Từ Thiên Thanh xoay người nhìn nàng: “Lục muội muội… gần đây có khỏe không?”
Tích Thu nửa nghiêng người, rũ mắt: “Làm phiền biểu ca nhớ tới, hết thảy đều tốt.”
Ngữ khí nàng xa cách, thái độ lãnh đạm khiến khuôn mặt tươi cười của Từ Thiên Thanh cứng đờ. Nhưng nghĩ đến hai người bọn họ đã vài năm không gặp, cả hai cũng đã trưởng thành, có chút câu nệ cũng không ngoài ý muốn.
“Cây trâm kia… Lục muội muội không cần nghĩ nhiều, là huynh dùng một quyển ‘Chiêm thiên kinh’ đổi với người, mẫu thân bà ấy… cũng không biết.”
‘Chiêm thiên kinh’? Tích Thu ở đã từng thấy đề cập qua trong quyển ‘Chư gia tạp đàm’, đó là một quyển sách về thiên văn nói về các hiện tượng tinh tú hiếm có trên đời, càng không dễ kiếm được. Thật không nghĩ tới hắn chẳng những có còn lấy ra đổi thành trâm với người.
Tích Thu không biết nói gì cho phải.
“Có phải Lục muội muội không thích hay không?” Nàng cũng không cài cây trâm hắn đưa, Từ Thiên Thanh tự cảm thấy lễ vật hắn đưa không hợp tâm ý nàng.
Tích Thu sửng sờ một hồi, suy nghĩ một lát mới hiểu được, hắn là đang hỏi nàng có thích cây trâm đó hay không.
Nàng phải nói thế nào, thích hay là không thích?
“Cây trâm rất đẹp.” Tích Thu rõ ràng cảm nhận được Từ Thiên Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Chẳng qua muội bình thường không ra khỏi cửa, cũng không dùng được đồ vật quý trọng như vậy, vẫn là đặt ở chỗ biểu ca tương đối thỏa đáng hơn.”
Vì sao đặt ở chỗ hắn sẽ thỏa đáng? Hắn biết đây là Tích Thu tìm cớ, sắc mặt ảm đạm, xua tay nói: “Đừng… Nếu đồ vật đã tặng đi chính là của Lục muội muội, vẫn là muội nhận tương đối tốt.” Hắn giống như sợ nàng nói gì nữa, lập tức thay đổi chủ đề: “Ngày hôm qua biểu ca dẫn huynh đi gặp Tưởng thám hoa, uống rượu đến nửa đêm, cùng hắn tâm tình một phen, mới tính chân chính hiểu rõ kỳ thi Hương khác hẳn với thi phủ và thi viện.”
Ngữ khí hơi có chút thổn thức cảm khái.
Tích Thu cũng không muốn tiếp tục cái đề tài kia. Tưởng thám hoa tên đầy đủ là Tưởng Sĩ Lâm, thi đậu thám hoa, được vào Hàn Lâm viện. Năm trước không biết vì chuyện gì đã xảy ra tranh chấp cùng Tam hoàng tử, trong cơn tức giận từ quan về vùng ngoại ô mở một lớp tư thục. Cả triều đình xôn xao, hiện giờ nghiễm nhiên thành một nhân vật thanh lưu đứng đầu trong triều, được giới văn nhân tôn sùng.
Hắn là đồng khoa với Đông Thận Chi, quen biết nhau cũng không có gì phải ngạc nhiên, chỉ là nghe ngụ ý của hắn thì quan hệ giữa hai người cũng không cạn. Điều này có chút khác biệt với ấn tượng của Tích Thu với Đông Thận Chi.
“Tuy nói có chút khác nhau nhưng biểu ca chuẩn bị hồi lâu, lại thường được Từ đại nhân chỉ điểm, lấy tài học biểu ca thì đậu kỳ thi Hương tất nhiên là vô cùng dễ dàng, nghiên cứu nhiều quá lại dễ bị nhiễu loạn.”
Khoa cử thi không tốt đây là tự nhiên, bằng không nào có nhiều thí sinh thi mấy chục năm như vậy còn liều mạng đọc sách, cũng sẽ không có phản ứng sau khi Phạm Tiến trúng cử* rồi.
Khoa cử thời cổ đại cũng giống như đi thi thời hiện đại ở kiếp trước, học bằng cách ghi nhớ, sau đó sâu hơn nữa cần một ít trí thông minh. Đương nhiên, trí thông minh này cũng tùy từng người mà thôi. Nhưng có được danh sư chỉ điểm hay không cũng có liên quan. Không chỉ như thế, còn phải có tố chất tâm lý phát huy tốt ở trường thi, cùng với tố chất cơ thể khỏe mạnh. Nếu không chưa quá ba ngày thi xong, người đã ngã trước rồi!
Từ Thiên Thanh đều có những điều kiện này, nếu hết thảy bình thường, Tích Thu cho rằng thi Hương với hắn cũng không khó.
Trên mặt Từ Thiên Thanh khó nén vui mừng: “Lục muội muội cảm thấy huynh có thể thi đậu?”
Tích Thu rất thật thà gật đầu: “Đến kỳ thi mùa xuân sang năm, biểu ca có thể có tính toán.”
Trực tiếp nhảy qua cử nhân, triển vọng thành tiến sĩ.
Từ Thiên Thanh nháy mắt có chút cụt hứng, nhưng nghĩ đến Tích Thu ở trước mặt, trong giọng nói rất có tin tưởng vào hắn, sĩ khí tăng gấp bội: “Biểu ca tất nhiên phải nỗ lực, không để cho Lục muội muội thất vọng.”
Việc này liên quan gì đến ta. Huynh thi tiến sĩ vào làm quan, ta còn không phải chỉ có thể loanh quanh ở hậu trạch, nhiều nhất chỉ là chuyển từ nhà này sang nhà khác, thay đổi giường ngủ mà thôi.
Dường như Từ Thiên Thanh biết suy nghĩ của nàng: “Phong cảnh Lâm Truy rất đẹp, Lục muội muội có rảnh có thể đi xem thử.” Nói xong lại cảm thấy lời này không thỏa đáng, bổ sung nói: “Huynh sẽ mời dì đến Lâm Truy chơi.”
Tích Thu mím môi cười cười.
Một bên, Tư Hạnh xuyên qua cửa phụ, lên cầu.
Từ Thiên Thanh cũng không hay biết, ánh mắt nhìn sang viện của Đông Mẫn Chi: “Thất đệ là người nhanh trí. Tối hôm qua huynh ra đề mục khảo sát đệ ấy, không đến thời gian nửa chén trà nhỏ đệ ấy liền ra đáp án, cực kỳ xuất sắc.”
Tích Thu nhướng mày, chỉ mới một câu nhắc đến Đông Mẫn Chi.
Biết nói đúng đề tài, Từ Thiên Thanh có chút cao hứng: “Buổi sáng trước khi đệ ấy ra cửa còn cầm bản ‘Lễ ký’ lại đây hỏi huynh. Huynh thấy đệ ấy không phải là hoàn toàn không hiểu, hoàn toàn không giống vừa mới vỡ lòng, vì sao tiên sinh của đệ ấy lại không biết, còn cho đệ ấy đọc Thiên Tự văn?”
Đông Mẫn Chi lại bắt đầu muốn khoe khoang, có điều Tích Thu cũng có chút bất ngờ, không ngờ y vậy mà bắt đầu lén đọc ‘Lễ ký’ rồi.
Nàng đã sớm lén dạy y đọc Thiên Tự văn, cũng giảng Tam Tự kinh từ hai năm trước. Hiện tại tiên sinh nói lại một lần, y có thể cảm thấy không thú vị, liền bắt đầu trộm học Tứ thư.
Một ngụm ăn xong cũng không thể béo ngay, xem ra phải nhắc nhở y thêm mới được.
“Sợ là đệ ấy tò mò lấy ra đọc một chút, cũng có khi đọc mà không hiểu.” Tích Thu không muốn nhiều lời, tuy tin tưởng Từ Thiên Thanh cũng không có ý tứ gì khác nhưng hắn không hiểu tình hình ở Đông phủ, vẫn là không cần giải thích thêm.
Từ Thiên Thanh khẽ lắc đầu, một bộ muốn nói lại thôi: “Nếu Lục muội muội tin tưởng huynh, huynh lúc nhàn hạ, rảnh rỗi liền chỉ giáo Thất đệ một chút, cũng nhắc nhở đệ ấy nghiên cứu học vấn không thể quá nóng vội.”
“Vậy làm phiền biểu ca.” Như thế cũng tốt, Đông Mẫn Chi tuy thân cận với nàng nhưng nàng chung quy là nữ tử, nếu nàng nói không tránh được phải phí một phen miệng lưỡi, nhưng sẽ không giống với lời nói của người làm tiền bối như Từ Thiên Thanh: “Không ảnh hưởng đến việc chính của biểu ca mới được.”
Từ Thiên Thanh nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa sạch sẽ trong suốt, trong đôi mắt đen bóng chỉ có nụ cười nhạt của nữ tử trước mắt.
“Tiểu thư, Đại thái thái nói Đại cô gia phải đi rồi, kêu người đi tiễn.” Tư Hạnh đứng từ xa âm thầm nháy mắt với Tích Thu.
Đây là ám hiệu ngầm của các nàng, tỏ vẻ việc dặn dò đã làm thỏa đáng.
Tích Thu khẽ gật đầu, quay lại nhìn Từ Thiên Thanh, lại không ngờ hắn lại mở miệng nói trước: “Muội đi thong thả, huynh còn có chút việc.”
Tích Thu gật đầu, dẫn các nha đầu bà vú đi theo trở về Trí Oái uyển.
Trên đường đi, Tư Hạnh ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Tiền ma ma trực tiếp đi thư phòng, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thẳng đến khi Đại thiếu gia trở lại mới rời đi…” Tư Hạnh lộ vẻ do dự.
Tích Thu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Hạnh nghĩ nghĩ, như là hạ quyết tâm mở miệng nói: “Khi nô tỳ trở về, ở trên đường gặp Bát tiểu thư chỉ dẫn theo Thu Thiền bên người, nhìn thấy nô tỳ liền ngẩn người. Nô tỳ hành lễ rồi đi xuyên qua cửa phụ mới nhìn lại thì thấy nàng ấy vội quay trở về.”
Đông Tích Ngọc luôn luôn nghe lời, nàng cũng không hay đi lại trong nội viện, càng ít đi lại ở ngoại viện. Chủ tớ hai người các nàng sợ là được Đại thái thái phân phó làm chuyện gì.
“Ừm, đã biết.” Hai người nói chuyện đã tới Trí Oái uyển. Từ xa liền nhìn thấy Tiền ma ma đứng ở dưới hành lang cười với nàn, Tích Thu đi qua nói: “Vất vả cho ma ma rồi.” Sau đó tháo chiếc vòng tay phỉ thúy vẫn luôn đeo trên tay ra, thuận tay đeo vào cổ tay Tiền ma ma.
Tiền ma ma chối từ không nhận: “Như thế này không được, nô tỳ sao dám lấy đồ của tiểu thư.”
Tích Thu cười dịu dàng, giữ chặt tay Tiền ma ma, ngữ khí thân mật: “Cổ tay ta gầy qu không đeo được chiếc vòng màu sắc như này, vẫn là ma ma đeo hợp hơn. Khi nào mẫu thân hỏi, ta cũng sẽ nói đúng sự thật.”
Tiền ma ma ngẩn ra. Bà cho rằng Lục tiểu thư cho bà chiếc vòng tay là để bà im miệng không cần nhiều lời, không nghĩ tới là nàng sẽ nói đúng sự thật.
Không còn do dự cố kỵ, Tiền ma ma thoải mái nhận lấy, thấy chiếc vòng tay chất phỉ thúy xanh biếc oánh nhuận, tươi cười của bà chân thành hơn nhiều: “Lục tiểu thư chiếu cố nô tỳ, đồ tốt như vậy, nếu không phải được chủ tử ban thưởng, nô tỳ nào có phúc khí mang, càng không dám so cùng chủ tử.”
Tích Thu cười cười: “Ma ma đi nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa người lại phải bận rộn rồi.”
Tiền ma ma tuân theo, tự mình vén mành cho Tích Thu: “Nô tỳ nào dám nghỉ ngơi, liền chờ ở chỗ này.”
Tích Thu khẽ gật đầu, đi vào chính phòng.
Chú thích:
*Phạm Tiến trúng cử: là một câu chuyện trào phúng do tiểu thuyết gia Ngô Kính Tử đời nhà Thanh viết. Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên.
Vui mừng quá độ, dẫn đến phát bệnh điên, phải làm sao đây? Lúc này một người chỉ cách, tìm đến người bố vợ mà bình thường Phạm Tiến e sợ nhất, ông ta hét lớn vào tai Phạm Tiến: “Đồ súc sinh chết tiệt! Ngươi bị trúng cái quái gì rồi?”, rồi tát cho Phạm Tiến khùng điên kia một cái trời giáng, khiến Phạm Tiến sợ hãi, cái vui cũng bị kiềm hãm lại, chữa khỏi bệnh điên.