Ngày hôm sau, Lí Mẫn Đức cảm thấy cả người đều khó chịu, nhưng tinh thần đã tốt hơn hôm trước rất nhiều rồi. Hắn nhíu mày, nói: "Ai cho các ngươi vào?"
Bọn nha đầu đưa mắt nhìn nhau đều không dám lên tiếng.
Hắn nhìn qua bát thuốc trên bàn, trên mặt lộ ra nghi hoặc, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngày hôm qua ai đã tới đây?"
Bọn nha đầu nơm nớp lo sợ: "Ngày hôm qua không ai tới cả." Theo tính tình của Tam tiểu thư, nàng đã nói không có ai tới thì chính là không có ai tới.
Lí Mẫn Đức nhìn bốn phía xung quanh, biểu cảm từ nghi hoặc dần dần chuyển thành ảm đạm, hắn còn nghĩ rằng.... Ngày đó, miệng vết thương đã nứt ra rồi, hắn còn không để trong lòng, ai ngờ hôm qua lại càng nghiêm trọng, không hiểu sao đau tới mức đứng không vững, ngay cả hắn cũng thấy sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, hắn đứng dậy, sờ lên miệng vết thương, hình như vẫn còn hơi đau, nhưng chắc chắn không đau đớn như ngày hôm qua.
Hắn thở dài một hơi: "Thì ra chỉ là một giấc mộng đẹp."
Bọn nha đầu liếc mắt nhìn nhau, biết Tam thiếu gia không phải nói chuyện cùng các nàng, tất cả đều cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ngày hôm qua, Lí Mẫn Đức vô cùng đau đớn, chính xác là trong trạng thái nửa sống nửa chết, đương nhiên chẳng nhớ được điều gì, nhưng lại cảm thấy rất không thích hợp, có cảm giác như đã bỏ qua điều gì.
Rốt cuộc đã bỏ qua gì đây?
Lí Mẫn Đức đột nhiên quay đầu lại, hỏi một trong số nha đầu: "Tối qua ta đã ra lệnh không cho phép ai đi vào, rốt cuộc ai đưa đại phu tới?"
Nha đầu kia sợ tới mức gần chết, ấp a ấp úng: "Dạ....Là Triệu thị vệ."
Lí Mẫn Đức nhìn ánh mắt của nàng, lại suy nghĩ rất lâu, nha đầu nghĩ rằng hắn sẽ vạch trần lời nói dối của mình, dù sao khi trả lời mà nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng và nói chuyện thì bị nói lắp, căn bản là không thể nói dối, bỗng nhiên Lí Mẫn Đức nở nụ cười.
"Mau đi chuẩn bị đồ ăn sáng, ta đói bụng." Lí Mẫn Đức đứng dậy, có vẻ rất vui vẻ. Hắn biết, nhất định là người kia đã tới, tuy rằng nàng cố gắng che giấu sự quan tâm đối với hắn, nhưng hắn biết tất cả! Nàng chính là người như vậy, càng quan tâm tới ai thì bề ngoài lại càng ra vẻ như không thèm để ý!
Bọn nha đầu như được đại xá, vội vàng lui xuống.
Từ sáng sớm, Lí Vị Ương đã tới Hà Hương Viện để vấn an, gặp Tôn Duyên Quân và Nhị thiếu gia Lý gia Lý Mẫn Khang. Lúc hai người đi tới, Lý Mẫn Khang nói chuyện cùng Lí Vị Ương rồi rời đi trước, Tôn Duyên Quân nhìn bóng lưng của hắn, đứng yên rất lâu. Mãi tới khi Lí Vị Ương nhìn thấy không thú vị mới bất giác mở nụ cười gọi Tôn Duyên Quân.
"Ngươi cười cái gì?" Tôn Duyên Quân mỉm cười, quay đầu trở lại, hỏi Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cười nói: "Không có gì, ngươi cứ nhìn đi, nhưng mà Nhị ca đã đi xa rồi."
Mãi lúc sau, Tôn Duyên Quân mới phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó mau chóng quẫn bách: "Ta chỉ là....."
"Chỉ là không nỡ rời xa phu quân thôi. Người ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu, các ngươi mới hai canh giờ không gặp mà đã không chịu nổi sao." Lí Vị Ương mở to mắt, tươi cười.
Trên mặt Tôn Duyên Quân nóng bừng, lại gần véo nàng một cái: "Ngươi thì lúc nào cũng khéo ăn khéo nói rồi, gặp là lại bắt nạt ta! Mau đi thôi." Lí Vị Ương khó hiểu: "Đi đâu?"
Tôn Duyên Quân cười nói: "Tay nghề thêu thùa của Bạch Chỉ là tốt nhất, ta còn muốn nhờ nàng giúp ta một chút đây!"
Hai người họ lại đi trở về, tới viện của Lí Vị Ương, nhìn thấy Bạch Chỉ đang ngồi dưới hành lang, trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh nào là kim, kéo, khung thêu các loại, các loại sợi tơ đặt ở quyển sách, mải miết thêu. Trên tay của nàng là một cái yếm xinh đẹp, hai sợi chỉ đang thêu dở mắt cá, nhìn qua vô cùng tinh tế, Tôn Duyên Quân không khỏi khẽ thở dài một hơi: "Nha đầu trong viện này, Bạch Chỉ của ngươi là thêu đẹp nhất." Bạch Chỉ đang nhập tâm thêu, lúc này mới phát hiện chủ tử và Tôn Duyên Quân đều đang đứng ở một bên, vội vàng mỉm cười ngừng thêu, ngước mắt lên nhìn: "Nhị thiếu phu nhân đã tới rồi." Sau đó, nàng nhanh chóng thu dọn dụng cụ, căn dặn nha đầu bên trong đi châm trà.
Lí Vị Ương cười cười, nói: "Nhị tẩu nói cần nhờ người giúp một việc." Bạch Chỉ ý cười đầy mặt: "Không biết nô tỳ có thể giúp gì cho Nhị thiếu phu nhân?"
Tôn Duyên Quân sờ cái yếm nàng thêu, nói: "Cái yếm này thật sự rất đẹp."
Bạch Chỉ cười nói: "Tứ thiếu gia lớn nhanh, nô tỳ lại nhàn rỗi, không có việc gì làm, nên giúp hắn chuẩn bị chút quần áo."
Lí Vị Ương nhìn Tôn Duyên Quân vẻ mặt kì lạ, suy nghĩ một lát, dò xét: "Bạch Chỉ, Nhị tẩu muốn nhờ ngươi thêu tiểu y giúp nàng!"
Tôn Duyên Quân hoảng sợ, vội vàng nói: "Ngươi......làm sao ngươi biết? Ta còn chưa nói với Mẫn Khang!"
Lí Vị Ương quả nhiên là đoán đúng rồi, không khỏi bật cười nói: "Nhìn biểu cảm của tẩu lúc vuốt ve cái yếm kia thì đã hiểu rồi. Hơn nữa, tú nương Lý gia có rất nhiều, tẩu lại muốn tìm Bạch Chỉ còn không phải do nàng ta thường xuyên làm tiểu y cho Tứ đệ sao?"
Sắc mặt Tôn Duyên Quân lập tức hồng như cà chua chín: "Vị Ương, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, ta còn chưa chắc chắn đâu!"
Lí Vị Ương không thèm để ý chỉ thản nhiên cười nói: "Chẳng lẽ chưa tìm đại phu khám sao?" Tôn Duyên Quân nói nho nhỏ: "Chỉ là 'dì cả' hai tháng rồi còn chưa thấy......có lẽ không phải đâu!"
Lí Vị Ương thấy hiếm khi nàng lộ ra vẻ ngượng ngùng như thế này, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Đây cũng không phải là chuyện xấu hổ gì cả, trực tiếp đi tìm đại phu khám xem, nếu có thì chính là đại hỷ sự của Lý gia, Nhị ca mà biết sẽ vô cùng vui vẻ!"
Tôn Duyên Quân cũng cười theo, đặt tay lên bụng vỗ về, không nỡ hạ tay xuống.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lí Vị Ương đột nhiên không cười, trong nháy mắt ngẩn ra. Bạch Chỉ cảm thấy không đúng, nhưng lại không dám nói lời nào, không biết tiểu thư đang nghĩ tới chuyện gì. Tôn Duyên Quân trầm ngâm hồi lâu mới ngẩn đầu lên thấy Lí Vị Ương vẻ mặt ngơ ngác không khỏi nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Trong ánh mắt Lí Vị Ương xẹt qua một chút thương cảm, trên mặt lại tỏ ra như thường: "Thấy tẩu như vậy, ta cũng thấy vô cùng vui vẻ." Cũng không nói vì nguyên nhân gì, chỉ có trong lòng nàng tự biết, nàng đối với sự rực rỡ và ngây thơ của Tôn Duyên Quân rất là hâm mộ. Tâm tình hạnh phúc khi được làm mẹ bây giờ của Tôn Duyên Quân nàng đều hiểu được, đáng tiếc, có lẽ cả đời này nàng không còn cơ hội như thế nữa. Nàng không có tình yêu, không có tình thân, không có gia thất, cho nên cũng không thể có con. Nhưng khi nhìn thấy Tôn Duyên Quân, không hiểu sao nàng lại thấy vui mừng, hoàn toàn là vui mừng vì nàng ấy.
"Vậy đi, ta sẽ sai người mời Vương thái y." Lí Vị Ương cười nói.
"Không không! Không thể được! Như thế sẽ kinh động tới Lão phu nhân và Bà bà của ta. Bà bà ta thì ngươi cũng biết đấy, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng muốn kể cho tất cả mọi người cùng biết. Ta đã kể với mẫu thân ta, mẫu thân ta kể lúc trước cô cô ta tin dùng một lão đại phu, là một thần y, rất giỏi xem bệnh cho phu nhân...."
Lí Vị Ương không khỏi kinh ngạc: "Kinh đô có đại phu như vậy sao?"
"Có." Tôn Duyên Quân thấp giọng đáp: "Ông ấy được mọi người tôn là "Đái Hạ Y", sở trường là xem bệnh cho nữ nhân, các tiểu thư ở kinh đô từ chuyện nguyệt sự không đều hay các phu nhân chưa có thai mà muốn mang thai đều trăm phương ngàn kế đi tìm ông ta."
"Đái hạ" tức là phía dưới thắt lưng, hoặc là từ chỗ bắt mạch trở xuống, các phụ nhân thường bị khí hư, cho nên ở Đại Lịch này đại phu đặc biệt trị bệnh khí hư cho phụ nhân mới được gọi là đái hạ y.
Lí Vị Ương trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Nếu khám đại phu quen biết đã lâu thì là tốt nhất." Đại gia tộc nào cũng có đại phu yêu thích riêng, hầu như các nữ tử thành thân sinh con đều không dễ dàng thay đổi đại phu, giống như Lão phu nhân vậy, ngoài mời Vương thái y tới xem bệnh thì rất ít khi tin tưởng những người khác.
Tôn Duyên Quân lại nói: "Không phải cứ tới mùa đông là thân thể ngươi lại lạnh lẽo sao, bệnh này cũng có thể trị, bảo ông ta kê mấy đơn thuốc, ngươi cố gắng điều dưỡng là có mau chóng chữa trị hết thôi."
Lí Vị Ương nhíu mày: "Thật sự thần kỳ thế sao?" Tôn Duyên Quân đương nhiên gật đầu, nói: "Sư phụ của ông ta chính là Thần Thủ Lưu Viện Phán của thái y viện tiền triều, cũng vô cùng nổi danh về bệnh phụ khoa, chuyên môn xem bệnh cho các nương nương ở trong cung. Chỉ là về sau có một lần Lệ phi nương nương được Mạc Đế sủng ái chuẩn bị lâm bồn, mấy bà mụ không biết làm thế nào, cũng không nghĩ ra phương pháp gì nhưng lại không thể khoanh tay đứng nhìn. Cuối cùng đành phải mời Lưu Viện Phán...."
Người bình thường sinh con nếu không phải quá cấp bách thì sẽ không cho đại phu vào phòng sinh, bởi vì phần lớn đại phu đều là nam tử. Đừng nói tới các phi tử trong cung, chiếu cố các nàng đều là thái giám, cho dù là gặp thái y cũng phải bắt bệnh từ xa, đỡ đẻ – đó là chuyện muốn cũng không được, Lí Vị Ương nhíu mày: "Sau đó thì sao?"
Tôn Duyên Quân nói: "Hài tử đã được sinh ra, nhưng ba ngày sau Lưu Viện Phán này bị bệnh mà chết, sau đó, các đồ đệ của ông ta người thì chết, người thì bị đuổi về nguyên quán.....Vị Khương đại phu mà ta vừa nhắc đến cũng thế, lúc ở tiền triều thì không dám xuất hiện nơi kinh đô, cho tới tận bây giờ, ông ấy mới hành y trở lại."
"Cái này.....thật là rất thần kỳ...." Lí Vị Ương thì thầm tự nói.
"Đúng vậy, nghĩ tới mà thấy run cả người, làm gì có chuyện trùng hợp đột nhiên bệnh chết như vậy." Tôn Duyên Quân lắc đầu nói.
Trong con ngươi đen nhánh của Lí Vị Ương ẩn chứa sự ủ dột: "Tâm đế vương không thể suy đoán, đôi khi ngươi giúp hắn làm việc ngược lại còn bị giết nữa."
Tôn Duyên Quân thấy nàng trầm tư, nhân tiện nói: "Đừng nói tới những chuyện đó nữa, vị Khương đại phu này vừa tới kinh đô là bận rộn không có thời gian rảnh. Xế chiều hôm nay, ta sẽ đi khám đại phu này, ngươi có đi cùng ta không để xem luôn bệnh lạnh tay chân."
Lí Vị Ương lắc lắc đầu nói: "Buổi chiều Lão phu nhân mời người tới hát hí khúc, để cho ta tiếp khách, ta không thể đi cùng tẩu đâu. Nếu có thai, lúc trở về tẩu nói cho ta biết."
Tôn Duyên Quân chỉ cười, nụ cười tươi tắn như hoa đào tháng ba, tràn đầy hi vọng: "Được, nhất định ta sẽ nói với ngươi đầu tiên."
Lí Vị Ương thấy Tôn Duyên Quân rời đi, càng thêm vui vẻ, nhưng nàng không ngờ rằng mọi chuyện về sau lại thay đổi lớn như vậy, tới mức tất cả mọi người đều không thể chấp nhận.
Buổi tối, Lão phu nhân mời gánh hát tới diễn, Nhị phu nhân, Lý Thường Như đều ngồi ở trong sân, Tưởng Nguyệt Lan nói thân thể không khoẻ nên không tham gia, mà Lí Vị Ương chỉ ngồi lẳng lặng uống trà xem kịch vui, thong dong nhàn nhã.
Lúc diễn xong, Lão phu nhân đang sai người đi khen thưởng, đột nhiên thấy quản gia mặt không còn chút máu chạy vào, phía sau hắn còn một tỳ nữ. Lí Vị Ương liếc mắt một mắt là nhận ra đây là Liễu Nhi mà Tôn Duyên Quân thường mang theo, Liễu Nhi còn chưa tới trước mặt Lão phu nhân đã quỳ xuống, khóc thất thanh.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì! Lí Vị Ương là người chú ý tới đầu tiên, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy, tới gần Lão phu nhân: "Lão phu nhân hình như có chuyện xảy ra, ngài xem."
Lão phu nhân nhìn về hướng tay nàng chỉ, không khỏi nhíu mày, tâm tình đang tốt cũng lập tức bị phá hỏng, bà phất tay, ý bảo gánh hát dừng lại: "Liễu Nhi, ngươi khóc cái gì!"
Liễu Nhi cứ khóc không nói lời nào.
Lão phu nhân càng nhíu mày, Nhị phu nhân ào ào mắng luôn: "Con nha đầu này, ngươi bị câm sao? Không thấy Lão phu nhân đang hỏi đấy à! Không có quy củ gì cả." Liễu Nhi đi theo Tôn Duyên Quân rất lâu, tính tình cũng gần giống chủ tử, là người chân thật thẳng thắn, chưa bao giờ có dáng vẻ này. Vẻ tươi cười của Lí Vị Ương cũng mất đi, không hiểu vì sao hàn ý lạnh lẽo nơi đáy lòng càng ngày càng tăng. Thật lâu sau, nàng mới nghe thấy thanh âm cứng ngắc của chính mình đang hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Liễu Nhi thấy Lí Vị Ương quan tâm lúc này mới nhào qua tóm lấy làn váy của nàng, khóc lóc: "Sự tình quan trọng, nô tỳ không dám nói bừa."
Lí Vị Ương nhìn thấy là biết có chuyện xấu xảy ra. Bởi vì nếu là chuyện tầm thường nhất định Liễu Nhi sẽ nói ra trước mặt mọi người, nhưng hiện tại lại không nói lời nào, nàng lập tức ra lệnh: "Được rồi, tất cả các ngươi lui xuống đi!"
Nha đầu ma ma trong viện lập tức nghe theo lui xuống, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Liễu Nhi. Nhị phu nhân vẻ mặt kinh hãi, ở Lý gia này, uy nghiêm của Tam tiểu thư thậm chí còn cao hơn cả Lão phu nhân. Lão phu nhân cau mày nói: "Vào trong phòng rồi nói!"
Vào phòng, Liễu Nhi khóc không thành tiếng, nói: "Lão phu nhân, quận chúa, thiếu phu nhân nhà ta bị người bắt cóc!"
"Cái gì!" Lí Vị Ương lập tức nhíu mày, nói từng chữ: "Ngươi lập lại lần nữa!"
Liễu Nhi nói: "Thiếu phu nhân nhà ta bị người bắt cóc!"
Lý lão phu nhân lập tức đứng lên, sắc mặt trở nên xanh mét, lẩm bẩm: "Bị người bắt cóc sao? Có nghĩa là gì!"
Sắc mặt Nhị phu nhân cũng vô cùng khó coi, không ngừng ép hỏi: "Nha đầu chết tiệt này, đừng có ăn nói linh tinh. Nàng ta có đắc tội ai không? Sao vô duyên vô cớ lại đi bắt cóc nàng!"
Lí Vị Ương lại cắt đứt câu hỏi của nàng, giọng gấp gáp: "Bị bắt cóc ở đâu, đi theo hướng nào?"
Liễu Nhi nước mắt không ngừng chảy: "Ở trên đường nhỏ, gần Đức Thắng Môn, một đám người đột nhiên xông ra cướp cả xe ngựa, tất cả hộ vệ đều bị giết chết, thiếu phu nhân liều mạng đẩy nô tỳ xuống xe nhưng lại không thể trốn được......"
Lí Vị Ương cưỡng chế nỗi bất an trong lòng, không hỏi thêm điều gì, chỉ quay đầu nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân, bây giờ không phải lúc truy cứu vì sao, trước hết cần đi cứu người đã."
Lí lão phu nhân gật gật đầu, phân phó La ma ma ở bên cạnh: "Ngươi lập tức đi báo cho lão gia, rồi cầm bái thiếp của Lí gia âm thầm đi tìm Kinh Triệu Doãn, để hắn lập tức nghĩ cách cứu người!"
Lí Thường Như kéo tay áo Nhị phu nhân: "Nương, bình thường Nhị tẩu xinh đẹp là thế, giờ xảy ra chuyện này, có thể đã bị người ta..."
La ma ma mau chóng rời đi, sắc mặt Nhị phu nhân chưa bao giờ khó coi như thế: "Đương nhiên dù không sao thì thanh danh của nàng ta cũng bị hủy hoại rồi, sao có thể hoàn hảo được! Quá mất mặt, xấu hổ! ! Tiện nhân kia! Không biết đã đắc tội với kẻ xấu nào mà lại xảy ra chuyện này, phá hoại cả thanh danh của nhà ta!"
Lí Vị Ương nghe vậy, lửa giận trong lòng bừng lên, đột nhiên quay đầu lại, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân lắp bắp kinh hãi, bị ánh mắt lạnh lẽo bức người của nàng hù dọa, không khỏi lui về sau nửa bước: "Ngươi...ngươi nhìn ta như thế làm gì?"
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: "Nhị thẩm, Nhị tẩu là con dâu của ngươi, tính tình nàng thẳng thắn, bản tính lương thiện chân chất,ngày thường nàng cung kính hiếu thuận với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Hiện giờ nàng xảy ra chuyện, ngay cả một câu giúp đỡ cũng không có thì cũng đừng ở đây chọc ngoáy! Nếu không sẽ thành trò cười cho người khác, nói là Lí gia ta không có quy củ!"
Nhị phu nhân sắc mặt trở nên xanh mét: "Ta là trưởng bối của ngươi, sao ngươi lại dám ăn nói thế!"
Lí Vị Ương mặt không đổi sắc, trong ánh mắt tràn đầy miệt thị: "Trưởng bối? Trưởng bối phải nói chuyện nghiêm cẩn không sai lầm mới đúng, hiện tại ngươi nói những lời này ngay cả vãn bối như ta cũng thấy không có lý, nếu không tin ngươi có thể hỏi lão phu nhân!"
Nhị phu nhân ngay lập tức biến sắc, dùng khăn che mặt khóc lóc nói với Lão phu nhân: "Ngài xem, nha đầu kia càng ngày càng không được! Ngài cứ sủng ái nàng nhiều vào, nàng còn ỷ mình là quận chúa mà không coi trưởng bối như ta ra gì!"
Lão phu nhân lại không cho là đúng, lạnh lùng nhìn Nhị phu nhân nói: "Vị Ương nói đúng, hãy xem lại xem ngươi đã nói những gì, người bị bắt cóc mà chỉ lo lắng tới thanh danh! Thường Như, đỡ mẫu thân ngươi về đi! Để nàng khỏi hồ đồ nói linh tinh trong này!"
Nhị phu nhân lắp bắp kinh hãi, Lí Thường Như vội vã tới đỡ nàng, nàng sống chết không chịu đi, trở thành cục diện giằng co. Lí Vị Ương cũng không muốn tranh cãi với phu nhân chanh chua thiển cận, nàng mau chóng ra lệnh cho Triệu Nguyệt đứng một bên: "Triệu tập mọi người ra ngoài tìm, lục soát tất cả những nơi có thể giấu người!"
Triệu Nguyệt lập tức vâng lời: "Rõ!"
Lí Mẫn Khang chạy từ Hà Hương Viện tới, cả khuôn mặt đều trắng bệch, vừa vào cửa đã hỏi Lí Vị Ương: "Đã tìm được người chưa?"
Lí Vị Ương lắc đầu, đã hai canh giờ trôi qua mà vẫn không có tin tức gì. Bản thân nàng cũng xót ruột, lòng nóng như lửa đốt, nhưng dù là Triệu Nguyệt hay ám vệ của Lí Mẫn Đức thì vẫn không truyền lại tin tức gì. Rốt cuộc là vì sao, ai đã bắt cóc Tôn Duyên Quân? Đây là đích nữ của Tôn tướng quân, ai dám làm ra chuyện này, lại còn là giữa ban ngày ban mặt!
Lí Mẫn Khang chạy nhanh ra ngoài, Nhị phu nhân vội tóm lấy hắn: "Con đi đâu vậy?"
Lí Mẫn Khang cắn răng: "Con đi tìm Quân Nhi!"
Nhị phu nhân gắt gao ôm chặt cánh tay hắn: "Trời tối như vậy con biết đi đâu mà tìm, hơn nữa còn không biết những kẻ kia là ai, ngộ nhỡ đụng chạm đao kiếm thì một văn nhược thư sinh như con làm sao chống cự lại được? Con dâu đã không còn, chẳng lẽ con muốn nương ngay cả nhi tử của mình cũng mất đi sao?"
Lời nói của Nhị phu nhân ích kỉ vô cùng, rõ ràng là không quan tâm tới sự sống chết của Tôn Duyên Quân. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng lẽ thân là trượng phu thì không có trách nhiệm với thê tử bị mất tích sao? Nhị tẩu còn đang có bầu, các người không biết sao, bây giờ mình nàng ở bên ngoài, sinh tử chưa biết, Nhị ca ngươi nghĩ thế nào thì tự mình làm đi! Dù sao thê tử là của ngươi, ngươi mặc kệ nàng, tương lai đừng hối hận vì đã không cứu là được!"
Trên gương mặt chính trực của Lí Mẫn Khang hiện lên sự khiếp sợ sau đó là vẻ đau đớn, hắn vung tay hất Nhị phu nhân ra, nhanh chóng xoay người ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa viện thì gặp Diêu Trường Thanh mang người vội vàng tới. Lí Mẫn Khang như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng mà lao tới bắt lấy tay hắn: "Tìm được chưa?"
Diêu Trường Thanh sắc mặt nghiêm trọng, hắn sai người lụt soát toàn thành suốt đêm nhưng hoàn toàn không có tung tích.
Sắc mặt Lí Mẫn Khang vô cùng khó coi: "Chẳng lẽ bọn hắn có thuật phi thiên độn thổ? Tại sao lại không tìm thấy!"
Biểu cảm của Diêu Trường Thanh lạnh lẽo vô cùng, quả thật hắn cảm thấy như bị sỉ nhục. Chế độ hộ tịch ở kinh đô vô cùng chặt chẽ, giữa ban ngày ban mặt bọn bắt cóc từ đâu tới? Huống chi mình phái nhiều người đi điều tra như vậy mà đều không thấy chút manh mối nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bản thân là Kinh Triệu Doãn, hắn phụ trách an ninh ở kinh đô, lúc trước là chuyện Tưởng gia bỗng dưng bị giết, hiện giờ lại là Tôn thị bị bắt cóc, quả thật là kì lạ vô cùng! Là loại cao thủ nào mà có thể cướp Tôn thị tại xe ngựa trước mặt bao nhiêu hộ vệ quí phủ.
Lão phu nhân nghe Diêu Trường Thanh nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gần như không thở nổi, Lí Vị Ương thấy bà giữ ngực vội vàng tự mình dìu bà ngồi xuống để bà nghiêng người vào lưng ghế nghỉ tạm. Lão phu nhân sắc mặt xanh mét, hơi thở không đều, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Biết làm thế nào đây, biết làm thế nào đây!"
Lí Vị Ương cầm tay Lão phu nhân an ủi: "Lão phu nhân không có việc gì, Nhị tẩu cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì." Cũng không biết là đang an ủi Lão phu nhân hay là đang an ủi chính mình nữa. Không biết từ khi nào nàng đã thật sự coi Tôn Duyên Quân trở thành một người bạn tốt. Lần đầu tiên, nàng hơi mất bình tĩnh.
Mọi người buồn rầu ngồi trong phòng chờ tin tức, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài thì ra là Lí Tiêu Nhiên vẻ mặt tái nhợt đi vào, thấy Lí Mẫn Khang và Diêu Trường Thanh đang đứng ở cạnh cửa nói luôn: "Người đã mang về rồi, chuẩn bị tang sự đi."
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Lí Mẫn Khang trắng bệch, cả người ngã về sau. Nha đầu ma ma vội vàng gọi gã sai vặt tới đỡ hắn trở về nghỉ ngơi, Nhị phu nhân khóc kinh thiên động địa. Sắc mặt Lí Vị Ương chưa bao giờ tái nhợt như thế, nhìn chằm chằm vào Lí Tiêu Nhiên vừa mới tới: "Phụ thân, Nhị tẩu bị làm sao?"
Lí Tiêu Nhiên thở dài một hơi, trên mặt vô cùng tức giận và tiếc thương: "Ta vừa nhận được tin tức là lập tức từ trong cung về gấp, trên đường đi gặp thống lĩnh cấm quân, hôm qua lúc người của hắn tuần tra nội thành phát hiện ra nàng trong một ngõ hẹp. Chẳng qua là đã không còn thở nữa."
Ánh mắt của hắn hiện lên sự khó xử. Lí Vị Ương biết nhất định có điều khác thường, cũng không hỏi nhiều, nàng đứng lên bước ra ngoài. Lí Tiêu Nhiên hỏi: "Ngươi định đi đâu?" Lí Vị Ương cũng không quay đầu lại, thanh âm lạnh lẽo: "Không phải cần chuẩn bị tang sự sao? Phái người thông báo cho Tôn gia, còn phải chuẩn bị rất nhiều việc."
Lí Tiêu Nhiên ngẩn ra, hắn nghi hoặc nhìn Lí Vị Ương, không biết vì sao nàng có thể trấn định như vậy, bình thường nàng rất thân thiết với Tôn Duyên Quân mà? Hắn nào đâu biết rằng, lúc này Lí Vị Ương vô cùng căm tức, nhưng tâm tình của nàng bề ngoài không nhìn ra được.
Lí Tiêu Nhiên đã phái người mang thi thể của Tôn Duyên Quân trở về, Lí Vị Ương đi tới Thương Ngô Viện, tiếng khóc ầm vang, nàng áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Tất cả câm miệng hết cho ta!"
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau, Lí Vị Ương lạnh lẽo nói: "Chủ tử nhà các ngươi chết oan uổng, các ngươi không thể bảo vệ tốt cho nàng, bây giờ khóc thì có ích lợi gì! Mau chóng đi chuẩn bị tang sự, để ta nghe thấy ai khóc thì sẽ lập tức đuổi ra ngoài! Có nước mắt thì giữ tới lúc tang lễ mà khóc!"
Hiện giờ Lí Vị Ương trong Lí gia chính là chủ tử, đã nói là làm, ngay cả Lí Tiêu Nhiên cũng phải nhường nàng ba phần, tất cả mọi người trong viện dùng ánh mắt kinh hãi nhìn nàng sau đó đều yên lặng lui xuống. Đột nhiên, Lí Vị Ương gọi Liễu Nhi lại: "Ngươi qua đây!"
Liễu Nhi lau nước mắt, quỳ gối trước mặt Lí Vị Ương, Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Vừa rồi đã kiểm tra thân thể chủ tử ngươi chưa, bị tổn thương gì không?"
Nước mắt của Liễu Nhi không tự chủ được lại chảy xuống nói: "Quần áo trên người tiểu thư đều bị rách. Không chỉ như thế, những người đó còn khiến tiểu thư người đầy vết thương, nhất là.....nhất là....." Liễu Nhi không nói nên lời.
Lí Vị Ương nói: "Đưa ta đi nhìn xem." Liễu Nhi đứng dậy đưa Lí Vị Ương vào phòng. Trên giường, Tôn Duyên Quân yên lặng nằm, có một ma ma đang giúp nàng lau vết bẩn trên người, trên mặt nàng, Lí Vị Ương nói: "Đừng lau nữa, để ta nhìn xem." Ma ma kia sửng sốt rồi yên lặng đứng lên, lau nước mắt lùi về một phía. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua gương mặt Tôn Duyên Quân, gương mặt xinh đẹp vốn ngập tràn sức sống lúc này nhìn vô cùng đau đớn, đôi mắt ngây thơ mở thật to, căn bản là không thể nhắm lại. Dưới cằm có dấu vết bị bóp chặt, đôi môi thì dập nát, đầu tóc vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng đã lau đi các vết máu nhưng vẫn nhìn ra được vết thương trên cổ một đường kéo dài tới tận trong áo ngủ. Lí Vị Ương không đành lòng nhìn mặt nàng, muốn vươn tay xốc áo ngủ ra xem. Lưu ma ma lau sạch cơ thể cho Tôn Duyên Quân lúc nãy đứng ở một bên nói: "Quận chúa, tiểu thư nhà ta chết rất thê thảm. Xin ngài để nàng yên lặng đi thôi."
Trong mắt Lí Vị Ương xẹt qua một tia bi thương, sau đó kiên định: "Chính là vì tiểu thư nhà ngươi chết oan uổng nên càng phải tìm ra hung thủ sát hại nàng." Lưu ma ma liếc mắt nhìn Liễu Nhi, Liễu Nhi gật đầu với bà, Lưu ma ma mới thở dài một hơi, nói: "Nô tì đã xem rồi. Thật sự là không thể đành lòng. Quận chúa muốn xem thì đừng sợ." Nói xong, bà nhấc chăn lên.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, theo bản năng lui về sau nửa bước. Bụng của Tôn Duyên Quân bị người ta mổ ra, nửa thân dưới dường như bị chém thành hai khúc, huyết nhục lẫn lộn. Trên đùi đầy vết máu ứ đọng, không nhìn ra nổi hình người. Ngay cả bản thân nàng đã nhìn thấy vô số chuyện tàn nhẫn nhưng cũng không ngờ lại là cảnh tượng đáng sợ đến thế này.
Lưu ma ma thấy Lí Vị Ương sắc mặt trắng bệch, sợ hù doạ nàng, vội vàng phủ chăn gấm lên, giọng nói run run: "Tiểu thư chết rất thảm, không biết súc vật nào nhẫn tâm tới thế. Lúc còn sống tiểu thư làm nhiều việc tốt như vậy, ông trời thật không có mắt!" Bà là nhũ nương của Tôn Duyên Quân, thấy nàng gặp nạn như vậy vô cùng đau lòng, cho nên lúc nãy những người khác không dám chạm vào thi thể đáng sợ này, chỉ có một mình bà ở trong này rửa sạch. Giờ phút này bà vừa nói vừa rơi nước mắt.
Lí Vị Ương đỏ cả mắt, nàng thật sự không thể ngờ, lúc ban ngày Tôn Duyên Quân còn nói với nàng chờ khi xác định chắc chắn mang thai sẽ nói cho nàng biết trước. Ai ngờ lúc trở về lại biến thành một cỗ thi thể.....Tại sao, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Tôn Duyên Quân chỉ là một cô nương ngây thơ, vui vẻ, yêu thương phu quân, mong ước cuộc sống tương lai thật tươi đẹp. Tuy rằng, nàng hơi nhanh mồm nhanh miệng nhưng tâm địa rất thiện lương, dù gặp phải ăn xin trên đường cũng dừng xe ngựa lại để bố thí, hàng năm không biết đã quyên góp bao nhiêu bạc để làm đường, nữ tử như vậy, rốt cuộc là ai ra tay độc ác tới thế?
Trong nháy mắt, Lí Vị Ương hoài nghi đối phương là hướng về chính mình, nhưng mà nàng rất nhanh phủ nhận ý nghĩ đó. Nếu thật sự vì mình mà tới thì sẽ không tuỳ tiện đắc tội Tôn gia, bởi vì Tôn tướng quân tay nắm binh quyền, hơn nữa là người ngay thẳng, yêu thương nữ nhi này nhất, nàng chết thảm như thế, Tôn gia nhất định sẽ không để yên, nhất định sẽ tra xét tới cùng.
Nhưng nếu đối phương không phải vì mình mà tới thì rốt cuộc là tại sao? Tôn Duyên Quân có thù hận với người nào mà đối phương dùng thủ đoạn đáng sợ thế này để tra tấn nàng? Không, cái này không chỉ đáng sợ mà là tàn nhẫn khiến người người căm phẫn sục sôi.
Lúc này, Triệu Nguyệt luôn trầm mặc lên tiếng: "Tiểu thư có thể để nô tỳ xem một chút được không?"
Lí Vị Ương gật đầu, Triệu Nguyệt đi tới, lại xốc áo gấm lên, mùi máu tươi đập vào mặt, Lí Vị Ương vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn Triệu Nguyệt kiểm tra thi thể. Sau đó, Triệu Nguyệt quay đầu, nói: "Tiểu thư, trước khi Nhị thiếu phu nhân chết quả thật đã bị vũ nhục. Hơn nữa không biết vì sao mà đối phương lại rạch cả hạ thể của nàng, thủ đoạn cực kỳ độc địa."
Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Những điều đó có thể nhận ra từ các vết thương bên ngoài. Còn gì nữa không?"
TN sắc mặt ngưng trọng: "Nhìn miệng vết thương của Nhị thiếu phu nhân có máu bầm rất lớn, nên nô tỳ đoán rằng lục phủ ngũ tạng của nàng đều bị thương."
"Có nghĩa là gì?" Lí Vị Ương khó hiểu.
TN cắn chặt răng: "Kẻ giết nàng nhất định là có võ công rất cao, không chỉ như vậy, có lẽ lúc ấy vì bảo vệ trinh tiết mà Nhị thiếu phu nhân đã chống cự quyết liệt, bị đối phương đánh nàng một chưởng, làm vỡ nát nội tạng bên trong...."
Lí Vị Ương chỉ cảm thấy cả người rét run, trước khi chết nhất định là Tôn Duyên Quân vô cùng đau đớn. Hai chân của nàng như nhũn ra, miễn cưỡng đi tới một bên ngồi xuống, Lưu ma ma mau chóng nói: "Quận chúa, ngài nên đi ra ngoài đi." Bà nghĩ rằng Lí Vị Ương đang rất sợ hãi.
Lí Vị Ương nặng nề lắc đầu, nói: "Liễu Nhi, ngươi lần lượt kể lại chuyện ngày hôm nay cho ta nghe, thật kĩ càng từng chi tiết, bắt đầu kể từ lúc ra ngoài."
Liễu Nhi lau nước mắt, nói: "Vâng. Hôm nay nô tỳ theo Nhị thiếu phu nhân ra ngoài, tới ngõ nhỏ Lương gia thì tìm được Minh Tâm đường – chỗ của đại phu theo lời Tôn phu nhân kể. Bởi vì trước đó đã nói qua với Khương đại phu để cho hắn chuẩn bị nên khi chúng ta tới đó cũng không có khách hàng nào khác, à, không đúng, có một cỗ xe ngựa rất bình thường, lúc ấy xe ngựa còn cản đường chúng ta, tiểu thư sai để xe ngựa phía sau bọn hắn, sau đó đi bộ vào Minh Tâm đường. Tất cả đều bình thường, lúc xem bệnh, Khương đại phu xác nhận Nhị thiếu phu nhân có hỉ mạch, nàng vui vẻ vô cùng, lập tức nói muốn tới Tịnh Nguyệt lâu mua một chút đồ nhắm rượu ngon, trở về chúc mừng cùng Nhị thiếu gia. Cho nên xe ngựa chúng ta chưa trở về mà đi về phía Tịnh Nguyệt lâu, ai ngờ lúc tới Đức Thắng môn, tự dưng bên đường có một đám trẻ xông tới...."
Lí Vị Ương nâng tay, ngăn nàng nói tiếp, hỏi: "Cái đó ta đều biết. Lúc ở dọc đường đi hay ở dược đường có gặp chuyện gì kì quái không?"
Liễu Nhi cẩn thận nhớ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Lí Vị Ương nhíu mày, nói: "Ngươi cứ nghĩ thật cẩn thận. Hoặc là có người nào kì quái cũng được."
Người kì quái? Liễu Nhi suy nghĩ lại, nói: "Nếu nói tới kì quái thì là khi chúng ta tới dược đường, dược đồng nói tự nhiên Khương đại phu có một vị khách quý tới gặp mặt, bảo là Nhị phu nhân của chúng ta phải đợi một lát nữa. Vốn dĩ Nhị thiếu phu nhân không quá vừa lòng, nhưng vẫn đồng ý đợi. Chẳng bao lâu có một nữ tử mang mạng che mặt từ trong phòng đi ra, sau đó Nhị thiếu phu nhân được mời vào trong."
"Nữ tử mang mạng che mặt? Dáng vẻ như thế nào?" Lí Vị Ương hỏi.
Liễu Nhi cẩn thận nhớ lại rất lâu mới nói: "Lúc nàng ta đi ra không cẩn thận va phải Nhị thiếu phu nhân, chút nữa thì rơi cả mạng che mặt. Dường như nàng rất tức giận nhưng không hiểu sao lại chẳng nói gì, chỉ vội vã rời đi. Quả thật là một người kì quái."
"Bên người nàng có ai đi cùng? Hoặc là xe ngựa nàng ngồi có gì đặc biệt? Có dấu hiệu gì không?" Lí Vị Ương vô thức nghĩ, nữ tử thần bí này nhất định có liên quan tới cái chết kì lạ của Tôn Duyên Quân, không tự chủ được hỏi thêm vài lời.
Liễu Nhi lắc đầu, nói; "Bên người nàng có hai gã hộ vệ trông rất bình thường, nô tỳ cũng không quá chú ý. Xe ngựa của nàng là loại xe ngựa tầm thường nhất, không hề lộng lẫy xa hoa, chỉ là một cái xe rất bình thường. Dù là lớp người phú quý bậc trung cũng có hai ba cái xe như vậy."
Lí Vị Ương chậm rãi hỏi: "Xiêm y trên người nàng ta thì sao? Có chất liệu gì?"
Liễu Nhi trầm tư rất lâu, thật sự nàng cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy nàng ta hơi kì lạ. Triệu Nguyệt nói: "Ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, không cần gấp gáp."
Liễu Nhi đang muốn lắc đầu lại đột nhiên nhìn thấy xiêm y trên người Lí Vị Ương, bật thốt lên: "Nô tì thấy, y phục trên người nữ tử kia hình như là giống với quận chúa. Chất vải rất đẹp rất tốt, mặc lên người giống như đám mây nhẹ nhàng tự tại."
Ánh mắt Lí Vị Ương trở nên âm lạnh. Chất vải này là Hương Sồ sa, trị giá ngàn vàng, chỉ có những nhà phú quý bậc nhất kinh đô mới có thể mua nổi. Nhưng người như vậy lại đi ngồi một chiếc xe ngựa mà nhà phú quý bậc trung thường ngồi ư? Không phải là rất kì quái sao? Như vậy chỉ có một khả năng đối phương không hề muốn cho ai biết về thân phận của nàng.
Lí Vị Ương nghĩ tới đây, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Liễu Nhi không khỏi kì lạ hỏi: "Quận chúa?"
Lí Vị Ương không trả lời, chỉ chậm rãi nói: "Triệu Nguyệt, chúng ta phải tới Minh Tâm đường thôi."
Triệu Nguyệt vừa muốn trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng nói: "Không cần."
Lí Vị Ương thả lỏng chân mày, đi ra ngoài thì nhìn thấy Lí Mẫn Đức đang tiến vào, hắn nhìn thấy nàng, nói: "Không cần đi nữa."
Lí Vị Ương nhíu mày: "Vì sao?"
"Bởi vì đại phu của Minh Tâm đường, một canh giờ trước đột nhiên bị bệnh chết. Cho dù nàng đi cũng không điều tra được gì." Lí Mẫn Đức nói từng chữ một, hắn đã tỉ mỉ kiểm tra, nhưng đối phương ra tay vô cùng gọn gàng, không để lại dấu vết nào.
Lí Vị Ương không nói gì, mãi tới khi Lí Mẫn Đức thấy không thích hợp, hắn đỡ bả vai nàng: "Làm sao vậy, nàng nghe rõ không?"
"Ta không sao." Lí Vị Ương nói vậy, sắc mặt của nàng lại trở nên xanh mét, thân thể cũng hơi run run. Nàng đẩy Lí Mẫn Đức ra, tự mình đi xuống bậc thềm một bậc, hai bậc......Lúc bước tới bậc thứ ba, cả người nàng nghiêng ngả nặng nề ngã xuống thềm nhà băng lạnh.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, một hơi thở ấm áp bao vây lấy nàng, lập tức nàng được đưa vào một vòng ôm ấm áp.
"Không sao, có ta ở đây." Lí Mẫn Đức nhẹ giọng nói, càng thêm dùng sức ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nàng, "Nàng chỉ mệt mỏi thôi."
Không phải do nàng mệt mỏi, nàng phẫn nộ, phẫn nộ không đè nén nổi. Tôn Duyên Quân rõ ràng là một người đáng yêu như vậy, là ai ra tay thâm độc tới thế! Sự phẫn nộ trào dâng phá tan bình tĩnh thông thường khiến nàng khó có thể ngăn chặn. Nàng muốn tìm ra tên hung thủ kia, xé hắn ra thành từng mảnh nhỏ. Lửa giận như vậy không phù hợp với thân thể nhu nhược của nàng, linh hồn nàng gào thét, lửa giận của nàng không thể khống chế. Nhưng nàng cả đêm chưa ngủ, cơ thể vô cùng mệt mỏi cho nên mới té ngã trên bậc thềm.
Lí Mẫn Đức nhanh chóng ôm nàng về phòng, lo lắng gọi người đi chuẩn bị nước ấm.
Lí Vị Ương nằm ở trên giường, nhìn bóng lưng của hắn mà có chút thất thần: vì sao hắn vẫn còn ở cạnh bên nàng, nàng đã bảo hắn rời đi nhưng vì sao nàng không hành động? Bởi vì trong lòng nàng còn lưu luyến sao?
Hắn thật cẩn thận trông coi nàng, giúp nàng xử lý tất cả mọi chuyện, chân thành bảo vệ nàng. Nhưng hắn là một người rất thông minh, hắn cũng còn rất trẻ, đáng lẽ hắn phải như nam tử bình thường đều có nguyện vọng và chí hướng rộng lớn.....Nhưng mà bây giờ hắn lại bỏ qua tất cả, bản thân hắn vẫn dùng thân phận này để ở lại cạnh nàng.
"Mẫn Đức." Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Không cần. Ngươi đi đi."
"Ta biết nàng ấy chết thì nàng rất không vui, nhưng nàng còn có ta ở bên cạnh, ta sẽ không rời khỏi nàng, vĩnh viễn ở cạnh nàng." Lí Mẫn Đức ngồi xổm bên giường, cầm tay nàng. Hắn đang ở cạnh nàng, chẳng cần gì khác, chỉ nghĩ rằng có thể giúp nàng một chút cũng tốt, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng là được....Nhưng hiện giờ thái độ của Lí Vị Ương đối với hắn đã thay đổi, hắn không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng nàng thay đổi hắn không để ý chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, hắn sẽ không sợ hãi điều gì.
"Ta gọi Bạch Chỉ giúp nàng thay quần áo, nghỉ ngơi thật tốt, tang lễ ngày mai nhất định sẽ rất vất vả." Hắn nhẹ giọng nói: "Nếu có thể......Vị Ương, kể cho ta một chút được không. Nếu nàng không vui ít nhất cũng phải nói cho ta biết...."
"Không cần. Ta nói, ngươi đi ra ngoài." Lí Vị Ương kiên trì.
"Vị Ương!" Vì sao nàng phải đuổi hắn đi, từ trước nàng vẫn để hắn lưu lại, cho dù là lúc đang nghỉ ngơi. Trong nháy mắt, hô hấp Lí Mẫn Đức như ngừng lại, có một loại đau đớn quen thuộc chậm rãi dâng trào khắp cơ thể. Hắn kiêu ngạo như vậy, cũng có lòng tự trọng, nhưng ở trước mặt Lí Vị Ương hắn cũng không cần tự tôn. Không có cũng tốt, hắn vẫn muốn ở lại bên cạnh nàng, "Nếu nàng không thoải mái thì nghỉ ngơi cho tốt. Ta ra ngoài canh chừng, tuyệt đối sẽ không quấy rầy nàng."
Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Không cần, Mẫn Đức, ngươi quay về Việt Tây đi. Ta biết, ngươi luôn muốn báo thù. Mẫu thân sinh ra ngươi, tuy rằng ngươi luôn miệng nói không thèm để ý, nhưng ta biết, ngươi thường xuyên ngẩn người nhìn chiếc ngọc trâm, đó là phụ hoàng phái người đưa cho ngươi. Ta đoán là di vật mẫu thân sinh ra ngươi."
Lí Mẫn Đức chấn động, không dám tin nhìn nàng: "Không, ta sẽ không rời đi."
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: "Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi đi không?"
Lí Mẫn Đức nhìn nàng, trong lòng sợ hãi rùng mình: "Vì sao?"
Lí Vị Ương dùng giọng nói lãnh đạm, không có một chút cảm tình, nói: "Ta là người không có tình cảm, ta sẽ không yêu ai, cho dù là ngươi hay Thác Bạc Ngọc ta cũng sẽ không yêu."
"Nhưng nàng để ý ta? Không phải sao?" Lí Mẫn Đức nắm chặt tay.
Lí Vị Ương cười cười, tim đập kịch liệt, càng lúc càng nhanh, dường như hơi co rút đau đớn: "Đúng, ta rất để ý ngươi, nhưng ta không cần loại để ý này. Ngươi luôn ở bên cạnh ta, khiến ta không thể không phiền chán, đối xử lạnh lùng với ngươi bởi vì ta không thể đáp lại cho nên thậm chí ta còn cảm thấy áy náy! Nhưng ta không cần áy náy, vì tình cảm này khiến ta vô cùng khó chịu! Vì sao ta phải áy náy? Bởi vì ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi? Lí Mẫn Đức, ngươi luôn miệng nói yêu ta, vì sao lại nói cho ta biết, vì sao biến thành gánh nặng trong lòng ta!"
Lí Mẫn Đức ngừng cười, đôi con ngươi màu hổ phách ảm đạm giống như lúc buổi chiều mùa đông mờ mịt mênh mang, không có tiêu điểm, càng không có thần thái, chỉ sững sờ nhìn Lí Vị Ương. Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, lại không ngăn cản được sự đau đớn và chua xót từ trong nội tâm, bàn tay giấu ở trong tay áo phải dần dần nắm lại. Sau đó, hắn đột nhiên nở nụ cười: "Vị Ương, ta biết, ngươi đang cố tình đuổi ta đi, đúng không? Ta sẽ không mắc mưu, ta sẽ không đi, dù có thế nào ta cũng không đi."
Lí Vị Ương thanh âm lạnh lùng: "Ta bảo ngươi đi ra ngoài, không nghe thấy sao? Vì sao lại phiền phức như vậy! Tại sao cứ quấn lấy ta!"
Lí Mẫn Đức kiên trì: "Ta không đi!" Hắn nhìn chén trà bên cạnh đã nguội lạnh, lập tức bưng tới, cười lấy lòng: "Vị Ương, đừng nóng giận nữa! Uống chút trà đi, đây là Vân Vụ trà cao cấp do ta sai người mới tìm được về, có tác dụng an thần lớn."
Lí Vị Ương nâng tay, đánh đổ chén trà trước mặt. Chén trà rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà và là trà rơi đầy đất!
Nhất định phải để hắn rời đi!