Thú - Ngô Niệm

Chương 50: Khuyên giải Lý Ngọc




Rất nhanh, bọn đã đi đến một khoảng đất rộng bằng ba, bốn sân bóng cộng lại… Nói đây là đất trống bởi vì nơi này không có đại thụ, chỉ có đa số những bụi cây và bụi cỏ. Tô Từ nhìn sơ qua liền có thể thấy một mảnh đất trống ở tận đầu ngọn núi là những sơn động phía trên núi, dưới núi. Vừa nhìn thấy bọn họ đến, liền có người từ trong mấy cái sơn động nhảy ra ngoài không trung biến thành thú hình, hơn nữa đến rất nhanh, Tô Từ khẽ đếm sơ sơ cũng có đến mười thú nhân, đang thấp thấp rít gào đối với Tiger và Tô Từ, xem ra là không có thiện cảm với hai người.

Tô Từ bị dọa đến sống lưng lạnh run, thân thể cúi rạp xuống dính sát vào người Tiger.

Tiger nhanh chóng quay đầu lại vừa liếm vừa ừng ực an ủi Tô Từ, đợi đến lúc thân thể Tô Từ không còn khẩn trương căng thẳng, Tiger mới quay đầu tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đó ngừng lại tại nơi cách phía dưới chân núi khoáng 10 thước.

Tô Từ vẫn biết rõ, thú nhân có người sống một mình, có người sống theo bầy, nàng cũng đã từng gặp qua thú nhân sống theo bầy đàn. Nhưng không ngờ đến, ngay lúc 10 thú nhân đồng thời tỏ rõ địch ý lại kinh người đến vậy.

Tiger đần độn! Đần độn! Hắn thế nào lại dám tiến tới đi theo bọn người có địch ý rõ ràng với họ như vậy chứ.

Ngay lúc Tô Từ không biết nên xử sự như thế nào, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng thét chói tai, “Tô Từ?!” Nàng vội nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, liền thấy Lý Ngọc mặc một thân da thú đứng trước một sơn động. Khoảng cách của hai người hơi xa nên Tô Từ không thấy biểu tình trên mặt nàng ta, nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng hiện tại của Lý Ngọc, tuy rằng không có bụng nhưng lại mập mạp hơn trước kia một chút.

Xem ra, ít nhất ở chỗ này nàng ta ăn mặc thật sự tốt.

Tô Từ nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật đối với Lý Ngọc, Tô Từ vẫn có chút cảm giác có lỗi, nguyên nhân nàng ta bị bắt tới chỗ này hết thảy là do Tô Từ thấy chết không cứu.

Nghe thấy thanh âm của Lý Ngọc, trong đám 10 thú nhân đang giằng co với Tiger, có một người xoay người lại, hắn nháy vài cái đã đến sơn động nơi Lý Ngọc đang đứng, chở nàng ta xuống dưới đây, sau đó hắn ta cũng biến thành hình người, chính là thú nhân lần trước bắt đi Lý Ngọc…

Cho dù trên mặt hắn râu mép tùm lum tùm la che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng Tô Từ vẫn nhận ra được.

Lý Ngọc chạy về phía Tô Từ, hắn ta cũng không nhanh không chậm đi theo sau lưng nàng ta. Tô Từ thấy thế, vội bò xuống lưng Tiger đứng trên mặt đất.

Nàng đi về trước mấy bước, cách không xa Tiger, đứng đó chờ Lý Ngọc.

Rất nhanh, Lý Ngọc đứng lại cách nàng vài chục bước, cách một cây cỏ cao nửa người, đánh giá Tô Từ một hồi, sau đó giật giật khóe miệng hừ nói, “Ngươi thật là đỏ da thắm thịt a, xem ra con hổ trắng này chiếu cố ngươi thật sự tốt nha, ngươi nói xem định khi nào thì sinh cho hắn một con hổ con hả?”

Tô Từ nhìn thấy trong mắt, trên mặt nàng ta tràn đầy oán hận, trong tâm than thở, không chấp nàng ta mỉa mai, nhẹ nhàng nói, “Hắn chiếu cố ngươi có tốt không?” Vừa nói nàng vừa nhìn thú nhân phía sau Lý Ngọc.

“Ngươi hỏi ta hắn đối ta tốt không sao?” Ánh mắt Lý Ngọc híp lại, cắn chặt hàm răng cười nói, “Tốt, thật là tốt a!”

Tô Từ gật gật đầu, cũng không biết nên nói tiếp cái gì. Trong lòng nàng thật là hối hận, nếu như trước khi tới đây nàng hỏi Tiger một chút, mà không phải một lòng một dạ chỉ mong đợi Tiger mang đến kinh hỉ cho nàng là tốt rồi.

Không có ai tình nguyện nói chuyện với một người mở miệng ra là châm chọc chính mình, đặc biệt là người đó lại không có quan hệ gì với mình, lại không thân không thiết, cũng không phải bạn bè. Tô Từ đang định nói ‘lần sau gặp lại’ thì Lý Ngọc lại mở miệng nói, “Tô Từ, không phải ngươi đặc biệt đến thăm ta sao? Sao không vào trong ngồi chơi một chút rồi hãy về?”

Tô Từ lắc đầu nói, “Không được, ta và Tiger đang định…”

“Ngươi đang lo lắng cái gì?” Lý Ngọc ngắt lời nàng, hừ mội tiếng nói, “Yên tâm đi, mấy tên quái vật này tuy rằng có ghê tởm thật, nhưng vẫn rất có nguyên tắc. Ngươi tới đây thăm ta, trừ phi có chút nghịch chuyển xảy ra ngoài ý muốn (*ý nói có chuyện gì xúc phạm đến bầy thú nhân), bằng không cho dù nơi này bọn quái vật ghê tởm có nhiều đến mấy, lão hổ của ngươi… À không, là ta nói sai rồi, phải gọi là ‘chồng ngươi’ mới đúng chứ.” Lý Ngọc che miệng nói tiếp, “Chồng của ngươi cũng sẽ không bị công kích ở chỗ này đâu.”

Là như vậy sao?

Tô Từ xem như không nghe thấy nàng ta châm chọc khiêu khích, nàng quay đầu lại nhìn Tiger như muốn hỏi ‘Có thể ở lại được không?’, thấy hắn ừng ực một tiếng, tâm tình căng thẳng nãy giờ mới buông lỏng một chút.

“Nếu được rồi thì cùng ta vào nhà thôi.”

Tô Từ nhíu mày nhìn Tiger. Thấy nàng chần chờ, Lý Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Thế nào, trước kia lúc ta cầu ngươi cứu mạng, ngươi đã không để ý cũng được đi, bây giờ ta mời ngươi một bữa cơm ngươi cũng không chịu à? Chậc chậc, không khỏi quá tổn thương đến tâm đồng loại duy nhất của ngươi là ta đây a.”

Xem ra trong tâm Lý Ngọc vẫn luôn oán hận nàng lúc trước thấy chết không cứu.

Tô Từ quan sát phía trước, thấy trung tâm mảnh đất trống rộng lớn các thú nhân giống cái đã biến thân thành người đang thổi lửa nấu cơm.

Cả ngày hôm nay Tiger cũng chưa ăn gì, cho dù hiện tại trở về nhà cũng không kịp. Tô Từ nghĩ nghĩ một chút, xoay người đi đến bên cạnh Tiger, nói mấy câu bên tai hắn, muốn chính hắn đi săn ăn cơm, nàng sẽ ở chỗ này một lát, chờ hắn ăn no lại cùng nhau về nhà. Tô Từ cũng biết các thú nhân sẽ không muốn cùng Tiger chia nhau hưởng lợi con mồi bọn hắn săn về.

Tiger cọ cọ nàng một chút, sau đó xoay người đi.

Chờ thân ảnh màu trắng của hắn biến mất ở phía trước, Tô Từ mới xoay người lại, Lý Ngọc đứng bên cạnh nói, “Xem ra ngươi rất thích hắn a.”

Tô Từ gật đầu. Thấy nàng gật đầu, Lý Ngọc trừng lớn mắt quay đầu nhìn nàng, trước giờ Tô Từ không biết đôi mắt con người lại có thể trừng lớn đến như vậy.

“Ngươi còn thực sự coi hắn là chồng mình sao? Ha ha! Súc sinh biết biến thành người mà ngươi cũng đi thích? Tô Từ, ngươi thế nhưng lại thích đám súc sinh ăn thịt người này! Có phải hay không ngươi cũng đã nếm qua thịt người rồi?”

Lý Ngọc đột nhiên cất cao giọng làm Tô Từ giật nảy mình, liếc nhìn về phía thú nhân đang tại bên cạnh Lý Ngọc, “Trong mắt ngươi hắn là như vậy sao?” (*ý nói Lý Ngọc chỉ xem hắn như súc sinh)

Lý Ngọc xanh mặt lớn tiếng nói, “Bằng không ngươi cho rằng ta nên xem hắn như thế nào? Hay cũng phải giống như ngươi đem một con súc sinh ăn thịt người đối đãi như con người, có đúng hay không?”

Nghe vậy, một lần nữa Tô Từ lại nhìn sang thú nhân bên cạnh Lý Ngọc, hắn ta thấy Tô Từ nhìn qua, liền nhếch miệng cười ‘hắc hắc’ với nàng.

Cách cười này y chang lúc trước nàng gặp hắn ăn thịt người, nhưng lần trước nụ cười này trong mắt của Tô Từ là nanh ác, lần này lại là hồn nhiên.

Ọuả nhiên là tâm tính có thể làm thay đổi hết thảy. (*có thể nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, lúc trước ăn thịt người cười làm sao mà không ghê cho được)

Tô Từ cười tự giễu, đi theo Lý Ngọc đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống.

Xem ra, quan hệ giữa Lý Ngọc và giống cái trong bầy không tốt, hơn nữa thế nhưng trong mắt thú nhân giống cái, Tô Từ thấy được sự khinh thường… Bất kể là Tô Từ hay Lý Ngọc đều bị loại ánh mắt này chiếu vào người.

“Ngươi cũng thấy được? Bọn súc sinh này đang khinh bỉ ta và ngươi.” Lý Ngọc vừa ném củi vào trong đống lửa vừa nói, “Ha! Bởi vì ta không biết biến thành súc sinh cho nên chúng nó vẫn luôn khinh bỉ ta.”

Tô Từ há miệng thở dốc, không nói chuyện. Tiger không sống cùng tộc nhân, cho nên dù nàng có yếu ớt, có vô dụng, Tiger cũng sẽ không chán ghét nàng. Nàng có lòng muốn an ủi Lý Ngọc, nhưng nghĩ đến biểu hiện nãy giờ của Lý Ngọc, lý trí nhắc nhở nàng ngậm miệng không nói sẽ tốt hơn.

Nếu như nàng mở miệng an ủi, Lý Ngọc tuyệt đối sẽ cho rằng nàng đang tự mãn, hoặc là đang khoe khoang với nàng ta cuộc sống hạnh phúc của chính mình.

Nhưng hình như Lý Ngọc cũng không mong đợi Tô Từ trả lời, ném củi vào trong đống lửa, tiếp tục nói, “Ha! Tô Từ, ngươi biết không, hắn ở trước mặt ta nấu Chu Lập, lấy ra cho ta ăn, hắn muốn ta ăn thịt người a! Tô Từ, ngươi nếm qua thịt người chưa, để ta nói cho ngươi biết, hương vị của nó cũng không sai a, trừ ra có chút tanh, quả thật cũng không sai a, về sau có cơ hội ngươi cũng nên nếm thử.” Lý Ngọc càng nói tốc độ liền càng nhanh, tốc độ châm củi cũng tăng theo, quỷ dị cười nhìn Tô Từ nói, “Ngươi cũng đừng nói với ta là ngươi không có cơ hội thưởng thức nha, về sau ngươi sẽ sinh con, ăn con của mình cũng không sai a. Ta nói cho ngươi biết ta thấy tên súc sinh đáng chết kia lúc hắn cắn nát đầu người đặc biệt rất kích thích a… Vừa giòn lại vừa vang, giống như cắn kẹo que vậy, ngươi có biết không? Hắn ăn con ta như ăn một cây kẹo que!!!”

Tô Từ vừa nghe đến Chu Lập quả thật chết đi, mà Lý Ngọc còn bị bức nếm qua thịt hắn liền sửng sốt ngẩn ra một hồi lâu.

Lát sau mới hiểu được ý tứ những câu kế tiếp của Lý Ngọc là gì, Tô Từ không khỏi chấn kinh nhìn nàng ta.

Lý Ngọc thấy ánh mắt chấn kinh của Tô Từ, nàng ta lại cười, đột nhiên tiến lên nắm lấy Tô Từ, “Tô Từ! Tô Từ! Ngươi nói ta phải xem hắn như thế nào đây? Loại súc sinh như hắn nếu như là ở thế giới trước kia của chúng ta hẳn là phải bị băm thành nhiều mảnh đi! Tô Từ… Tô Từ, ngươi biết không, ta vừa mới sinh con, hắn liền bổ nhào qua cưỡng hiếp ta, Tô Từ, lúc ngươi cùng lão hổ ăn nằm với nhau ngươi đau không? Ta đau chết đi được, ta cho rằng ta sẽ cứ như vậy mà chết đi! Nhưng mà… ta không chết a, ta không chết a!!! Ta vừa tỉnh dậy, mở mắt liền thấy hắn đang ăn con ta, ‘nháy tư nháy tư’ mà ăn, máu con ta chảy, chảy mãi, chảy tràn đầy trên đất, nhưng hắn vẫn còn tiếp tục mà cắn!”

Tô Từ thực bị hù sợ. Nàng đã từng nghe qua, trong tự nhiên nếu đổi thủ lĩnh của bầy sư tử, thủ lĩnh tân nhiệm sẽ giết chết tất cả con của thủ lĩnh tiền nhiệm.

Sau khi nhìn thấy Lý Ngọc, nàng cũng đã nghĩ tới kết cục của đứa trẻ, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến đứa trẻ đã chết, điều đáng nói là bị ăn mất trước mặt Lý Ngọc.

…Nếu thực sự dựa theo pháp tắc trong tự nhiên mà nói, hành vi của tên đó cũng không tính là quá phận, giống cái của chính mình hoài không phải con của chính mình, cho nên hắn muốn giết chết đứa trẻ, không thể nói là hắn sai, bởi vì đây là bản năng của động vật. Nhưng là… hắn không nên ăn đứa trẻ trước mặt Lý Ngọc. Nàng ta lại nanh ác không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng ‘nháy tư nháy tư’, nghe thấy trong tâm Tô Từ cực kỳ buồn bực.

Tô Từ biết rõ, tinh thần Lý Ngọc rốt cục vẫn bị sa sút trầm trọng, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc, nàng ta sẽ điên mất. Kỳ thật chân chính mà nói, Lý Ngọc rất kiên cường, thậm chí, Tô Từ cho rằng chính mình cũng thua kém nàng ta ở điểm này.

Chỉ là chính mình vận khí tốt, gặp được Tiger, mà Lý Ngọc lại liên tiếp bị đả kích và đối mặt huyết tinh làm tinh thần trở nên nặng nề.

Lúc này đột nhiên Lý Ngọc xô ngã Tô Từ, sắc mặt nanh ác bóp cổ nàng, nhưng bị một thú nhân giống cái bên cạnh nhấc lên, Lý Ngọc làm như không hề phát hiện, vẫn luôn gào thét, “Tô Từ, ta hận ngươi chết đi được, tại sao ngươi lại không cứu ta! Không phải là lúc trước ta chỉ lừa ngươi một lần sao? Ngươi cũng có bản lĩnh quá a! Ngươi giết chết tên nam nhân định cưỡng bức ngươi, ngươi còn gặp được lão hổ, còn có… còn có hiện tại, ngươi mặc thật sự tốt, ăn thật sự ngon, cuộc sống trôi qua thật là nhàn nhã! Tô Từ, ngươi lần một, lần hai không cứu ta, ta cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng tại sao… tại sao lại bắt ta phải sống với con quái vật này a! Ngươi tại sao lại không cứu ta! Tại sao không cứu ta…aaaa!!!”

Tô Từ bị nàng ta rống đến khó chịu, nhìn nàng ta bị thú nhân giống cái ném ở một bên lại muốn đứng lên chạy qua bóp cổ nàng, Tô Từ không khỏi duỗi tay hung hăng tát nàng ta một cái.

Lý Ngọc bị Tô Từ đánh đến xoay đầu qua một bên, lại lập tức muốn đánh về phía Tô Từ. Nhưng Tô Từ vẫn không ngừng rèn luyện thân thể, lúc nãy nàng bị xô ngã là do bất ngờ không phòng ngự mà thôi.

Lần này tự nhiên sẽ không lại bị hạ gục. Ngược lại vừa vung tay đã làm Lý Ngọc ngã xuống đất, toàn bộ thân thể cũng áp chế đi lên.

Lý Ngọc vẫn còn đang điên cuồng kêu gào, Tô Từ cắn răng, đánh tiếp một cái tát, lần này nàng dùng lực 10 phần mà đánh, Lý Ngọc bỗng chốc bị đánh đến choáng váng. Mà thú nhân giống cái bên cạnh lúc nãy thuận tay nhấc Lý Ngọc cũng bị cái tát vang dội này dọa một chút, Tô Từ vội đối nàng ta cười cười, mới nhìn sang Lý Ngọc.

“Lý Ngọc, ngươi nghe cho kỹ đây, ta không cứu ngươi không có vì cái gì cả. Người không vì mình trời tru đất diệt, ta sẽ không vì cứu ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy vào, ngược lại, ta nghĩ nếu là ngươi ngươi cũng làm như thế mà thôi. Ta sống được tốt hơn ngươi, là bởi vì ta may mắn. Ta gặp được Tiger. Đừng nói cái gì mà công bằng hay không công bằng, trên thế giới này vốn không có tuyệt đối công bằng. Hơn nữa, nếu muốn được đến cái gì trước đó ngươi phải trả giá, ngươi vẫn luôn sống trong oán hận, oán hận ta vì sao không cứu ngươi, oán hận bọn Chu Lập vì sao lại cầm thú đến vậy… Nhưng mà ngươi cũng đã quên, đây là con đường lúc trước chính ngươi lựa chọn! Ngươi đang vì lựa chọn của ngươi mà trả giá thật nhiều. Cái tên bắt đi ngươi quả thật có lỗi với ngươi, nhưng ngươi đã từng đứng ở góc độ của hắn mà suy nghĩ chưa? Hắn không phải là con người, Lý Ngọc hắn không phải con người, nói đến cùng, hắn cũng chỉ là con dã thú mà thôi, hắn ăn người, giết con của ngươi, cũng chỉ là tuân theo bản tính… Không phải ta khuyên ngươi tha thứ, cũng không phải đang thuyết giáo với ngươi. Ta chỉ là đang nói cho ngươi biết một hiện thực, Lý Ngọc, nếu như ngươi vẫn cứ tiếp tục sống trong hận thù, bị hủy chỉ có chính ngươi mà thôi!”

Tô Từ nói, lực đạo áp chế lực Lý Ngọc vẫn không buông lỏng, “Lý Ngọc, nếu như ngươi muốn chết, ta cũng không còn gì để nói. Nhưng nếu ngươi vẫn muốn sống, ngươi phải thay đổi tư tưởng đi. Tên kia, hắn quả làm chuyện có lỗi với ngươi, hắn bức ngươi ăn thịt người, ăn con của ngươi, còn cưỡng bức ngươi, nhưng là… hắn cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, hắn bảo hộ ngươi, hắn coi ngươi như bạn lữ của hắn, cho dù trong mắt bầy đàn của hắn, ngươi là một phế vật, ngươi cũng không biến thân, ngươi cũng không biết săn, nhưng là… hắn vẫn không có vứt bỏ ngươi. Hắn không có vứt bỏ ngươi, cũng không coi ngươi như đồ vật, ngươi xem, hắn chiếu cố ngươi thật sự tốt không phải sao. Trước kia ngươi đi theo bọn Chu Lập có nhàn nhã như hiện tại không? Đoạn thời gian ngươi ở chỗ này, chẳng lẽ không phải là thời gian nhàn nhã nhất kể từ khi chúng ta lạc tới thế giới này sao, ngươi đã không cần thời thời khắc khắc lo lắng nguy hiểm rình rập như trước nữa.”

Tô Từ nói xong, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy Tiger đang chạy về phía nàng, khóe miệng còn mang máu con mồi. Thân hình bạch sắc của hắn tại nơi trống trải phá lệ dễ thấy, cũng phá lệ xinh đẹp.

Tô Từ cúi đầu nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của Lý Ngọc liền than thở, không áp chế nàng ta nữa, mà nâng nàng ta dậy, nói: “…So với một số người, tên súc sinh mà ngươi nói, hắn đối xử với ngươi càng tốt hơn. Lý Ngọc, nếu như ngươi muốn sống sót qua những ngày an nhàn, thì phải đối xử tốt với hắn, chân tâm là phải dùng chân tâm tới đối.”