Thấy chưa, cuối cùng vẫn phải nhờ tới tui đấy thôi! Hồi nãy tội gì phải vậy! Tô Mặc chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh giường chỉ dẫn: “Lật người lại, nằm ngửa ra. Đúng rồi, giạng chân ra chút, tay bám chặt mép giường”.
Điều chỉnh đúng tư thế của Hassan xong, Tô Mặc mới đặt tay lên bụng Hassan, ấn nhẹ tìm kiếm vị trí quả trứng. “Ừm, ở đây. Lát nữa anh hít một hơi thật sâu rồi đẩy mạnh ra. Lúc đó em cũng sẽ hỗ trợ, nhất định phải cố gắng làm được trong một lần, biết không? Nếu lặp đi lặp lại thì anh không đủ sức đâu”.
Hassan ưm a gật đầu, lúc này mới hiểu ra “giúp” của Tô Mặc tức là thế này. Nhớ lại hồi nãy mình tưởng em ấy muốn cho tay vào… mặt mày Hassan đỏ bừng.
Tô Mặc lấy làm kỳ lạ liếc nhìn Hassan. Có gì mà đỏ mặt trời, chắc chắn là lại nghĩ tới cái gì biến thái rồi. Cậu quan ngại sâu sắc rằng đầu óc giống đực không phải dùng để suy nghĩ, trong đó có lẽ toàn là tinh dịch ấy!
“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi!”, Tô Mặc lên tiếng.
Hassan mau chóng hít sâu một hơi, bắt đầu dốc toàn lực đẩy quả trứng thằn lằn ngọc ra. Tô Mặc lập tức phát hiện cơ bụng dưới tay mình săn chắc lại, cứng nhắc như đá, không cách nào cảm nhận được quả trứng đang ở đâu, nói chi đến việc hỗ trợ đẩy ra. May mà tư thế của Hassan lúc này rất thích hợp để dùng lực. Bằng chính sức hắn, quả trứng thằn lằn ngọc kia dần bị ép khỏi hậu huyệt, lộ càng lúc càng nhiều, cuối cùng rớt xuống giường.
“Ưm… A a…”. Dị vật quá lớn cọ xát với miệng huyệt, cũng bởi thế mà mang tới cảm giác cao trào dữ dội, làm Hassan nhanh chóng bắn ra lần nữa.
Tô Mặc nhanh tay nhanh mắt tránh thoát không để bị văng trúng, rồi nhặt lấy quả trứng thằn lằn ngọc rơi xuống giường. Quả trứng xinh đẹp được Hassan bảo vệ cực kỳ tốt, không chút sứt mẻ, còn phủ bên ngoài một lớp nước óng ánh, trông lại càng rực rỡ lấp lánh.
Cẩn thận ôm quả trứng, lại nhìn dáng vẻ thở hổn hển, hai chân dang rộng của Hassan, Tô Mặc bỗng có một cảm giác rất kỳ diệu. Dòm có khác gì cảnh đỡ đẻ giúp các ông bầu hồi trước đâu cơ chứ! Cậu không thể không nghĩ lệch được!
“Hassan, đây là bé cưng anh sinh cho em sao?”, Tô Mặc khẽ cười, lên tiếng chọc Hassan.
Cái, cái gì cơ! Hassan hoảng sợ nhìn Tô Mặc! Hắn là giống đực! Sao mà đẻ được chứ!
Tô Mặc khom người hôn Hassan một cái, chọc: “Anh xem, ngày nào em cũng vất vả cày cấy như vậy, còn bắn ở trong anh, nên anh mới mang thai sinh con cho em, đúng không!”.
Hassan bị Tô Mặc chọc ghẹo đến nỗi mặt mày đỏ hết cả lên. Hắn là giống đực mà bị làm đến độ mang thai cái gì chứ…
Nhìn Tô Mặc tươi cười rạng rỡ nâng quả trứng, Hassan chợt thấy đau lòng.
Tô Mặc… ắt hẳn thích trẻ con lắm nhỉ? Nên mới trêu đùa hắn như vậy. Nhưng mà, Tô Mặc vẫn chưa biết… túi thai của em ấy đã mất. Cả đời này sẽ không thể có đứa con của riêng mình được nữa.
Tâm bệnh kéo dài từ đó đến nay và nỗi lo ẩn sâu trong lòng cùng ập đến, khiến Hassan đau đớn tột cùng, gần như không thể thở nổi.
Lúc ban đầu khi Tô Mặc mới mất đi túi thai, hắn còn chưa thấy áy náy như bây giờ. Khi đó, giống cái vẫn rất khó mang thai, lúc sinh lại càng nguy hiểm hơn. Những giống cái gầy yếu như Tô Mặc, khi mang thai có thể nói là cửu tử nhất sinh [34], nên vốn dĩ hắn chẳng định để Tô Mặc sinh con cho mình.
[34] Chín phần chết một phần sống, ý chỉ cảnh ngộ cực kỳ nguy hiểm
Nhưng bây giờ, có sự giúp đỡ của Tô Mặc, giống cái đã dễ mang thai hơn, sinh con cũng gần như không quá nguy hiểm, càng ngày càng có nhiều thú nhân cùng bạn đời vui vẻ chào đón con mình. Thế nhưng, người đã mang đến tất cả những thay đổi ấy, Tô Mặc… lại vĩnh viễn mất đi cơ hội đó.
Hassan đau khổ ôm mặt, không dám nhìn gương mặt tươi cười của Tô Mặc nữa.
Hắn lừa gạt Tô Mặc. Hắn hại Tô Mặc mất đi túi thai, lại chọn cách giấu giếm không nói ra, chỉ vì muốn Tô Mặc không rời xa mình. Bây giờ Tô Mặc còn chưa trưởng thành, đương nhiên hắn còn giấu được, nhưng đến lúc Tô Mặc trưởng thành thì sao? Hắn phải từ chối yêu cầu chính đáng của Tô Mặc thế nào? Khi Tô Mặc chậm chạp mãi không thể mang thai, hắn phải đối mặt ra sao với sự mất mát và u sầu của Tô Mặc? Cuối cùng khi Tô Mặc nhận ra đầu têu cho mọi bất hạnh ấy chính là Hassan luôn miệng nói yêu cậu… Tô Mặc sẽ tức giận, đau buồn đến nhường nào?
“Xin lỗi… Tô Mặc, xin lỗi em……”.
Cuối cùng Hassan đau lòng đến độ bật khóc thành tiếng. Hắn không thể tiếp tục giấu giếm nữa. Bây giờ Tô Mặc dịu dàng, thân thiết như vậy là do bị hắn giấu, lúc trước sao hắn không nhận ra cách làm này của mình ích kỷ, tàn nhẫn đến thế chứ?
Năm năm sau, mười năm sau, khi Tô Mặc ngày càng yêu hắn, càng không thể rời xa hắn, nếu lúc ấy phát hiện sự thật thì em ấy sẽ đau khổ biết chừng nào? Dù là rời đi hay ở lại, với Tô Mặc, đó đều là một sự tra tấn… mà sự tra tấn ấy, tất cả đều do hắn gây ra cho cậu, chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.
Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan đau khổ cuộn người lại, chảy nước mắt liên tục xin lỗi, thật sự luống cuống không biết làm sao. Xảy ra chuyện gì vậy?! Tô Mặc ngơ ngác chả hiểu mô tê gì. Chẳng phải cậu đang chọc Hassan sao? Sao tự dưng Hassan lại quay ra xin lỗi cậu?
“Hassan?”. Tô Mặc đặt quả trứng sang một bên, cẩn thận chạm vào vai Hassan. “Hassan? Anh sao vậy?”.
Hassan khẽ rụt người khi Tô Mặc chạm tới, sau đó từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Tô Mặc. “Tô Mặc, xin lỗi em”.
Rốt cuộc anh xin lỗi em cái gì chứ! Tô Mặc suýt phát điên. “Xin lỗi em chuyện gì?”. Cậu kiên nhẫn dịu dàng hỏi.
Hassan gian nan há miệng, giọng khản đặc. “Tô Mặc, em, em sẽ không thể có được đứa con của riêng em.”. Thấy ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của Tô Mặc, Hassan cắn răng nói hết: “Túi thai của em… mất rồi”.