Hoàng đế là một người cực kỳ đa nghi, bình thường nếu không có chứng cớ gì ông ta cũng tin đến ba phần, huống chi bây giờ lại có một màn này phát sinh trước mặt hắn? Vừa nãy Thác Bạt Chân còn tự mình kêu oan là bản thân thực sự đã đối tốt với Thái tử, nhưng bây giờ lại bị vạch trần rằng hắn đã chà đạp lên Thái tử như thế nào? khiến ặt nạ tốt đẹp của hắn đều bị xé rách! Thác Bạt Chân luôn cho rằng người Lí Vị Ương muốn đối phó là Hoàng hậu cùng Thái tử, nhưng không ngờ rằng mục tiêu chân chính của nàng lại là nhằm vào chính mình.
Đáy mắt Lí Vị Ương sáng ngời như có ánh lửa lưu động trong đó, ngữ khí rất chậm, nói: " Thái tử bị giam cầm, bên trong còn có người canh giữ vậy như thế nào có được độc dược đây?"
Trương Đức Nhi do dự một lát, xem sắc mặt Hoàng đế, nói: "Cái này... Nô tài không dám nói".
Hoàng đế lúc này đã giận đến mức huyết mạch sôi trào: "Nói!"
Trương Đức Nhi nơm nớp lo sợ nói: "Là... Là lúc trước Tam hoàng tử đưa cho Thái tử một bình rượu làm bằng thanh ngọc, có thể xoay chuyển nắp bình rượu, bởi vì vòi bình rượu chia làm hai, một bên là rót ra rượu thường, nhưng chỉ cần xoay chuyển một chút nắp bình thì lập tức rót ra rượu độc nên mới có tên gọi Uyên Ương Hồ. Hồi trước Tam hoàng tử đưa tới cho Thái tử bình rượu này để xem thử, thứ này —— là cấm phẩm của tiền triều khó có được. Ban đầu Thái tử thật thích, thường xuyên lấy ra ngắm nhưng sau khi bị nhốt thì bình rượu liền bị vứt vào góc phòng. Mới đầu Thái tử nghe nói Tam hoàng tử không quan tâm hắn thì không tin, nhưng dần dà không thấy Tam hoàng tử đến thăm, hắn càng nghĩ càng tức giận nên dần trở nên hồ đồ, có đôi khi quên cả ăn cơm, sau đó không biết tại sao lại lôi ra bình rượu này ——tưởng rượu thường nên mới đặt lên miệng mà uống... ô ô..."
Thực tế thì bình rượu này là Trương Đức Nhi tự mình lấy ra rồi đặt ở trước mặt Thái tử. Hắn đã nhận trăm lượng vàng của một người thần bí, chỉ cần diễn vai thái giám trung thành của Thái tử trước mặt Hoàng đế xong thì có thể có được tự do, không có lý do gì để hắn cự tuyệt cả?
Đương nhiên, hắn biết Tam hoàng tử sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy, nhưng chỉ cần đối phương hành động thiếu suy nghĩ thì khắp thiên hạ đều sẽ biết Thác Bạt Chân là loại người nào, càng làm cho người ta nói cái chết của Thái tử có liên quan đến Thác Bạt Chân, hắn sẽ không làm ra loại sự tình ngu xuẩn như vậy?
Lí Vị Ương nhìn An Quốc công chúa rồi khẽ mỉm cười, tươi cười này lại giống như hồ nước đóng băng vạn năm, trong mắt lưu động một loại hàn khí đáng sợ như có thể chiếu lên người đối phương rồi bóp chặt tim hắn khiến cho hắn bị khí tức lạnh lẽo bao trùm đến ngừng thở mà tử vong.
An Quốc công chúa trợn mắt nhìn Lí Vị Ương, chỉ cảm thấy sự bình tĩnh tươi mát trên mặt nàng thập phần đáng sợ, bất thình lình rùng mình một cái như có gió lạnh thổi vào từng chân tơ kẽ tóc của nàng. Nàng bây giờ đã hiểu, hiểu triệt để...đây chính là cạm bẫy mà nữ tử trước mặt thiết kế dụ mình nhảy xuống rồi từ mình mà dần dần động đến đến trên người Thác Bạt Chân, kéo hắn xuống cùng! Hận ngập trời, hận thấu xương ...nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng từng bước hãm hại mình!
Lí Vị Ương thấy vẻ mặt An Quốc khác thường, lộ vẻ quan tâm: "Công chúa, ngươi làm sao vậy?"
An Quốc công chúa lui về phía sau một bước lại phát hiện sau lưng là vách tường, trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời.
Trong mắt Thác Bạt Chân chợt lóe lên tia tức giận, máu muốn trào ra đến nơi nhưng lại cố kiềm chế ở yết hầu, giọng khàn khàn: "Phụ hoàng, tuy rằng nhi thần không có hãm hại Thái tử nhưng lại không quản được hạ nhân trong phủ, khiến cho bọn họ đối xử với Thái tử như vậy, thỉnh phụ hoàng trách phạt."
Lí Vị Ương cười lạnh, Thác Bạt Chân không chịu thừa nhận tội của chính hắn. Nhưng cũng không sao, hắn thừa nhận hay không đều không quan trọng, quan trọng là Hoàng đế không còn tin tưởng hắn nữa, thế là đủ rồi....nàng thắng.
Trong mắt Hoàng đế có dao động lại có sự tàn nhẫn, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của ông ta dừng ở trên người Thác Bạt Chân, thậm chí còn có một tia cảnh giác cùng chán ghét. Lúc này hộ vệ bên ngoài đột nhiên bẩm báo: "Bệ hạ, phế Thái tử đã không còn thở."
Cả người Thác Bạt Chân cứng đờ lạnh lẽo, trái tim của hắn vang lên những hồi chuông báo động mãnh liệt.
Trong nháy mắt, thần sắc Hoàng đế đã trở nên cực kì đáng sợ: cắn chặt môi, chân mày nhíu lại thành một đường, hô hấp phập phồng, phảng phất như muốn nổ tung cả đại điện. Thời khắc mấu chốt, Nhu phi ôn hòa nói: "Bệ hạ, cẩn thận thân thể."
Hoàng đế ngẩn ra rồi liếc mắt nhìn Nhu phi một cái, vẻ mặt Nhu phi thập phần ôn nhu, hiển nhiên là quan tâm hắn thật lòng. Ngực hắn kịch liệt phập phồng nhưng trong đôi mắt hắn lại vạn phần âm u, lặng người sau một lúc lâu mới có thể buông lỏng, miễn cưỡng nói: "Trẫm mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi. Phế thái tử —— hãy làm lễ tang cho hắn theo thân phận của Thái tử đi."
Lấy bối phận Thái tử làm tang lễ —— những lời này hàm nghĩa rất sâu, chứng minh được ít nhất một điều là Hoàng đế tin tưởng Thái tử bị người ta hãm hại. Nói xong câu đó thì Hoàng đế vội bước đi, cũng không thèm nhìn Thác Bạt Chân thêm một lần nào nữa.
Thác Bạt Chân biết một khi Hoàng đế bước ra khỏi cửa đại điện thì những công sức bao năm qua hắn xây dựng nên đều đổ vỡ tan tành không còn một mảnh, hắn vội vàng nhào đến quỳ hai gối bắt lấy vạt áo của Hoàng đế, vẻ mặt thê lương: "Phụ hoàng, nhi thần —— "
Hoàng đế mạnh mẽ quay đầu, trên mặt hiện lên sự tàn nhẫn dữ tợn, hung hăng đá Thác Bạt Chân một cước: "Cút!". Sau đó hắn quay đầu rời khỏi chính điện. Nhu phi mỉm cười, lôi kéo Cửu công chúa vẫn đang trợn mắt há hốc mồm rời đi.
Thác Bạt Chân không nghĩ tới Hoàng đế sẽ đá hắn mạnh như vậy, chưa kịp định thần hắn đã bị đá văng ra góc tường, ngã xuống ói ra một ngụm máu tươi. An Quốc công chúa vội vàng bổ nhào qua, ôm lấy hắn nói: "Chàng không sao chứ?". Nhưng mà Thác Bạt Chân dồn hết khí lực đẩy mạnh nàng: "Đừng chạm vào ta!". Sắc mặt An Quốc công chúa cực kì bối rối, bí mật của nàng đã bị hắn biết! Nàng cố nén nhục nhã, vành mắt đỏ lên nói: "Chàng lúc nào cũng chỉ biết trách ta, chuyện này liên quan tới ta sao?".
Thác Bạt Chân hoàn toàn không để ý tới nàng mà đứng lên đuổi theo thân ảnh Hoàng đế, lại bị hộ vệ ngoài cửa chặn lại: "Tam điện hạ, chúng ta làm theo mệnh lệnh bệ hạ, sau tang lễ của Hoàng hậu mời ngài cùng Tam hoàng tử phi lập tức hồi phủ Tam hoàng tử, nếu không có Thánh chỉ thì không được rời phủ nửa bước!"
"Đây là ... giam cầm sao? !" An Quốc công chúa lắp bắp kinh hãi.
Hộ vệ cúi đầu như không nghe thấy lời nói của nàng. An Quốc công chúa quả thực nổi giận: "Các ngươi không thể làm như vậy, ta là công chúa Việt Tây!"
Lập tức một tiếng cười khẽ từ sau lưng truyền đến, An Quốc công chúa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Lí Vị Ương, nàng tức giận nói: "Lí Vị Ương, ngươi vừa lòng rồi chứ? Hết thảy những chuyện này đều do ngươi thiết kế, đồ tiện nhân"
Trong con ngươi của Lí Vị Ương bắn ra lãnh ý như sương đêm lượn lờ trùng trùng điệp điệp, cuối cùng nhàn nhạt trào phúng: "Công chúa, ngươi hiểu nhầm rồi. Ta không biết ngươi là thạch nữ, sao có thể hãm hại ngươi nha?"
Bị Lí Vị Ương nói trúng chỗ đau, An Quốc công chúa quả thực là tức giận đến tột đỉnh: "Ngươi câm miệng!"
Khuôn mặt kiều mị của nàng giờ phút này trở nên vô cùng dữ tợn, Lí Vị Ương lại nhẹ nhàng cười rộ lên: "Ai nha, như vậy liền tức giận rồi sao? Ta thật sự rất là sợ hãi nha, nếu một người biết bí mật của công chúa thì người đó liền gặp nguy hiểm, rất có khả năng tin tức này lập tức sẽ truyền khắp Đại Lịch, đến lúc đó, công chúa sẽ vô cùng nổi tiếng, mọi người đều sẽ nói An Quốc công chúa dùng thủ đoạn lừa gạt gả cho Tam hoàng tử, lại không cho Tam hoàng tử nạp thiếp, thật sự là người điên —— không những thế, nàng sinh ra đã là thạch nữ, hơn nữa còn muốn thông dâm cùng hộ vệ trong cung, đây là loại chuyện vô cùng mới mẻ nha, quỷ dị mà hương diễm phong lưu thực kích tình...."
Thanh âm của Lí Vị Ương thập phần ôn nhu, nghe qua giống như gió ấm thổi bên tai nhưng mà lại vô cùng ác độc, giống như một con dao nhỏ bén nhọn cứa vào cổ An Quốc lóc lấy từng miếng thịt. Dày vò như vậy, thống khổ hơn vạn lần so với cái chết! Kỳ thực An Quốc công chúa có phải thạch nữ hay không cũng không liên quan gì đến Lí Vị Ương cả, chẳng qua An Quốc vạn lần không nên tàn nhẫn sát hại Tôn Duyên Quân như vậy! Lí Vị Ương mất đi bằng hữu tốt nhất, đương nhiên cũng muốn khiến An Quốc công chúa nhấm nháp tư vị bị ngàn người chỉ trích một chút! Muốn giết một người thật sự là rất dễ dàng nhưng Vị Ương không thích, nàng muốn An Quốc còn sống lại bị người người chà đạp danh dự, nhận ngàn vạn thống khổ thê lương mới thú vị! Thân bại danh liệt thì tính cái gì, một ngày nào đó nàng ta sẽ biết chuyện này cùng lắm chỉ là màn dạo đầu vui chơi mà thôi. (ta bị sợ tỷ í r... cơ maz sợ thì sợ vẫn cứ thích ^0^... hí hí)
An Quốc công chúa âm lãnh nhìn chằm chằm Lí Vị Ương: "Ngươi sẽ phải hối hận!".
Lí Vị Ương thở dài: "Lời này là lời ta nên nói với công chúa mới phải, hi vọng ngươi hãy trân trọng cuộc sống từ giờ đến phút cuối cùng". Nói xong thì nàng cũng nhẹ nhàng ly khai nơi này, đúng ra mà nói thì Lí Vị Ương không cần đến đây vì có thể tạo ra một số hiềm nghi không đáng có nhưng —— nàng muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Thác Bạt Chân cùng An Quốc công chúa thống khổ không chịu nổi. Bọn họ càng phẫn nộ thì nàng càng vui vẻ, có thể Tôn Duyên Quân cũng sẽ thập phần vui vẻ đi.
Thác Bạt Chân đuổi tới cửa, tuy rằng bị hộ vệ ngăn đón nhưng hắn vẫn lạnh lùng quát: "Ngươi đứng lại cho ta!"
Lí Vị Ương quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Tam điện hạ còn có gì muốn nói sao? "
Nhìn gương mặt của nàng đang cười khanh khách như tinh linh, Thác Bạt Chân chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau đớn, kèm theo choáng váng mặt mày, ức chế trong mắt hắn chợt lóe ra hận ý: "Lí Vị Ương, ta sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy."
Lí Vị Ương nhướng chân mày, bóng nắng hoàng hôn dần xuống chiếu vào người, phác họa thân ảnh nàng như tranh vẽ cẩn thận lại tỉ mỉ . Nàng lạnh nhạt nói: "Ồ? Có liên quan tới ta sao?" Nói xong nàng mỉm cười, nhất thời cười rộ lên giống như không để ý chút nào.
Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt hắn khi thì âm u như lửa địa ngục khi thì điên cuồng như nham thạch phun trào: "Cho nên, ngươi nhất định phải chờ". Xem ta rút xương, cắt gân, ăn thịt uống máu ngươi như thế nào! Thác Bạt Chân tự nhủ.
Lí Vị Ương quay đầu lại nhưng không nhìn hắn: "Tốt, ta chờ xem bản lĩnh của ngươi." Rồi nàng xoay người rời đi, không hề quay đầu lại nữa.
Mọi người đi rồi, chỉ để lại Thác Bạt Chân cùng An Quốc công chúa. Ánh mắt An Quốc đẫm lệ mông lung nói: "Thác Bạt Chân... Ta... Ta không phải cố ý gạt chàng... Ta thực sự sợ chàng không thể chấp nhận chuyện đó!"
Thác Bạt Chân chỉ cảm thấy đáy lòng tràn đầy hận ý thiêu đốt cả người hắn, thầm nghĩ bóp chết người đàn bà đứng trước mặt hắn! Tiện nhân ngu xuẩn, bao năm hắn khổ tâm xây dựng mọi thứ đều bị nàng phá hỏng!
An Quốc lại không biết điều mà xông lên ôm hắn, rốt cuộc hắn nhịn không được nữa liền hung hăng cho nàng một cái bạt tai, đánh lệch luôn nửa gương mặt của nàng. Một sợi tơ máu theo khoé môi An quốc chảy ra, nàng che miệng mình, lại thấy một cái răng rớt xuống, thế mới biết cái tát này có bao nhiêu độc ác, âm ngoan cùng hận ý: "Chàng... Chàng..." Nàng không nói nên lời, lui xuống khóc nấc lên vô cùng bi thương cùng thê thảm.
Thác Bạt Chân không thèm liếc nhìn nàng cái nào, bắt đầu đập phá trong điện. Không ai dám cản, các hộ vệ đứng ở ngoài cửa yên lặng đứng nhìn.
Qua non nửa canh giờ, trong điện đã không tìm thấy một nơi có thể đặt chân, Thác Bạt Chân mới ngừng lại được, cảm xúc của hắn khôi phục rất nhanh, hiện tại hắn đã có thể bình thản mà đối mặt với thất bại lần này: "Lí Vị Ương! ngươi cho rằng chỉ đơn giản như vậy là có thể đánh bại ta sao? Ta trù tính lâu như vậy, chẳng qua chỉ nhất thời chủ quan mới có thể bị phá hủy trên tay An Quốc, rất nhanh thôi ta sẽ có thể tái khởi lực lượng, Lí Vị Ương! ngươi chậm rãi chống mắt lên mà xem đi".
An Quốc công chúa nhìn thấy Thác Bạt Chân đột nhiên tỉnh táo lại, không khỏi co người rụt cổ, sợ hãi vốn là một loại bản năng của con người. Thác Bạt Chân đột nhiên nhìn về phía nàng, An Quốc công chúa người run lên từng đợt, cho tới bây giờ nàng chưa từng sợ hãi một người nào như thế, Thác Bạt Chân trước mắt nàng trở nên dị thường đáng sợ.
"Lại đây!" Thác Bạt Chân giơ tay về phía nàng. An quốc sợ hãi, lại bất đắc dĩ phải vươn tay, Thác Bạt Chân cầm tay nàng, nhẫn nại vuốt ve rất là ôn nhu, nhưng loại ôn nhu này lại mang theo một cỗ hận ý: "An Quốc, ngươi đã làm hỏng chuyện của ta lần này, từ nay về sau thì tất cả mọi chuyện ngươi phải nghe lời của ta, bằng không —— "
An Quốc không đợi hắn nói xong, đã vội vàng gật đầu như đánh trống.
Thác Bạt Chân mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ bọc thêm một tầng lãnh ý: "Như vậy mới ngoan".
Lí Vị Ương ra khỏi cửa điện vẫn còn nghe âm thanh nỉ non của An Quốc, nhưng sau đó không hiểu sao âm thanh liền biến mất không chút dấu vết. Liên phi đang chờ ở hành lang phía trước, gặp Lí Vị Ương đi tới mới mỉm cười hỏi: "Tất cả đều làm thỏa đáng sao?"
Chuyện hôm nay không thể cho Liên phi xuất hiện, bởi vì người chỉ chứng Thái tử thông đồng cùng Trương Mỹ nhân là Liên phi. Cho nên Lí Vị Ương mới lựa chọn người không tranh sủng trong hậu cung__ Nhu phi nương nương. Mười mấy năm qua, Nhu phi không có tham dự tranh đấu trong hậu cung, cho nên bất luận nàng nói cái gì, "phát hiện" cái gì, Hoàng đế đều sẽ tin tưởng.
Xem Lí Vị Ương gật đầu khẳng định, Liên phi nhìn về phía tẩm cung của Nhu phi: "Ta rất tò mò, làm sao ngươi có thể mời vị bồ tát mặt cười kia."
Bồ tát mặt cười là cách xưng hô sau lưng của Liên phi đối với Nhu phi, bởi vì từng có mấy lần Liên phi đi vào tẩm cung của Nhu phi muốn cùng nàng kết minh, nhưng đều bị Nhu phi từ chối uyển chuyển. Tuy nàng không đáp ứng nhưng cũng không nhất quyết cự tuyệt, không đến mức trở mặt thành thù. Liên phi thử vài lần đều không được, cho nên nàng rất khó hiểu, vì sao Lí Vị Ương có thể thuyết phục Nhu phi tham dự lần hành động này? Chẳng lẽ nàng có biện pháp đặc biệt nào sao?
Lí Vị Ương cười cười: "Là người đều sẽ có nhược điểm, tuy rằng Nhu phi không tranh đấu cùng người ta nhưng chưa chắc mọi thứ đều không cần ."
Liên phi tò mò nhìn Lí Vị Ương, không hiểu ý tứ của nàng. Lí Vị Ương lại nói: "Chúng ta cần phải trở về, bằng không mọi người không tìm thấy chúng ta thì sẽ nảy sinh nghi ngờ ."
Liên phi dừng bước, chậm rãi nói: "Ngươi —— chẳng lẽ nghi ngờ ta cho nên mới không chịu nói bí mật của Nhu phi cho ta biết sao?" Nàng quay đầu lại thấy Lí Vị Ương cũng đang nhìn mình, ánh mắt sáng quắc như nhìn thấu triệt để nội tâm của bản thân mình.
Liên phi trong lòng ngẩn ra, nói: "Ta —— ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cũng không có ý tứ gì khác."
Lí Vị Ương quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía xa xa, các cung nữ đang nín thở, đương nhiên là không nghe thấy được các nàng đang nói gì. Ánh mắt Lí Vị Ương có chút phiền chán nhưng quay đầu lại đã khôi phục nhàn nhạt tươi cười: "Liên phi nương nương, phi tử thị sủng không suy, nhiều năm mà vẫn sừng sững không ngã trong cung, ngươi có biết là ai không?"
Liên phi không hiểu sao Lí Vị Ương lại hỏi về vấn đề này, không khỏi ngẩn người.
Lí Vị Ương nhếch môi: "Nhiều năm như vậy, phi tử bên trong hậu cung đến rồi đi, Hoàng đế sủng hạnh phi tử như thay áo, cưỡi ngựa xem hoa. Hoàng hậu, Đức phi, Hiền phi, Mai phi đều được xem như các phi tử có thế lực, có quyền lực, nhưng các nàng lại đều từng người ngã xuống. Chính là do tâm tư các nàng không an phận, tham vọng vô cùng lớn, đều muốn có tất cả trong tay cho nên mới có thể để người ta bắt được nhược điểm mà bị lật đổ. Nhưng Nhu phi nương nương thì khác, vẫn có thể bảo trì địa vị trong cung, mặc kệ là ai quản lí hậu cung, Hoàng đế đều phân phó một câu rằng 'phải tôn trọng Nhu phi nương nương'. Bảy chữ này đủ nói lên địa vị của Nhu phi trong lòng Hoàng thượng. Cho nên, Nhu phi mới là người chân chính sừng sững không ngã. Ngươi có biết là vì sao không?"
Liên phi nhíu mày, nói: "Bởi vì nàng có được thánh sủng?"
Lí Vị Ương bật cười: "Thánh sủng chỉ là nhất thời thôi, không ai có thế độc sủng mãi mãi. Ở trong cung, Hoàng hậu muốn bảo trụ Thái tử, Mai phi tranh quyền vì bản thân, Đức phi lại muốn tranh đế vị cho Thất hoàng tử, ai ai cũng đều có bí mật, nhưng ngươi nhìn thử Nhu phi nương nương đã từng tranh giành điều gì chưa? Ngay cả với con gái của mình, nàng yêu thương quan tâm có thừa nhưng không có ý can thiệp quá sâu, mới có thể nuôi dạy ra Cửu công chúa tính tình hồn nhiên như vậy."
Liên phi không cho là đúng nói: "Như thế chưa chắc đã là chuyện tốt!"
Lí Vị Ương thần sắc không đổi, nói: "Không, lý do là vì, biết bỏ đi tham vọng mới thành đại sự được. Nhu phi không có tham vọng sao, đương nhiên là có, chẳng qua mười mấy năm nay nàng luôn luôn giữ thái độ không thèm đếm xỉa đến, chưa bao giờ tham dự tranh đấu nào mà thôi".
Liên phi không hiểu, Lí Vị Ương càng nói như thế nàng càng muốn biết đối phương thuyết phục Nhu phi như thế nào. Nhưng thấy Lí Vị Ương nói chuyện vòng vo, nàng hiểu đối phương không muốn nói cho nàng biết, lập tức trong lòng có điểm không vui chẳng qua trên mặt lại không thể hiện: "Hôm nay bệ hạ xử trí bọn họ như thế nào?"
Lí Vị Ương nói: "Nhốt."
Liên phi cảm thấy ngoài ý muốn một chút: "Ngày thường An Quốc công chúa kiêu ngạo như thế, lần này lại gây ra đại họa, chẳng lẽ bệ hạ còn muốn dung túng nàng ta?" Liên phi thấy nhốt lại là vô cùng nhẹ cho An Quốc cùng Thác Bạt Chân. Không bị tước quyền, cũng không phải chiêu cáo thiên hạ... Nói thế nào cũng vẫn rất nhẹ.
Lí Vị Ương khẩu khí thật bình thản nói: "Chuyện này bệ hạ đã có quyết định rồi, nếu người khác thêm cái gì thì cũng rất khó lay chuyển."
Sắc mặt Liên phi buồn bực, suy nghĩ một lát lại nói: "Bệ hạ quyết định như vậy—— chứng tỏ hắn bắt đầu nhân từ nương tay".
Lí Vị Ương mỉm cười, bộ dáng không để ý: "Bệ hạ năm nay đã ngoài năm mươi, con của hắn cũng trưởng thành hết, bây giờ chỉ còn lại ba người là Tam hoàng tử, Thất hoàng tử cùng Bát hoàng tử. Việc của Thái tử cũng đã ép hắn dùng hết sự quyết tâm rồi, nếu bây giờ lại thêm một người nữa chỉ sợ hắn sẽ chịu không nổi ."
Liên phi thốt ra: "Sao lại chỉ có ba người?" lại nhìn thấy Lí Vị Ương tựa tiếu phi tiếu nhìn mình thì nàng mới biết mình lỡ lời, nhưng chỉ có thể đâm lao theo lao nói thật suy nghĩ của mình: "Con ta__Thác Bạt Húc không phải là hoàng tử được bệ hạ cưng chiều nhất sao?"
Lí Vị Ương nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: "Liên phi nương nương, ngươi muốn học theo Chương thái hậu sao?"
Chương thái hậu là phi tử của Hoàng đế "Khánh đế" tiền triều, sau khi Khánh đế băng hà, năm ấy đứa con ba tuổi của Chương thái hậu bước lên kế vị. Bởi vì tuổi quá nhỏ cho nên việc triều chính luôn bị Chương thái hậu nắm trong tay. Trong sử sách mà Lí Vị Ương đã từng đọc thì Chương thái hậu là một người lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ khắc nghiệt, hơn nữa lại là một nữ nhân có ý đồ mưu đoạt đế vị. Vì muốn nắm hết quyền hành, Chương thái hậu không tiếc đại khai sát giới, đến nỗi diệt mười mấy dòng họ phản đối mình, kết quả chết mấy ngàn người. Nhưng trong mắt Lí Vị Ương thì vị Thái hậu này thực thông minh quả quyết, trị gian thần trọng trung thần, thanh lọc triều chính vô cùng sắc bén, bày ra những sách lược trị quốc vô cùng cường hãn mà đúng ý dân.
Nhưng chính vì nữ nhân lợi hại, bưu hãn như vậy, cho nên khi hoàng đế lớn lên rất khó xử giữa thân tộc của phụ thân cùng ngoại tộc của mẫu thân, bởi vì bọn họ tranh đấu mà hắn cực kỳ khổ sở. Hắn tự mình chấp chính triều cương, hạ thấp các quan viên bên mẫu tộc, đề bạt những quan viên là kẻ thù của Chương thái hậu để bồi dưỡng thành tâm phúc cho hắn. Ngay từ đầu, Chương thái hậu cực kỳ không vui vì hành động của con mình nhưng dù sao hắn cũng là con ruột của nàng, cho nên nàng cũng không có nhiều lời. Nhưng cuối cùng, sau khi vị hoàng đế này giết đệ đệ ruột của Chương thái hậu__tức cậu ruột của hắn, Chương thái hậu rốt cục quyết tâm trừng phạt đứa con không nghe lời này. Nàng nghĩ cách mời con mình đến dự tiệc, kết quả hoàng đế bước vào hậu cung đã bị người của Chương thái hậu bắt nhốt giam lỏng. Sau đó Chương thái hậu bắt đầu chấp chính triều đình với thời gian hơn hai mươi năm, một thời vang dội sử sách.
Liên phi đột nhiên nghe được ba chữ Chương thái hậu, trong ánh mắt lướt qua một tia sáng, như là bị nói trúng tim đen nên trên mặt nàng còn có chút ngượng ngùng: "Ngươi ——" nàng tạm dừng một lát liền nghĩ rằng không thể lừa được Lí Vị Ương nên nhẹ giọng nói "Đúng vậy, cho nên ngươi giúp đỡ ta, ta cũng có thể trợ giúp ngươi, như thế rất tốt?"
Lí Vị Ương từ từ nói: "Muốn trợ giúp tiểu hoàng tử đăng cơ, không phải không có khả năng nhưng chỉ có một biện pháp".
Lí Vị Ương từ từ nói: "Muốn trợ giúp tiểu hoàng tử đăng cơ, không phải không có khả năng, nhưng chỉ có một biện pháp."
Sau khi Liên phi báo được thù, dường như nàng ta đã quên đi mục tiêu của mình. Sau khi nàng sinh tiểu hoàng tử thì nảy lên tham vọng: Nếu con trai nàng được kế vị, chẳng phải nàng cũng có thể chấp chính Đại Lịch như Chương thái hậu hay sao? Đến lúc đó nàng có thể lập bia mộ cho cha mẹ và những người của Mộ Dung tộc, sửa lại thảm án cho họ. Hơn nữa, nàng còn có thể lấy lại thân phận Mộ Dung Tâm một cách đường đường chính chính. Chuyện này quả thực vô cùng tốt đẹp!
Còn nữa, bây giờ nàng đang trong thế huy hoàng như ánh mặt trời ban trưa. Thân thể Hoàng đế suy yếu, Thái tử thì đã bị phế bỏ, mà hai huynh đệ Thác Bạt Chân và Thác Bạt Ngọc đang quyết chiến với nhau. Thế cục tuy hỗn loạn nhưng chỉ cần bắt đúng thời cơ thì không phải không có hi vọng. Đương nhiên, nàng hiểu bản lĩnh của mình, muốn cướp ngai vàng từ tay hai vị hoàng tử kia chẳng khác nào giành ăn với hổ. Biện pháp duy nhất là chờ hai kẻ kia tranh đấu đến mức khí cùng lực kiệt thì nàng mới có thể ra tay... Nhưng, điều kiện tiên quyết là, nàng phải có được sự ủng hộ của Lí Vị Ương. Giờ nghe Lí Vị Ương nói vậy, nội tâm nàng vui mừng quá đỗi: "Nếu có thể thành công, ta hứa cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!"
Hưng phấn như vậy sao!!! Thật không nhìn ra Liên phi nhu mì cẩn trọng như trước nữa. Lí Vị Ương cười cười nhìn về phía nàng, thanh âm nhẹ tựa lông hồng: "Trừ phi ngươi chết."
Bốn chữ này như dội một chậu nước lạnh lên người Liên phi, khiến nàng tỉnh táo lại. Trong lòng nàng chấn động nói không nên lời, trầm tĩnh hồi lâu mới hỏi: "Ngươi không đồng ý thì thôi, sao lại nói ra những lời này!"
Ý cười trên mặt Lí Vị Ương dần thu lại, nhìn chằm chằm nàng: "Liên phi nương nương, ngươi với ta là bằng hữu, nên ta mới ăn ngay nói thật. Nếu ngươi để bệ hạ biết được ý định này thì ngươi chỉ còn đường chết."
Gương mặt xinh đẹp của Liên phi trắng bệch, nhưng nàng ý thức được không phải Lí Vị Ương đang cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng, cũng không phải tùy tiện đùa cợt nàng mà đối phương đang nghiêm túc cảnh cáo nàng.
Lí Vị Ương thong dong nói: "Ta biết, nhất định trong lòng ngươi đã có suy tính. Ngươi nghĩ vì ân sủng của bệ hạ, nhất định ngươi sẽ có biện pháp khuyên nhủ bệ hạ đúng không? Hoặc là, ngươi hi vọng Thác Bạt Chân cùng Thác Bạt Ngọc lưỡng bại câu thương, con ngươi có thể ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi... Nhưng nếu có một ngày bệ hạ thật sự muốn để tiểu hoàng tử đăng cơ thì chuyện đầu tiên ông ta làm chính là sát mẫu lưu tử."
Liên phi biến sắc: "Ngươi nói cái gì?"
"Nếu ngươi không chết, ấu tử kế vị, không tránh được quyền hành rơi vào tay vị mẫu thân là ngươi. Ngươi đang trẻ tuổi, lại là thân phận nữ tử, nhất định sẽ dựa vào dòng tộc Mộ Dung. Ta biết, ngươi là đứa trẻ mồ côi ở Mộ Dung thị, nhưng Mộ Dung thị có gốc có nhánh, không thể chết sạch được. Khi ngươi đến Đại Lịch nhất định phải phải có người trợ giúp, đó chính là người thân dòng họ Mộ Dung các người. Nếu con ngươi kế vị, vì bảo vệ bản thân và con, đương nhiên ngươi sẽ nghĩ cách dựa vào bọn họ. Cứ như vậy chung quy có ngày thế lực Mộ Dung tộc hùng mạnh, sẽ ảnh hưởng đến giang sơn Thác Bạt thị. Thân tộc của ngươi đã là một báo động lớn rồi, ngươi lại tuổi trẻ mĩ mạo như vậy, không biết sẽ dựa vào quyền thần nào trong triều đây? Bệ hạ lo lắng nhất là ngươi! Nếu ngươi chết thì những tai họa ngầm này sẽ biến mất." Lí Vị Ương không nhanh không chậm nói.
Liên phi nổi lên một trận kinh hoàng, run rẩy: "Không thể nào! Tiểu hoàng tử nhỏ như vậy, nếu bên người hắn không có mẫu thân thì sao có thể sống sót trong cung?!"
Lí Vị Ương không hề chớp mắt nhìn thẳng nàng, con ngươi sáng ngời: "Phi tử có địa vị cao ở trong cung, có vẻ như là không ít —— "
Sắc mặt Liên phi vô cùng khó coi, vị trí phi tử vốn dĩ có bốn người thì nay đã mất ba. Hoàng đế sau đó đã lập tức sắc phong Tĩnh phi và Khang phi để lấp chỗ trống. Họ đều có ba đặc điểm chung: sống trong cung lâu năm, có địa vị khá cao nhưng không được sủng ái, quan trọng là không có con nối dòng. Nàng chậm rãi nói: "Đã giết mẹ đẻ, sao có thể giao đứa nhỏ cho dưỡng mẫu, vậy không sợ ngoại tộc bên dưỡng mẫu đó sao?"
Lí Vị Ương nhàn nhạt nở nụ cười: "Người khác nuôi đứa nhỏ này, dù sao cũng chẳng phải mẫu tử ruột thịt. Vị dưỡng mẫu kia trở thành Thái hậu, có thể hưởng quyền quý nhất thời, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao?" Huyết thống có chém cũng không đứt nhưng tình nghĩa dưỡng mẫu chỉ là thoáng qua. Rốt cục, Liên phi vẫn không hiểu cái gì gọi là sát mẫu lưu tử. Không phải phòng bị mẫu thân mà là hài tử, không phải tính kế tình thân, mà là nhân tâm.
Sắc mặt Liên phi vừa xanh vừa trắng, Lí Vị Ương mỉm cười không nói thêm nữa. Nàng biết Liên phi là một nữ nhân thông minh, chắc sẽ hiểu được ý mình. So với ước nguyện xa vời như vậy thì không bằng nắm bắt cơ hội trước mắt cho thật tốt, đoạt lấy vinh hoa phú quý bền lâu ẫu tử các nàng. Sở dĩ Liên phi có tham vọng nhất thời như vậy là vì nàng được Hoàng đế sủng ái. Nhưng thật ra, nàng không hiểu thấu con người của Hoàng đế. Khi ông ta vui vẻ thì coi nàng như báu vật, tìm mọi cách che chở. Còn khi xảy ra mâu thuẫn phải chọn giữa giang sơn xã tắc và nàng thì ông ta sẽ lập tức hy sinh nàng, bảo toàn giang sơn! Nếu không hiểu điều này thì những cố gắng của nàng sẽ đẩy nàng vào đường chết.
Liên phi trầm tư hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu, nàng khe khẽ thở dài một hơi. Trong đôi mắt nhợt nhạt nhìn Lí Vị Ương chớp qua một tia ảm đạm, nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ ngươi nhắc nhở ta, bằng không chỉ vì tham vọng nhất thời mà ta sắp gây ra đại họa." Nàng ngừng một chút: "Nhưng cần phải diệt trừ Tam hoàng tử."
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Đương nhiên, ta hiểu."
Liên phi lại thở dài, không biết là vì nàng hay vì chuyện gì khác.
Trở lại nơi làm tang lễ cho Hoàng hậu, mọi người nhìn thấy Liên phi và Lí Vị Ương đứng cạnh nhau, trên mặt lại không được tự nhiên, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Nhu phi và Cửu công chúa từng người rời đi, họ càng cảm thấy kỳ quái. Lí Vị Ương trở về, gật đầu với Tôn phu nhân, Tôn phu nhân lại hành lễ lại với nàng.
Liên phi dẫn đầu đám người, nàng quỳ xuống tiếp tục khóc lóc bi thương như hoa lê đái vũ, đáng thương mỹ miều đến mức khiến người ta không đành lòng dời mắt. Nhưng biểu cảm của nàng lại tự nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lí Vị Ương mỉm cười, xem ra Liên phi đã suy nghĩ cẩn thận.
Lại qua non nửa canh giờ, Thác Bạt Chân và An Quốc công chúa thản nhiên trở lại. Hoàng đế ân chuẩn cho bọn họ sau khi tham gia tang lễ xong thì hồi phủ. Tức là, sau khi trở về bọn họ sẽ bị giam lỏng. Đương nhiên họ không vui. Nhưng khuôn mặt Thác Bạt Chân bình tĩnh, không nhìn thấy chút tinh thần suy sụp nào cả, thật khiến Lí Vị Ương vô cùng bội phục.
Trên đời này, ai mà có khuôn mặt không bao giờ hiện ra hỉ nộ, nếu không phải do trời sinh cơ mặt bị liệt thì chính là tâm cơ thâm trầm. Đa số mọi người khi gặp chuyện đả kích đều rất khó khống chế được cảm xúc của mình, tựa như ánh mắt của An Quốc công chúa tràn ngập hận ý. Nhưng Thác Bạt Chân lại không thèm nhìn nàng, giống như không quan tâm, chuyện này thực sự rất kỳ quái!
Lí Vị Ương có chút mất hứng, cái nàng muốn là thắng được hắn, thấy vẻ mặt đối phương cầu xin mình, hoặc là nhìn thấy vẻ mặt ẩn chứa sự thống khổ của hắn thì nàng mới cảm thấy thực sự vui vẻ. Đáng tiếc, trên mặt Thác Bạt Chân đều không tìm thấy hai vẻ mặt này! Người này, thật sự là quá khó nắm bắt!
Ba ngày tiếp theo, mọi việc kết thúc vô cùng thuận lợi. Khi Lí lão phu nhân ra khỏi cửa cung, chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, phải có Lí Vị Ương và Tưởng Nguyệt Lan đỡ mới lên xe ngựa được. Ba ngày trong đó không được dùng thức ăn mặn, chỉ có thể dùng cháo hoặc đồ chay. Mà còn phải giả bộ đau thương thảm thiết nữa. Đây là chuyện khổ sở, khó chịu đến nhường nào! Không nói Lí lão phu nhân cao tuổi sức yếu, ngay cả Lí Vị Ương trẻ tuổi mà mặt mũi cũng thành nhợt nhạt trắng bệch.
Khi trở lại Lí phủ, màn đêm đã buông xuống, đen kịt một mảnh. Ngoài hành lang xa xa vọng lại vài tiếng chim kêu, tinh thần Lí Vị Ương hơi hoảng hốt. Đêm tối yên lặng, chỉ nghe hương khí nhàn nhạt tản mát xung quanh. Nghiêng tai lắng nghe, ngoài tiếng chim kêu thì dường như còn có thanh âm của gió đêm. Một tiếng ho khan nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, là ám hiệu có tin tức truyền vào.
Lí Vị Ương mỉm cười, biết đã đến lúc rồi. Nàng lập tức vén rèm xuống giường, tuỳ ý khoác thêm chiếc áo choàng rồi đi ra gian ngoài, thấy Triệu Nguyệt đứng đó.
Triệu Nguyệt thấp giọng nói: "Tiểu thư, mọi chuyện đã an bài xong."
Lí Vị Ương gật đầu, khoác xong áo, quay đầu lại, thấy Triệu Nguyệt mang dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lí Vị Ương cũng không hỏi nàng, chỉ kiên nhẫn châm nến, ngồi bên cạnh bàn như đang chờ đợi điều gì đó. Sau một lúc lâu, Triệu Nguyệt mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Tiểu thư, trước khi người trở lại, Tam thiếu gia hai lần tự mình qua đây hỏi người. Giờ người đã trở lại, có nên phái người đi báo một tiếng hay không!"
Lí Vị Ương ngẩn ra, có chút vô tâm nói: "Lúc chúng ta trở về, người gác cổng có biết, chắc hắn cũng sẽ biết, không cần thiết phái người đi."
" Dường như Tam thiếu gia rất lo lắng ——" Triệu Nguyệt thử thăm dò.
Bên trong đôi mắt Lí Vị Ương mơ hồ có ánh lửa nhảy lên nhưng trên mặt lại cực kì trầm tĩnh, như không có phản ứng gì đối với những lời này: "Ta chỉ vào cung mà thôi, lo lắng gì chứ!" Lí Vị Ương chậm rãi nâng chén trà, nhất thời nước trong chén sánh ra ngoài một chút, Triệu Nguyệt vội vàng đi lên rót cho nàng ly trà nóng khác: "Tiểu thư, bọn chúng nhất định sẽ tới sao?"
Lí Vị Ương mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa rồi biến mất: "Sẽ tới."
Nàng cố ý chọc giận An Quốc công chúa, nếu hôm nay những kẻ đó không đến, chỉ trừ khi An Quốc công chúa thay đổi tính tình. Nhưng ——nữ nhân hẹp hòi ích kỷ như ả, sao có thể dễ dàng thay đổi?
Triệu Nguyệt thốt lên: "Nếu kế hoạch của chúng ta không thành công thì sao?"
Lí Vị Ương dường như không nghe thấy, chỉ nhàn nhạt nói: "Không có hai chữ "nếu như", mà nhất định phải thành công, hơn nữa lần này là cơ hội duy nhất."
"Nếu có Tam công tử hỗ trợ, kế hoạch sẽ tiến hành thuận lợi hơn." Triệu Nguyệt nói xong, giương mắt nhìn Lí Vị Ương đang rất bình tĩnh: "Tiểu thư, vì sao người muốn trốn Tam công tử?"
Đề tài lại quay về lúc ban đầu, tay Lí Vị Ương không khống chế được xiết chặt chén trà. Trên mặt lại nhẹ nhàng cười, nụ cười kia như có hàn khí: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Không phải chủ tử thực sự của các người hi vọng ta cách xa Mẫn Đức sao? Chẳng lẽ hắn chưa từng ra lệnh cho các ngươi rằng: nếu đến thời lúc cần thiết thì lập tức trừ bỏ ta, hả?"
Trong lòng Triệu Nguyệt nhảy dựng, cúi mặt nói nhỏ: "Nô tì không biết tiểu thư đang nói cái gì..."
"Không cần đóng kịch trước mặt ta! Nhất định chủ tử của các ngươi sẽ cướp đi Mẫn Đức, vì Mẫn Đức là đứa con âu yếm nhất của ông ta, là đứa nhỏ của nữ nhân mà ông ta yêu nhất sinh ra. Làm sao ông ta có thể bỏ mặc hắn lưu lạc bên ngoài?" Lí Vị Ương nhàn nhạt nói, lời trong miệng khẽ khàng nhưng như có hương vị chua xót. Trong lòng nàng cũng rất khổ sở, sao Triệu Nguyệt có thể hiểu được? Ép Mẫn Đức ở bên cạnh nàng, ép tương lai hắn trở nên tăm tối, sao nàng có thể làm được? Nàng trăm phương nghìn kế tránh mặt vì muốn hắn chết tâm, tốt nhất là trở lại Việt Tây! Nếu cục diện nơi này không thay đổi thì sẽ tệ hại vô cùng, cả tương lai của Mẫn Đức bị liên lụy trong vũng bùn này thì có gì tốt chứ...?
Trên mặt Triệu Nguyệt bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng mãnh liệt. Khuôn mặt nàng mờ ảo trong ánh nến, chậm rãi nói: "Nô tì biết tiểu thư là người ngoài lạnh trong nóng, trước kia vì hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao nên nô tì mới ở lại bên cạnh người. Nhưng sau khi nô tì suýt mất mạng dưới đao của Yến vương, tiểu thư đã báo thù cho nô tì, lúc đó nô tì đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ không rời khỏi người. Hôm nay nô tì nói những lời này tuyệt đối không phải vì Tam thiếu gia, mà là vì suy nghĩ cho tiểu thư."
Tiếng gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, Lí Vị Ương nín thở trong nháy mắt, nàng nhìn Triệu Nguyệt trước mắt. Vẻ mặt đối phương cực kỳ nghiêm túc lại ẩn chứa một tia đau lòng, cho tới giờ Lí Vị Ương chưa từng coi Triệu Nguyệt là người nhà chân chính, nhưng Triệu Nguyệt vẫn luôn trầm mặc đợi bên cạnh nàng, kiên định chấp hành mỗi mệnh lệnh của nàng. Im lặng một lúc lâu, thần sắc Lí Vị Ương hơi hơi buông lỏng, cười nhẹ: "Cảm ơn ngươi, Triệu Nguyệt." Nhưng trong lòng ta đã sớm có quyết định rồi.
Triệu Nguyệt đăm chiêu, lúc hai người nói chuyện, Triệu Nguyệt đột nhiên rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Trong nháy mắt vừa rồi, bỗng nhiên nàng cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm kia càng ngày càng gần khiến cả người nàng run rẩy. Loại cảm giác này nàng đã từng cảm nhận được khi nhìn thấy nam tử mặt sẹo bên người An Quốc công chúa. Áp lực càng lớn dần, nàng lạnh lùng cười, đột nhiên sát khí quanh nàng mạnh đến cực điểm: "Tiểu thư, bọn họ đến!"
Toàn bộ viện yên tĩnh vô cùng, chủ nhân như đã ngủ say. Thủ lĩnh Kinh Trập quan sát một phen, nhẹ nhàng ra hiệu cho những kẻ còn lại nhảy vào trong viện. Bước chân bọn họ rất nhẹ, nhất định sẽ không bị bất cứ ai phát hiện ra. Trước khi đi theo An Quốc, Kinh Trập đã từng đi ám sát hàng trăm lần, một lần mạo hiểm nhất là dẫn theo mười bảy ám vệ, suốt đêm phục kích tên phản tướng Đường Địch của Việt Tây, trong một đêm đã giết hơn năm trăm người. Đường Địch dẫn những người sống sót hốt hoảng đào tẩu, bọn họ đuổi ép Đường Địch vào cạm bẫy đã dựng sẵn, giết hơn ba ngàn người. Sau đó, hắn được Bùi hoàng hậu tỉ mỉ chọn đưa đến bên cạnh An Quốc công chúa để bảo hộ nàng.
Phủ Tam hoàng tử nằm ngoài vùng cấm quân, nhưng bốn người Kinh Trập vẫn bí mật bảo vệ ngoài phủ, nhận được tin truyền ra thì lập tức chấp hành mệnh lệnh. Từ khi An Quốc công chúa đến Đại Lịch, đây là lần đầu tiên trịnh trọng phát mệnh lệnh cho hắn, tru sát An Bình quận chúa Lí Vị Ương. Yêu cầu này thực sự rất lớn mật, tuy công chúa tùy hứng làm bậy, nhưng chưa từng kích động đến thế. Thậm chí không để ý tử vong của Lí Vị Ương mang đến hậu quả thế nào —— chuyện này chứng tỏ An Quốc đã tức phát điên lên được.
Tuy Lí gia bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng đối với Kinh Trập mà nói thì tru sát Lí Vị Ương không khác gì lấy đồ trong túi! Quả nhiên, từng bước đột nhập vào Lí phủ bằng cửa sau thì hai mươi ám vệ đã đi vào sân của Lí Vị Ương mà không kinh động một ai... Kinh Trập cười lạnh một tiếng, cạy cửa tiến vào. Hắn thấy có người trong phòng đang ngồi xoay lưng về phía hắn, dường như đang cúi đầu xem sách, nàng mặc xiêm y tơ vàng thêu hoa mẫu đơn, phú quý lại xinh đẹp. Nhìn tấm lưng kia thì chắc chắn là chủ nhân của phòng này rồi. Nhiệm vụ này thật sự vô cùng đơn giản! Kinh Trập vung kiếm chém rớt đầu của người kia, nhưng không có tiếng kêu sợ hãi cũng không có máu tươi chảy ra, người đó ngã xuống đất khiến quần áo và tóc giả rớt ra. Thì ra chỉ là một con rối xinh đẹp được mặc quần áo, ánh nến trong phòng phát ra sương đen quỷ dị, Kinh Trập giật mình lui nửa bước rồi vội vàng che mũi, lạnh lùng nói: "Có mai phục, đi mau!"
Kinh Trập và bốn người mới chạy ra đã nghe "đinh" một tiếng, có người bên cạnh hét thảm. Hóa ra một mũi tên thép lại có thể bắn ghim người lên trên cánh cửa! Kinh Trập cả giận: "Đi mau!" Nhưng lúc này, không biết từ đâu, mũi tên thứ hai, thứ ba... phóng tới. Mỗi mũi tên đều lóe lên ánh sáng màu lam, dĩ nhiên là có độc... Đám người Kinh Trập võ công cực kỳ cao, nếu đánh bình thường thì có thể lấy một địch trăm người, nhưng lúc này lại không nhìn thấy kẻ địch, chỉ nghe thấy vô số tên bắn lén vèo vèo, trực tiếp bắn vào bọn họ.
Từ xưa tới giờ Kinh Trập chỉ ám sát người khác chứ chưa bao giờ bị người khác đối phó với mình như bắt ba ba trong rọ, nhất thời hắn giận tím mặt, nâng kiếm đỡ điên cuồng, muốn tìm cách phá vòng vây. Nhưng những mũi tên dày đặc lao đến như không có kẽ hở, lực lại mạnh, bắn xuyên chân hắn. "Phốc" một tiếng, một mũi tên cắm vào đầu vai hắn, tức thì máu tươi văng khắp nơi. Kinh Trập thét lớn một tiếng, vội vàng bỏ ba người kia lại, xông lên bờ tường trong làn mưa tên! Những mũi tên dài vun vút xuyên qua, "bang bang" liên tiếp khiến mái ngói vụn vỡ. Thêm một mũi tên bắn trúng sau lưng hắn, thân mình hắn run lên, nhất thời dừng chân lại. Hắn đã chạy đến đầu tường, vốn có cơ hội phá vòng vây, nhưng trong nháy mắt đột nhiên hắn rơi xuống đất.
Một đời cao thủ giờ lại bị lật thuyền trong mương, đây là chuyện bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng nổi ——
Bên trong u ám, có một thanh âm lãnh đạm vang lên, nở rộ như hoa quỳnh trong bóng đêm: "Ta muốn sống."