Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 49




Địch Nãi kích động nửa ngày, chuẩn bị thu thập hết đám lúa hoang đã chín. Cậu nhìn nhìn xung quanh, cũng không phải quá nhiều mà rải rác. Cậu lôi dù trong ba lô ra, sau đó bắt đầu gom lúa bỏ vào trong ba lô. Đương nhiên, cái tên lúa hoang này là do cậu tự đặt.

Những người khác thấy Địch Nãi không giúp tìm giày, ngược lại bận rộn hái bông của một loại thực vật thì đều tò mò vây tới. Lý Thụy tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Địch Nãi cười thần bí: “Này chính là thứ tốt, có thể nấu ăn.”

Lý Thụy thực hiếu kỳ, đưa tay ngắt vài hạt bỏ vào miệng nhai nhai. Nếm xong, hắn cảm thấy quả của loại thực vật này thực sự không ngon. Hơn nữa mỗi hạt lại bé xíu, cho dù hái cả bông thì cũng không no bằng ăn một quả xoài. Vì cái gì Địch Nãi lại nói này là thứ tốt?

Bên kia Mã Cát rốt cuộc tìm được giày, sau khi biết Địch Nãi làm gì thì liền gọi mọi người hỗ trợ ngắt bông lúa. Mã Cát cảm thấy, chỉ cần là thứ Địch Nãi nói tốt thì khẳng định là thứ tốt. Cho dù hiện giờ không nhìn ra tốt chỗ nào thì sau đó nhất định sẽ làm mọi người kinh ngạc không thôi.

Mọi người khá tin tưởng lời nói của đồng bạn bộ tộc như Mã Cát, liền bắt đầu hái phụ.

Mười người cùng làm, quả nhiên hiệu suất đặc biệt cao. Chính là có vài phi thú nhân chưa từng làm qua việc nặng, da thịt lòng bàn tay đều thực non mềm, bị bông lúa cứa trầy da thì đành phải từ bỏ.

Cuối cùng, vẫn là các thú nhân xuất lực nhiều nhất, công lao lớn nhất, thu thập hết toàn bộ bông lúa hoang ở phụ cận. Tước hạt, vừa vặn đầy ba lô.

Địch Nãi chuẩn bị lấy ra một ít nếm thử, số còn lại thì giữ lại làm mầm móng. Dù sao lúa hoang này là có thể gặp mà không thể cầu, ai biết sau này có tìm được lúa hoang nữa hay không?

Chính là, muốn nấu cơm thì phải có nồi. Hiện giờ không có đá mài, sao làm nồi được? Địch Nãi khó nghĩ. Cậu nghĩ, vẫn quên đi, trước cứ để đó, chờ trở về thì nghĩ biện pháp.

Địch Nãi nghĩ vậy, liền gọi mọi người tiếp tục hành trình, đột nhiên cậu nhớ tới dép Mã Cát, lúc bay trên không trung cứ rớt mãi thì không được. Cậu nghĩ một chút, dứt khoát cột dây vào, từ dép lê biến thành giày xăng đan đi.

Vì thế, cậu bảo Mã Cát cởi dép ra, bắt đầu công tác cải tạo.

Làm Địch Nãi buồn bực chính là thành phẩm làm ra thực rườm rà, hơn nữa còn cạ vào chân. Cậu chỉ có thể tạm thời dùng dây ni lông đốt ra ép dính vào hai chiếc quai phía trước. Phần gót chân thì khoan một cái lỗ, cố định một đầu dây, đầu kia thì cột vào sợi dây vừa nối ban nãy. Như vậy dép lê đã biến thành giày xăng đan cơ bản.

Chính là, dây nilong dù sao cũng không kiên cố, khẳng định rất dễ bị hư. Chỉ có thể để Mã Cát mang tạm.

Mã Cát thì cảm thấy làm vậy liền biến thành một đôi giày mới, liền cao hứng vô cùng. Hắn cảm thấy giày mới không tồi, đi đứng thực nhẹ nhàng, cũng không dễ bị rớt như dép lê.

Kỳ thực, dép lê mang vào chân khá cứng nên không thích hợp mang lâu dài. Địch Nãi đột nhiên nhớ tới, cậu có thể làm một loại giày khác, chính là giày rơm.

Bất quá, Địch Nãi lúc còn rất nhỏ, từng thấy mọi người làm giày cỏ. Các bước thực hiện khá rườm rà, tài liệu là rơm rạ. Địch Nãi đưa tay bứt một cây lúa, gập đôi lại thì liền đứt ngang. Xem ra loại này khá giòn, không thể dùng làm giày.

Địch Nãi nhớ hình như dùng lá cây ngô làm giày cũng được, bất quá xung quanh nơi này không có cây ngô. Chỉ đành tạm tời từ bỏ việc làm giày rơm.

Phụ cận không có nguồn nước, vì thế bọn họ cũng không dừng lại quá lâu mà tiếp tục lên đường. Sau khi rời khỏi đồng cỏ kia, bọn họ tìm được một sơn cốc nhỏ có dòng suối róc rách chảy qua, liền ở đó nghỉ ngơi, chuẩn bị làm cơm trưa.

Lúc ở trên lưng Phất Lôi, Địch Nãi đã nhìn thấy bên kia sơn cốc có một mảnh rừng tre. Cậu nghĩ, đã nhiều ngày rồi không được ăn măng, thử thời vận một chuyến xem sao, có măng ăn thì tốt. Măng là một món ngon, có thể điều hòa khẩu vị. Vì thế, cậu ở bên dòng suối uống ngụm nước, rửa mặt, sau đó bảo Phất Lôi chở mình qua bên đó xem có măng hay không.

Quả nhiên, trong rừng có vài mục măng, Địch Nãi đào vài mục, lúc mang đi nhìn thấy xác măng trên mặt đất thì trong lòng khẽ động. Xác măng già so ra khá mềm, hẳn có thể dùng làm giày. Vì thế, Địch Nãi lại nhặt thêm một đống xác măng rồi quay lại sơn cốc.

Trong sơn cốc, Mã Cát đang ở bên dòng suối bắt cua, đại khái là thành quả khá tốt nên vừa bắt vừa cười ha hả. Mấy con cua quơ được đều bị hắn thuận tay ném lên bụi cỏ trên bờ. Tiểu Nhị tưởng ném cho nó chơi, liền phóng tới.

Ba lô Địch Nãi bị lúa hoang chiếm cứ, Tiểu Nhị đáng thương chỉ có thể bấu chặt quần áo ngồi trên vai cậu. Cho nên, vừa nãy nó cũng không theo Địch Nãi đi đào măng.

Nó trước giờ chưa thấy qua con cua, liền tò mò mở to đôi mắt lúng liếng nhìn chằm chằm.

Nó thấy con cua đi ngang thì thực thú vị, vì thế cũng bắt chước đi theo. Con cua bò tới đâu, nó liền bò theo tới đó. Bộ dáng ngốc nghếch thực làm người ta buồn cười.

Tiểu Nhị thấy con cua bò tới mép nước thì vươn móng vuốt chụp bay con cua về bãi cỏ. Con cua bị nó chụp ngã ngửa, mấy cái chân hướng lên trời, cố sức quẫy nửa ngày cũng không bò dậy nổi. Tiểu Nhị nhìn nhìn, hưng phấn tới hai mắt tỏa sáng. Một khi có con cua nào đó xoay người chuẩn bị chạy trốn, nó liền duỗi vuốt tới lật ngược. Ánh mắt to tròn loạn chuyển, nghịch ngợm vô cùng.

Bất quá, nó quá coi thường con cua, chưa từng kiến thức sự lợi hại của đối phương. Một lúc không cẩn thận bị cái càng cua kẹp trúng. Cái càng thật lớn, kẹp trúng thì quyết không buông tay. Tiểu Nhị kinh hách, vội vàng rụt vuốt lại, cố sức vẫy vẫy, chính là hoàn toàn không thoát được.

Nó muốn kéo con cua xuống, chính là cái càng còn lại cứ quơ quơ, làm nó không có chỗ hạ vuốt.

Tiểu Nhị trợn tròn mắt, bị kẹp tới mức kêu gừ gừ không ngừng.

Địch Nãi mới bước suối giúp Mã Cát mò hai con cua, vừa nhấc đầu đã thấy thảm trạng của Tiểu Nhị, liền không phúc hậu cười ha hả: “Vật nhỏ, ai bảo ngươi đùa giỡn con cua, giờ gặp tai ương rồi đi?”

Tiểu Nhị đáng thương giơ vuốt, cầu xin giúp đỡ đi tới trước mặt Địch Nãi, cố sức kêu càu nhàu càu nhàu. Đôi mắt to tròn xinh đẹp lóe sáng quang mang làm trái tim người ta mềm nhũn.

Địch Nãi nhanh tay ôm lấy nó, thò cái móng vuốt bị cua kẹp vào nước, sau đó đưa tay búng búng mai cua vài cái. Chậm rãi, con cua liền nhả càng, lạch cạch một tiếng lặn xuống nước. Địch Nãi nhanh tay lẹ mắt túm lấy mai cua, ném lên bờ.

Tiểu Nhị rụt rụt cái vuốt đáng thương, đưa tới bên miệng thổi thổi. Địch Nãi giúp nó xoa xoa một chút, buồn cười xoa xoa đầu nó: “Ha ha, xem xem sau này ngươi còn dám nghịch ngợm nữa không!” Nói xong thì thả Tiểu Nhị xuống đất.

Tiểu Nhị không phục, vừa được chạm đất liền chạy tới tìm con cua kia tính sổ. Rốt cuộc, nó tìm ra đối phương ở một hố cát nông. Nó thở phì phì đè vuốt trên mai cua, dùng sức ngăn chặn. Lúc này, con cua không còn động được nữa. Con cua quơ quơ cái càng lớn nhưng thủy chung không thể kẹp được Tiểu Nhị, cũng không thoát khỏi sự sống chế của nó. Tiểu Nhị cảm thấy hả giận, cao hứng kêu gừ gừ.

Lúc Địch Nãi xử lý cua, Tiểu Nhị vẫn còn phân cao thấp với con cua kia. Địch Nãi liền túm lấy tiểu nhị, bắt con cua bị đè dưới móng nó. Tiểu Nhị bất mãn kêu càu nhàu, bất quá cũng không dám phân cao thấp với chủ nhân.

Lúc ăn cơm trưa, Địch Nãi cố ý lột mai con cua kia cho Tiểu Nhị ăn, xem như báo thù giùm nó.

Dùng xong cơm trưa, Địch Nãi cầm xác măng nghiên cứu cách làm giày cỏ. Xác măng vẫn có chút cứng, nếu trực tiếp làm giày thì không ổn. Trước tiên Địch Nãi dùng một khúc cây đập đập cho xác măng mềm ra, sau đó phơi trên đá, còn bôi chút mỡ động vật. Như vậy, cầm lên mềm mại hơn hẳn.

Địch Nãi nhớ rõ, giày cỏ khá dày, mũi nhếch lên. Cậu không biết loại giày kia làm thế nào, chỉ có thể xé xác măng thành sợi, chậm rãi nghiên cứu.

Cậu thử để sợi theo chiều ngang dọc rồi đan lại, nhưng mãi mà không thành công. Thẳng tới khi xuất phát, Địch Nãi vẫn chưa đan ra hình thù chiếc giày.

Quyết không từ bỏ hi vọng, cậu gói hết đám xác măng đã phơi khô vào dù, đeo trên lưng, để dành lúc rãnh sẽ lôi ra nghiên cứu.

Tới buổi tối, bọn họ rốt cuộc tới hồ nước mặn. Địch Nãi nhìn hồ nước trước mắt thì nghĩ tới một bài hát: “Một hồ nước trên núi cao chính là giọt nước mắt của địa cầu.”

Hồ nước xanh lơ, xanh đến mức làm người ta say lòng. Ánh trời chiều chiếu lên mặt hồ, lóe sáng ba quang lăn tăn. Bên hồ phủ một tầng cát trắng, hẳn là muối thô, trắng hệt như tuyết.

Lúc này sắc trời đã muộn, không kịp lấy muối. Bọn họ dừng chân bên hồ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, hôm sau mới lấy muối.

Địch Nãi ở bên hồ dùng dù dựng thành lều, chuẩn bị chỗ ngủ tối nay.

Những người khác đang định ngủ dưới tàng cây một đêm, thấy cái lều của Địch Nãi thì đều tò mò vây tới. Bọn họ vây xem lều một lúc liền biểu thị hâm mộ, đáng tiếc có muốn học tập cũng không tìm ra tài liệu, chỉ đành từ bỏ.

Phất Lôi sau khi giúp Địch Nãi dựng lều thì hai mắt đều tỏa sáng. Này chính là không gian phong bế, so với cùng mọi người chen chúc trong sơn động còn tuyệt hơn, muốn lén cùng Địch Nãi làm chút chuyện mờ ám cũng thực tiện.

Vì thế, y thực nóng bỏng khao khát chờ đợi màn đêm buông xuống.

Bữa tối, bọn họ ăn thịt lộc Phất Lôi săn về. Không biết vì cái gì, lúc nướng thịt Phất Lôi cứ dùng ánh mắt thực nóng bỏng nhìn chằm chằm Địch Nãi, nhìn tới mức làm cậu sợ hãi. Ánh mắt kia hệt như dã thú nhìn thấy con mồi.

Bất quá, Địch Nãi vẫn để tâm tới đôi giày còn chưa hoàn thành của mình, ăn cơm xong liền lôi kéo Mã Cát tới nghiên cứu cách làm giày cỏ.

Địch Nãi vốn không giỏi đan lát, sau khi nói ý tưởng với Mã Cát, hắn liền đan thử. Đáng tiếc cũng không tìm ra phương pháp để bện thành giày.

Địch Nãi nhớ mình từng thấy một loại giày bện từ vỏ cây ngô, hình dáng giống như thắt bím tóc. Vì thế, bọn họ thử phương pháp mới. Lần này hai người đồng tâm hiệp lực, một đôi giày rơm rốt cuộc thành hình, tuy hình dáng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng ít ra cũng không bị lỏng lẻo.

Địch Nãi cắt vài cọng dây da thú làm dây giày, cột lại thì phát hiện so với dây ni lông lại càng thực dụng hơn, không quá thô mà cũng không lo cạ chân.

Địch Nãi mang giày rơm rồi đi thử trên mặt cát, thực hài lòng mỉm cười. Đáng tiếc là phương pháp làm giày này quá hao chỉ, chỉ Địch Nãi mang theo vốn đã không nhiều, còn chưa tìm ra vật liệu thay thế, vì thế, không làm được mấy đôi.

Trời dần dần tối sầm, Phất Lôi nôn nóng sớm đã hóa thành hình thú quẩn quanh bên cạnh Địch Nãi nửa ngày. Đại khái là cảm thấy nhàm chán nên còn tuần tra xung quanh thiệt nhiều xòng, còn bắt mấy con thỏ cùng con hoẵng chưa kịp đi ngủ mang về. Cứ vậy, thức ăn hôm sau cũng không cần lo lắng.

Mã Cát nhìn hai đôi giày rơm vừa hoàn thành, ngáp một cái nói: “Không còn sớm, nghỉ ngơi đi thôi!” Nói xong, liền cầm đôi giày mới rời đi.

Địch Nãi cũng có chút buồn ngủ. Vừa rồi ngồi dưới ánh trăng làm giày, quả thực có chút mỏi mắt, vẫn nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn. Nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đại đa số mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Địch Nãi ưỡn thắt lưng, vỗ vỗ đầu Phất Lôi: “Ngươi ngủ trước đi, ta đi vệ sinh một chút, quay lại ngay.”

Phất Lôi cao hứng vẫy vẫy đuôi, chui vào trong lều.

Địch Nãi sợ làm ồn tới mọi người nên cố ý đi xa một chút, vừa mới cởi quần định xả thì nghe thấy có người đi về phía này. Nghe tiếng bước chân thì hình như có hai người.

Địch Nãi vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy tiếng hôi môi tấm tắc. Cậu cảm thấy có chút xấu hổ, nếu giáp mặt phá hỏng chuyện tốt của người ta thì không tốt lắm. Vì thế cậu lặng lẽ kéo quần, trốn ra sau gốc cây.

….

Hoàn Chương 49.