Thú - Ngô Niệm

Chương 15: Thử nghiệm trái cây




Thật không dễ dàng hống lão hổ lên bờ, lúc về tới sơn động đã là giữa trưa rồi.

Động vật cũng đối địa bàn của mình có rất cường tham muốn chiếm hữu, đặc biệt là nơi chúng nó cư trụ, chúng nhất định sẽ lưu lại khí tức hoặc nước tiểu của chúng, đây cũng là lý do vì sao Tô Từ chẳng hề lo lắng đồ vật để trong sơn động sẽ bị dã thú khác đến phá hư.

Sau khi trở lại sơn động cũ, lão hổ liền ghé vào nơi râm mát ở cửa động lờ đờ uể oải không nhúc nhích, cũng không ve vẩy cái đuôi, nó nằm im xem Tô Từ vội lên vội xuống.

Mười ngày không trở về, chuyện Tô Từ muốn làm xác thực là rất nhiều.

Tìm kiếm bó củi, thanh lý vệ sinh, còn phải xử lý những bộ da hưu và da của những con thú khác mà lúc trước nàng đã lột bỏ để trong sơn động.

Trước khi lạc vào khu rừng này, da lông của mấy loài động vật hoang dại quý như vàng vậy, Tô Từ là không có khả năng mua nổi. Mà hiện tại, tuy rằng nhờ phúc của lão hổ, cơ hồ mỗi ngày nàng cũng sẽ có được một tấm da thú, nhưng nói thật ra Tô Từ không biết làm cách nào xử lý mấy tấm da thú này.

Theo kiến thức mà nàng có, nàng biết rõ muốn chế tác da thú thì bước đầu tiên là phải xử lý cho da thú không bị phân hủy, nhưng cho tới bây giờ, những da thú qua tay Tô Từ cũng không qua được cửa ải chống phân hủy này, vô luận nàng đã loại bỏ sạch sẽ thịt và mỡ còn dính trên da như thế nào đi nữa, thì vài ngày sau da thú vẫn sẽ xuất hiện sợi huyết nhục hôi thối, càng đừng đề cập tới xử lý đến các công đoạn sau.

Mà mười ngày không trở về, da thú chồng chất cùng một chỗ không người xử lý, kết quả chính là vẫn nằm tại góc khuất giòi, trùng bò lúc nhúc, Tô Từ mất rất lớn công sức mới đem này đó da thú thanh lý sạch sẽ, sau đó lại nhớ đến thịt khô để trong ba lô, nàng nhanh chóng chạy vào phòng ngủ cầm lấy ba lô.

Thịt khô tuy rằng còn có thể ăn, nhưng bởi vì không có muối để ướp, chỉ treo lên để hong gió, lại để ở trong phòng ngủ râm mát trong thời gian dài như thế này, tóm lại là có điểm mùi thúi, nơi này thức ăn rất trân quý, cho dù là bạch hổ cũng phải sống chết đánh nhau với dã thú khác mới mang được con mồi trở về. Tô Từ cầm thịt khô trong tay rất lâu, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng vứt bỏ thịt khô giống như mấy tấm da thú, nàng cầm sợi dây mây treo chúng lên trước cửa động hứng ánh nắng gắt, hy vọng có thể loại trừ một chút mùi hôi.

Bạch hổ vẫn nằm một bên hiếu kỳ xem, thẳng đến Tô Từ sắp xếp sơn động ngăn nắp trở lại, nàng đeo ba lô, chỉnh lý lại quần áo, đem chủy thủ đeo tại bắp đùi, mới lờ đờ uể oải đứng lên.

Chung sống với nhau một thời gian dài, nó tự nhiên biết rõ Tô Từ trịnh trọng trang bị như vậy chính là muốn ra ngoài rồi.

Tô Từ quả thật là muốn đi ra ngoài. Bạch hổ không giống nàng một ngày phải ăn ba bữa cơm, hôm nay bạch hổ đã ăn chỉnh chỉnh một con lộc, không cần phải ra ngoài đi săn nữa, cho nên nàng hiện tại muốn đi ra dòng suối nhỏ xem cái rọ bắt cá, tìm cho mình bữa trưa và bữa tối.

Nàng không biết rõ thói quen ăn uống của những con hổ khác là như thế nào, nhưng bạch hổ chỉ cần ăn no nê một ngày một lần là đủ rồi, nếu như con mồi vẫn còn thừa, nó sẽ để sang một bên, đợi thức ăn trong bụng tiêu hóa, sau đó lại chậm rãi gặm thực, tuyệt đối sẽ không có thói quen lãng phí thức ăn.

Tô Từ nghĩ, điều này có lẽ có liên quan đến bộ lông trắng trên thân nó. Tô Từ không thể nào tưởng tượng, một thân lông trắng bị vứt bỏ tại cái nơi ‘thịt nhược cường thực’ trong này là thế nào sống sót, trong đoạn thời gian nó chưa có kỹ xảo săn mồi, nó chắc chắn phải nếm trải cảm giác đói khát.

Cho nên lần đầu tiên bắt cá, nó rõ ràng không thích cá, cũng sẽ hoàn chỉnh ăn hết.

Mỗi lần thấy bạch hổ sắp ăn xong con mồi, nó không quên đem khối lớn thịt vụn dưới đất ngậm lên ăn một màn, Tô Từ sẽ nghĩ đến lần đầu tiên nàng gặp nó, nàng dựa vào mớ thịt vụn rơi xuống từ trong miệng nó mà sống qua được mấy ngày.

Lúc trước nàng còn cho rằng, nàng có được thịt là do bạch hổ đã ăn no nên nó bỏ lại mớ thịt vụn đó, nhưng hiện tại nghĩ lại, phần thịt đó chính là thức ăn mà nó cố ý để lại cho nàng.

Mệt nàng lúc trước ăn thế chút thịt còn nghĩ này nghĩ nọ, nhân gia lần đầu tiên gặp nàng, không chỉ không coi nàng như con mồi không nói, vẫn còn cấp nàng lưu lại thức ăn.

Nghĩ đến điểm này Tô Từ nhìn vào mắt bạch hổ đang bên cạnh nàng.

Nàng đã từng xem trên TV, gặp qua có con hổ đem mèo đương làm thằng nhãi con mà che chở (*mẹ hổ con mèo), cũng gặp qua con vịt đem chó đương thành cha mẹ, theo sát phía sau như hình với bóng,… Bất quản là hổ vẫn là vịt, cũng là đem một loài khác đương thành là đồng loại của mình, cho nên mới thân cận như vậy.

Như vậy bạch hổ cũng như thế coi nàng là đồng loại của nó sao?

…Nhưng đây cũng quá vớ vẩn.

Nàng là người, có khác biệt quá lớn về hình thể, mà bạch hổ cũng không phải là ấu thú vừa mới được sinh ra, nó hiện là một lão hổ sắp thành niên nha.

Nghĩ mãi cũng không hiểu rồi, lúc này Tô Từ đã đi đến nơi nàng để rọ bắt cá dưới dòng suối, Tô Từ lắc lắc đầu, không quấn quýt suy nghĩ vấn đề này nữa, mà là kéo lên cái rọ, nhìn bên trong xem có con cá bị sa lưới hay không.

Mà bạch hổ, lúc vừa nhìn thấy dòng suối nhỏ nhãn tình liền sáng lên, nghiêng đầu nhìn thấy Tô Từ đi kéo cái rọ bắt cá, thân thể nó một vọt liền nhảy vào dòng suối nhỏ, vừa tiến vào nước trên mặt nó lại là biểu tình vui mừng giống con người.

Nàng xem ra được là nó rất thích nước.

Tô Từ nghe đến tiếng vang, quay đầu thấy bạch hổ đang nghịch nước trong dòng suối không cao tới đùi nó, nàng cười cười tiếp tục xem cái rọ bắt cá.

Trong rọ không có một con cá nào, lại xuất hiện hai lỗ thủng to, xem ra là đã từng có con cá sa lưới, nhưng giãy thoát ra. Tô Từ có chút tiếc nuối lắc đầu, cái rọ thô sơ này vốn cũng không chắc chắn, mấy ngày nay nàng lại không tới thăm chừng, để nó ngâm trong nước lâu như vậy, cá giãy thoát ra là chuyện rất bình thường.

Cái rọ này khẳng định là không dùng được nữa rồi, Tô Từ đi đến bên cạnh cắt mấy sợi dây mây, muốn làm một cái lưới đánh cá khác, nhưng chỉ mới cắt được vài sợi dây mây lại không làm nữa, cúi xuống lượm mấy sợi dây mây, lại đến một bụi cỏ dẻo dai cắt lấy chúng, sau đó đi đến bờ suối, cởi giày ngâm chân trong nước, thử nghiệm làm một đôi giày cỏ.

Làm một cái lưới đánh cá phỏng chừng mất cả một buổi chiều, quá tốn thời gian, hơn nữa sau khi làm xong cũng sẽ không có cá ăn liền, thậm chí còn không thể khẳng định có hay không cá sa lưới, hôm nay khẳng định là phải tìm thức ăn khác rồi, còn về lưới đánh cá ngày mai làm cũng không sao.

Đối với những người sống ở thành thị, thì giày rơm đối với bọn họ giống như là một vật trong truyền thuyết vậy (*tìm đâu cũng không thấy), Tô Từ tuy rằng cũng sống ở dưới quê được mấy năm, nhưng hiện tại đã là thế kỷ 21, cho dù có nông dân mang giày rơm, cũng là đi ra ngoài mua về, người biết chế ra giày rơm càng thêm ít.

Hài dùng để mang lên núi vết rách càng ngày càng nhiều, Tô Từ cũng không phải lần đầu tiên thử nghiệm biên chế giày rơm, nhưng hiệu quả cũng chưa tới đâu. Dù sao cũng là có kinh nghiệm, nên vẫn có chút tiến triển.

Ít nhất vẫn có thể làm ra hình dáng một đôi giày, nếu như không thể mang giày lên núi, cùng lắm mỗi ngày nàng làm một đôi giầy rơm, một đôi mang một ngày. Đôi giầy rơm mới vẫn có thể chịu đựng dùng được trong một ngày. (*làm bằng tay và không có kinh nghiệm nên giày rơm rất dễ bị bung ra)

Nghĩ như vậy, Tô Từ lập tức cảm thấy áp lực vì sắp tới không có giày mang giảm đi rất nhiều, lúc này tâm tư lại chuyển sang chú ý đến việc tìm lấy miếng ăn. Tuy rằng hôm nay nàng đã ăn một miếng thịt lớn, nhưng nàng đã vận động quá nhiều: Leo núi, làm vệ sinh sơn động, hiện tại giờ cơm trưa đã qua lâu rồi nên bụng đã sớm kêu réo ầm ĩ.

Hái mấy quả trái cây trở về, cầm lấy hai khối thịt để nấu canh uống.

Tô Từ nghĩ, quả nhiên tiết kiệm thức ăn vĩnh viễn là cần thiết. Hiện tại nàng đang cần dùng thịt khô, cũng may lúc nãy không vứt chúng đi.

Nghĩ đến ăn cơm, Tô Từ liền cảm thấy bụng càng đói, đứng dậy nước trên chân, mang giày, kêu bạch hổ về nhà. Bạch hổ rất không tình nguyện gầm nhẹ, thân hình cũng không nhúc nhích.

Bạch hổ cao gần ba thước, nằm xuống ở trong khe suối giống như một cái đập nước, lúc này bị nó nhảy vào nước suối đã tràn qua sống lưng nó đầm đìa chảy xuống, nước suối rất khác nước sông, cây cối nơi này lại rậm rạp, ánh mắt trời không thể chiếu thẳng xuống dòng suối, nên nước suối rất mát lành, nàng thấy bạch hổ là một bộ dáng hưởng thụ không muốn trở về sơn động, Tô Từ đã làm vệ sinh sơn động mấy giờ đồng hồ liền nên cũng thấy ngưa ngứa.

Cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được bạch hổ không ngừng trầm thấp phát ra thanh âm ‘ừng ực’ trong cổ họng, Tô Từ cởi quần áo cũng ngâm mình trong nước suối một hồi, cho đến khi trong bụng ‘đánh trống’ mới không tình nguyện lên bờ.

Nàng có thể hiểu rõ tâm tình không muốn lên bờ của bạch hổ.

Mỗi ngày bạch hổ sẽ tắm hai lần, vốn bởi vì mấy ngày nay chỉ lo chiếu cố Tô Từ mà không tắm được, lúc này da lông rất thô ráp được tẩy sạch nhìn thật sáng lán và mềm mượt, lúc gió thổi qua Tô Từ có thể dễ dàng thấy lông tơ trên bụng lão hổ hơi hơi run, trong đầu nàng thế nhưng liền nghĩ đến quảng cáo dầu gội đầu.

Nghĩ đến dầu gội đầu, Tô Từ chút hoài niệm nó.

Đã lạc tới đây trong thời gian dài như vậy, nàng đã không còn dùng dầu gội đầu hay xà phòng để giặt giũ cũng như sữa tắm cọ rửa thân thể nữa rồi, tất cả mọi sinh hoạt tẩy rửa đều dùng nước trong.

Nghe nói một số loại cây cỏ có thể dùng để tẩy rửa (*ví dụ: bồ kết dùng gội đầu được nha), về sau nàng nên chú ý một chút.

……

Trên đường trở về Tô Từ chọn con đường mà bình thường nàng rất ít đi.

Nàng để ý thấy, những con đường mà nàng hay đi không thấy lá diệp tử mà bạch hổ ngậm về trị thương cho nàng, nàng đổi sang đi một con đường khác hy vọng có thể gặp được.

Sau khi lạc đến nơi này, nàng đã nhiều lần bị thương nặng, tay trái là bị tổn thương nhiều nhất. Trước là bị côn trùng chui vào, nàng phải cắt thịt trên cánh tay trái, kế tiếp là bị hoa ăn thịt người cắn chặt lôi kéo để lại vết sẹo là mấy điều răng cưa dạng dài và hẹp.

Vết thương này tuy không nặng bằng lần đầu tiên cắt thịt, nhưng theo lý thuyết thì phải khâu lại vết thương mới khỏi nhanh được, nhưng nhờ dùng diệp tử trị liệu nên tổn thương mà nàng bị hoa ăn thịt người cắn phải giờ chỉ còn lại một chút xíu vết sẹo mờ nhạt.

Mà miệng vết thương do chính nàng khâu lại, bây giờ đã để lại một cái vết sẹo hình còn rết, nhìn chướng mắt muốn chết.

Nữ nhân ai cũng yêu đẹp cả, trước kia là không biết rõ, hiện tại biết rõ có một loại cây chữa thương tốt như vậy, nàng có điên mới tự ngược mình, không tìm về để dành chữa thương thì thật là con ngốc.

Nhưng một đường đi qua, Tô Từ đã hái được phân nửa ba lô toàn trái cây, nhưng diệp tử thì quả thật một nhánh cũng không thấy.

Chẳng lẽ loại cây này chỉ sinh trưởng được ở một nơi đặc biệt nào sao?

Tô Từ nhìn qua bạch hổ đang đi bên cạnh, nàng quyết định sẽ kêu nó mang nàng đi đến nơi diệp tử sinh trưởng.

Mùa hè tuy rằng không thể so với thời tiết mát mẻ của mùa thu, nhưng trái cây chín quả thật vẫn có rất nhiều.

Xác nhận hương vị của hai loại trái cây tuy rằng không sai, nhưng không thể ngày nào cũng ăn chúng. Nàng phải sống sót trong khu rừng này, nên nàng phải thử nghiệm ăn các loại khác nữa.

Lúc đi ngang qua một lùm cây treo đầy quả màu đỏ tím mọng nước, Tô Từ nuốt nuốt nước miếng, tiến lên hái một bó to, trên đường đi lại hái một loại trái cây giống quả táo màu xanh bỏ vào ba lô, nàng quyết định trở về sơn động sẽ ăn thử chúng.

Bạch hổ vẫn luôn tại bên cạnh nàng, nhìn nàng đông hái tây hái một đống lớn vật, trong đôi mắt màu vàng tràn đầy hiếu kỳ cùng khó hiểu, Tô Từ xem ở trong mắt, không khỏi kiễng chân xoa xoa da lông trên cổ nó.

Lúc trước nhìn thấy ánh mắt lão hổ, lần nào Tô Từ cũng bị dọa đến quên cả hô hấp, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy ánh mắt này xinh đẹp lắm lắm, đây chính là tâm lý có chuyển biến sinh ra hay sao.

Về đến trong sơn động đốt lửa, đổ nước vào hộp đựng cơm treo trên đống lửa, Tô Từ lại đứng dậy đi đến cửa động, gỡ xuống hai khối thịt khô đang nóng hôi hổi vì hứng ánh nắng mặt trời cả ngày, khó khăn lắm mới dùng chủy thủ cắt được hai khối thịt cứng rắn này thành khối nhỏ, sau đó bỏ vào trong nước nấu.

Trong lúc chờ đợi canh thịt chín, nàng đổ nước từ trong ấm ra rửa sạch trái cây nàng mới mang về đến, thuận tiện cắn một quả trái cây không có độc, những loại trái cây khác không biết có độc hay không nàng để nó sang một bên, chờ nàng ăn xong bữa tối lại ăn thử chúng.

Canh thịt rất nhanh đã chín, Tô Từ cẩn thận bắt xuống, cầm lấy thìa múc canh đã sớm lấy ra từ ba lô, dùng thìa uống chút canh. Lúc ra ngoài Tô Từ đã xem xét xung quanh đây, hoàn toàn không có biển, càng miễn bàn sẽ kiếm được muối. Tuy rằng bây giờ nàng đã có thể mặt không đổi sắc ăn thức ăn không có muối, nhưng phỏng chừng vĩnh viễn cũng sẽ không quen.

Muối vẫn là việc cần phải nhanh chóng giải quyết a.

Tô Từ vừa ăn vừa suy nghĩ. Lúc này bạch hổ vẫn nằm xuống ở bên cạnh lại đứng dậy chà củhà nàng, muỗng canh trong tay Tô Từ lập tức rớt xuống đất.

“Ngươi làm sao vậy?” Mặc dù biết đối phương là lão hổ, xem như nó là con hổ có chỉ số IQ cao cũng nghe không hiểu nàng nói cái gì, nhưng theo quan tính nàng đã lên tiếng hỏi han.

Bạch hổ chỉ chà nàng, vừa chà vừa gầm nhẹ, thấy Tô Từ nhìn nó một cách khó hiểu, nó dừng lại động tác chà chà nàng một chút, sau đó chi trước lại hướng tới hộp canh đang bốc khói đẩy mạnh một cái.

“A!” Tô Từ lập tức duỗi tay, khó khăn lắm mới không làm đổ canh, lúc này nàng mới trừng mắt nhìn bạch hổ nói, “Đừng náo loạn.”

Bạch hổ gầm nhẹ, đi vòng quanh nàng quấn vài vòng, sau cùng cấp tốc nhảy ra sơn động.

Tô Từ không hiểu nháy mắt mấy cái, cầm lấy hộp đựng cơm bắt đầu ăn.

Nhưng rất nhanh, nàng liền thấy bạch hổ ngậm một con vật có hình dạng tương tự con thỏ nặng khoảng 20 cân, nó để con mồi trước mặt nàng, Tô Từ liền hiểu ý tứ của nó, nhất thời có cảm giác muốn khóc.

Canh mà nàng vừa mới uống có chút mùi hôi thối (*thịt để lâu ngày quá mà). Hiện tại nó liền ngậm một con mồi tươi mới để bên cạnh nàng.

Tô Từ cũng chỉ có thở dài, đứng dậy cầm chủy thủ cắt lấy đầu con mồi, làm sạch nội tạng con vật để trước mặt bạch hổ, cũng không xem nó, xoay người lột da lông con mồi.

Phía sau là tiếng vang của bạch hổ đang ăn mồi, cùng mùi máu tươi dày đặc.

Tô Từ lúc này đã ăn no, cũng không muốn nướng thịt, đem con mồi xé ra phân thành hai miếng, cầm nhánh cây xỏ qua miếng thịt, nàng quyết định bữa tối sẽ nướng lên.

Dù sao thịt có nhiều một chút cũng còn có lão hổ giải quyết, sẽ không có chuyện đồ ăn sẽ bị thừa.

Nàng lúc này rút ra kinh nghiệm để sau này không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa. Tiết kiệm thức ăn là chuyện tốt, nhưng không phải trong trường hợp nào cũng tiết kiệm kiểu như vậy, lỡ ảnh hưởng đến sức khỏe còn mệt hơn nữa.

Hiện tại thực vật sung túc, bạch hổ tùy tiện chạy ra ngoài một vòng liền có thể săn được thức ăn, không cần thiết ủy khuất chính mình như vậy.

Đem con mồi xử lý tốt, sau đó rửa tay, Tô Từ cầm lấy một quả màu đỏ tím mọng nước, thở sâu nhiều lần, mới cẩn thận cắn một miếng.

Quả này lớn bằng quả táo, trước đó nàng đã nghiền nát xem, bên trong không có hạt. Nếu như xác định quả này có thể ăn, nàng sẽ một ngụm ném vào trong miệng mà ăn, miệng đầy nước ép cảm giác tuyệt đối sẽ rất thư thái, nhưng hiện tại nàng là đang thí nghiệm, nên cũng chỉ dám cắn một miếng nhỏ.

Rất ngọt.

Nước ép nuốt tiến cổ họng, Tô Từ nghĩ trong đầu, ‘Trái cây ngọt như vậy phải…’

Nàng còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy một tiếng gầm nhẹ của bạch hổ bên tai, chi trước bên trái bàn chân cũng đã đè lên bàn tay nàng, hơn phân nửa quả mọng nước còn thừa trong tay bị nó đè ép, làm tay nàng dính đầy nước.