Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 62




Tô Mặc hôn mê chẳng qua do bi thương, lo lắng quá độ thôi, phun búng máu kia ra rồi cũng dần tỉnh lại. Nhưng cậu không khóc nữa, chỉ kéo tay Hassan lẳng lặng rơi lệ. Nước mắt thấm xuống máu tươi bên môi, biến nó thành sắc đỏ thẫm.Hassan đau đớn như tim vỡ ra, luống cuống ôm lấy Tô Mặc nói năng lộn xộn: “Tô Mặc, Tô Mặc, em sao vậy? Đừng khóc, tôi không sao mà! Thật sự không sao cả! Chỉ, chỉ đánh đánh đá đá mấy cái thôi, trước đây tôi cũng bị đánh nhiều rồi! Em xem, chẳng phải lần nào tôi cũng ổn sao!”.Thì ra… đây không phải lần đầu Hassan bị đánh? Tại sao cậu chẳng biết gì cả, còn tra tấn dày vò Hassan như vậy… Cậu đã làm gì vậy! Tô Mặc vừa đau thương vừa hối hận trong lòng, một búng máu lại phun ra không kìm được.“Hassan, cậu câm ngay cho tôi!”, Lucca vừa vội vừa tức, lớn tiếng quát. Tên giống đực ngu xuẩn, rốt cuộc cậu có biết vì sao Tô Mặc lại đau lòng đến hộc máu không! Cậu nghĩ mình đang an ủi đó à? Rõ ràng là đang đâm dao vào tim cậu ấy!“Tô Mặc, cậu nghe đây, mọi chuyện không như cậu tưởng đâu”. Lucca quay sang giải thích cho Tô Mặc: “Bình thường giống đực luôn đánh nhau vậy đó. Họ không cố ý đánh ngất Hassan, đầu đuôi mọi chuyện tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng bọn họ đánh Hassan tuyệt đối không vì khinh thường hắn. Không ai khinh thường Hassan cả, tôi cam đoan với cậu. Cậu tin tôi chứ?”.Tô Mặc giương mắt nhìn Lucca, khẽ gật đầu.Lucca thở phào nhẹ nhõm. Chịu tin là được rồi, y cứ sợ Tô Mặc sẽ hóa ác
Nhìn thì như tiểu giống cái mềm mỏng nhỏ yếu, tính tình sao lại mãnh liệt dữ dội vậy!“Cũng tại tôi không đúng. Rõ ràng biết cậu không rõ rất nhiều chuyện, lại cứ cho rằng qua một thời gian cậu sẽ tự biết nên không nói với cậu. Không thì cậu cũng sẽ không tới mức hiểu lầm như vậy”.Sao Tô Mặc lại cho rằng Hassan bị người ta khinh thường chứ? Chẳng lẽ cậu ấy không biết hiện giờ Hassan là giống đực được tất cả mọi người trong bộ lạc hâm mộ sao? Có một giống cái tốt với hắn như vậy, khiến biết bao nhiêu giống đực ghen tị hộc máu đó! Trước mặt giống cái mình yêu thích, tôn nghiêm của giống đực chỉ là vụn vặt! Có thể làm bạn lữ mỉm cười vui vẻ mới là vinh quang chân chính của giống đực! Các giống đực đã vây đánh Hassan thật sự có khổ mà không than được. Không thì họ thật sự sẵn lòng để bạn lữ chọc cho khóc đó!Thật vậy sao? Tô Mặc nghi hoặc nhìn Lucca, ngó sang Lemmy, lại nhòm các giống cái vây xung quanh cùng với đám giống đực bị đuổi ra xa. Tất cả mọi người đều đồng loạt ra sức gật đầu với cậu.Không sai! Cậu và Hassan ân ái như vậy, tụi tui cực kỳ hâm mộ! Làm sao mà khinh thường được! Còn nữa, rốt cuộc là cậu đã làm gì Hassan mà cậu ta khóc được vậy, có thể chia sẻ chút hay không không không không???Nhìn đôi mắt sáng bừng của các giống cái, cuối cùng Tô Mặc xác định đúng là mình đã hiểu lầm
Lòng thấy an tâm hơn nhiều, mà hai má cậu cũng nhanh chóng đỏ ửng vì xấu hổ. Chỉ vì hiểu lầm nhỏ xíu mà cậu đã làm lớn chuyện! Thét to cầu cứu, khóc lóc nghẹn ngào, còn hộc máu ngất xỉu… Chẳng khác nào tiểu nhược thụ! Quá yếu ớt! Tô Mặc thẹn quá thành giận!Bất kể làm sao, đám giống đực đánh người kia vẫn không đúng! Nếu không vì bọn họ đánh Hassan rồi còn chêm thêm mấy câu chửi kháy thì cậu tuyệt đối đã không hiểu lầm như vậy!Tô Mặc đang tự hỏi phải làm sao để đám người đã bắt nạt Hassan biết tay, tộc trưởng đại nhân đã nghe tin chạy tới. Đằng sau là gần như toàn bộ những người còn ở lại trong bộ lạc.Người bảo hộ bị đánh trọng thương ngất đi, khiến tiểu giống cái hộc máu ngất xỉu – Sự việc lần này thật sự rất tệ. Phàm là người nghe được vài câu, dù là giống đực hay giống cái, tất cả đều tức giận hết sức.Vì thế, tộc trưởng còn chưa kịp hạ lệnh, dũng sĩ thú nhân phụ trách chấp pháp đã trực tiếp áp giải các giống đực gây chuyện đến quảng trường công khai hành quyết. Do người gây sự quá nhiều, quần chúng vây xem đều sôi nổi hăng hái, tuyệt đối không để hung thủ nào chạy thoát!Thật ra các giống đực này còn có thể trốn đi đâu chứ, hầu như đã sợ đến nhũn chân! Chỉ tùy tiện ầm ĩ xíu đã gây ra chuyện lớn vậy, bọn họ sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc sao?Tộc trưởng vừa nhìn theo các giống đực run rẩy bị lôi tới quảng trường, vừa nghe Lucca và những người khác thuật lại đầu đuôi câu chuyện, trong lòng rất do dự.Nhìn từ hậu quả, người thủ hộ bị đánh hôn mê, tiểu giống cái hộc máu ngất xỉu, thì việc lần này thật sự rất tệ. Các giống đực đánh người nhất quyết phải bị công khai tiên hình, sau đó trục xuất khỏi bộ lạc, tuyệt đối không cần thương lượng.Nhưng mà, vấn đề ở chỗ, bất kể thấy thế nào thì đây rõ ràng là chuyện đùa giỡn bình thường! Mỗi ngày trong bộ lạc đều sẽ xảy ra tám, mười vụ kiểu vầy! Nếu chỉ vì thế mà đuổi hơn trăm giống đực đi… chẳng phải hơi quá sao!Mọi chuyện thành ra như vầy thì trách ai được? Tộc trưởng cực kỳ đau đầu.Trách tiểu giống cái chuyện bé xé to? Nhưng người ta lo lắng cho người thủ hộ thì sai cái gì? Tình sâu nghĩa nặng, cực kỳ cảm động đó!Trách Hassan chịu đòn kém quá? Nhưng hôm qua cậu ta mới nhận khiêu chiến, rồi mấy ngày nay trong tối ngoài sáng bị đánh thêm bao nhiêu lần nữa thì ai biết!Trách tới trách lui, vẫn là đám giống đực gây chuyện không đúng! Ai bảo bọn họ đánh người trước mặt tiểu giống cái người ta! Trước kia đã đánh Hassan nhiều lần như vậy (ngay cả hắn cũng có phần), không bị Tô Mặc nhìn thấy thì chẳng phải sẽ không sao sao!Chính xác, quyết định vậy đi! Tộc trưởng quyết định. Mấu chốt là do bọn họ làm tiểu giống cái hoảng sợ! Cho nên…“Tô Mặc, giao cho cậu xử lý các giống đực này đó. Muốn làm gì thì làm!”.Tộc trưởng hiên ngang lẫm liệt. Tiểu giống cái vẫn khá mềm lòng, lần trước Hassan kinh động đến cậu ấy, cậu ấy cũng không làm gì, chẳng phải sao? Còn đến với Hassan luôn. Cho nên, cứ để cậu ấy xả giận là được, chứ đuổi khỏi bộ lạc gì chứ, bỏ đi!