Trước khi Tiger rời đi hai ngày, Tô Từ vẫn đi ra bên ngoài tuần tra một phen, nhưng sau mấy ngày cũng không có tâm tư đi ra nữa.
Hiện tại Tô Từ đang tuần tra bên ngoài, chủy thủ vẫn được trói chặt trên đùi, sau đó nàng lại tìm mấy khối bén nhọn tảng đá bắt đầu chặt những bụi cây gai cản trở tầm mắt bốn phía.
Lý trí đã trở lại, tuy rằng Tô Từ tin tưởng Tiger sẽ không có chuyện gì, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tô Từ vẫn phải nghĩ đến tình huống vạn nhất a.
Nếu là Tiger thực sự có chuyện, mùi của nó còn sót lại trên người nàng cũng sẽ biến mất, hơn nữa lãnh địa thuộc về Tiger cũng sẽ biến mất không còn sót lại cái gì, Tô Từ nghĩ nghĩ, không thể cứ sinh hoạt như lúc Tiger vẫn bên cạnh, chỉ có thể ở chung quanh thiết mấy cái cạm bẫy dựa theo địa hình nơi đây.
Nhưng nàng không có công cụ, muốn đào móc cạm bẫy cũng chỉ là nói suông, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể chặt bỏ những bụi cây cản tầm nhìn ở xung quanh, giúp chính mình gia tăng phạm vi quan sát, nếu không thể chống cự lại dã thú, cũng có thời gian có thể nhượng nàng đúng lúc tránh về sơn động.
Nếu như Tiger thực không trở về, nàng cũng chỉ có lợi dụng những con đường rẽ quanh co trong động tránh đi nguy hiểm.
Nhưng cũng không thể chặt bỏ quá nhiều cây, chủy thủ không phải là cây đao, căn bản không thích hợp chặt cây, không có công cụ sắc bén thích hợp, công việc chặt cây liền chiếm đa số thời gian của nàng, nàng cũng không thể lãng phí thời gian dùng cho công việc này. Hơn nữa cũng không thể đem nơi này làm cho quá trống trãi, nếu vậy nơi này sẽ nổi bật lên, nàng cũng không có quên, động vật có chỉ số IQ cao nơi này không phải chỉ có một mình Tiger.
Buổi sáng tuần tra, buổi chiều chặt cây, tận khả năng thiết trí cạm bẫy, cuộc sống hai ngày qua của Tô Từ thật bận rộn lại mệt mỏi.
Kỳ thật hai ngày này bất luận là lượng công việc vẫn là nguy cơ, cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc nàng vừa mới thoát ly đội ngũ, nhưng con người là như vậy, do đã quen hưởng thụ cuộc sống an nhàn, sau đó lại trở lại cuốc sống nguy cơ trùng trùng, sức thừa nhận cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Tô Từ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn dây leo ở cửa sơn động, sau đó nhìn lại đồng hồ phát hiện đã 8 giờ, để xuống tảng đá, đặt mông ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi, mới cầm một nhánh cây vừa chặt xuống kéo dài tới một bên, nơi đó đã chồng chất một đống lớn lá cây, phần lớn đã ngắt khỏi cành, đợi chúng nó khô lại, sau đó phỏng chừng có thể đốt được trong mấy ngày đây.
Tô Từ nghĩ, cúi đầu cởi bỏ da thú đang quấn lấy bàn tay, hoạt động ngón tay có chút cứng ngắc, ngay cả da thú cũng bị lây dính máu trên lòng bàn tay.
Một lát sau mới cầm lên ba lô, tìm lấy bình nước uống mấy ngụm, mới đi đến đống lửa đã dập tắt bên cạnh, dùng gai xương đẩy ra tro tàn qua hai bên, từ trên nền đất nóng bỏng đào ra mấy cái trứng lớn bằng trứng ngỗng, cũng không để ý nó còn nóng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ăn hai cái xem như là bữa sáng, những quả trứng khác cất vào trong ba lô, lại thuận tay lấy ra hai trái cây đã chín màu đỏ tím, đeo ba lô lên lưng, vừa đi ra ngoài vừa gặm trái cây.
Hôm nay là ngày 23 tháng 9, bắt đầu từ hôm qua, bụng nàng cũng có chút sinh đau, đây là dấu hiệu sắp đến ngày kinh nguyệt của nàng. Tuy rằng trước kia ngày kinh nguyệt của nàng đến không chuẩn, nhưng khi sắp đến sẽ có dấu hiệu như thế này, trong vòng năm ngày tới sẽ đến nguyệt kinh.
Lần kinh nguyệt trước tới, nàng sở dĩ không biết rõ chính là bởi vì không có phát sinh những dấu hiệu này, làm nàng quên luôn chuyện này.
Hiện tại cộng thêm ngày hôm nay, nàng còn có tối đa bốn ngày cấp chính mình chuẩn bị. Hai ngày nay, nàng lại ở bên ngoài thiết trí mấy cái cạm bẫy, hi vọng có thể có con mồi rơi vào bẫy. Bằng không, kế tiếp có đến mấy ngày không thể ra sơn động, những quả trứng còn thừa trong động cũng phải dùng để lưu trữ để ăn trong mấy ngày hành kinh, nên ba ngày nay, nàng chỉ ăn trái cây cho qua bữa.
Tô Từ nghĩ, lại quay đầu nhìn hướng sơn động, nỗ lực áp chế xuống nỗi lo lắng đối với Tiger, cầm lấy chủy thủ cẩn thận tuần tra, thấy trái cây chín mọng lại duỗi tay hái xuống, hái được mấy quả lại vừa ăn vừa đi.
Dù sao đã quen thuộc cuộc sống nơi hoang dã, sức ăn của Tô Từ cũng lớn hơn rất nhiều so với trước kia, hai quả trứng chim chẳng thể no bụng. Trong ba lô tuy rằng còn có hai, ba cái trứng chín, nhưng nàng lưu trữ nó dùng để phòng ngừa vạn nhất, nàng có thể dùng chúng như lương thực cứu mệnh nếu có chuyện ngoài ý muốn không thể về sơn động a, tại thời điểm chưa trở về sơn động, những thức ăn này là tuyệt đối không thể đụng nha.
Hiện tại đã là mùa thu, phần lớn trái cây đã chín mọng, Tô Từ ghi nhớ lại vị trí mấy loại trái cây chưa chín mọng, đợi lúc trở về hái xuống cất vào trong ba lô, lưu trữ lại để ăn trong mấy ngày kinh nguyệt tới.
Đi đi lại ngừng ngừng, thái dương cũng dần dần buông xuống, nhưng bên trong mấy cái cạm bẫy cũng không có con mồi nào rơi trúng.
Tô Từ than thở, lau mồ hôi trên mặt, đi hướng nơi đặt cạm bẫy cuối cùng.
Nói là cạm bẫy, nhưng kỳ thật cũng chỉ là lợi dụng địa hình, hoặc đào sâu hoặc dùng tảng đá vòng vây, lại tại phía dưới cạm bẫy cắm lên mấy căn gai xương mài đến bén nhọn hoặc là những thân cây bén nhọn, loại cạm bẫy này chỉ có thể bắt được một vài loại động vật nhỏ.
Những ngày Tiger không ở bên cạnh, Tô Từ thường chạy đến dòng suối nhỏ không xa, lúc đi ngang qua những cạm bẫy này, nếu như có con mồi, nàng có thể mang đến dòng suối nhỏ xử lý, miễn cho trở về không có nước để rửa sạch, xử lý xong hết tất cả, lại là một thân tanh tưởi mùi máu.
Dù sao nàng xử lý động vật thực thuận buồm xuôi gió, con mồi loại nhỏ chỉ cần xử lý bước đầu một chút, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tô Từ nghĩ vậy, lại nghe đến âm thanh dòng nước xa xa, bước chân lại nhanh mấy phân.
Nhưng đến gần, Tô Từ mới thấy ngụy trang của những cạm bẫy bị làm cho hỗn độn, lá mục chung quanh, bùn đất dưới chân còn có một vài dấu chân người.
Tô Từ vừa xem thấy như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, thân thể động động muốn trốn vào phía sau một cái cây, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lấy ra chủy thủ đứng tại chỗ.
Những dấu chân này vừa xem đã biết là do nhóm người Chu Lập lưu lại.
Nếu như có Tiger ở bên người, nàng thấy bọn hắn, căn bản liền không cần tránh né, bởi vì bọn hắn không dám động nàng. Nhưng bây giờ Tiger không ở bên người, nếu như nàng trốn tránh, chính là nói cho bọn hắn biết nàng đang chột dạ.
Tô Từ mím môi, bình tĩnh hô hấp từng bước một đi về phía cạm bẫy, cẩn thận hướng bên trong dò xét, quả nhiên, bên trong cạm bẫy đã bị phá hoại, trên một gai xương nhọn nghiêng ngã còn treo một mảnh vải.
Đã từng có động vật ngã xuống qua, nhưng là bị bọn Chu Lập phát hiện, lúc bọn hắn xuống tróc con mồi không cẩn thận nên quần áo bị gai xương móc rách.
Con mồi tự nhiên là không có phần của nàng.
Tô Từ cầm lấy chủy thủ, nhìn xem một vòng bốn phía, mới trầm giọng nói, “Chu Lập, các ngươi ra đi.”
Chỉ có thanh âm lá cây bị gió thổi vi vu rung động.
Lòng bàn tay, sống lưng Tô Từ chảy mồ hôi lạnh. Trầm mặt lại kêu mấy thanh âm, mới bất mãn hừ lạnh một tiếng, làm một bộ chậm rãi rời đi.
Đi mấy phút, càng lúc càng bỏ xa cái cạm bẫy, Tô Từ mới gia tăng tốc độ, đi nhanh về hướng sơn động.
Trong tâm tại kêu gào đi nhanh chút, lại nhanh thêm chút, nhưng bề ngoài Tô Từ chỉ dám làm một bộ trấn tĩnh đi về phía trước, chứ căn bản không chạy.
Nhưng không bao lâu, nàng lại nghe đến lùm cây phía sau lưng vang lên một trận tiếng chân gấp gáp.
Bọn người Chu Lập quả nhiên còn chưa rời khỏi, vẫn đang đi theo nàng!
Lúc này nàng không thể chạy, cho dù nàng đã rèn luyện tốt thể chất, nhưng tố chất thân thể nữ nhân của nàng không cách nào chạy nhanh bằng bọn hắn.
Tô Từ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mới dừng bước quay đầu lại, lạnh lẽo rét buốt nhìn Chu Lập và Trần Phong đang chậm rãi bước tới gần: “Đi theo ta làm cái gì?” (*Phục Tô Từ thiệt, nàng ta thật bình tĩnh và lý trí a ^_^)
Chu Lập cùng Trần Phong liếc nhau, mới cười nói, “Tô Từ, chúng ta dời đến phụ cận, vừa rồi lúc vây bắt con mồi phát hiện một con rơi vào trong cạm bẫy, ta nghĩ cái cạm bẫy này là do ngươi bố trí, cho nên tới cùng ngươi nói một tiếng.” Hắn ta vừa nói vừa thăm dò tiến về phía trước, “Hơn nữa chúng ta là tới cùng một nơi, thấy ngươi đi tới, chúng ta thế nào cũng phải ra chào hỏi a.”
Tô Từ vẫn lạnh lẽo rét buốt nhìn hắn, sau khi cho hắn nói xong, mới giật giật khóe miệng, lại vuốt vuốt chủy thủ trong tay làm một bộ không chút đếm xỉa, nói: “Kêu ta lại chào hỏi? Sau đó đâu? Ngươi định làm gì sao? Chu Lập ta khuyên ngươi tốt nhất lui ra phía sau một chút, ngươi biết rõ, lần trước Tiger liền không thích ngươi dựa vào ta quá gần, tuy rằng hiện tại nó ra ngoài săn, nhưng là nếu như trở về ngửi được trên thân ta mùi của ngươi, ta cũng không bảo đảm nó có thể hay không còn giống như trước chỉ ‘hù dọa’ ngươi. Dù sao thân thể ta đã tốt lên rất nhiều, không cần người hầu hạ”.
Quả nhiên tên của Tiger dùng để hù dọa thật tốt, Tô Từ mới vừa nói ra chữ ‘Tiger’, sắc mặt Chu Lập liền cấp tốc biến ảo, tuy rằng không có lui ra phía sau, nhưng hắn cũng không tiến thêm bước nữa.
Tô Từ nhìn bọn hắn, lại cười cười: “Dù sao ta bố trí cạm bẫy cũng chỉ để huấn luyện chính mình một chút, ta không thiếu thực vật, con mồi kia liền đưa cấp các ngươi, tái kiến (*lần sau gặp lại => chỉ là câu nói khách sáo xã giao thui).” Nói xong, nàng liền xoay người, nhưng rất nhanh lại quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh thản nhiên nhìn Trần Phong, hắn ta vừa nhìn thấy nàng định rời đi liền nôn nóng chạy đến bên cạnh Chu Lập, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Tô Từ lại nói: “Xem tại chúng ta là đến từ một nơi, ta lại khuyên thêm một câu, chuyển nhà là chuyện tốt, nhưng muốn nhìn xem các ngươi dời đến địa bàn của ai, cẩn thận kẻo bị nhân gia cho rằng bọn ngươi là kẻ xâm phạm đem giết… Còn có, Tiger phi thường không thích các ngươi, cho nên, tốt nhất đừng chính mình phạm ngốc chạy đến trong miệng nó đi.” (*Quá bình tĩnh, quá cool, tung hoa ^_^)
Nói xong Tô Từ xoay người, nâng cao eo đi nhanh về phía trước, giống như là Tiger thực sự chỉ đi săn gần đây sẽ trở lại thật nhanh, hoàn toàn đem phần lưng bại lộ tại trước mắt hai người, căn bản không sợ bọn hắn công kích.
Sau lưng nàng, Trần Phong mồm to thở phì phò, vẻ mặt không cam chịu, “Thực phải để nàng ta đi như vậy sao?”
“Chẳng lẽ ngươi thực muốn bắt nàng trở về sao?” Chu Lập nhìn hắn một cái, oán hận dùng gai xương trong tay đánh lùm cây một chút, đánh đến lá cây bay tán loạn, “Đúng vậy, hiện tại con hổ đáng chết kia không có tại bên cạnh nàng, nhưng một khi nó trở về không thấy Tô Từ, lại tìm đến chúng ta, chúng ta làm thế nào xử lý? Ngươi có thể giết nó?”
Trần Phong phản bác, “Cho dù nó muốn tìm tới chúng ta cũng không nhanh như vậy, chúng ta có thể dùng trái cây dã thú rất ghét, chà trên thân thể nàng ta, ta liền không tin lão hổ kia còn có thể nghe ra được mùi gì, lúc đó lại nhốt nàng ta mấy ngày, hoặc là làm cho nàng cũng mang thai giống Lý Ngọc vậy, một nữ nhân, thân thể đã là của chúng ta, chúng ta còn sợ nàng sao!… Chu Lập ngươi làm cái gì vậy?!”
Chu Lập đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn cả người nhấc lên đụng vào thân cây, lạnh lẽo rét buốt nói, “Xem ra ngươi là đã quên nàng từng giết qua một người rồi. Trần Phong, ngươi nghe đây, đừng coi nàng như Lý Ngọc, bằng không gà bay trứng vỡ, ta cũng không muốn cùng ngươi cùng nhau chơi đùa nàng!”
Nói xong lại thả hắn xuống, “Bất quá cái phương pháp mà ngươi nói về sau là có thể dùng, lão hổ tuy rằng không sợ mùi trái cây đó, nhưng ta thấy ra, đối với nó vẫn là có chút ảnh hưởng, mới có thể ngăn cản nó men theo mùi tìm đến Tô Từ.” Sau đó Chu Lập quay đầu nhìn Trần Phong, đột nhiên gác lên bờ vai hắn, cười nói: “Ngươi đừng kỳ quái hành động vừa rồi của ta, Tô Từ nữ nhân đó, nếu như bức căng thực sự là cái gì cũng có thể làm ra được. Lần này chúng ta cũng không mang theo trái cây dư thừa, đợi lần sau bắt được nàng, ngươi ngàn vạn đừng nghĩ giống như vừa rồi, chúng ta chậm rãi tấn công nàng ta, dù sao trên thế giới này chỉ có ba người chúng ta là nam nhân không phải sao, chậm rãi đối xử tốt với nàng, làm cho chính nàng tuyển ra một người, ngoan ngoãn điều khiển lão hổ cấp chúng ta săn thú không phải tốt hơn so với cường ép nàng, làm cho nàng đối chúng ta tâm tồn oán hận càng tốt hơn sao?”
Trần Phong cười khan một chút, không nói thêm cái gì, trong lòng thầm mắng, “Làm cho nàng chọn? Nơi này chỉ có mình Chu Lập ngươi là có bộ dạng cường tráng nhất, tuổi cũng thích hợp nhất, Tô Từ không phải là con mồi từ sớm của Chu Lập ngươi sao?”
Đến lúc đó, Chu Lập liền thực trở thành người lãnh đạo của bọn hắn, hơn nữa… Có thể sai khiến lão hổ, hắn muốn bọn họ làm cái gì, muốn an bài bọn họ như thế nào, thì bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đi.
Trần Phong nghĩ, quay đầu nhìn phương hướng Tô Từ vừa rời đi, trong tâm “hừ” lạnh một tiếng.
Bất quá, cuối cùng Tô Từ về tay ai, hiện tại chưa phải là thời điểm định luận.
……
Một đêm lặng yên không một tiếng động đi qua.
Tiger rời đi đã mười ngày rồi.
Tô Từ đứng lên, quả nhiên phát hiện bất quản là trói điếm da thú ở trên người, vẫn là da thú điếm ở dưới thân, cũng là ướt chèm nhẹp, ánh sáng của viên hồng thạch hiện ra một mảnh ám sắc.
Tô Từ lấy ra một khối da thú sạch sẽ mềm mại trong góc ra thay đổi (*dùng như băng vệ sinh), lại ôm hồng thạch đem da thú bị dơ ném trong khe hở mà kỳ kinh nguyệt trước nàng dùng để tránh né Tiger, sau đó lấy đất che lại.
Tô Từ đứng tại bên ngoài khe hở một hồi, mới đi đến ao nhỏ dự trữ nước, cẩn thận dùng thìa múc mấy ngụm nước uống hết.
Nước nơi này tuy rằng sắp hết, nhưng so với trước còn dư một chút, dựa vào nó sống qua một ngày hôm nay vẫn là có thể.
Cẩn thận tại cửa sơn động đốt lửa, nấu nồi canh trứng nấu thịt, Tô Từ ngay lập tức tránh vào sơn động.
Tiger rời đi đã là ngày thứ mười rồi, Tô Từ ôm hồng thạch, bắt đầu hướng chỗ sâu trong sơn động tìm kiếm nguồn nước.
Sơn động này cách sơn động nàng ở khoảng một giờ lộ trình, đường xá lại thẳng lại rộng rãi, cho dù có ngã rẽ, cũng là tử lộ (*ngõ cụt), chẳng hề giống chỗ sâu một dạng bốn phương thông suốt.
Càng đi sâu vào trong, ngã rẽ lại càng nhiều, càng dốc, vách đá cũng càng uớt nhuận.
Tô Từ đem ba lô đeo ở trước người, đem hồng thạch để trên ba lô, cẩn thận dè dặt thuận theo vách đá ướt át tiến về phía trước.
Dưới chân Tô Từ mang là đôi giày rơm vừa mới làm xong, dùng để phòng ngừa trượt ngã khi vào sơn động.
Nghe thấy tiếng động thanh thúy “tí tách” tại trong sơn động yên tĩnh, Tô Từ vẫn cắn răng rốt cục lơi lỏng, trên mặt cũng lộ ra một tia mỉm cười, bước nhanh đi về phía trước.
Một dòng nước nhỏ thuận theo tảng đá nhỏ xuống, phía dưới đã hình thành một cái chỗ trũng, tràn đầy là nước.
Tô Từ cầm hồng thạch đi qua quan sát một chút, phát hiện bên trong có mấy con cá nhỏ đang bơi lội, mặt mày liền hớn hở, dùng tay phủng mấy phủng nước uống hết, còn phủng nước rửa mặt.
Nước trong sơn động buốt lạnh, còn mang vị ngọt.
Tiger có thể tìm đến sơn động này, thực là quá may mắn!
Tô Từ cười, thuận lợi tìm đến nguồn nước, nàng vốn cần phải trở về.
Nhưng nàng vẫn là nghĩ hướng chỗ sâu tìm xem, xem có thể tìm thấy Tiger hay không.
Nàng tính đến lúc trước Tiger chuẩn bị con mồi ngậm tiến trong sơn động… Lấy sức ăn của Tiger, chừng đó động vật chỉ sợ là đã không đủ rồi.
Nghĩ vậy, Tô Từ chỉnh lý một chút ba lô, ôm hồng thạch đi trở về.
Nơi này cũng chẳng hề là con đường Tiger từng đi qua, tuy nói mọi con đường lớn đều thông đến La Mã, nhưng Tô Từ không cho rằng chính mình có thể làm được.
Nhưng đi chưa được mấy bước, trước mặt đột nhiên lướt lên một trận gió, sau đó Tô Từ liền cảm giác, một cánh tay thô to nắm chặt tại ngang hông chính mình, sau đó cả người cũng bị bế lên. (*Keke! Ai dzậy ta ^_^, tung bông)
Hồng thạch cầm trên tay bị ném tới một bên.
Tô Từ vốn tưởng rằng nơi này không có cái gì sinh vật, càng đừng nói có người.
Nàng bị cái nam nhân đột nhiên xuất hiện này dọa đến choáng váng đầu không suy nghĩ được gì, thẳng đến một bàn tay duỗi hướng da thú dưới hạ thể của nàng, Tô Từ mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, dùng chân đá bàn tay của hắn ta, lại phát hiện đánh vào trên người hắn, hắn phản ứng gì cũng không có, sau đó nhờ vào ánh sáng của hồng thạch, Tô Từ hung hăng một quyền đánh vào mắt hắn ta. (*Ay cha, nâu mắt òy T_T)
Quả nhiên, hắn ta đang hô hô kêu, bị nàng đánh tới một cái ai oán một chút, nhưng là tay lại không buông, cũng không có dấu hiệu phát điên, chỉ là một tay một cuồng, liền đem nàng hai cánh tay kể cả cả người cũng khóa tại trong ngực.
Sau đó lè lưỡi liếm liếm mặt nàng một chút, lại liếm một chút, một bàn tay khác cũng nhẹ nhàng lần mò dưới hạ thể Tô Từ.
Cổ họng vẫn tại kêu, giống như là một cái âm tiết.
Tô Từ thở hổn hển, nương theo chút ánh sáng hôn ám, từng khối, từng khối cơ bắp nổi lên của hắn, nàng đột nhiên nhắm lại đôi mắt đỏ đậm, cưỡng chế chính mình buông lỏng, ngàn vạn đừng khống chế không nổi kịch liệt phản kháng.
Nếu như kích thích đến nam nhân này phát điên, nàng khả năng sẽ bị mất mạng… Nàng không muốn chết!
Nàng còn muốn sống rất lâu, nàng còn nghĩ trông thấy Tiger, muốn biết rõ Tiger an toàn.
Không muốn chết.
Tô Từ cũng đã toàn lực buông lỏng chính mình, nhượng nam nhân gian thi chuẩn bị.
Nam nhân đang sờ đến máu dưới thân nàng, liền nôn nóng ngồi ở trên mặt đất, đặt nàng lên trên chân hắn, cởi ra dây trói da thú bên hông nàng, cổ họng hô hô kêu.
Dần dần biến thành âm tiết ‘Thúc thúc’.
Tô Từ vẫn cắn răng nhắm mắt xem như chính mình không tồn tại, nhưng cái tên nam nhân này vẫn tại kéo kéo da thú trên eo nàng, sợi dây cột da thú này nàng vốn đánh là nút thòng lọng, nhưng hiện tại bị hắn xả thành nút thắt gút lại.
Cuối cùng nam nhân giống như là chịu không nổi, đôi tay vừa dùng lực, liền đem da thú dưới thân nàng kéo mở ra.
Tô Từ run lên, nghĩ đến sau đó sẽ bị hắn… cổ họng run run ai oán một tiếng.
“Thúc thúc…” Nam nhân lập tức khẩn trương nâng lên thân, móng tay bén nhọn sờ sờ mặt Tô Từ. Sau đó lại kêu, “Thúc… Tô Tô…”
Tô Từ đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn.