Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 87




Lễ thù thần vừa qua, thời tiết chợt lạnh xuống. Địch Nãi thực không quen mặc quần áo da thú, cứ thấy cả người cứ dính dính, ngứa ngứa. Chính là, thời tiết thế này nếu mặc quần áo ngụy trang thì lại thấy lạnh.

Sau đó, cậu nghĩ ra một biện pháp có thể ứng phó một đoạn thời gian. Cậu tìm một miếng da thú lớn làm áo choàng, sau đó dùng da thỏ làm khăn choàng cổ. Cứ vậy, đứng khoanh tay thì quả thực có chút hiên ngang oai hùng.

Phất Lôi nhìn thấy thì ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, vươn tay kéo Địch Nãi qua hôn một phen. Hôn xong, Phất Lôi cảm thấy áo choàng thực sự trông rất suất, liền bảo Địch Nãi giúp mình làm một cái. Thú nhân vốn không sợ rét lạnh, Phất Lôi đòi mặc cũng chỉ vì trông suất hơn mà thôi. Đương nhiên Địch Nãi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của y.

Sau khi Phất Lôi mặc vào, Địch Nãi thầm cười trộm không thôi. Bởi vì với cơ bắp của Phất Lôi, mặc thêm cái áo choàng vào thoạt nhìn hệt như siêu nhân.

Sau đó, Mã Cát cũng học theo làm cho mình cùng Hách Đạt một bộ, đáng tiếc mặc thế nào cũng không đạt được hiệu quả như Địch Nãi.

Địch Nãi cảm thấy chỉ có áo choàng thì không ổn, xét lâu dài thì vẫn nên làm thêm vài bộ quần áo vải bố. Cậu cùng Mã Cát ở trong sơn động đan đan dệt dệt vài ngày, cuối cùng cũng hoàn thành một tấm vải.

Nói thật, vải bố mặc lên người cũng không thoải mái lắm, bởi vì quá thô ráp. Hai bọn họ liền tìm cách cải tiến.

Cũng may Mã Cát là người khéo léo thông minh, cân nhắc một đoạn thời gian liền nghĩ ra cách. Sau đó, bọn họ cũng làm được vài cái áo không còn dầm.

Địch Nãi mặc thử, cảm thấy chưa đủ giữ ấm. Vì thế cậu lấy số sợi bông ra, chuẩn bị làm vài cái áo bông. Bất quá trước tiên phải làm bông tơi ra mới được. Lúc nhỏ, cậu từng thấy mọi người trong làng làm nên các bước cơ bản cũng nắm được.

Trước tiên, cậu dùng một khúc gỗ cùng gân trâu làm một cây cung gỗ thật to, sau đó trải bông trên giường đá rồi bắt đầu đánh tơi. Sau khi đánh xong thì dùng gai thú bện bông lại thành hình khối, sau đó đè ép cho bằng phẳng một chút, như vậy lớp bông lót cơ bản đã hình thành.

Đương nhiên, nếu muốn làm áo bông thì cần phải có lớp áo bên ngoài, tiếp đó may dính lớp bông lót vào, thế là hoàn thành một chiếc áo ấm.

Mặc áo bông vào, tiếp đó choàng thêm áo choàng da thú, cho dù trời đổ tuyết lớn cũng không sợ. Đáng tiếc số bông Địch Nãi hái có hạn nên chỉ làm được bốn chiếc áo. Địch Nãi cùng Mã Cát mỗi người một cái, hai cái còn lại thì mang làm quà, phân biệt đưa cho ca ca Bội Cách cùng mẫu phụ của Phất Lôi.

Mẫu phụ nhận được quà, vui vẻ không thôi, thực hài lòng với người bầu bạn này của con trai, vì thế không ngừng hối thúc Địch Nãi cùng Phất Lôi mau mau cử hành nghi thức. Hắn cảm thấy đứa nhỏ do hai đứa sinh ra nhất định sẽ thông minh lanh lợi, đáng yêu không thôi.

Địch Nãi có chút xấu hổ, lại không thể nói rõ mình không muốn sinh đứa nhỏ. Địch Nãi chỉ có thể qua loa nói Phất Lôi quá bận rộn, cứ để sau này rồi nói. Cũng may mẫu phụ Phất Lôi cũng không cưỡng ép, chỉ nói vậy cũng tốt, cứ để hai người quyết định.

Địch Nãi nhớ mãi không quên muốn bắt một con ngựa về, còn cố ý làm bộ bộ dây cương. Phất Lôi nói cứ để y bắt một con ngựa sống về là được, không nhất thiết phải phiền toái như vậy. Địch Nãi kiên trì muốn đi bắt ngựa, bởi vì cậu cảm thấy làm vậy thực uy phong, rất có tính khiêu chiến.

Phất Lôi thực khó hiểu, bất quá vẫn mang Địch Nãi đi bắt ngựa. Bất quá lực uy hiếp của dực hổ quá lớn, đám ngựa vừa thấy dực hổ thì đã hoảng sợ bỏ chạy. Ngựa con chạy không kịp bị thì dọa tới run lẩy bẩy. Ngồi trên lưng Phất Lôi, Địch Nãi cảm thấy có chút chán nản.

Cuối cùng, vẫn là Phất Lôi giúp cậu bắt một con ngựa con mang về nuôi. Ngựa chung ở cùng bọn họ lâu ngày hẳn sẽ không còn quá sợ hãi nữa.

Một tháng sau, trời mắt đầu đổ trận tuyết đầu tiên. Sáng sớm lúc ra khỏi sơn động, nhìn tuyết phủ khắp đất trời, Địch Nãi thực hưng phấn. Là người Tứ Xuyên, cơ hội được nhìn thấy tuyết không nhiều. Cậu cao hứng rủ Mã Cát ra đắp người tuyết.

Mã Cát cũng là người thích náo nhiệt, Địch Nãi vừa nói liền đồng ý ngay. Hai bọn họ đắp một hồi liền bắt đầu chuyển qua chọi tuyết, cuối cùng kéo cả Hách Đạt cùng Phất Lôi đang đứng bên cạnh quan sát vào chiến đoàn.

Bốn người nháo thành một đoàn, lúc quậy đã quay về sơn động thì tay chân đều lạnh cóng.

Mã Cát đang mang giày da thú lót rơm nên bị thấm nước, đông tới lạnh run run. Hắn cởi giày, ngồi sát đống lửa sưởi ấm.

Địch Nãi mang giày quân dụng nên không thấm nước. Bất quá giày đã có dấu hiệu mài mòn. Cậu nghĩ, vẫn nên làm một đôi giày mới thì hơn. Dù sao da trâu cũng có rất nhiều, lấy làm giày là tốt nhất.

Mã Cát vẫn như cũ theo Địch Nãi học làm giày, hai người cùng hợp mưu tính tế.

Trải qua vô số lần thử nghiệm, bọn họ làm ra đôi giày da trâu cổ cao đầu tiên. Đôi giày này may tới ba tầng da trâu, cổ cao tầm một thước. Mã Cát mang vào chân thì căn bản không sợ thấm nước. Đối với đôi giày mới này, Mã Cát thực sự yêu thích không thôi, cứ mang ra khoe.

Địch Nãi tiếp đó lại làm thêm vài đôi mang tặng, được tất cả giống cái nhất trí khen ngợi. Bởi vì nguyên liệu khá sung túc, phương pháp chế tác không phức tạp nên Địch Nãi làm nhiều một chút, để tới ngày trao đổi cầm đi đổi chút đồ.

Những người đổi giày về mang đều cảm thấy thứ này vừa tiện lại thoải mái. Nhờ công bọn họ tuyên truyền, giày trở thành sản phẩm mới được yêu thích nhất bộ lạc, rất nhiều người bắt đầu học cách làm giày.

Cứ vậy, tỷ lệ bị tổn thương chân do giá rét của phi thú nhân giảm đi đáng kể.

Mùa đông tới, thực vật bắt đầu thiếu thốn. Trừ bỏ làm quần áo, giày dép, Địch Nãi còn cân nhắc làm sao tồn trữ thức ăn. Phất Lôi trở thành tộc trưởng, so với trước kia bận rộn hơn rất nhiều, vì thế thời gian Hách Đạt ra ngoài đi săn trở nên nhiều hơn.

Địch Nãi làm rất nhiều thịt cùng cá hun khói, thỉnh thoảng mang ra cải thiện bữa ăn. Lúc rảnh, bọn họ còn vào rừng tìm măng mùa đông, mang về nấu canh măng thịt.

Làm Địch Nãi vui vẻ nhất chính là một ngày nọ bọn họ đào được khoai lang. Khoai lang chính là thứ tốt, có thể làm món chính, hơn nữa gieo trồng cũng dễ.

Bởi vì tìm được khoai lang, nhóm Phất Lôi lần lượt thưởng thức đủ món khoia, khoai nướng, khoai luộc, khoai hấp, bánh khoái. Bọn họ đều cảm thấy đây là một loại thức ăn không tệ, phương thức chế biến tiện lợi, hương vị lại ngon. Sau đó, Địch Nãi còn mang khoai luộc cắt miếng mỏng rồi mang đi phơi nắng làm khoai khô để mọi người làm thức ăn vặt.

Địch Nãi ăn khoai khô vẫn cảm thấy chưa đã thèm, vẫn nhớ thương món khoai sên đường từng nếm qua ở Vân Nam, hương vị kia đúng là tuyệt vời. Cậu định làm thử một lần.

Bất quá, muốn làm món này, trừ bỏ khoai lang thì cần một nguyên liệu quan trọng nữa, chính là đường.

Xã hội nguyên thủy có đường hay không? Địch Nãi vốn tưởng không có. Chính là trong một ngày trao đổi sau đó, cậu cư nhiên bắt gặp một khối đường.

Phi thú nhân trao đổi nói với Địch Nãi, hắn tìm được một loại thực vật có vị ngọt. Hắn cảm thấy loại này đại khái có thể nấu lên ăn, vì thế chặt vài cây mang về, bỏ vào nồi, thêm nước, nhóm lửa luộc. Sau đó hắn có việc ra ngoài mà quên tắt lửa, lúc quay về thì nước trong nồi đã cạn khô, còn lại một lớp vàng vàng ở dưới đáy. Hắn nếm thử một chút, phát hiện thực ngọt, có thể ăn được, vì thế lại nấu thêm một ít mang đi trao đổi.

Địch Nãi nghĩ thầm, loại cây kia rất có thể là mía. Quả nhiên, cuộc sống chính là người thầy tốt nhất. Món đường đầu tiên của xã hội nguyên thủy cứ vậy sinh ra nhờ một phút lơ đãng như vậy. Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện đáng ăn mừng. Ngày đó Địch Nãi dùng đôi giày da trâu mình mới làm đổi một khối đường lớn mang về.

Cầm khối đường, Địch Nãi có chút luyến tiếc. Bởi vì khó lắm mới có được, không biết tới bao giờ mới được ăn nữa. Dù sao, mía cũng không phải dễ tìm.

Sau đó, khối đường kia một nửa làm món sườn chua ngọt. Đó là món ăn mẹ thường làm cho cậu ăn trước kia. Hương vị lâu rồi mới được ăn lại, suýt chút nữa làm Địch Nãi xúc động chảy nước mắt.

Hiện giờ, Địch Nãi dùng nửa khối đường làm khoai sên đường.

Trước tiên cậu gọt vỏ khoai lang, cắt thành sợi dài, sau đó bỏ vào nồi chiên. Chờ đến khi khoai vàng ươm thì gắp ra dĩa, sau đó bỏ chút dầu rồi bỏ đường vào, thêm chút nước để đường tan ra. Lúc nước đường bắt đầu sủi bọt thì bỏ khoai vào trảo đều. Đợi đến khi đường thấm đều vào khoai thì bắt xuống.

Địch Nãi nếm thử một ngụm, cảm thấy ngọt ngọt giòn giòn, hương vị coi như không tồi, vì thế gọi nhóm Mã Cát mau tới ăn. Món khoai sên đường này phải ăn lúc nóng, nguội rồi sẽ không ngon.

Thú nhân không thích ăn những món ngọt, Mã Cát thì cảm thấy ăn ngon vô cùng, ăn tới cuối cùng chỉ hận không thể chụp lấy cái nồi liếm một lượt.

Mã Cát mỗi ngày được Địch Nãi uy mỹ thực nhưng lại không thường vận động, vì thế rất nhanh có bụng. Mã Cát cảm thấy thực khó coi, nhưng Hách Đạt lại an ủi, bụng béo không sao cả, có tiểu bảo bảo thì vừa lúc có thể dưỡng nó mập mạp. Lúc này Mã Cát mới an tâm tiếp tục ăn uống thả ga.

Rất nhanh đã tới năm mới. Người nơi này đón tết bằng cách tới nhà thăm bạn bè người thân. Bởi vì Phất Lôi làm tộc trưởng, người tới rất nhiều, sơn động của bọn họ vẫn luôn náo nhiệt. Rất nhiều người yêu thích thức ăn Địch Nãi làm, thường xuyên chạy tới ăn ké. Mùa đông dù sao cũng thực nhàn rỗi, Địch Nãi cũng thích mọi người tụ tập lại ngồi bên đống lửa vừa ăn vặt vừa trò chuyện.

Mã Cát thấy bộ dáng thân thân thiết thiết của Địch Nãi cùng Phất Lôi, trong lòng cảm thấy thực kỳ quái. Hai người này đã thắm thiết tới vậy, sao vẫn chưa chịu cử hành nghi thức bầu bạn a?

Một lần rảnh rỗi, Mã Cát liền hỏi nhỏ Địch Nãi: “Ngươi cùng Phất Lôi sao vẫn chưa cử hành nghi thức? Ta cứ tưởng Phất Lôi lên làm tộc trưởng rồi, nhất định sẽ lập tức cử hành a!”

Địch Nãi lắc đầu: “Chúng ta không cử hành nghi thức, bởi vì ta không muốn sinh đứa nhỏ.”

Mã Cát khiếp sợ: “Vì cái gì? Tiểu bảo bảo đáng yêu biết bao nhiêu. Ta cùng Hách Đạt chờ mong thật lâu, đáng tiếc tới giờ vẫn không có động tĩnh.”

Địch Nãi thở hắt một hơi: “Ai, một lời khó nói hết.”

Mã Cát quả thực muốn dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Địch Nãi. Sao lại có người không muốn sinh đứa nhỏ a? Tiểu bảo bảo đáng yêu biết bao nhiêu, đáng tiếc hắn cùng Hách Đạt cố gắng thật lâu vẫn không hoài thai.

Cũng may Mã Cát tuy tò mò nhưng cũng biết đúng mực, không tiếp tục truy hỏi. Mỗi người đều có lý tưởng riêng, huống chi là người đặc biệt như Địch Nãi. Chỉ là, quả thực có chút bất bình vì Phất Lôi. Y chính là tộc trưởng a!

Huống chi, Phất Lôi cùng Địch Nãi đều xuất sắc như vậy, nếu không có hậu đại thì đúng là đáng tiếc!

Đầu xuân, bụng Bội Cách đã phồng lên nhưng khí cầu. Hắn rất ít khi đi lại, vẫn ngây ngốc trong sơn động dưỡng thai. Địch Nãi có qua thăm vài lần, mỗi lần nhìn cái bụng to tròn kia đều cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu thực tò mò muốn xem thử xem nó rốt cuộc là thế nà, đáng tiếc cuối cùng vẫn cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành từ bỏ.

Ngày ngày vẫn như bình thường trôi qua, ngẫu nhiên có chút gợn sóng, bất quá tổng thể vẫn thực bình tĩnh. Phất Lôi làm tộc trưởng thực thuận lợi, hơn nữa có Địch Nãi đứng sau trợ giúp, lại càng như cá gặp nước.

Địch Nãi dự định chờ thời tiết ấm áp một chút sẽ bắt đầu khai hoang, gieo trồng.



Hoàn Chương 87.