Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 16




Phất Lôi ngồi xổm xuống nâng chân Địch Nãi lên kiểm tra. Miệng vết thương không sâu nhưng lại kéo dài. Y đột nhiên cúi đầu liếm lên chỗ bị thương của Địch Nãi.

Đầu lươi ấm áp liếm lên phần vết thương đau rát, kích thích đến mức cả người Địch Nãi run bắn, da gà đều nổi lên. Cậu theo phản xạ giơ cái chân không bị thương đá ngã Phất Lôi.

Địch Nãi đỏ mặt tai hồng hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Phất Lôi ngã ngửa xuống đất, biểu tình thực vô tội: “Liếm miệng vết thương một chút sẽ mau lành hơn.”

“Nga, không, không cần đâu.” Địch Nãi quả thực có chút sợ hãi.

Cậu nghĩ, chẳng lẽ Phất Lôi có ý gì với mình? Nhưng không thấy Phất Lôi có biểu hiện gì đặc biệt a!

Hơn nữa, y cũng không dùng loại ánh mắt trắng trợn như những thú nhân khác mà nhìn chằm chằm vào cậu! (Kỳ thật, ánh mắt của Phất Lôi thực sự cũng nóng rực, chẳng qua Địch Nãi đã quen xem Phất Lôi là bạn, vì thế cho dù ánh mắt Phất Lôi sáng cỡ nào nóng cỡ nào cậu cũng chỉ nghĩ là loại nhiệt tình như Mã Cát, vì thế tự động xem nhẹ.)

Địch Nãi nghĩ: loại chuyện liếm lên miệng vết thương này người bình thường sẽ không làm, nhưng Phất Lôi là dạ thú, dã thú không phải đều dùng lưỡi vệ sinh vết thương sao? Nhất định vì Phất Lôi xem mình là bạn tốt, dã thú liếm lông cho nhau không phải rất bình thường sao? Nghĩ vậy, Địch Nãi bình thường trở lại.

Vì thế cậu đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người rồi kéo Phất Lôi dậy, không chút để ý nói: “Ngươi về sau đừng tùy tiện liếm vết thương của người ta, bẩn lắm.”

Phất Lôi thầm nói trong lòng: ta không có tùy tiện, ta chỉ liếm cho ngươi thôi. Hơn nữa đó là vết thương của ngươi nên tuyệt đối không bẩn chút nào.

Bất quá, Phất Lôi thực thông minh nuốt những lời này vào bụng.

Phất Lôi ôm hết việc hái tiêu cùng ớt vào mình, còn tranh thủ săn một con heo rừng. Cuối cùng Địch Nãi ôm một bao rau dại căng phồng ngồi trên lưng Phất Lôi, miệng Phất Lôi thì ngậm con heo, không hề có chút nặng nề quay về sơn động.

Tiểu Nhị từ bên ngoài trở lại, không thấy chủ nhân ở nên đang gấp tới xoay mòng mòng.

Lúc này thấy chủ nhân trở về thì vui sướng nhào qua, cái đuôi không ngừng phe phẩy.

Địch Nãi một cước đá văng nó ra: “Nhóc con nhà ngươi, mấy hôm nay chui đi đâu? Đừng có làm nũng với ông, mau đi bắt mấy con cá về đây.”

Tiểu Nhị bất mãn càu nhàu hai tiếng, lại trợn tròn mắt nhìn chủ nhân một cái rùi chạy đi hệt như một luồng khói.

Địch Nãi lấy chút rau dại, hành hoang cùng ớt hái lúc trưa, cùng Phất Lôi tới bờ sông rửa sạch.

Phất Lôi quen thuộc dùng dao găm của Địch Nãi xử lý con heo, hành động vô cùng lưu loát. Địch Nãi vừa mới rửa rau dại xong thì y cũng lột da xong. Lần này y chủ động giữ gan lại. Địch Nãi bảo y giữ luôn phần phổi. Cậu định hôm nay làm canh phổi heo, gan thì xào.

Vốn tim cùng ruột heo cũng là thứ tốt, bất quá cậu không rãnh xử lý, chỉ đành để Phất Lôi mang đi bỏ.

Phần lông cứng của heo rừng bị nhổ ra, Phất Lôi vốn định bỏ luôn da và đầu heo nhưng bị Địch Nãi cản lại. Cho dù không lo ăn lo mặc nhưng cũng không thể lãng phí như vậy! Huống chi đầu heo cũng là thứ tốt a!

Lúc hai người chuẩn bị thu dọn trở về, vừa quay đầu thì quả nhiên Tiểu Nhị ngậm một con cá chạy qua a dua.

Địch Nãi tán thưởng xoa xoa đầu nó: “Ngoan a, hôm nay làm món cá ngon cho ngươi ăn.”

Cá vẫn do Phất Lôi mang đi làm rồi rửa sạch. Sau đó hai người cùng Tiểu Nhị quay về.

Lúc về tới, Địch Nãi phát hiện Mã Cát đã chờ ngoài cửa sơn động. Hắn nói: “Ta tới ăn cơm ké a. Một mình, lười làm.” Kỳ thật chủ yếu là hắn cảm thấy đồ ăn Địch Nãi làm ngon.

Trưa nay Địch Nãi làm ba món, một là cá chiên, hai là gan heo xào, ba là canh rau dại. Bởi vì bỏ thêm ớt và hành vào món ăn nên hương vị có chút khác biệt. Địch Nãi quả thực xúc động muốn khóc, cuối cùng cũng được ăn đồ có hương vị quê hương rồi, thực không dễ dàng a!

Mã Cát lần đầu tiên ăn ớt, mới húp một ngụm đã ho khan nửa ngày. Phất Lôi bị hắn làm sợ tới mức không dám gắp đồ ăn.

Địch Nãi nhìn bộ dáng rụt rè sợ hãi của Phất Lôi suýt chút nữa đã cười văng, cuối cùng gắp một miếng gan heo không dính ớt cho y thích ứng từ từ.

Tiểu Nhị khá cường hãn, bị ớt làm cay đến hít hà nhưng vẫn kiên trì phấn đầu với cái đuôi cá.

Bất quá, Mã Cát cùng Phất Lôi ăn đến cuối cùng đều dùng ánh mắt siêu cấp cuồng nhiệt mà nhìn Địch Nãi, không ngừng cản thán, thực sự ăn quá ngon. Địch Nãi tự động lí giải ý nghĩa của nó là ‘ngươi làm đồ ăn thiệt là ngon, về sau làm nhiều một chút đi!’.

Đối với món cá chiên kia, Mã Cát đã quyết định quang minh chính đại học lén. Định lúc trở về sẽ làm cho Hách Đạt ăn, không lo tên ngốc kia không cắn câu.

Ăn xong cơm trưa, lại qua bên lò nung chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

Địch Nãi vẫn được Phất Lôi cõng bay qua. Cậu thấy Mã Cát chuẩn bị đi bộ, định gọi cậu lên ngồi cùng nhưng lại sợ Phất Lôi cõng không nổi, vì thế đành áy náy vẫy tay đi trước.

Kỳ thực cho dù cõng hai giống cái Phất Lôi vẫn bay nổi, bất quá nếu y dám làm vậy khẳng bị sẽ bị tất cả thú nhân nhào vào đánh hội đồng. Các thú nhân sẽ nói, Phất Lôi, ngươi cư nhiên dám cõng một lúc hai giống cái trong khi ông đây một người cũng không có, đánh!

Tới lò nung, Địch Nãi phát hiện đã có rất nhiều tộc nhân chủ động đi đào bùn về làm. Ra mòi, mọi người đều rất hứng thú với đồ gốm. Hôm nay tộc trưởng lại tới.

Địch Nãi bảo bọn họ mang số phôi gốm bên lò lửa đã khô vào hầm chứa, sau đó bắt đầu nhóm lửa nung.

Ngọn lửa cháy hừng hực, rọi lên những gương mặt tràn đầy hưng phấn của tộc nhân.

Bất quá, Địch Nãi chỉ để lại hai người thêm củi, những người khác vẫn tiếp tục làm phôi gốm.

Trải qua luyện tập hôm qua, hôm nay hiển nhiên đã tốt hơn một chút. Địch Nãi nghĩ, say này hẳn bọn họ sẽ còn làm tốt hơn nữa, đến lúc đó tất cả mọi người đều dùng đồ gốm, cuộc sống cũng tiện dụng hơn.

Lúc mặt trời gần xuống núi thì cũng vừa đủ thời gian, Địch Nãi bảo người dừng đốt lửa trong lò. Sau khi lùa hết số tro củi trong lò ra thì bắt đầu chờ đồ gốm hạ nhiệt.

Gió đêm thổi hiu hiu, đồ gốm rất nhanh có thể lấy ra khỏi hầm.

Tộc trưởng là người đầu tiên tiến vào, hắn cầm ra một món, giơ cao cho mọi người xem, hoàn hảo. Vì thế cả đám liền hoan hô reo hò. Sau phút vui sướng, mọi người bắt đầu nhảy múa vòng quanh lò nung hệt như ngày hội.

Lúc hỗn loạn, Địch Nãi một phút không chú ý bị một thú nhân ôm lấy tung lên không trung. Lúc rơi xuống lại bị người khác chụp được tiếp tục ném lên.

Địch Nãi bất ngờ không kịp đề phòng bị hoảng hồn một phen. Địch Nãi thầm nghĩ, may mắn ông từng luyện một thân bách chiến ở quân đội, bằng không đã sợ tới mức hét chói tai.

Bất quá nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, Địch Nãi cũng vui theo. Vì thế liền phối hợp oa oa kêu to.

Phất Lôi ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy khó chịu. Vốn là bảo bối chỉ có mình mình, hiện giờ tất cả mọi người đều chạm vào, thật sự làm y tức giận a!

Cũng may màn ca múa chỉ một chốc đã ngừng.

Tộc trưởng bảo mọi người cẩn thận mang đồ gốm đã nung ra ngoài, sau đó bỏ số mới vào.

Số đã nung xong, mọi người đều đến nhận sản phẩm do mình làm. Địch Nãi chỉ lấy một cái chậu gốm, số khác đều để lại cho mọi người chia.

Địch Nãi tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện lò nung lớn quả nhiên tốt hơn, chất lượng nung đồ gốm cao hơn, cho dù là những món khá lớn cũng không bị hỏng.

Vấn đề về sau nên làm thế nào để nâng cao kỹ thuật chế tạo thì cứ để tộc trưởng suy nghĩ đi!

Lúc này, các thú nhân đã dựng kệ đốt lửa bên bờ sông, bắt đầu nướng thịt. Xem ra vì chúc mừng lò nung thành công, hôm nay mọi người muốn tổ chức một buổi lửa trại nho nhỏ a.

Một ít thú nhân cùng phi thú nhân mới quen biết mấy hôm nay tới mời Địch Nãi ăn thịt nướng cùng, cậu đều lắc đầu từ chối. Cậu vẫn quen ăn cơm cùng người quen. Phất Lôi đã nhóm một đống lửa bên bờ sông, y đi tới đỡ cậu tới bên cạnh đống lửa.

Lúc này, Mã Cát cũng kéo Hách Đạt chạy tới. Làm Địch Nãi ngạc nhiên chính là thế nhưng Hách Đạt còn xách heo một con trâu.

Ôi trời ạ, đó là một con trâu trưởng thành a! Thế mà hắn xách như không có việc gì. Địch Nãi quả thực có cái nhìn mới về sức lực của các thú nhân.

Để hai giống đực đi xử lý con trâu, Mã Cát cùng Địch Nãi ở lại bên đống lửa ngồi nói chuyện. Hôm nay Mã Cát mặc cái áo da hươu mình mới may, cả người thoạt nhìn càng cao ngất ngon gầy.

Địch Nãi liền khen ngợi vài câu. Mã Cát nghe Địch Nãi Khen thì liếc mắt nhìn về phía Hách Đạt đang lột da trâu các đó không xa, cư nhiên lại đỏ mặt.

Địch Nãi thực ngạc nhiên nhìn Mã Cát. Người này cư nhiên vì được khen một chút mà ngượng ngùng, thiệt hiếm thấy a. Xem ra, Hách Đạt có điểm thông suốt rồi a.

Địch Nãi đang thưởng thức vẻ mặt thẹn thùng hiếm có của Mã Cát, chuẩn bị trêu chọc vài câu thì đột nhiên một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài của Mã Cát bị thổi tung. Mã Cát vội vàng túm tóc, suýt chút nữa đã bị lửa bén. Lúc gió ngừng, Mã Cát vuốt cả nửa ngày cũng không làm mái tóc suôn trở lại.

Địch Nãi cảm thán, đây là chỗ tốt của tóc ngắn a!

Bất quá cậu cũng đột nhiên nghĩ tới, nơi này hình như vẫn chưa có lược, mình làm một cái cho Mã Cát vậy. Hắn may quần áo cho mình thì mình cũng phải ý tứ tặng lại thứ gì đó chứ! Đúng rồi, còn Phất Lôi nữa, giúp nhiều như vậy, mình vẫn chưa đáp tạ gì cả! Tuy Phất Lôi là thú nhân, tóc không dài nhưng vẫn chải được. Dứt khoát làm nhiều một chút, trừ bỏ cho bọn họ, mình cũng cần dùng a!

Huống chi hiện giờ không phải có sẵn sừng trâu sao? Lược sừng trâu chính là loại tốt nhất a, vừa bền lại tốt cho sức khỏe. Vì thế cậu hướng Phất Lôi hô: “Phất Lôi, ngươi cắt bỏ hai cái sừng trâu cho ta a! Ta chỉ cần xác ngoài của sừng nó thôi!”

Phất Lôi mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn làm theo, rất nhanh liền đưa qua.

Địch Nãi cầm sừng trâu, hỏi Mã Cát: “Ngươi có đem theo con dao gấp đa chức năng ta cho ngươi lần trước không?”

Mã Cát nói có, sau đó lấy con dao trong túi da thú may trên áo.

Địch Nãi phát hiện Mã Cát đã may hai cái túi trên áo, xem ra hắn cảm thấy không có túi khá bất tiện nên mới may thêm vào. Cái áo đưa cho Địch Nãi không có.

Địch Nãi dùng dao gấp cắt sừng trâu thành hai nửa, bắt đầu chậm rãi cạo phần thịt nát còn dính bên trong, sau đó cắt thành hình cơ bản của chiếc lược.

Mã Cát hai mắt sáng rực sáp qua: “Ngươi lại định làm gì vậy? Là thứ ăn ngon sao?”

Địch Nãi trừng mắt lườm hắn: “Ngươi đúng là tham ăn, chỉ biết ăn thôi. Ông đang làm lược cho ngươi.”

Mã Cát bị mắng cũng không để ý, ngược lại càng hưng phấn nói: “Lược là cái gì? Ngươi định làm tặng ta thật à?”

Địch Nãi vừa làm vừa giải thích: “Ừ, tặng cho ngươi. Lược chính là thứ dùng để chải tóc. Tóc ngươi dài như vậy cứ vuốt bằng tay thì không tiện.”

Mã Cát cảm động: “Địch Nãi, ngươi thật tốt quá!”

Lúc này, Hách Đạt cùng Phất Lôi cũng trở lại, thịt trâu cũng đặt lên giá nướng. Từng đợt mùi hương bắt đầu lan tỏa bên bờ sông.

Thú nhân cùng phi thú nhân đều tụ lại cùng một chỗ ăn thịt nướng, trò chuyện vui đùa, bờ sông tràn đầy tiếng cười hân hoan.

Mã Cát cảm thán nói: “Bộ lạc đã lâu không vui vẻ thế này. Địch Nãi ngươi quả thực là quả hạnh phúc của chúng ta.”

Địch Nãi liếc mắt xem thường, thầm nghĩ: ông mới không phải quả hạnh phúc. Ông là sứ giả của thần.

Nghĩ vậy, cậu tự dưng bắt đầu hoảng sợ chính mình. Bắt đầu từ khi nào cậu đã vô thức tiếp nhận cách nói mình là sứ giả của thần của đại vu a?

Hoàn Chương 16.