Nửa tháng lại trôi qua, theo lý mà nói thì bây giờ dù thành công hay thất bại thì bọn nhỏ hẳn là đã trải qua thử thách để thành niên rồi, nhưng đến tận bây giờ một đứa cũng chưa trở về nhà.
Tiger vẫn không có nhiều phản ứng, hắn chỉ trấn an Tô Từ rằng chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao nếu hai anh em sinh tồn ở nơi quá xa nhà, hoặc anh em chúng tìm được bạn lữ bên ngoài thì sẽ làm chậm trễ thời gian về nhà.
Nếu là trước đây Tô Từ còn có thể nghe lọt tai, nhưng hiện tại đã qua lâu như vậy, tâm lý dằn vặt chờ mong mấy tháng nay, lại nhìn thấy Tiger không chút nào lo lắng, Tô Từ nóng máu nhào tới trên người hắn nhằm ngay miệng hắn mà cắn.
Tiger da dày… cắn nơi khác cũng xem như gãi ngứa cho hắn lại mất công tốn sức của nàng. Nhưng cắn miệng của hắn thì khác nha, nếu Tô Từ cắn mạnh một chút còn có thể chảy máu nữa. Lần này Tô Từ thật là giận, trực tiếp cắn xuống một cái, Tiger vốn tưởng nàng ôn hương nhuyễn ngọc chủ động nhào tới trong lòng nên đưa tay ra ôm, đột nhiên bị cắn làm hắn đau đến thét ra tiếng, lại bị Tô Từ ngăn chặn môi nên chỉ có thể kêu rên một chút.
Hung hăng cắn hắn hai, ba cái, nuốt vào trong miệng nước bọt mang mùi máu, lúc này Tô Từ lui về sau, còn Tiger lúc nãy vì đau quá muốn đẩy ra nàng nhưng lại không dám dùng sức. Trút giận xong Tô Từ mới “hừ” một tiếng, bò xuống khỏi người hắn, lại đi trở vào phòng bếp nấu canh.
Lưu lại Tiger với vẻ mặt ủy khuất lại hơi mờ mịt nhìn bóng lưng Tô Từ, hắn thật sự không hiểu nha, vì sao lúc cùng hắn hoan ái Tô Từ thích cắn hắn, lúc tức giận cũng thích cắn hắn. Aizz! Thật là khó hiểu mà.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, trong đầu Tô Từ đều là hình ảnh của con độc giác thú lúc trước thành niên thất bại, thân thể con thú ấy đều bị xé rách ra, cuối cùng là hình ảnh nó bị Tiger tấn công đến chết. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng sẽ lại tưởng tượng thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo toàn thân đều là máu, nằm hấp hối chờ chết, cuối cùng còn bị người ăn đến chán chê. Quả thật nàng chịu không nổi khi nghĩ đến khả năng này, nhưng nàng lại không dám rời nhà đi tìm, chỉ sợ lỡ như hai anh em chúng bị việc gì làm trì trễ thời gian về nhà như Tiger đã nói, lúc trở lại tìm mà nàng không có nhà thì phải làm sao bây giờ
Thế giới này cũng không giống ở hiện đại có điện thoại liên lạc, ở đây chỉ có thể tìm bằng chính đôi mắt mình mà thôi. Tô Từ chờ đến sắp điên rồi, nhưng vẫn cứ phải ở chỗ này ‘ôm cây đợi thỏ’.
Bị Tô Từ trực tiếp cắn vào môi thật là khó chịu, vô luận Tiger tốc độ phục hồi như cũ có mau đến đâu, nhưng chỗ bị thương vẫn còn lưu lại mấy dấu răng.
Hai ngày nữa lại trôi qua, buổi trưa, Tô Từ bưng lên cái bát chuyên môn dùng để đựng trái cây, nàng ngồi trên tảng đá ăn giải buồn, ngửi được mùi thịt nướng bay qua từ bên cạnh chỗ Tiger đang ngồi nướng thịt, Tô Từ thấy nhàm chán, liền ôm cái bát đi vòng qua tảng đá đến bên cạnh hắn, thuận tay liền nhét một quả trái cây vào miệng Tiger.
Ngày qua ngày lại, bây giờ đã sắp tới tháng chín, Tô Từ âm thầm quyết tâm, nếu như đến hết tuần đầu tháng chín mà tụi nhỏ vẫn chưa về, nàng sẽ đi ra ngoài tìm chúng. Tô Từ vừa mới làm ra quyết định, đột nhiên lại nghe tiếng hổ gầm truyền về từ phía bên kia ngọn núi, nháy mắt tim Tô Từ đập thật nhanh, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Tiger như cần một lời khẳng định, Tiger nháy mắt mấy cái, gật gật đầu với nàng.
Lúc hổ anh và hổ em rời nhà đi cũng chỉ mới năm, sáu tháng tuổi, chúng lại đi gần cả năm trời, cho nên mặc dù Tô Từ vẫn nhớ kỹ thanh âm bọn chúng, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, thanh âm bàng bạc, hùng hồn lên rất nhiều. Tô Từ nhất thời không dám nhận bừa bởi vì nàng sợ thất vọng a, khi thấy Tiger gật đầu, nàng liền vứt cái chén đá trong tay xuống đất, sau đó vọt tới bên người Tiger, gấp gáp nói với hắn: “Mau, chúng ta đi nhanh đi!”
Tiger nhìn biểu tình Tô Từ mừng như điên, lại rơi nước mắt không ngừng, đôi mắt to màu vàng không vui liếc nhìn về phương hướng vừa truyền đến tiếng hổ gầm, đem miếng thịt thật vất vả mới nướng xong để cạnh đống lửa, biến thành thú hình chưa kịp nằm ghé vào trước mặt Tô Từ đã bị nàng gấp gáp níu chặt lông hắn bò lên, vừa mới lên xong liền chụp bên gáy hắn, nói: “Đi mau! đi mau!”
Đối với Tiger mà nói, hắn đối với hai thằng nhãi con rời nhà đi gần một năm không có một chút gì lo lắng, những gì cần dạy lúc trước hắn đã dạy rồi, có thể bình an sống hay không đều phải tự dựa vào bọn hẳn thôi, dù sao chúng cũng sống bên ngoài, Tô Từ có ở nhà lo lắng cũng vô ích. Chỉ là… hắn thấy Tô Từ lo lắng như thế, hắn thật cảm thấy đau lòng nha, nên cũng mong bọn nhỏ mau chút trở về.
Chỉ là hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy hai thằng nhãi này không trở về nhà vẫn tốt hơn a.
Chờ Tô Tô xác định bọn nhỏ an toàn, hắn sẽ đem hai thằng nhãi này đuổi đi ra ngoài. Tiger vừa chạy vừa nhìn thân ảnh màu trắng cũng đang từ xa chạy vội lại mà làm ra quyết định như vậy.
Trở về chính là Đại Bảo.
Bây giờ mặc dù hắn đã thành niên, nhưng hình thể vẫn nhỏ hơn Tiger một chút, Tô Từ cho rằng nguyên nhân là bởi vì Tiger quá mạnh mẽ, cường tráng. Nếu như đem Đại Bảo tách khỏi Tiger, bộ dáng uy vũ tuyệt đẹp kia sẽ không thua kém ai đâu nha.
Thấy chỉ có Đại Bảo trở về, Tô Từ vốn buông lỏng tâm tình giờ lại lo lắng lên.
Mặc dù Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng nhau đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi chân núi đều tự tìm cho mình một phương hướng để đi, bởi vì ra ngoài để học cách sinh tồn trong nguy hiểm mà hai anh em cứ đi cùng nhau sẽ không còn ý nghĩa.
Chân chính mà nói, một kiếp thành niên mà bọn chúng phải vượt qua là để cho bọn chúng độc lập sớm hơn mà thôi, hơn nữa bọn chúng lại nhỏ yếu hơn so với các thú nhân khác, nên đương nhiên phải càng cố gắng.
Mỗi lần bởi vì đi săn không thành công mà chịu đói, trong đầu Đại Bảo liền nghĩ đến hình ảnh hôm đó Tiểu Bảo chảy máu đầm đìa nhưng vẫn quật cường gắt gao cản địch nhân không buông miệng (*hôm bị hổ cái tấn công), lại nghĩ đến lúc trước lão mẹ bị tụi kia ép mang theo hắn cùng Tiểu Bảo đang bị thương nặng tiến vào trong rừng, Đại Bảo liền có mục tiêu để phấn đấu.
Tô Từ ngồi trên lưng Tiger, nhìn thân ảnh bạch hổ chỉ nhỏ hơn Tiger một chút đang biến thành hình người, đứng ở phía trước nhìn nàng, sau đó mở miệng kêu lên, “Mẹ…”
Tô Từ khóc, không khỏi nghẹn ngào lên tiếng.
Tiger đứng ở bên cạnh, gương mặt trở nên tối sầm lại, âm âm u u nhìn cái thằng nhãi con không mặc quần áo tnrớc mặt, trong lòng tính toán hai ngày nữa sẽ đem hắn đuổi ra đi.
“Đại Bảo, em trai con đâu?” Về đến nhà, Tô Từ liền bưng trà dâng nước cho Đại Bảo, hỏi han ân cần, lại nhịn không được hỏi.
“Chắc là đang trên đường về nhà.” Đại Bảo không chút khách khí chiếm vị trí có lợi nhất ngồi bên cạnh Tô Từ, “Con cảm giác được em con hẳn là cũng đã thành niên thành công, chỉ là không ngờ nó lại về nhà trễ hơn.”
Tô Từ gật gật đầu, nguyên nhân có thể bởi vì là song bào thai? Nói chung, từ nhỏ Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đã rất ăn ý, tình trạng của đối phương vẫn có thể cảm giác được một chút. Nếu Đại Bảo nói như vậy, Tô Từ liền thả lỏng tâm xuống, yên tâm chờ Tiểu Bảo trở về.
Hai anh em quả nhiên vẫn là ăn ý mười phần, Đại Bảo trở về chưa được ba ngày, Tiểu Bảo cũng đã trở lại. Tô Từ nhìn trước mặt một thân bạch sắc pha lẫn những vằn đen, cùng với một ‘cô nhóc hổ’ thân hình cường tráng đứng bên cạnh hắn, biểu tình thật là thẹn thùng nha. Thấy vậy, Tô Từ liền trừng mắt.
Nàng còn nhớ rõ lúc trước người nào đó nói qua: Có thể bọn nhỏ tìm được bạn lữ nên không trở lại hoặc là vì thế nên bị chậm trễ. Được rồi, có hổ nhi tử, lại được đến hổ con dâu cũng không có gì đáng ngại.
Bởi vì thú nhân giống cái thực sự quá trân quý, nếu là tìm không được đồng tộc, vẫn có thể miễn cưỡng kết đôi với giống cái tộc khác. Lúc trước chuyển nhà đến ngọn núi kia, nàng có một thời gian dài đến gần sơn động đôi vợ chồng kia quan sát con của bọn họ, đôi vợ chồng đó cũng không phải cùng một chủng tộc… Bây giờ, Tô Từ cảm thấy thật may mắn, bảo bối của nàng tìm về một cô con dâu cùng tộc, nàng cũng không cần lo lắng cháu nàng sau khi sinh ra có thể hay không bởi vì cha mẹ khác tộc mà có chỗ thiếu hụt.
Tô Từ cảm thấy thật mỹ mãn, cúi đầu nhìn Tiger, lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, Tô Từ liền cúi người xuống ôm cổ của hắn cọ cọ, hiện tại bọn nhỏ đều an toàn trở về, Tô Từ đột nhiên cảm thấy hơi bị mệt (*hổm rày lo quá mà), không khỏi thấp giọng nói, “Tiger.”
Tiger ừng ực một tiếng đáp lời nàng.
“Chúng ta về nhà đi.”