giọng nói: "Quách Trừng! Ngươi dẫn người tới đây làm gì?"
Quách Trừng ngồi cao cao trên ngựa, gương mặt anh tuấn lạnh lùng dị thường, cây đuốc bên cạnh hừng hực thiêu đốt, một nửa mặt hắn dấu trong bóng tối, nửa mặt kia không hề biểu cảm, phía sau còn có hơn trăm tên kỵ binh, mặt khác hai vị công tử còn lại của Quách gia cùng với người Trần gia đi theo bên cạnh hắn.
Quách Trừng lập tức rút kiếm khỏi vỏ, dưới ánh lửa lóe hàn quang. Hắn nhàn nhạt nhìn Bùi Huy, ngữ khí hờ hững nói: "Bùi công tử, quấy rầy rồi, ta phụng chỉ mang theo hộ vệ điều tra chung quanh, thích khách kia chạy đến vùng này liền mất tích, ta mang binh điều tra các lều trại khác đều không có điểm khả nghi, chỉ còn lại lều trại của các ngươi chưa điều tra, thỉnh Bùi công tử nhường đường một chút, cho chúng ta kiểm tra xem thích khách có ở lều trại ngươi hay không!"
Bùi Dương bị mấy câu ôn hòa này chọc giận triệt để, gương mặt trẻ tuổi nhanh chóng đỏ lên, giận tím mặt nói: "Quách Trừng! Ngươi điên rồi phải không? Đây là lểu trại Bùi gia! Bên trong còn có nữ quyến! Cái gì mà thích khách trong lều trại chúng ta, rõ ràng là vu hãm! Ngươi không hiểu vì sao vọt vào nơi này, có đứng ở vị thế chúng ta mà suy nghĩ không! Mơ mộng hão huyền!"
Quách Trừng lạnh lùng cười: "Hiện thời là đêm đen, nào phải ban ngày? Ta thấy là Bùi Dương công tử hôn đầu thôi, ta bất quá là muốn nhìn qua lều trại Bùi gia thôi, ngươi lại nổi giận như thế, hay là nơi đó thực có cái gì không thể cho ai biết sao?"
Bùi Dương xung yếu đi lên lại bị Bùi Huy nắm tay, Bùi Huy biểu cảm thập phần lạnh băng, ngữ khí cũng không chút phập phồng, hắn nhìn Quách Trừng lạnh lùng nói: "Chỉ có cấm quân mới có tư cách điều tra lều trại này, ngươi là cái thá gì?"
Quách Trừng cười lạnh một tiếng nói: "Nếu là ngày xưa ta đương nhiên không có tư cách điều tra lều trại Bùi gia, nhưng hiện tại là khẩu dụ của bệ hạ, yêu cầu quý tộc Việt Tây tham dự truy tra, sự cấp tòng quyền, đã có người nhìn thấy thích khách kia chạy đến nơi này, Bùi công tử ngươi vẫn là thành thành thật thật tránh ra đi. Điều tra thích khách người người có trách, cũng là vì bang giao hai nước, nếu ngươi ngăn trở, ngược lại có vẻ là dụng tâm kín đáo."
Bùi Dương tiến lên một bước, đè nén không được lửa giận trong lòng, ánh mắt trở nên đáng sợ hơn nói: "Các ngươi muốn xét, được, trừ phi bệ hạ có ý chỉ phái cấm quân đến, người Quách gia các ngươi không được bước vào lều trại này một bước!" Nghĩ cũng biết, hôm nay nếu để Quách gia điều tra lểu trại Bùi gia, như vậy ngày mai thượng tầng Việt Tây đều sẽ biết chuyện này, Bùi gia bọn họ luôn đứng thế thượng phong, bất luận thế nào cũng không thể cúi đầu trước Quách gia, hơn nữa thế cục hiện tại không hiểu sao làm cho bọn họ đều có một cảm giác, phảng phất như đây là một cái bẫy, nếu thật sự để đối phương đi xét, chỉ sợ... Bọn họ không dám nghĩ tiếp.
Lều trại Bùi gia tổng cộng có ba cái, một cái để bốn thiếu gia Bùi gia ở, một cái là chuyên thiết cấp cho Bùi Bảo Nhi, cái còn lại là cho những người khác Bùi gia. Nhưng ba lều trại đều không thể cho người ta tùy tùy tiện tiện điều tra, cho nên Bùi gia không chút suy nghĩ liền cự tuyệt trước mặt mọi người.
Quách Trừng sớm đoán được đối phương sẽ nói như vậy, hắn hơi hơi nhấc khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Vậy chớ có trách ta vô tình !" Hắn trầm mặt xuống, giơ kiếm lên trời, cất cao giọng nói: "Điện hạ sớm có ý chỉ, nhất định phải bắt được thích khách, hiện tại thích khách đang ở bên trong lều trại, nếu ai dám ngăn trở, giết không tha!"
Bùi gia ngu người một chút, bọn họ không nghĩ tới người Quách gia đằng đằng sát khí như thế. Nghe được mệnh lệnh sát tự, kỵ binh sau lưng Quách gia ngây ngẩn cả người. Quách Trừng lạnh lùng đem kiếm huy gạt xuống, khí thế như hồng: "Ai dám ngăn trở, đó là ta đao hạ vong hồn!" Nói xong liền cưỡi ngựa vọt đi vào, người phía sau cũng cùng nhau rút trường kiếm, tuấn mã hí dài, phi nhanh về phía đối phương.
Bùi Huy đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hắn vung tay lên, chỉ thấy mười mấy tên hộ vệ cách chung quanh lều trại không xa cấp tốc triển đấu cùng hộ vệ Quách gia.
Quách Trừng cười lạnh một tiếng: "Thật sự là quỷ kế đa đoan, hoá ra sớm đã có mai phục. Xem ra ta đã coi thường ngươi." Trường kiếm Quách Trừng hung hăng bổ về phía đầu một hộ vệ Bùi gia, màu đỏ tươi phun mạnh ra khi hắn rút lại trường kiếm, văng lên mặt hắn, hắn không quan tâm, ánh mắt lạnh như băng, nhấc chân đá thi thể xuống ngựa.
Bùi Huy thật không ngờ Quách Trừng thật sự dám động thủ, hơn nữa là sát khí bốn phía. Nhóm hộ vệ Quách gia đồng loạt giơ trường kiếm, không chút lưu tình, phóng tầm mắt có thể thấy, đều bị là huy đao chém giết, trong đêm kia một cỗ cổ máu tươi phun mạnh ra, huyết tinh khác thường, trong không khí mang theo sát khí không thể che dấu.
Bùi Huy cắn răng, rút trường kiếm bên hông nói với huynh đệ: "Các ngươi một người bảo vệ muội muội, một người theo ta." Nói xong bước nhanh về phía Quách Trừng, trường kiếm hạ xuống, chặt đứt bốn vó tuấn mã của Quách Trừng. Quách Trừng cười lạnh một tiếng, xoay người nhảy xuống. Hai người tranh đấu ngay trên bãi đất trống, Quách Đôn cách Quách Trừng không xa một phen rút đao ra, liền thấy ánh trăng dưới đao phong của hắn phát ra từng trận hàn quang, hắn lớn tiếng nói: "Bùi Dương chịu chết đi!" Nói xong hắn huy gạt đại đao, đã hướng Bùi Dương vọt tới, đây là khảm đao hắn quen dùng, dùng kim cương chế thành, toàn bộ đầu đao rất tròn, chuôi đao ước chừng dài hai thước (một thước khoảng 0.23m, hai thước là khoảng 0.46m), toàn bộ thân đao nặng khoảng mười cân (một cân khoảng 250g, mười cân khoảng 2.5kg), sắc bén vô cùng, không gì địch nổi, người khác đều không nhấc nổi, vì Quách Đôn tinh cho võ nghệ, trời sinh thần lực, bả đao này với hắn mà nói là binh khí thập phần vừa tay, ở trên tay hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái thế nhưng đưa tới ánh trăng phản quang.
Bùi Dương cười lạnh một tiếng, rút ra trường kiếm nghênh đón, động tác hắn giống như gió nhẹ, hiển nhiên là võ công cao cường. Hắn mạnh mẽ phi phác, hữu chừng đá hướng lặc hạ Quách Đôn hai tấc. Quách Đôn thân hình ở không trung hư hoảng mấy chiêu, né qua một đá này của hắn, thân hình tiền phốc, từ trên ngựa nhảy xuống, thế trường đao giống như oanh lôi, bỗng chốc hai người đao kiếm chạm vào một chỗ. Ánh lửa văng khắp nơi, Quách Đôn khí lực thật lớn, ngạnh sinh sinh đem Bùi Dương đẩy lui lại mấy bước. Chẳng qua Bùi Dương cũng tuyệt đối không phải hạng tầm thường, hắn tay áo phiêu phiêu, thân hình như tật phong quay lại, cực kỳ kích động, trường kiếm giống như linh xà, nháy mắt bò lên cánh tay Quách Đôn. Quách Đôn chỉ cảm thấy một cỗ kình lực chặt chẽ khóa trụ đao của mình, giãy dụa trái phải cũng không ra, trong mắt hắn sáng rọi hốt thịnh, quát lên một tiếng lớn ống tay áo đột nhiên vỡ vụn, trường đao trong tay đột nhiên tránh thoát ra, một đao bổ về phía cánh tay phải Bùi Dương. Bùi Dương lộn một vòng phản hướng phía sau, kham kham rơi xuống đất, hắn lớn tiếng nói: "Quách Đôn, ngươi thật sự dám giết ta?"
Quách Đôn cười lạnh một tiếng nói: "Nhãi ranh ngày trước dám vô lễ với muội muội ta! Ta chờ đợi ngày này đã lâu!" Nói xong không nói thêm lời nào, ánh mắt lạnh lẽo bức đi lên.
Bùi Dương cũng là hạng người giảo hoạt, hắn lợi dụng vừa rồi nói chuyện, kiếm kỹ giống như kình phong bão táp, lại một lần nữa hướng tới Quách Đôn triển khai công kích liên miên không dứt, hắn thân hình linh hoạt, thiểm đằng trong lúc đó kiếm chiêu biến đổi, như cuộn sóng bàn phập phồng, thay đổi thất thường. Quách Đôn bị mấy chiêu vi hoảng, suýt nữa ngã quỵ, Bùi Dương mừng rỡ, cho rằng bản thân tìm được cơ hội, liền xông lên, ai biết trong mắt Quách Đôn nhất đạo hàn mang lóe qua, kham kham nhảy lên, Đại Khảm Đao giơ lên cao, chặt lìa đầu mình Bùi Dương! Bùi Dương chỉ cảm thấy cổ đau nhức, lại trơ mắt nhìn thân hình chính mình ngã xuống... Quách Đôn đến bây giờ cuối cùng giải thoát phẫn nộ đè nén trong lòng đã lâu, hắn đầy thân mình Bùi Dương ra khỏi thủ cấp, nắm búi tóc dài trong tay, giơ lên cao, mọi người chỉ nhìn thấy cái cổ gãy của Bùi Dương đầy máu, bộ dáng thập phần khủng bố, mà Quách Đôn đứng đó lại có cảm giác đằng đằng sát khí.
Trong nháy mắt, Bùi Huy tâm tưởng đều rạn nứt, trong lòng rung mạnh, hắn tê tâm liệt phế hô: "Quách Đôn! Ngươi dám giết huynh đệ ta!" Nói xong bỏ lại Quách Trừng hướng Quách Đôn vọt đến.
Quách Trừng cười lạnh một tiếng, cấp tốc giơ trường kiếm đuổi giết, hắn sớm hạ quyết tâm lúc này đây phải giết sạch người Bùi gia không chừa một mống, mà bên kia Quách Đạo cùng Bùi Hiến lại chậm chạp không hề động thủ, Bùi Hiến nhìn Quách Đạo nói: "Ngươi thực muốn giết ta sao?"
Ánh mắt Quách Đạo thập phần bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: "Thật xin lỗi sư huynh, trước đây ta chịu ân huệ của huynh, nhưng ta cũng trợ giúp huynh rất nhiều, coi như xóa bỏ, trận chiến hôm nay ta đã đợi lâu rồi, không là ta chết chính là huynh chết!"
Bùi Hiến cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cũng biết giết chúng ta, Quách gia ngươi sẽ có kết cục gì."
Quách Đạo nhẹ nhàng cười, trong tươi cười hình như có trào phúng, hắn hờ hững nói: "Cho tới bây giờ, sư huynh vẫn chưa rõ sao? Trước mắt bao người, hôm nay chúng ta là vì tru giết thích khách, lại bị Bùi gia ngăn trở, các ngươi rõ ràng cùng thích khách có cấu kết, đắc tội ám sát Đại Quân thảo nguyên? Bùi Gia các ngươi còn thu xếp được sao?"
Ánh mắt Bùi Hiến biến đổi, nháy mắt hiểu ra, không khỏi lớn tiếng quát: "Lí Vị Ương! Ngươi thật là tâm tư ngoan độc!" Người Bùi gia từng đã cùng Quách gia giao thủ mấy lần, nhưng người Quách gia đều dùng chiêu số quang minh chính đại, chưa từng có ai dùng qua biện pháp âm ngoan như vậy, nghĩ cũng biết người đứng sau kết quả là ai.
Mà giờ phút này, bên trong lều trại Quách gia cách đó không xa, gió lùa vào thổi trúng ánh nến bất định. Màn cửa treo một chuỗi chuông đồng, giờ phút này chuông đồng đinh đinh đang đang vang lên, phảng phất như có tiếng người nỉ non.
Lí Vị Ương tay phải lấy một quân cờ đặt trên bàn cờ. Nguyên Liệt lẳng lặng nhìn, khóe miệng tươi cười không dễ phát hiện nói: "Nàng xem, chiêu này thật sự là quá độc ác, ta đã nói nàng nhường ta ba phần, nàng một chút cũng không nhường, không phải đã chặn hết đường đi của ta sao?"
Lí Vị Ương mỉm cười: "Ván cờ này ta đã bày ra, có hóa giải được hay không phải xem chính chàng, ba quân ta đều nhường, chẳng lẽ còn muốn ta lại nhường chàng mười quân hay sao?"
Nguyên Liệt buồn rầu nhìn bàn cờ, thật lâu sau cũng không buông quân cờ trên tay, Lí Vị Ương nhìn ván cờ, lại nhìn nhìn gương mặt Nguyên Liệt, không khỏi hừ nhẹ một tiếng nói: "Bố cục này bất quá chính là đánh thắng nhờ chiêu bất ngờ, muốn đối phương không có phòng bị. Chàng vừa mới đi một bước rất hoảng loạn, cho nên ta mới lợi dụng thời cơ."
Nguyên Liệt nhìn mặt Lí Vị Ương, mỉm cười nói: "Không ai nghĩ đến nàng lại đi nước cờ này, ta vốn tưởng rằng nàng còn muốn nhẫn nại chờ một chút, dù sao đây là một hành động thập phần mạo hiểm."
Ánh mắt Lí Vị Ương thanh lãnh, cười như không cười mà nói: "Hắn muốn dẫn lửa thiêu thân, ta vì sao không thành toàn cho hắn, ta rất nhẫn nại, chẳng qua có đôi khi tâm tình không tốt, nhẫn nại cũng tiêu ma gần như không còn."
Nguyên Liệt nhàn nhạt cười: "Người trên thảo nguyên thập phần dã man, lúc này đây, Đại Quân bọn họ bị người ám sát, sự tình liên quan trọng đại, ngay cả Bùi gia có thiên đại bản sự chỉ sợ cũng khó tránh khỏi mối nguy diệt tộc."
Lí Vị Ương im lặng, thật lâu sau mới mỉm cười nói: "Tình thế này, chỉ sợ không lạc quan như vậy."
Nguyên Liệt nhìn nàng, không khỏi giương mày nói: " Ồ? Xin chỉ giáo?"
Lí Vị Ương không nói chuyện, trầm tư một lát rồi nhàn nhạt cười nói: "Ta bất quá là muốn giúp bọn họ một tay mà thôi, muốn đem bọn họ nhổ tận gốc thì phải là Bùi Hậu chết trước." Nói tới đây, nàng không nói gì khác, lại hạ một quân cờ. Nguyên Liệt lập tức hét lớn: "Bước này nàng không thể đi như vậy!"
Lí Vị Ương lại nở nụ cười, trong con ngươi lộ qua một tia chắc chắn nói: "Ta càng muốn đi như vậy, chàng làm khó dễ ta được sao?" Sau đó nàng thả lỏng thân hình, dựa vào ghế tựa ở bên cạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đối diện kia. Dưới ánh nến, Nguyên Liệt tuy rằng trên mặt mang ý cười, nhưng trong mắt vẫn có căm giận, trong rạng rỡ lại lộ ra vài phần ủy khuất. Lí Vị Ương cảm thấy trong lòng ấm áp. Trong khoảng thời gian ngắn bốn phía yên tĩnh, vừa nghe tiếng chuông đinh đinh đang đang giòn vang truyền đến.
Nguyên Liệt đứng lên, mắt sáng như đuốc: "Canh giờ không sai biệt lắm, ta cũng nên ra ngoài."
Mà lúc này, Quách Đạo đã cùng Bùi Hiến khởi động, kiếm Quách Đạo thế như cuồng phong châu vũ, điện quang hỏa thạch đánh xuống người Bùi Hiến, 'Keng' một tiếng, Bùi Hiến kịp thời dùng trường kiếm ngăn trở, tia lửa bắn tung tóe, hai người lập tức tách ra, qua lại hơn mười chiêu. Quách Đạo hét lớn một tiếng, trường kiếm nhấp nhoáng hàn quang, nhằm phía đối phương xông đến. Bùi Hiến dù sao cũng là sư huynh, võ công cao hơn một chút, thủ đoạn trầm xuống, vừa lật trường kiếm vừa đánh về phía trước, định tước trường kiếm của Quách Đạo, nhưng vừa thấy Quách Đạo đến trước mặt, hắn lại hoa mắt không thấy bóng dáng Quách Đạo đâu, hắn thật không ngờ, Quách Đạo trong tích tắc đã ra phía sau hắn, hướng về phía lưng hắn! Bùi Hiến đột nhiên cả kinh, cơ hồ cho rằng bản thân sắp chết, nhưng lúc xúc cảm lạnh lẽo đau xót, lại phát hiện bản thân còn sống, hắn mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy Quách Đạo dĩ nhiên là sử dụng lưng kiếm đối với hắn, đao phong kia không hướng về phía hắn. Hắn không khỏi nhíu mày nhìn lại đối phương, lãnh đạm nói: "Xem ra, ngươi vẫn còn nhớ tình xưa."
Quách Đạo thần sắc bất động nói: "Huynh dù sao cũng là sư huynh của ta, ta vĩnh viễn không thể quên việc huynh trợ giúp ta."
Nhưng lúc này, hắn nói còn chưa nói xong, liền thấy Bùi Hiến cấp tốc chém về phía hắn, đâm hắn một kiếm. Quách Đạo bất quá hơi hơi nghiêng người, kiếm kia liền chặn ngang trên vai trái của hắn, lập tức máu tuôn xối xả. Quách Đạo khí huyết bốc lên, ngã xuống. Bùi Hiến không lưu tình chút nào, lập tức đâm kiếm xuống ngực Quách Đạo, chợt nghe thấy bên trong lều trại bên cạnh truyền đến một tiếng hét thảm, hắn lập tức ý thức được có gì không ổn, không giết Quách Đạo nữa mà lập tức thu hồi kiếm, hướng lều trại chạy đi, khó trách hắn khẩn trương như vậy, bởi vì lều trại kia là chỗ ở của Bùi Bảo Nhi.
Lúc thức dậy thấy bên ngoài náo loạn, Bùi Bảo Nhi nhấc mành trướng lên, nhìn thấy bên ngoài đuốc sáng cuồn cuộn, đao kiếm tứ tung, còn có tiếng người kêu rên, thập phần đáng sợ, đúng là một hồi chém giết thảm thiết dị thường, Bùi Bảo Nhi nhìn thấy thân thể ca ca nàng là Bùi Dương bị người ta chém đứt đầu. Nàng rốt cuộc chịu không nổi kêu lên, chính tiếng hét thảm thiết này khiến hộ vệ Quách gia chú ý tới nàng, giơ kiếm đi về hướng nàng, Bùi Bảo Nhi không khỏi kêu khóc toáng lên. Nhưng vào lúc này, trường kiếm Bùi Huy một phen đâm tới, bỗng chốc từ sau lưng hộ vệ đang bổ nhào về phía Bùi Bảo Nhi, một nhát xuyên tim!
Mặt khác ở một bên, Quách Trừng đã dùng trường kiếm tước đứt vài sợi tóc Bùi Huy, trường kiếm của hắn giống như phong tiếu, cấp tốc chém qua, Bùi Huy dù sao cũng là người võ công cao nhất Bùi gia, hắn kịp thời tránh qua, lập tức liền cho Quách Đôn một kiếm. Bùi Huy ánh mắt thũng đầy huyết quang, lạnh lùng nói: "Quách Đôn, ta tuyệt không tha cho ngươi!"
Bọn họ ba người chiến đấu một chỗ, võ công đều là cực cao, nhưng Bùi Huy lúc này đã tranh đấu đỏ cả mắt, vẻ mặt càng dữ tợn, liều lĩnh hướng Quách Đôn bổ tới. Bùi Huy đã lâm vào thế điên cuồng, khí lực mạnh mẽ, khiến Quách Đôn cũng phải rút lui ba bước, ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, trường kiếm Bùi Huy bị Quách Trừng ngăn trở, tiếng động đao kiếm ma sát trong đêm thập phần chói tai, Quách Trừng cắn răng một cái, đem hết toàn lực hợp lại, lực đạo vừa chuyển, dọc theo lưỡi dao sắc bén phiên thiết đi lên, Bùi Huy không kịp xoay người, uốn éo thắt lưng định đảo ngược lại, mang theo phát chuyển thắt lưng kình hoành hướng Quách Trừng bổ đi qua. Quách Trừng trốn tránh không kịp, bên hông bị đâm một kiếm, máu chảy đầm đìa ra ngoài, nhưng hắn cũng không để ý, lại súc lực phách thượng, trừng mắt trong đêm đen bình tĩnh vận sức chờ phát công.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận một trận tiếng động ồn ào, là đại đội kỵ binh đuổi tới, vô số đuốc sáng đập vào trong mắt, người tới đều mặc khôi giáp binh lính. Khôi giáp uy phong lẫm lẫm này Quách Trừng còn nhớ, là cấm quân của Hoàng đế, hắn nhớ lại khi Lí Vị Ương phân phó, nếu thấy quân đội Hoàng đế thì lập tức dừng tay. Hắn lạnh lùng cười, hung hăng cho Bùi Huy một kiếm, lập tức cấp tốc thối lui, đồng thời còn không quên lôi kéo Quách Đôn chạy nhanh về phía cấm quân: "Bùi gia chứa chấp thích khách, ý đồ tác loạn!"
Hắn vừa nói xong câu đó, Bùi Huy ở hắn phía sau lạnh lùng nói: "Nói năng bậy bạ, rõ ràng là ngươi mang theo người tới giết huynh đệ ta, Quách Trừng! Ta cùng với ngươi thế bất lưỡng lập (cũng giống như "bất cộng đái thiên", ý nói không thể cùng tồn tại, phải một mất một còn, không đội trời chung)!"
Kỵ binh phi nhanh tới nơi, vó ngựa nện trên nền đất vang rền màng nhĩ. Người ngồi trên lưng ngựa đúng là Hoàng đế Việt Tây, bên người là chư vị thân vương, Thái tử thấy tình cảnh như vậy, quá sợ hãi nói: "Tất cả dừng tay!"
Bên kia, có hai hộ vệ không kịp dừng tay, vẫn chém giết lẫn nhau. Thái tử tức giận, trường kiếm trong tay dùng sức chém xuống, một trong hai tên hộ vệ căn bản không kịp chống đỡ, bỗng chốc rớt đầu, thân mình nghiêng lệch đổ xuống, bên cạnh có người lớn tiếng hô quát: "Điên hết rồi sao? Tất cả dừng tay, bệ hạ đến rồi!" Cứ như vậy, tất cả mọi người dừng tay, nhưng hộ vệ Quách gia cùng Bùi gia đều đã chết thảm. Thái tử khó có thể tin tình cảnh trước mắt, tức giận nói: "Các ngươi rốt cuộc là đang làm gì?"
Quách Trừng lau máu tươi trên mặt, ánh mắt lạnh như băng nói: "Theo khẩu dụ bệ hạ, chúng thần đến đây điều tra thích khách, các thế gia khác đều cho chúng thần vào điều tra, chỉ có Bùi công tử không đồng tình, thẹn quá thành giận cự tuyệt, Bùi Dương còn xông lên muốn cùng thần đồng quy vu tận (cùng nhau đi vào chỗ chết), bất đắc dĩ thần mới hạ lệnh nhóm hộ vệ phản kháng."
Ánh mắt hoàng đế lạnh như băng dừng trên mặt Bùi Huy, nhàn nhạt nói: "Ồ, Thật vậy sao?"
Bùi Huy lớn tiếng nói: "Hắn đầy miệng đều là hồ ngôn loạn ngữ (lời nói bậy bạ), vốn là người Quách gia đột nhiên vọt tới doanh địa của chúng thần, luôn miệng nói thích khách ở trong này, muốn điều tra, chúng thần không rõ ý gì, đương nhiên muốn ngăn cản hắn, hắn còn giết huynh đệ của thần!" Nói xong ngón tay hắn chỉ về phía cái đầu Bùi Dương bị vứt trên mặt đất, người huynh đệ trẻ tuổi kiêu ngạo của hắn chiến đấu với Quách Đôn bị chém rớt đầu ngay tại đây, đầu mình đôi nơi kiểu này, với quận chúa giống nhau như đúc, quả thực như mang theo dự triệu gì đó.
Hoàng đế Việt Tây sắc mặt không chút biến động, mà biểu cảm trên mặt Thái tử càng thêm khó coi, hắn tức giận nói: "Quách Trừng, ngươi giải thích sao đây?"
Quách Trừng cũng không để ý Thái tử, nhàn nhạt nói: "Bệ hạ, muốn xác minh lời nói Bùi công tử, chỉ cần hạ lệnh điều tra lều trại Bùi gia một chút, liền có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Bùi Hiến chạy nhanh lên, con ngươi lạnh như băng, trong mắt mang theo hàn ý khiếp người, hắn lớn tiếng nói: "Trước tiên đền lại tính mạnh đệ đệ ta đã!"
Quách Đạo tiến lên một bước, trong ánh mắt mang theo lãnh trào nói: "Bùi Hiến, ngươi nói Quách gia ta khi dễ ngươi, ngươi xem ba huynh đệ chúng ta trên người đều bị thương, có thể thấy được người Bùi gia ngươi cũng không chút nể tình, nói đến cùng cũng vậy mà thôi, nếu ngươi thật sự vô tội, vì sao không đế chúng ta điều tra doanh trướng? Hơn nữa chúng ta là phụng chỉ điều tra, các ngươi lại làm trái trước mặt mọi người, phải muốn đến ngươi chết ta sống, không phải trong lòng có quỷ thì là gì!"
Hoàng đế nhất thời nheo mắt, hờ hững nhìn bọn họ.
Đúng lúc này, một con khoái mã đột nhiên phi tới, nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng như tuyết, đại mao màu đen trên người đón gió bay bay, tóc đen cài ngọc quan xanh biếc, tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt cao ngạo, cả người giống hoa quỳnh phù động trong đêm khuya, làm lòng người say đắm. Lúc này, đuôi mắt hắn cao cao gầy khởi, khuôn mặt cười mà như không cười, lơ đãng liền chiếm được nhân tâm: "Bùi công tử, nếu không thẹn với lương tâm, ngại gì tra xét một lần?"
Mọi người lập tức nhận ra, phong tư tuyệt thế bậc này, duy chỉ có Húc Vương mà thôi. Tĩnh Vương lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt lướt qua một tia hàn ý không dễ dàng phát hiện.
Hoàng đế nhìn hắn một cái, rốt cục hạ quyết tâm, than nhẹ một tiếng: "Được, điều tra lều trại Bùi gia, nếu có người, ta sẽ định tội Bùi gia, còn nếu không có..."
Quách Trừng lớn tiếng nói: "Nếu không có, Quách gia tình nguyện gánh vác tội danh giết người vô tội."
Bùi Huy sắc mặt trắng bệch, hắn đột nhiên nhớ tới lời nói Quách Đạo, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không đúng. Nhưng hắn ngăn cản đã là quá chậm, Hoàng đế ra lệnh một tiếng, cấm quân vọt vào lều trại Bùi gia, ánh đuốc chiếu sáng hết thảy, Nguyên Liệt xa xa nhìn, khóe miệng đã có một tia cười lạnh như băng.
Bùi Huy lạnh giọng nói: "Quách Trừng, ngươi tin tưởng người đó ở trong lều trại của ta đến vậy sao?"
Quách Trừng nở nụ cười, tươi cười dẫn theo vô số trào phúng. Bùi Huy tràn ngập hận ý nhìn hắn, nhưng vào lúc này, một gã cấm quân đã từ bên trong lều trại áp giải ra một hắc y nhân, cùng một cây chủy cắm trên ngực, không còn hơi thở. Quách Trừng cười lạnh một tiếng, nhìn Bùi Huy nói: "Đại gia nhìn thấy chưa? Bùi công tử đây nói bọn họ không chứa chấp thích khách." Hắn vừa nói vừa dùng kiếm chỉ vào cổ Bùi Huy, "Ngươi còn lời nào để nói?"
Bùi Huy khó tin nhìn thi thể hắc y nhân kia, cơ hồ một chữ cũng nói không nên lời, hắn đột nhiên ý thức được bố cục toàn bộ chuyện hôm nay, vừa rồi hắn sớm đã biết điểm này, từ lúc Quách Trừng bắt đầu dám xông vào doanh địa Bùi gia, đối phương nhất định sẽ chuẩn bị tâm lý, bằng không Quách Trừng làm sao có thể lớn mật như vậy, dám động sát tâm với người Bùi gia. Hắn tiến lên một bước, muốn nhìn rõ mặt ắc y thích khách, chỉ nghe thấy Bùi Hiến lớn tiếng nói: "Cứ cho là thích khách ở trong lều trại chúng ta, cũng không thể chứng minh là chúng ta phái hắn đi."
Quách Trừng cười lạnh một tiếng nói: "Nhiều lều trại như vậy, lại cố tình chạy đến Bùi gia các ngươi, nếu vừa rồi ngươi không ngăn trở, cho ta đi vào điều tra ta sẽ không hoài nghi, mà các ngươi tình nguyện hy sinh cả huynh đệ cũng không đồng ý cho chúng ta vào điều tra, không phải là rất kỳ quái sao?"
Bùi Huy nổi giận nói: "Các ngươi mặt mũi bình thường ngôn từ xảo quyệt, rõ ràng là các ngươi tính kế vu hãm Bùi gia ta." Hắn lời nói còn chưa nói xong, trong ánh lửa thấy ánh mắt Quách Trừng phảng phất cười mà như không cười. Bùi Huy nhắm mắt lại, hắn biết đối phương động thủ thế nào – chắc chắn là trong lúc hai bên kịch chiến, chỉ có khi đó phòng ngự Bùi gia là yếu nhất! Nếu là người sống, bọn họ còn có biện pháp khiến hắc y nhân mở miệng, và lại cố tình chỉ là thi thể... Hắn thở dài một tiếng, thua một nước cờ mà thôi, ai cũng không thể tưởng được, Lí Vị Ương nhanh như vậy đã động thủ, thủ đoạn thật tàn nhẫn!
Nhưng vào lúc này, mọi người nghe thấy Bùi Hiến đột nhiên lớn tiếng nói: "Là một mình ta làm."
Mọi người vừa nghe, đều há miệng kinh ngạc nhìn hắn, Bùi Huy lớn tiếng quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Bùi Hiến cười lạnh, đôi con ngươi mang theo bạch ế dưới ánh trăng thoạt nhìn có vài phần u lãnh, lại thập phần quyết tuyệt: "Đại Quân giết đệ đệ ta, ta phái người giết hắn có gì không đúng? Việc này bất quá là báo thù riêng, tuyệt đối không liên lụy đến người khác, nhị ca cùng những người khác Bùi gia đều không biết chuyện, hết thảy đều là một mình ta gây nên, là một mình ta phái thích khách đi, cũng là ta che dấu hắn, nhị ca bất quá là vì bảo hộ ta mới cùng Quách gia tranh chấp." Hắn vừa nói vừa giơ kiếm hướng vào ngực mình, nhưng lúc này, một thanh trường kiếm đột nhiên chặn kiếm của hắn, Bùi Hiến tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Chính là Quách Đạo, Quách Đạo nhìn hắn lạnh lùng cười nói: "Ngươi đã gánh vác chịu tội, thì phải nhận trừng phạt tương ứng, không phải sao?" Ngữ khí hắn thập phần lạnh băng, hiển nhiên vào thời điểm Bùi Hiến giơ đao đâm xuống người hắn, tình nghĩa bọn họ cũng đã tan thành mây khói.
Bùi Hiến sắc mặt thập phần suy sụp, trước cục diện như vậy, hắn không thể không đứng ra thừa nhận bản thân phạm tội, bởi vì thích khách kia phát hiện trong lều trại Bùi gia, hơn nữa hắn đã nhận ra, chủy thủ trên người thích khách có khắc tộc huy Bùi gia, nếu hắn nói là người Bùi gia giết thích khách, người khác nhất định sẽ hoài nghi bọn họ vì sao không đem thích khách giao ra, chỉ có một khả năng, là bọn họ giết người diệt khẩu, vừa rồi hành động ngăn cản Quách Trừng vào xét lều trại càng thêm chứng thực Bùi gia có tội, nếu hắn không đứng ra nhận tội, toàn bộ gia tộc Bùi thị đều phải chịu tai ương. Đối phương đã làm được đến bước này, phía dưới nhất định còn có vô số cạm bẫy chờ đợi, không thể không đem tội danh ám sát này đổ trên người bọn họ! Cho nên tráng sĩ đoạn oản (nghĩa là tráng sĩ tự chặt cổ tay, các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự), hắn chủ động thừa nhận sai lầm, vốn định một đao kết liễu bản thân, như vậy đoạn tuyệt tâm ý Quách gia, lại không nghĩ Quách Đạo nhanh tay ngăn trở hắn.
Hắn nắm chặt chủy thủ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cút ngay cho ta."
Quách Đạo đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt mang chút lãnh trào. Thái tử nhìn đến đây, ánh mắt toát ra một tia ảo não, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ phải vung tay lên nói: "Bắt hắn trói lại, giao cho Đại Quân xử trí." Lúc này, mọi người Bùi gia sắc mặt đều thay đổi. Nhất là Bùi Huy, hắn không nghĩ tới sự tình phát triển đến nước này, hắn tức giận nhìn Quách Trừng, hận không thể xông lên đem hắn chém thành tám, mười đoạn. Nhưng Bùi Huy cũng thay đổi ngay, giờ phút này nếu liều chết không tuân, một khi nhận lệnh, mọi người đều sẽ hoài nghi Bùi gia! Đệ đệ ngốc, cho rằng làm như vậy có thể giúp cả nhà bình an sao?!
Mà Quách Trừng đứng đó, ánh mắt mang theo ý cười, nhiều năm qua, Quách gia luôn thật phần ẩn nhẫn với Bùi thị, bọn họ tuân thủ phân phó của phụ thân, cho tới bây giờ không động thủ trước, nhưng cứ thế đối phương lại càng ngày càng quá đáng, một khi đã như vậy, chặt đứt vọng niệm của bọn họ có gì không đúng? Hiện tại hắn mới tin tưởng Lí Vị Ương nói không sai, trên đời này có một số người, ngươi nếu không bắt hắn nợ máu trả bằng máu, trong lòng hắn lại không thấy thoải mái.
Bùi Hiến rất nhanh liền bị áp giải xuống, Hoàng đế nói: "Hết thảy giao cho Đại Quân xử trí, mọi người cũng về nghỉ đi." Nói xong hắn giục ngựa rời đi, bộ dáng thản nhiên, không nhắc gì đến quyết định xử trí Quách gia, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Thái tử nhìn theo bóng lứng hắn, ánh mắt trở nên vô cùng âm hàn.
Quách Trừng cười lạnh một tiếng, chuyện này rõ ràng là không truy cứu trách nhiệm Quách gia. Hắn quay đầu nhìn hai huynh đệ Quách gia: "Được rồi, chúng ta hồi phủ đi." Nói xong bọn họ hướng Tĩnh Vương cùng Nguyên Liệt gật đầu một cái, bước nhanh rời đi. Nguyên Liệt mỉm cười, đồng thời thúc ngựa rời đi.
Tĩnh Vương ánh mắt bình tĩnh, mơ hồ còn cất giấu một tia cô đơn. Chuyện này Nguyên Liệt biết, sao bản thân lại không biết, có ý nghĩa gì đây? Hắn đứng tại chỗ một lát, rồi quay đầu ngựa lại rời đi.
Trên bãi đất trống, ngoại trừ thi thể, chỉ còn lại Bùi Huy cùng Bùi Bảo Nhi đang run run, Bùi Bảo Nhi khóc lớn một tiếng, gục trong lòng Bùi Huy, nàng hoảng sợ cả người đều đang run rẩy, "Nhị ca, chúng ta trở về đi, nơi này thật đáng sợ, nơi này thật đáng sợ!"
Bùi Huy đẩy nàng ra, mặt không biểu cảm nói: "Phế vật vô dụng!" Hắn vừa nói, ánh mắt căn bản cũng không dừng trên người Bùi Bảo Nhi.
Thái tử giục ngựa đi về phía hắn, Bùi Huy đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thái tử, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đã quá coi thường Lí Vị Ương này, nàng thật sự là ngoan độc." Kế sách như vậy, chỉ một điểm không tốt sẽ khiến toàn bộ Quách gia bị giết, nàng lại dám thực thi, thật sự là đồ điên!
Thái tử nhìn hắn một cái, ánh mắt dẫn theo một tia tiếc hận, nói: "Bùi gia trả giá thật sự là rất thảm thiết."
Hai người trong khoảng thời gian ngắn đều không nói chuyện, một trận gió lạnh thổi tới, bọn họ đồng thời cảm giác được một trận âm lãnh khó hình dung đánh úp về hướng bọn họ. Bùi Bảo Nhi giật mình quay đầu, sau lưng trống rỗng, nhưng nàng lại cảm thấy phảng phất trong bóng tối, có một ánh mắt cổ tỉnh trào phúng đang nhìn bọn họ.
—— lời tác giả ——
Biên tập: ta cảm thấy, chờ lúc trở lại Đại Đô thì nhóm soái nồi Bùi gia một cọng lông cũng không còn.
Tiểu tần: (⊙o⊙). . . Ta đây sẽ chừa cho bọn hắn một cọng lông, xem xong chương này có thể sấp nhỏ lại kêu gào vì sao muốn mạo hiểm làm vậy, ngày mai các ngươi sẽ biết ...