Hai người thức dậy từ sớm, dọn dẹp tới lui, đến khi tắm rửa xong đã là giữa trưa. Chẳng những chưa ăn sáng mà bữa trưa cũng chưa có, Tô Mặc bụng đói rột rột quyết đoán quyết định sang nhà Linarin cọ cơm!Thứ nhất, Tô Mặc mệt mỏi không muốn làm bữa trưa. Hơn nữa, cậu cũng thương xót Hassan vốn còn mệt hơn cậu (tuy nhìn bề ngoài thì chẳng có vấn đề gì cả), không muốn hắn phải vất vả. Thứ hai á hả, dù gì trước đó Linarin từng qua thăm nên cũng phải cho Hassan về lộ diện chút. Không thì Linarin sẽ cho rằng cậu đã làm gì Hassan – tuy quả thật cậu có thế này thế kia với Hassan nhưng không thể để mẹ vợ biết được!Vừa nghe phải tới nhà Linarin, mặt Hassan liền đỏ rực. Tuy hắn biết Tô Mặc nói có lý, chỗ bên a cha không thể trốn không đi được. Thế nhưng vừa nghĩ tới lúc a cha đứng ngoài cửa, hắn đang… đang bị… Hắn liền hận cả đời không phải gặp a cha nữa.Nhưng chính Hassan cũng biết đây chỉ là vọng tưởng. Vì thế, sau khi bụng Tô Mặc lại đánh trống thêm tiếng nữa, Hassan liền quyết đoán dắt Tô Mặc đến nhà Linarin.Thế nhưng vừa mở cửa, Hassan đã cứng đờ tại chỗ. Tô Mặc theo phía sau hắn không kịp phản ứng liền đâm sầm vào người hắn.“A!”. Tô Mặc hô đau một tiếng rồi đưa tay chọt chọt Hassan: “Anh làm sao thế!”.Hassan cứng ngắc chắn phía trước cậu, không có chút phản ứng. Tô Mặc thấy kỳ quái, cậu ló đầu ra nhìn thì mới phát hiện bên ngoài có hơn trăm người đứng tụ tập, nhìn sơ qua thì tất cả đều là giống đực. Hơn nữa, mọi người đều nhìn cậu và Hassan chằm chằm không chớp mắt.“Hassan? Bọn họ làm gì thế?”. Tô Mặc khó hiểu hỏi. Hassan bỗng giật mình, vội đưa tay bảo hộ Tô Mặc ra sau lưng, một mình nghênh đón phần lớn ánh mắt bất thiện của đám giống đực.“Hừ hừ, cái tên Hassan nhà cậu không ngờ cũng khóc dữ ha. Lại đây, khóc cho mọi người nghe cái coi!”.Một giống đực cao hơn Hassan chừng nửa đầu cười gằn tiến tới, quặp cánh tay siết lấy cổ Hassan kéo sang một bên. Nhóm giống đực còn lại ăn ý chen tới, trong nháy mắt đã bao phủ Hassan, hơn nữa, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng đấm đá bộp bộp.Tô Mặc thật sự bị dọa đơ cả người. Đối với người vốn sống ở nơi đô thị hòa bình, ổn định như Tô Mặc, trận khiêu chiến hôm qua giữa Hassan và Riley đã là trường hợp đánh nhau kịch liệt nhất rồi. Nhưng bây giờ… là tụ tập đánh nhau à? Không không, rành rành là nhiều người đánh một!“Hassan!”. Tô Mặc hoảng hốt nhào tới đám đông hỗn loạn, lại bị các giống đực ở vòng ngoài cản lại, hoàn toàn không nhìn thấy Hassan dù là một góc áo.Tiếng chân đá tay đấm không ngừng truyền tới nhưng Hassan lại không có tiếng động gì. Tô Mặc gấp đến nỗi sắp khóc tới nơi. Cậu liều mạng muốn chen vào trong nhưng đám giống đực cao to chẳng khác nào mấy tòa tháp sắt thép, xô đẩy kiểu gì cũng không sứt mẻ. Sau đó Tô Mặc dùng tới cả răng nanh và móng tay, chỉ hy vọng có thể đẩy tên giống đực trước mặt đi. Thế nhưng giống đực nọ chỉ cúi đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười mặc cậu cào rồi lại cắn, mình thì vẫn không nhúc nhích.Cuộc ẩu đả bên trong vẫn đang tiếp tục, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng khiêu khích châm chọc ‘Hassan, cậu khóc cho bọn tôi xem xem!’, ‘Phải đó, chẳng phải cậu từng khóc sao? Khóc nghe cái nào!’, ‘Rốt cuộc là khóc làm sao, dạy bọn này cái coi!’. Tô Mặc hao hết sức lực vừa vội vừa tức, trước mắt bắt đầu tối đi.Tại sao? Tại sao lại quá đáng như vậy?! Cậu ức hiếp, làm Hassan khóc là chuyện của cậu! Tại sao đám giống đực này lại muốn đánh Hassan? Liên quan quái gì tới họ!!!!“Lucca!!! Lemmy!!!”. Tô Mặc hít sâu một hơi, dùng toàn lực thét lớn tiếng.Mấy người thấy giống cái không làm gì được mình nên mới dám khi dễ Hassan ngay trước mặt ông đây đúng không? Tô Mặc hung tợn nghiến răng. Hôm nay ông đây sẽ cho các người biết sự lợi hại của tiểu giống cái!Nhà Lemmy ở gần đó, Lucca cũng sống cách đó không xa. Tiếng thét của tiểu giống cái lại cực kỳ chói tai thê lương. Vì thế, chẳng những Lucca và Lemmy được điểm danh gọi tên, những giống cái khác nghe thấy động tĩnh đều lần lượt chạy tới.Á… Hình như sắp toi rồi… Nhóm giống đực đang trút giận nhất thời cứng đờ. Có vài người phản ứng nhanh muốn chạy trốn, nhưng đều bị các giống cái nghe tin chạy tới bao vây lại.“Tô Mặc? Sao vậy?”. Nghe thấy âm thanh quen thuộc của Lucca, Tô Mặc liền nhào vào lòng y, khàn giọng khóc lớn: “Lucca! Hức… Bọn họ… hức… bọn họ bắt nạt……”.Thật ra bản thân Tô Mặc không thích khóc. Tốt xấu gì cậu cũng là thuần 1, một người cực kỳ đàn ông đó! Nhưng cũng hết cách rồi, tới đây bị biến thành giống cái, cậu đã sâu sắc cảm nhận được sự bất lực của kiến càng rung cây lớn [17] khi chống lại tên giống đực dũng mãnh kia. Nếu không thể trực tiếp đối đầu, vậy cậu chỉ có thể sử dụng vũ khí tối thượng của giống cái. Nam tử hán đại trượng phu, phải biết co được dãn được vậy đó!
[17] Kiến càng rung cây [蚍蜉撼树]: trích từ bài thơ Điều Trương Tịch của Hàn Dũ, ẩn dụ sức mạnh rất nhỏ mà vọng tưởng dao động được sự vật mạnh mẽ, chỉ người không biết lượng sức. [Nguồn: Baidu]
Lucca tức giận nhìn nhóm giống đực đứng co người rụt cổ kia, sắc mặt những giống cái còn lại cũng đầy vẻ phẫn nộ. Vậy mà lại đi ức hiếp một tiểu giống cái! Tới nỗi người ta khóc thế này luôn! Đúng là phần tử bại hoại của giống đực!“Hassan đâu?”. Lucca không vui hỏi. Hassan biến đi đâu rồi? Nếu có người thủ hộ ở đây thì tiểu giống cái sao có thể bị người ta ức hiếp được!Nghe thấy tên Hassan, Tô Mặc liền khóc to tới gần như khó thở: “Bọn họ… đánh Hassan…”.Lucca nhìn đám giống đực mặt mày ủ rũ, chợt hiểu rõ ngọn ngành, lòng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Đây cũng chẳng phải lần đầu Hassan bị đánh. Mấy ngày gần đây hầu như là thấy một lần thì đánh một lần! Nhưng mấy tên ngu xuẩn này tại sao phải ra tay ngay trước mặt Tô Mặc chứ!“Được rồi, đừng khóc nữa. Chúng ta kiểm tra xem Hassan thế nào đã”.Nếu đã biết không phải chuyện gì lớn, Lucca cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ lưng Tô Mặc dịu dàng an ủi. Tô Mặc cậu không biết mấy tên giống đực này đều bị cậu hại thảm sao, Hassan hiển nhiên là chịu nạn thay cho cậu!“Bọn họ không cho tôi qua đó!”, Tô Mặc nhân cơ hội tố cáo.Lucca hừ một tiếng, kéo Tô Mặc bước tới trước: “Tôi lại muốn xem xem ai dám không cho qua!”.Ai dám chứ. Nhóm giống đực tự biết mình đã gây họa ngoan ngoãn tách sang hai bên, để lộ Hassan nằm hôn mê dưới đất.“Hassan!”, Tô Mặc bổ nhào tới cạnh Hassan, nước mắt rơi lã chã. “Hassan anh tỉnh lại đi! Hu hu… Hassan!”.Lucca lắp bắp kinh hãi, vội đi tới kiểm tra. Sau khi phát hiện Hassan thật sự ngất đi thì không khỏi giận tím mặt. Bình thường ồn ào đánh nhau cũng không sao, vậy mà bây giờ lại đánh người ta tới nỗi ngất luôn thì đúng là quá đáng! “Ai ra tay? Bước ra đây!”.Các giống đực người này ngó người kia, lắp bắp tỏ vẻ ai cũng có phần, dù không có thì cũng chỉ vì tạm thời không chen vào được thôi.Nhiều như vậy? Hassan đúng là bị nhiều người ghét thật. Lucca lại hỏi: “Ai là người cầm đầu?”.“Là tôi”. Giống đực quặp cổ Hassan lúc đầu rầu rĩ đáp lời.“Bill?”, Lucca nhíu mày. “Sao cậu lại rủ mọi người đánh Hassan?”.Giống đực cao to xấu hổ trả lời: “Lúc… lúc đến đây thì nghe thấy tiếng cậu ta khóc…”.Lucca bị chọc tức tới bật cười: “Cậu ta khóc hay không khóc thì liên quan gì tới cậu? Người ta khóc cái là cậu muốn đánh người ta à?”.Mặt mày Bill đầy cay đắng, khổ sở. Sao không liên quan tới hắn chứ, rõ ràng quá liên quan mà! Nếu không do Hassan và tiểu giống cái nhà hắn mở đầu, bạn lữ nhà anh ta sao cứ nhớ thương muốn ức hiếp anh ta phải khóc ra?! Dù cho giống đực tộc Gấu da dày thịt béo đi chăng nữa thì bị đâm kim vào khe hở móng tay cũng đau lắm đó! Nhưng, nhưng mà lời nói oán hận bạn lữ của mình này… sao anh ta có thể nói ra chứ!