Thu Nguyệt

Chương 32




Lão tiều phu nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức như phát điên, ném gánh củi sang một bên, gào thét lao đi. Từ Bình thấy tình hình không ổn, vội vã kéo ông ấy lại, giữ thật chặt, nói: “Lão bá, đừng kích động, xem tình hình thế nào đã.”
“Nhị mao à! Nhị mao! Đứa cháu nhỏ của ta…” Ông lão tiều phu ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm rắn như thép của Từ Bình, âm thanh thê lương hướng về phía thôn làng đang chìm trong ngọn lửa kêu khóc thảm thiết.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy xóm làng bị nhấn chìm trong lửa, chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, đứng bất động tại chỗ mãi một hồi lâu sau vẫn không thể nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Từ Bình hét một tiếng kéo ta ra khỏi cơn bần thần.
“Đừng ngẩn người nữa, mau gửi tín hiệu đi, là bọn người Liêu tập kích thôn!”
Ta giật mình choàng tỉnh, đưa tay mò tìm ống pháo khói tín hiệu trong ngực áo, nôn nóng sốt ruột, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, móc hai lần mới lấy ra được.
Pháo khói bay lên trời, nổ tung giữa không trung, những cuộn khói đủ màu sắc từ rất xa đã có thể nhìn thấy. Từ Bình đỡ ông lão sang một bên, cúi đầu khuyên nhủ: “Bọn con là thuộc hạ của Từ tướng quân trấn giữ đại doanh Bắc Hải, hiện giờ thôn đang bị tập kích, người vạn lần không thể cứ xông vào như vậy, tín hiệu đã phát đi, đợi viện quân đến rồi hẳn tính.”
Giọng Từ Bình điềm tĩnh trấn định, nhưng ông lão cốt nhục liền tim, chỉ ra sức giãy dụa.
“Không, không, cậu thả lão ra đi, lão phải đi cứu cháu trai của lão mà. Con trai, con dâu lão đều đã bị bọn người Liêu bắt đi, lão chỉ còn một thằng cháu như vậy, cháu của lão không thể xảy ra chuyện, không thể xảy ra chuyện…”
Giọng của ông lão hết đỗi thê lương, ta nghe thấy lòng chua xót cùng cực, níu lấy Từ Bình khẩn nài: “Từ Bình, chúng ta đi cứu cháu trai của lão bá đi.”
Từ Bình mặc dù có công phu, nhưng vừa giữ chặt một ông lão đang điên cuồng vùng vẫy, lại phải tránh không làm ông lão bị thương, lúc này đầu tóc cũng đã rịn đầy mồ hôi. Ông lão tiều phu nghe ta nói như vậy, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt bọn ta, vừa dập đầu vừa cầu xin.
“Quân gia, hai người là tướng sĩ trấn giữ biên quan phải không? Van xin hai người, hãy cứu lấy cháu trai của lão, cứu cháu trai của lão, nhà của lão ở ngay cửa thôn, ngay ở đó, vẫn chưa bị lửa lan tới, muộn nữa sẽ không kịp, sẽ không kịp…”
“Người đừng như vậy, đừng dập đầu nữa, chảy máu rồi.” Ta bị dọa, vội vàng đưa tay ngăn ông lão lại, nhưng không có cách nào ngăn nổi.
Từ Bình cắn răng, nhìn về hướng ngôi làng, rồi nhìn ông lão tiều phu và ta, siết chặt nắm tay nói: “Được rồi, ta đi một lát sẽ quay lại ngay, Tiểu Nguyệt, cô ở đây với lão bá, tuyệt đối không được đi đâu.”
“Ta cũng đi.” Ta nắm chặt lấy hắn.
“Cô đi làm gì?”
“Cứu người, ta biết y thuật.”
“Nói không chừng bọn người Liêu vẫn còn đang ở trong thôn, cô đi để gây thêm phiền toái cho ta sao? Tiểu Nguyệt, ta cũng không có ba đầu sáu tay, vừa cứu bên này vừa phải để ý bên nọ.” Từ Bình nóng nảy, nói chuyện nhanh hơn bình thường rất nhiều, một loạt câu liên tiếp bật thốt ra.
Ta bị hắn nói như vậy, bất tri bất giác buông lỏng tay. Trong lòng vẫn muốn đi theo, nhưng cũng biết mình không thể giúp được gì, chỉ làm cho hắn thêm phiền phức mà thôi. Nhưng thật sự phải đứng yên ở đây nhìn hắn một mình xông vào thôn đang cháy, ngón tay ta phát run lên vì lo lắng.
Còn phải an ủi ông cụ bên cạnh.
“Không sao đâu ạ, Từ Bình có võ, đúng rồi, cậu ấy là đội trưởng kiêu kỵ, rất lợi hại, nhất định sẽ cứu được cháu của ông ra…”
Vì quá căng thẳng nên ta không có cách nào im lặng, miệng cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, rồi ép mình dời ánh mắt khỏi ngọn lửa đang bốc cao, hy vọng có thể lập tức nhìn thấy quân tiếp viện từ trên trời giáng xuống.
Không biết ưng nhi có nhìn thấy tình hình nguy cấp hiện giờ không, nếu có nó dẫn đường, sư phụ nhất định sẽ tới rất nhanh.
Trong lòng ta chỉ vừa mới bắt đầu nhẩm đọc hai chữ sư phụ, thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vó ngựa rầm rĩ, ta ngạc nhiên mừng rỡ, quay đầu nói với ông lão tiều phu: “Thật tốt quá, viện quân đến rồi.”
Nhưng nét mặt ông lão bỗng nhiên rúm ró lại vì kinh hãi, ta bị vẻ khiếp sợ tột đỉnh đó làm cho ngơ ngác, miệng há hốc nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Cũng không có cơ hội, bởi vì giây tiếp theo ta đã bị một lực rất mạnh bất ngờ xuất hiện sau lưng túm bay lên trời. Ông lão tiều phu nhào lên muốn giữ ta lại nhưng đã bị một thanh trường đao xuyên thủng người hất văng ra ngoài.
Ta thét chói tai, hai tay quơ quào trong không trung muốn chụp lấy ông ấy, nhưng kẻ bắt ta phóng nhanh như bay, chỉ bằng một tay hắn ném ta sang cho người khác, bóng cây không ngừng vụt qua trước mắt, đột nhiên ánh mặt trời chói chang gay gắt cùng những vết máu từ trên người ông lão tiều phu bắn tung tóe đâm chọc thẳng vào mắt ta, tất cả những thứ đó khiến ta choáng váng.
Bên trai truyền đến những tiếng la hét ta không thể hiểu, ta ý thức được mình đã bị bắt cóc, mà kẻ bắt ta tuyệt đối là dị tộc, chính là bọn người Liêu đã phóng hỏa giết người cướp bóc ở trong thôn.
Trên lưng ngựa tròng tràng xóc nảy, ta muốn lấy bình dược trong tay áo ra, nhưng bọn người Liêu bắt ta như thể đang đùa giỡn, chúng thay nhau ném ta qua lại, ta giống như cái bao tải bị rách, đồ đạc trên người ào ào lăn xuống, đầu váng mắt hoa, nôn ra giữa không trung, dịch nôn bắn tung tóe, kẻ đang chuẩn bị chụp ta hét to một tiếng, cuối cùng thu tay lại không bắt lấy.
Ta nghe thấy mấy tiếng chửi rủa, nhưng mọi thứ không cách nào xoay chuyển, ta từ giữa không trung rơi thẳng tắp xuống, rơi vào giữa vó ngựa hỗn loạn, phịch một tiếng nặng nề.
“Hu hu, ta không muốn ở trong này, thả ta ra.”
“Bọn người Liêu chính là như vậy, giam cầm chúng ta như heo chó, ban ngày phải nai lưng ra làm trâu ngựa cho bọn chúng, chi bằng một đao giết chết cho xong.”
“Đừng mà! Ta muốn ra ngoài, ai cứu ta với…”
“Đừng có kêu gào nữa, đây là nơi của bọn Liêu, có la rách cổ họng cũng không có ai tới đâu…”
“…”
“…”
Ta tỉnh dậy trong tiếng khóc và tiếng nói chuyện mơ hồ, vừa mở mắt ra khuôn mặt đầu tiên đập vào mắt khiến cho ta giật mình kinh hãi, chẳng còn màng đến toàn thân đang đau nhức rã rời, cố gắng giơ tay lên ra sức dụi lấy dụi để hai mắt.
“Không biết ta hả?” khuôn mặt kia không biến mất, nam nhân nheo mắt, nhướng mày nhìn ta.
Ta lắp bắp, ngón tay run run chỉ hắn: “Thập, thập…”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ nặng nề, có người hét lên ngoài song sắt, cho dù không cùng ngôn ngữ vẫn có thể hiểu được, không gì khác ngoài kêu người bên trong yên lặng.
Ta đã tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn xung quanh thấy mình và thập nhị hoàng tôn đang ở trong cùng một phòng giam, ba mặt tường đá ẩm ướt, mặt còn lại là những song sắt to dày, đối diện phía bên kia là một phòng giam lớn hơn, dưới sàn chỉ trải một ít cỏ khô, trong phòng chật kín người, quần áo rách rưới tả tơi, có mấy người đang nằm trong góc thở thoi thóp, dáng vẻ như sắp chết, tình cảnh tồi tệ hơn rất nhiều so với bên phòng giam nhỏ bọn ta đang ở.
Binh lính người Liêu mặc áo giáp da thuộc đi tới đi lui bên ngoài song sắt, ta nhìn bọn hắn, rồi nhìn thập nhị hoàng tôn đang ở trong lao vẫn một bộ hoàn khố, lập tức ngậm miệng im thin thít.
Trái lại hắn không nhịn được, nhích tới gần ta, còn thản nhiên hỏi: “Đừng có giả vờ, hôm đó cậu đã hạ thuốc ta ở bờ sông, ta không bao giờ quên cậu.”
Vị long tôn này không biết mình đang ở đâu sao?
Toàn thân ta ê ẩm, nghe hắn nói xong đầu cũng bắt đầu đau, không kìm được đưa một tay chống lên trán mới đáp lại, giọng yếu ớt như chỉ còn chút hơi tàn.
“Công tử, ngài, sao ngài lại bị người ta bắt vào đây…”