Đương nhiên, kiến thức Tô Mặc có được từ các giống cái khác không chỉ mỗi câu “Tôi/em yêu em/anh”, cậu còn phát hiện ra được chuyện thú vị hơn nữa.Một ngày nọ, khi Hassan đang ở nhà dọn dẹp phòng và làm chút việc vặt thì thấy Tô Mặc vội vã chạy trở về. “Sao vậy?” Hassan khó hiểu hỏi. Hôm nay Tô Mặc có nói dùng bữa trưa xong mới về mà.Tô Mặc không trả lời, chỉ hơi đăm chiêu nhìn hắn. Hassan tức khắc thấy da đầu tê rần.Vẻ mặt này hết sức quen thuộc với Hassan. Bình thường nó có nghĩa là Tô Mặc đang tự hỏi “Dùng cách này bắt nạt Hassan hay là dùng cách khác đây?”. Mà kết quả cuối cùng thường là “Thôi kệ, thử hết là được mà”.Ngay sau đó Hassan sẽ bị ăn hiếp cực kỳ thê thảm, nên hắn hiểu rất rõ về vẻ mặt này.“Tô Mặc?”, giọng của Hassan đã bắt đầu run run.Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt cổ quái: “Anh qua đây, em có chuyện muốn hỏi anh”.“Chuyện gì vậy?”, Hassan lập tức bỏ đồ trên tay xuống, đi qua.Tô Mặc nhìn bàn tay dơ bẩn và quần áo dính đầy tro bụi của Hassan, nhíu mày nói: “Anh đi tắm trước đi”.Hassan tắm rửa trong nỗi lo sợ bất an, sau đó ngồi xuống vị trí cạnh Tô Mặc như cậu bảo.“Hôm nay em nghe được một chuyện rất thú vị. Nghe nói, giống đực có một thứ gọi là sơ tinh gì đó phải không?”.Tô Mặc cười tủm tỉm hỏi. Thấy Hassan vừa nghe liền cứng người, Tô Mặc lại nói tiếp: “Lần đầu em thấy anh bắn là ở nhà Linarin, lúc em trói anh lại rồi làm ấy. Lần đó em vừa đâm vào, anh đã bắn, nhưng em không ngửi được mùi gì đặc biệt hết, mấy lần sau cũng vậy”.Tô Mặc nhìn chằm chằm Hassan: “Cho nên, lần đó không phải là sơ tinh của anh, đúng không?”.Mặt Hassan đỏ bừng, lúng túng gật đầu.“Vậy,” Tô Mặc nheo mắt, “sơ tinh của Hassan là cho ai?”.Hassan thoáng liếc nhìn Tô Mặc một cái, mím chặt môi không nói lời nào.“Trả lời em”
Tô Mặc lạnh giọng thúc giục. Nhưng Hassan vẫn cứ im lặng không đáp.Tô Mặc thích thú nhướng mày. Hassan chọn im lặng? Xem ra đáp án thú vị hơn cậu tưởng nhiều.Thật ra, lúc Tô Mặc biết chuyện sơ tinh này, cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều. Lần đầu gặp Hassan thì hắn bốn mươi lăm tuổi rồi, đã trưởng thành được mười lăm năm. Các giống đực trưởng thành khác vừa thành niên đã gấp rút kết đôi, muộn nhất cũng không quá một năm, nên đương nhiên cậu cho rằng sơ tinh của Hassan không cho tay trái thì cũng cho tay phải, không thì còn có thể cho ai?!Tô Mặc đề cập vấn đề này với Hassan, chẳng qua là để có lý do bắt nạt hắn một trận thôi – nghe nói giống đực không dành sơ tinh của mình cho bạn đời sẽ bị phạt; mặc dù hiện giờ cảnh tượng toàn bộ giống đực của bộ lạc đều bị ức hiếp đến khóc, trông cũng không khác bị phạt là mấy, nhưng mà… đổi lý do ức hiếp cũng không tệ! Nói không chừng trước đó còn có thể khiển trách, trừng trị này nọ.Chẳng qua, nhìn dáng vẻ sống chết không chịu mở miệng của Hassan, xem ra trước khi quở trách còn phải tra hỏi thêm mới được. Ái chà, thật là thú vị! Tô Mặc mỉm cười, mắt lóe sáng.“Hassan, anh muốn em ép anh nói à?”, Tô Mặc nâng cằm Hassan, nhìn sâu vào mắt hắn. Hassan lúng túng nhìn xuống, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Tô Mặc.Hửm? Chột dạ sao? Tô Mặc nhíu nhíu mày, tâm trạng hơi tệ đi. Chẳng lẽ cậu đã phát hiện ra chuyện gì không nên biết sao?“Cởi đồ ra”
Giọng Tô Mặc nghiêm khắc hẳn lên. Hassan nghe lời cởi quần áo ra, tự giác quỳ xuống cạnh chân Tô Mặc.Tô Mặc lấy dây thừng trói hai tay Hassan ra sau lưng, để hắn quỳ trên giường, mông nâng lên, sau đó lại trói mắt cá chân của hắn vào cuối giường.Hassan nghiêng mặt vào trong tránh né ánh mắt của Tô Mặc, cơ thể hơi run. Trừ lần đầu tiên của hai người, Tô Mặc không trói hắn lần nào nữa; vì cho dù Tô Mặc có bắt nạt hắn thế nào thì hắn cũng không phản kháng. Lần này Tô Mặc lại trói hắn lại… Là muốn làm gì đây?Có thứ gì đó man mát được cắm vào lỗ sau của hắn, ngay sau đó dòng chất lỏng lạnh giá được đẩy vào trong cơ thể. Hassan giật nảy người, vội vùng vẫy quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tô Mặc đang cầm một túi nước to, chậm rãi trút nước bên trong vào động sau của hắn.“Tô Mặc… a… đừng mà……”. Hassan mau chóng cảm thấy bên trong mình lấp đầy nước lạnh, cả đường ruột đều đang nhúc nhích trong đau đớn, “Nhiều quá… Đừng……”.Tô Mặc không để ý đến hắn, chỉ tập trung đổ hết nước vào, sau đó vỗ mạnh lên mông Hassan. “Siết chặt mông lại. Không được để nước tràn ra”.“A!”.Hassan rên lên đau đớn. Cái đánh kia tác động vào chất lỏng trong đường ruột, khiến dạ dày hắn co thắt lại. Tô Mặc rút túi nước ra thế nào, hắn hoàn toàn không chú ý tới. Toàn bộ tinh thần đều tập trung làm sao để chịu đựng cơn đau thắt mãnh liệt này.Nếu lúc này Tô Mặc còn làm gì hắn, Hassan cảm thấy mình chắc chắn sẽ hỏng mất. May mà Tô Mặc không tàn nhẫn như vậy, cậu vứt túi nước sang bên rồi lẳng lặng đứng nhìn.Thời gian từng phút trôi qua, cơn đau của Hassan càng lúc càng dữ dội. Mỗi lần hắn cảm thấy đau như vậy đã là cực hạn rồi, thì đợt kế lại mạnh hơn đợt trước, càng lúc càng đau.“A… a a a… Tô Mặc… hức… Tô Mặc……”.Hassan đau khổ cầu xin, cả người túa mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy mình ngây thơ quá rồi, có khi nào Tô Mặc dễ dàng tha cho hắn đâu chứ? Sở dĩ Tô Mặc không làm gì, là vì cậu biết rõ chỉ cần đổ chút nước vào lỗ sau thôi cũng đủ giày vò hắn đến sụp đổ.