Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 35




Hai con dực hổ ở trên khoảng đất trống đánh tới đánh lui, đánh tới quên cả trời đất. Trong lúc đất cát bay đầy trời, đám cây cỏ xui xẻo trên mặt đất bị đè bẹp, có cây bị cuốn theo đất cát bị lật gốc, hoặc nhổ bật lên. Nếu không cố kỵ Thải Ni vẫn còn ở bên cạnh muốn khuyên can thì đã sớm long trời lỡ đất.

Thải Ni ở bên cạnh gấp tới giơ chân: “Lai Đức, đừng đánh, Văn Sâm Đặc, mau dừng tay!”

Đáng tiếc hai thú nhân đã đánh đới đỏ mắt, làm sao còn nghe thấy lời Thải Ni nói.

Lúc mới đầu, hai người thoạt nhìn thế lực ngang nhau. Văn Sâm Đặc tựa hồ oán khí rất sâu, vừa lao tới đã dùng toàn lực. Văn Sâm Đặc hiển nhiên khí thế mạnh hơn, dần dần bắt đầu chiếm thượng phong. Lai Đức có chút không thể chống đỡ, bắt đầu không ngừng tránh né. Trong quá trình đánh nhau, đùi Lai Đức bị móng vuốt sắc bén của Văn Sâm Đặc cào rách mỗ lổ, máu tươi đầm đìa.

Thải Ni thấy vậy thì càng sốt ruột hơn, la lớn: “Văn Sâm Đặc, nếu ngươi không dừng tay, từ nay về sau ta một câu cũng không nói với ngươi. Ngươi có nghe thấy không hả?”

Văn Sâm Đặc hiển nhiên nghe thấy những lời này, hắn sửng sốt một chút, lắc mình né tránh công kích của Lai Đức, ngừng chiến đấu.

Văn Sâm Đặc bay qua một bên, hóa thành hình người.

Lai Đức ăn mệt, thực muốn chiến tiếp, chính là Thải Ni đã nhân cơ hội này lao tới, khẩn trương nhìn chân hắn, hô to: “Lai Đức, ngươi bị thương, để ta băng bó cho!”

Lai Đức nghĩ tạm thời ngừng chiến cũng tốt, hắn cũng muốn hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đã lâu rồi Lai Đức không gặp Văn Sâm Đặc, cũng không đắc tội, vì thế hóa về hình người, đứng lên.

Lai Đức không để ý tới Thải Ni khẩn trương hề hề bên cạnh, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Sâm Đặc hỏi: “Ngươi vì cái gì lại đánh nhau với ta?”

Văn Sâm Đặc không mở miệng, ngược lại nhíu mày nhìn chằm chằm Thải Ni ở bên cạnh Lai Đức.

Văn Sâm Đặc thật không ngờ, chỉ mới một chốc không gặp, Thải Ni gặp lại Lai Đức thì liền khôi phục bộ dáng khi trước, không hề nhìn tới mình, chỉ mãi quan tâm Lai Đức. Lai Đức không ở thì còn cho mình nhìn sắc mặt dễ coi, Lai Đức về tới, hết thảy lại trở về điểm bắt đầu sao?

Lai Đức nhìn Văn Sâm Đặc, lại nhìn Thải Ni, mày cũng nhíu lại. Chẳng lẽ mấy ngày nay Văn Sâm Đặc cũng Thải Ni đã xảy ra chuyện gì sao? Không, Thải Ni là của hắn, vẫn luôn là của hắn. Văn Sâm Đặc dám đánh chủ ý tới Thải Ni. Nghĩ tới đây, Lai Đức trầm giọng hỏi: “Văm Sâm Đặc, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại muốn tìm ta đánh nhau?”

Văn Sâm Đặc không trả lời, ngược lại chấn vấn: “Ngươi không phải đang theo đuổi Y Oa dực xà tộc sao? Thế nào, không theo đuổi được nên trở về quấn quít Thải Ni?”

Lai Đức nghe xong thì thầm nghĩ, chẳng lẽ Văn Sâm Đặc muốn đòi lẽ phải cho Thải Ni? Lai Đức liền hỏi ngược lại: “Ai nói với ngươi ta theo đuổi Y Oa. Mấy ngày nay ta đi tìm quà sinh nhật cho Thải Ni. Nhưng còn ngươi, ngươi nói xem, mấy ngày này có phải ngươi lén làm gì Thải Ni ở sau lưng ta?”

Thải Ni vừa nghe thì gấp tới cắn răng, chỉ sợ Văn Sâm Đặc nói ra lời không tốt.

Văn Sâm Đặc do dự nửa ngày, lại nhìn Thải Ni, không trả lời Lai Đức mà hỏi Thải Ni: “Cho dù Lai Đức phản bội ngươi, đi thông đồng với giống cái khác, đối xử tốt với người ta, ngươi vẫn muốn hắn?”

Thải Ni nghe vậy thì sắc mặt ảm đạm, nhưng vẫn biện giải: “Lai Đức không phản bội ta, mấy ngày nay hắn đi tìm quà sinh nhật cho ta!”

Lai Đức ở bên cạnh nghe thì hiểu ra, quả nhiên, Thải Ni vẫn một lòng hướng về mình. Y Oa kia quả thực là chỉ có bộ dáng nhìn được, ỷ mình có mỹ mạo liền khinh thường người khác, ai thèm chứ! Vẫn là Thải Ni của mình tốt nhất.

Văn Sâm Đặc nghe xong lời Thải Ni nói, trái tim giống như bị người ta hung hăng bóp chặt, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Thải Ni, gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi tin tưởng hắn như vậy?”

Thải Ni do dự một chút, nhìn qua Lai Đức, phát hiện đối phương không vui nhìn mình, Thải Ni vội vàng hướng Văn Sâm Đặc gật gật đầu: “Ta tin tưởng hắn.”

Văn Sâm Đặc rốt cuộc bị đả kích hoàn toàn, cái gì cũng không nói, xoay người thương tâm rời đi.

Thải Ni nhìn bóng dáng Văn Sâm Đặc, đột nhiên cảm thấy tấm lưng kia thực cô độc. Không biết vì sao trong lòng hắn có chút trống vắng, khó chịu.

Thải Ni nghĩ, Văn Sâm Đặc kỳ thực là một giống đực không tồi, tuy có hơi lợi dụng khi người ta khó khăn, nhưng cũng vì quá chân tâm, có thể hiểu được.

Lai Đức nhìn Văn Sâm Đặc bỏ đi, bước tới hỏi Thải Ni: “Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Sao Văn Sâm Đặc lại cùng một chỗ với ngươi?”

Thải Ni vừa nghe thì không khỏi có chút bối rối, nhưng vẫn tận lực trấn định: “Mấy ngày ngươi không ở, là Văn Sâm Đặc chiếu cố ta. Văn Sâm Đặc nghĩ ngươi thay lòng nên bắt đầu theo đuổi ta.”

Lai Đức nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ. Bất quá hắn biết mình đã nhiều ngày lơ là, quả thực có chút thẹn với Thải Ni, vì thế cũng không truy hỏi nữa. Lai Đức thân thiết ôm vai Thải Ni, kể lại những chuyện thú vị trong chuyến đi ra ngoài. Thải Ni cũng phối hợp, thỉnh thoảng hỏi một câu, hoặc phụ họa cười cười.

Hai người bọn họ thoạt nhìn không khác gì trước kia. Trên thực tế, trong lòng mỗi người đều có khúc mắc, không bao giờ có thể thẳng thắn thành khẩn như trước.

Thải Ni cố khuyên nhủ chính mình phải tin tưởng Lai Đức, tin tưởng mấy ngày nay đối phương vì mình đi tìm viên đá thạch anh kia, tin tưởng Lai Đức chỉ nhất thời sơ sẩy mới không chiếu cố mình.

Lai Đức đới với lời Thải Ni nói ngày đó cũng có chút hoài nghi. Nếu mấy ngày nay Văn Sâm Đặc chỉ mới theo đuổi Thải Ni, kia khi thấy hắn về cũng không nên có phản ứng lớn tới vậy.

Nhưng Thải Ni nói không phát sinh gì cả, hắn cũng không thể cưỡng ép gặn hỏi, mấy ngày nay đối xử với Thải Ni cũng thực ôn hòa.

Trong lòng Lai Đức, kì thực hắn vẫn còn chút hi vọng với Y Oa xinh đẹp.

Tuy Y Oa không cần đá thạch anh hắn tặng, nhưng ai biết lúc nào đó sẽ đổi ý thì sao? Cho nên, canh lúc nào đó Thải Ni không chú ý, bớt chút thời gian đi xem Y Oa.

Cho dù Y Oa không tiếp nhận, có thể gặp Y Oa, cùng đối phương nói chuyện vài câu cũng tốt rồi. Nói không chừng, một ngày nào đó Y Oa sẽ chọn hắn.

Thải Ni tuy không biết Lai Đức nghĩ gì, nhưng vẫn nhìn ra biến hóa của đối phương. Lai Đức không hề để tâm tới mình, có đôi khi tâm tình mình không tốt, nửa ngày không nói tiếng nào, thế nhưng Lai Đức cũng không hề phát hiện.

Mấy ngày nay mỗi khi nhìn thấy Lai Đức thờ ơ, Thải Ni lại nghĩ tới săn sóc cùng thật lòng của Văn Sâm Đặc, trong lòng có chút khó chịu. Cứ vậy cùng Lai Đức ở cùng một chỗ, thật sự tốt sao?

Lại qua típ nửa tháng, làm Thải Ni kinh ngạc là hắn phát hiện mình mang thai. Mấy ngày nay ăn thịt cũng không có vị, ngẫu nhiên còn nôn khan, cứ muốn ăn mấy loại trái cây chua chua. Thải Ni có chút hoài nghi, liền ra ngoài hái cỏ thử thai ăn, két quả sau khi ăn quả thực không có cảm giác nôn mửa. Xem ra, hắn thật sự có đứa nhỏ, hơn nữa chính là đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc trong đêm đó.

Chính là, đứa nhỏ này, hắn nên làm sao mới tốt?

Hiện giờ hắn ở cùng một chỗ với Lai Đức, Lai Đức khẳng định không thể tiếp nhận đứa nhỏ này.

Chính là, phải từ bỏ đứa nhỏ này, Thải Ni lại thực luyến tiếc. Dù sao, đó cũng là một sinh mệnh.

Vì chuyện này mà lâm vào buồn lo, Thải Ni cũng không có ai để thương lượng. Dù sao lai lịch đứa nhỏ này, hắn ngượng ngùng nói cho phụ mẫu hoặc bằng hữu biết.

Hôm nay Lai Đức ra ngoài săn thú, Thải Ni ra ngoài lấy nước, vô tình gặp phải Y Oa ở trên đường. Y Oa vẫn là bộ dáng xinh đẹp, mang theo ý cười cao ngạo đi tới. Thải Ni nhớ tới những lời đồn đãi, có chút không thích nhìn thấy người này, vì thế làm lơ bỏ đi.

Ngay lúc Thải Ni sắp không còn bóng dáng, Y Oa cố ý cao giọng nói: “Ai u, Thải Ni, ta nghe nói Lai Đức tặng viên đá kia lại cho ngươi a? Thứ kia, cũng chỉ có ngươi thích mà thôi. Lúc trước hắn tặng cho ta, ta còn lười nhìn tới. Những thứ quý hơn, ta cũng thấy rất nhiều rồi!”

Thải Ni nghe xong thì đỏ mặt tai hồng quay phắt lại, tức giận quát: “Ngươi, ngươi nói bậy!”

Y Oa cười lạnh: “Ta nói vậy à? Chuyện ngày đó những người khác cũng thấy a. Không tin, ngươi đi hỏi Á Đạt đi, hắn tận mắt thấy.”

Thải Ni ngẩn ra. Y Oa ngay cả Á Đạt cũng nói ra, bộ dáng cũng thực đúng lý hợp tình, chẳng lẽ, Lai Đức thật sự phản bội mình?

Thải Ni tuy không muốn tin tưởng lời Y Oa, nhưng Á Đạt là bạn tốt của hắn, khẳng định sẽ không lừa mình.

Thải Ni nhớ ra, từ khi Lai Đức trở lại, mình hình như chưa từng tìm Á Đạt nói chuyện. Bởi vì hắn cùng Lai Đặc lại ở cùng một chỗ nên có chút khúc mắc với người bạn tốt đã từng nói xấu Lai Đức. Lúc gặp mặt cũng có chút xấu hổ.

Hôm trước Á Đạt từng đụng mình ở trên đường, lúc cùng mình chào hỏi, bộ dáng Á Đạt khi ấy có vẻ muốn nói lại thôi, chẳng lẽ chính là vì chuyện này?

Thải Ni cũng bấp chấp đi lấy nước, hoang mang rối loạn chạy đi tìm Á Đạt.

Á Đạt vừa lúc đang ở trong sơn động của mình, nghe xong nghi hoặc của Thải Ni liền lưu loát nói: “Quả thực có chuyện như vậy, khi ấy ta cũng ở đó, tận mắt nhìn thấy.”

Thải Ni nghe xong, cả người đều sững sờ.

Á Đạt thở dài một hơi, giải thích: “May mà hôm nay ngươi tới hỏi ta, mấy ngày nay vì giấu chuyện này mà ta ăn uống cũng không vô. Nhưng Lai Đức lại nói, nếu nghĩ cho ngươi thì không nên nói ra chuyện này. Ta cứ do dự mãi. Nếu nói ra thì sợ ngươi thương tâm, không nói thì sợ về sau ngươi tự phát hiện, sẽ oán hận ta.”

Thải Ni lắc đầu: “Không, sẽ không, Lai Đức, hắn không phải người như thế…”

Á Đạt khuyên nhủ: “Ngươi đừng ngốc nữa, hôm trước ta còn nhìn thấy hắn đưa nước hoa quả cho Y Oa! Hắn thật sự thay lòng rồi.”

Nước mắt Thải Ni tràn mi, Lai Đức thế nhưng lại là người như vậy, một bên lời ngon tiếng ngọt với mình, một bên lại xum xoe với giống cái khác.

Á Đạt vỗ vỗ vai Thải Ni an ủi: “Như vậy cũng tốt. Nếu hắn đã thay lòng, ngươi liền chia tay đi, tìm một người tốt hơn, cho hắn tức chết đi!”

Thải Ni nghĩ, nếu Lai Đức đã thật sự thay lòng thì làm vậy có lợi ích gì? Tình cảm nhiều năm như vậy cứ thế chấm dứt, trong lòng hắn thật sự khổ sở a!

Thải Ni cám ơn sự quan tâm của bạn tốt, hoảng hốt quay trở về.

Á Đạt lo lắng nhìn theo bóng Thải Ni, muốn đưa về sẵn tiện hảo hảo khuyên nhủ một phen, bất quá bên phụ mẫu có chuyện làm hắn phải qua đó một chuyến, vì thế cũng không có cách nào, chỉ đành chờ sau này lại khuyên.

Thải Ni về tới sơn động, ngơ ngác ngồi xuống, nghĩ lại những ngày tháng vui vẻ khi ở cùng Lai Đức khi xưa, lại nghĩ tới những chuyện sau khi Y Oa tới, không kiềm được lệ rơi đầy mặt.

Lúc Lai Đức trở lại thì Thải Ni đã lau đi nước mắt, đang chờ hắn.

Lai Đức vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dáng Thải Ni, trong lòng liền cảm thấy có chút không ổn.

Thải Ni quả nhiên mở miệng chất vấn: “Lai Đức, ngươi thành thật nói cho ta biết, viên đá thạch anh kia thật là ngươi đặc biệt đi tìm cho ta?”

Lai Đức trong lòng căng thẳng, bất quá vẫn cố tỏ ra đứng đắn nói: “Đương nhiên rồi, đó là quà sinh nhật tặng ngươi a.”

Âm lượng Thải Ni vô thức tăng cao: “Kia vì cái gì Á Đạt nói cho ta biết, ngươi từng trước mặt mọi người tặng nó cho Y Oa, Y Oa không cần nên ngươi mới đưa cho ta!”

Lai Đức nhíu mày: “Ngươi đừng nghe hắn. Hắn châm ngòi li gián quan hệ của chúng ta!”

Thải Ni nhìn Lai Đức, ánh mắt có chút đau đớn: “Kia nếu ta nói với ngươi, này là chính miệng Y Oa nói với ta thì sao?”

Lai Đức có chút bực dọc: “Dù sao, ngươi cũng đừng tin mấy lời lung tung của bọn hắn.”

Thải Ni rốt cuộc không nghe nổi nữa, hít sâu một hơi, nói: “Lai Đức, chúng ta chia tay đi!”

Lai Đức kinh hãi hô: “Không, ngươi không thể chia tay với ta. Hai chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, phải làm bầu bạn của nhau, sao ngươi có thể chia tay với ta?”

Thải Ni đã hạ quyết tâm, liền bất chấp xé rách mặt: “Ta đã có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc.”

Sắc mặt Lai Đức nháy mắt biến đen, hô hấp cũng dồn dập: “Ngươi nói cái gì? Đứa nhỏ! Ngươi mang thai?”

“Đúng, ta có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc!” Thải Ni cười lạnh nói: “Ngay đoạn thời gian ngươi ra ngoài tìm đá thạch anh!”

Lai Đức cơ hồ tức tới bể phổi. Thải Ni luôn nhu thuận nghe lời sao có thể nói những lời như vậy, làm ra chuyện như vậy? Hắn hô to: “Ngươi có cảm thấy thẹn không? Sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

Nước mắt Thải Ni lập tức chảy xuống, quăng viên thạch anh đặt bên cạnh xuống đất, lớn tiếng nói: “Ngươi có tư cách gì nói ta? Nếu không phải ngươi đi tìm cái thứ thạch anh quỷ quái này, Văn Sâm Đặc sao lại có cơ hội?”

Lai Đức còn chưa kịp đáp lời, bên ngoài đã truyền tới một âm thanh uy nghiêm: “Hai các ngươi ồn ào cái gì?”

Nước mắt Thải Ni vẫn còn đọng trên mặt, nghe thấy âm thanh này thì lập tức ngây dại. Lai Đức cũng hoảng sợ. Này là âm thanh của Tháp Lỗ, phụ thân Thải Ni a!

Phụ thân Tháp Lỗ của Thải Ni khó có dịp tới thăm đứa nhỏ của mình một chuyến, không ngờ vừa tới gần đã nghe thấy tiếng cãi nhau. Tháp Lỗ đi vào sơn động, nhìn thấy đứa con mặt đầy nước mắt, trong lòng có chút bất mãn, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì, có cần lớn tiếng cãi nhau như vậy không?”

Lai Đức oán hận nói: “Thúc thúc, Thải Ni, hắn hoài đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc!”

Tháp Lỗ kinh hãi: “Cái gì? Ngươi đứa nhỏ này, không phải ngươi cùng Lai Đặc ở cùng một chỗ sao, sao lại có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc?”

Thải Ni chỉ khóc, không trả lời.

Tháp Lỗ nhìn Thải Ni, có điểm rèn sắt không thành thép: “Ngươi nói a! Hiện giờ đứa nhỏ này nên làm sao?”

Lai Đức ở bên cạnh bồi vào: “Dù thế nào, ta cũng không muốn đứa nhỏ này.

Thải Ni đỏ mắt trừng: “Không cần là tốt nhất, dù sao ta cũng không muốn ở cùng ngươi!”

“Vậy ngươi tự mà lo đi!” Lai Đức lỗ mãng mắng to, bỏ đi.

Tháp Lỗ nhìn Lai Đức không nói tiếng nào với mình đã bỏ đi, ngọn lửa giận trong lòng bắt đầu phừng lên, bất quá cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thải Ni hỏi: “Lai Đức không cần đứa nhỏ, kia Văn Sâm Đặc đâu?”

Thải Ni nghĩ tới Văn Sâm Đặc, Văn Sâm Đặc đã bị mình làm cho thương tâm, chỉ sợ cũng không để ý tới mình nữa. Nghĩ tới đây, Thải Ni cảm thấy lồng ngực đau đớn.

Tháp Lỗ thấy Thải Ni chỉ biết khóc, không để ý tới mình, vì thế hung hăng dậm chân, cũng bỏ đi.

Thải Ni một mình trong sơn động khóc nửa ngày, cảm thấy không có ai hiểu được mình. Hắn không muốn ở nơi này nữa, muốn đi tìm người bạn Mã Cát khi xưa.

Mã Cát ở một sơn cốc khác, từ lúc chuyển nhà, bọn họ đã thật lâu rồi không gặp. Chính là, Mã Cát nhất định sẽ giúp hắn. Mã Cát là người nhiệt tình như vậy, nhất định sẽ được tìm phương pháp giải quyết.

Nghĩ tới đây, Thải Ni liền không nói với bất kì ai, cứ vậy một mình lên đường đi tới chỗ Mã Cát.



Hoàn Chương 35.

_________________