Từ Lỵ Hoan đang chìmngập trong những hồi ức về quá khứ nên không để ý đến hành động của côbạn thân , cô tiếp tục phân tích. "Vậy không tính là gì, đàn ông khi đến một số tuổi nhất định đều muốn xây dựng gia đình, bản tính phong lưucùng suy nghĩ muốn có một mái ấm gia đình của bọn họ không liên quan đến nhau khi họ đã lập gia đình thì họ sẽ dần sửa đổi bản tính của mình.Nhưng anh căn bản không thích hợp với gia đình, nhìn anh xem sau khi lyhôn, đúng là như cá gặp nước, thường xuyên cùng những người đàn bà khácra ngoài hò hẹn. . . . . ." Phương Phương cầm lấy quyển Menu trọc trọcvào người cô, cô cau mày. "Cậu làm sao thế?"
Phương Phương nhìn ra phía bên ngoài quầy bĩu môi, Từ Lỵ Hoan quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì té từ trên ghế xuống.
"Chào, gần đây em vẫn tốt chứ?." Lê Thượng Thần nhẹ giọng chào hỏi, anh ăn mặc rất đơn giản, bên ngoài mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng làm từ vảika-ki kết hợp với quần dài, trên sống mũi đeo một đôi kính, gọng kính có viền bạc, nhìn anh trông rất phong độ không giống với một người nổitiếng phong lưu trong giới văn nghệ, anh giống như là những người họcgiả trẻ tuổi vậy.
Năm năm, thế nhưng anh một chút thay đổi cũngkhông có, Từ Lỵ Hoan có chút oán hận mà nghĩ, khóe mắt cô cũng đã xuấthiện nhiều nếp nhăn.
Anh tới đây làm gì? Anh sao lại biết cô ởchỗ này? anh không phải đã nghe thấy những gì cô và Phương Phương nóichứ? Nhưng vẻ mặt anh nhìn rất trầm tĩnh, không có một chút gợn sóngnào, như một cái hộp thần bí mở không ra mà nhìn cũng không thấu bêntrong.
Cô hốt hoảng, cố giữ vững bình tĩnh, cô nhìn thấy trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ có vẻ hơi cũ kỹ, đây là quà mà cô tặnganh nhân kỷ niệm ngày kết hôn của hai người họ nhưng cũng trong ngày ấybọn họ đã quyết định ly hôn, một sự rung động nhỏ khiến lòng của cô nhộn nhạo lên.
Vô luận trước đó anh đã làm rất nhiều điều để cố gắng chuẩn bị tâm tư thật tốt, nhưng lúc thật sự nhìn thấy cô, vẫn khiếntrái tim Lê Thượng Thần rung động mãnh liệt. Cô vẫn như cũ duyên dángxinh đẹp, bộ váy liền thân màu đỏ vừa vặn ôm sát người tôn lên sự xinhđẹp động lòng người của cô, thần sắc của cô rất tốt —— ít nhất là hiệntại anh nhìn thấy cô ở trước mặt anh đang rất vui vẻ. Cô vốn là cùng bạn mình vừa nói vừa cười, nhưng vừa nhìn thấy anh, nụ cười của cô biếnmất, vẻ mặt từ khiếp sợ, kinh ngạc, trốn tránh, cuối cùng biến thànhphòng bị. Anh gần như có thể nhìn thấy trong nháy mắt cô khoác lên mìnhmột tầng bảo vệ.
Hiển nhiên cô rất không vui khi nhìn thấy anh. Vẻ mặt của anh vì vậy càng lộ ra sự lạnh nhạt.
Từ Lỵ Hoan liếm liếm môi, cố nặn ra một nụ cười. "Thật đúng lúc. Không ngờ lại gặp anh ở chỗ này."
"Không phải trùng hợp. Là anh điều tra qua tình hình gần đây của em, nên biết được em thường tới nơi này."
Anh điều tra tin tức của cô. Cả người cô run lên, chẳng lẽ anh cũng biết ——
"Anh có việc muốn nói với em, mình nói chuyện với nhau một chút có được không?"
Cô gật đầu. "Chúng ta qua chỗ góc bên kia ngồi nói chuyện." Tỉnh táo, tỉnh táo, có lẽ là anh không biết.
Chờ anh xoay người rời đi, cô nhỏ giọng nói: "Phương Phương, bất kể là như thế nào, không được để Tiểu Mị ra ngoài."
Phương Phương vội vã cuống cuồng gật đầu.
Từ Lỵ Hoan rót hai ly cà phê, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, đi thẳngvào vấn đề chính liền hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì?" Bất luận anh đếnđây với mục đích gì, cô cũng sẽ trả lời nhanh chóng và ngắn gọn, chỉtrong vòng năm phút đồng hồ liền đuổi anh đi, cô sẽ nghiêm khắc quản tốt miệng của mình, tuyệt đối không để lộ cho anh biết được chuyện gì.
"Lâu rồi không gặp nhau, trước tiên chúng ta không phải nên ôn lại kỷ niệmxưa một chút, để hiểu rõ lẫn nhau trong thời gian năm năm trôi qua nhưthế nào sao?"
"Không cần thiết." Phát hiện giọng điệu của mìnhcó chút gấp gáp, cô nói chậm lại. "Em biết rất rõ tình trạng gần đây của anh, báo đài đều có đưa tin, anh gần đây đang quay một bộ phim, hợp tác cùng với mấy cô minh tinh, người mẫu nào đó, tỉ lệ người xem TV nhiềuhay ít, em đều biết."
"Nhưng, anh lại không biết gì về em cả."
"Anh vừa mới nói anh điều tra qua thông tin của em, làm sao lại không biếtgì về em hết?" Anh biết những chuyện gì về cô? Từ Lỵ Hoan trong lòng âm thầm nôn nóng.
Anh chỉ là hy vọng tạo ấn tượng tốt với cô bằngmột lời dạo đầu thân thiện, nếu cô không muốn khách sáo, cũng được, anhnhún nhún vai, đi thẳng vào chủ đề chính. "Được rồi, anh sẽ nói thẳng,ngày hôm qua anh nhận được điện thoại của cha ruột anh, ông ấy muốn choanh phần di sản trị giá một tỷ, nhưng với một điều kiện, anh phải dẫnmột trong những người bạn gái mà anh quen đến gặp ông, tốt nhất là người mà anh thật sự yêu và muốn bàn đến chuyện hôn nhân —— ông ấy nói, ôngấy muốn gặp em."
"Em? Tại sao? Chúng ta đã ly hôn rồi mà?!" Côkinh ngạc, cô cũng không rõ tình trạng gia đình của anh lắm, cô chỉ biết cha ruột của anh là người đã có gia đình, anh là con riêng của chaanh, mẹ ruột của anh lại không có cách nào nuôi dưỡng và dạy dỗ anh, nên bà đã đem anh giao cho anh trai và chị dâu của mình chăm sóc, anh là do một tay cậu mợ nuôi lớn, lúc bọn họ kết hôn, chỉ có mợ của anh tham dựhôn lễ của hai người.
"Lúc chúng ta kết hôn, ba anh không thểtới tham dự hôn lễ của chúng ta được, ông ấy rất tiếc nuối vì chưa từngđược nhìn thấy em, nên bây giờ ông muốn gặp mặt em một lần."
"Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi! Em với anh không có quan hệ qua lại với nhau, bàn đến hôn nhân cũng là chuyện đã qua ——"
"Ba anh chính là muốn gặp em. Ông hi vọng hai chúng ta có thể lên trên núi ở cùng ông ấy ba ngày tại nhà họ Sơn, thuận tiện ông ấy có thể gặp đượcem,vừa có thể nghỉ ngơi ở đó, ba ngày sau, ông ấy sẽ đưa cho anh phần di sản kia, anh sẽ phân chia một nửa cho em. Hi vọng em có thể phối hợpgiúp anh, anh rất cần số tiền kia."
"Cho nên hôm nay anh tới tìm em, là vì để lấy được số tiền đó, muốn em cùng anh đi gặp ba anh?" Côxem qua tin tức trên báo biết được anh đắc tội với một vị tiền bối trong giới văn nghệ, hiện giờ vấn đề cấp bách của anh là cần gấp một khoảntiền. Cho nên. . . . . . anh tới tìm cô hóa ra, chỉ là vì tiền? Cô thởphào nhẹ nhõm.
"Em không đi. Em căn bản không phù hợp với điềukiện của ba anh, chúng ta đã sớm ly hôn, cũng không còn có quan hệ gìvới nhau, nếu ông ấy muốn nhìn thấy em, anh có thể đem tấm ảnh của emđến cho ông ấy xem. Anh về nói cho ba anh biết anh không liên lạc đượcvới em, sau đó anh dẫn người phụ nữ anh đang quen chân chính đến gặp ông ấy."
"Ba anh đã sớm xem qua hình của em, ông ấy kiên quyết muốn gặp người thật, hơn nữa anh cũng không có quen với ai."
"Xin lỗi, em không muốn đi." Từ Lỵ Hoan nâng ly cà phê lên, uống một ngụm."Nếu hôm nay chúng ta còn là vợ chồng, có thể em sẽ phối hợp giúp anh,nhưng chúng ta không phải."
Anh đưa mắt nhìn cô. "Ba anh muốn gặp không chỉ một mình em, mà còn có cả cháu trai của ông nữa."
Tay cô run lên, thiếu chút nữa làm nước cà phê bắn ra ngoài, nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh làm dáng vẻ vô tội chớp chớp mắt đẹp nói. "Cháu trai củaông ấy? Ách đúng vậy, ông ấy có rất đông con cái, vậy chắc cũng có mấyđứa cháu trai cháu gái rồi đi, ông ấy đã sớm lên chức ông nội rồi chứ?"
"Ba anh muốn thấy em vì em đã thay anh sinh cho ông ấy một đứa cháu trai,đó là con của chúng ta." Anh vững vàng khóa chặt lại ánh mắt đang lóelên của cô, không cho cô trốn tránh
"Con của em? em sinh con lúc nào vậy ? Anh xem vóc người của em giống như đã sinh ra một đứa trẻsao?" Cô ưỡn ngực, một tay chống nạnh, cường điệu mình vẫn như cũ dángngười cao gầy eo thon không giống với một người đã từng sinh con.
Ánh mắt đánh giá của anh quét qua người cô. "Nghe nói người phụ nữ đã sinhcon vòng trên khá đầy đặn, căn cứ vào ấn tượng của anh về em năm nămtrước, trừ phi tuổi này em còn có thể phát triển, nếu không chính là emmặc áo nịt ngực."
Cô sửng sốt, hai má nóng lên. Ai muốn anh nhìn nơi đó? ! "Em mặc cái gì không cần phải nói cho anh biết! Tóm lại là em không có mang thai và sinh ra đứa trẻ nào cả, em không biết anh nghe từ đâu tin tức hoang đường như vậy, em chỉ có thể nói cho anh biết, anh,bị, lừa gạt, rồi !"
Hai người giống như đang cãi nhau? PhươngPhương núp ở sau quầy kéo dài lỗ tai ra để nghe lén, nhưng khoảng cáchkhá xa nên cô không nghe thấy rõ ràng lắm hai người đang nói chuyện gì,cô quay đầu lại sau lưng nhìn một cái, chỉ thấy cánh cửa phía trong mởrộng ra, người ngồi trước cái bàn nhỏ —— không thấy đâu!
Cô kinh sợ. "Tiểu Mị? !" Cô vọt nhanh vào bên trong tìm. "Tiểu Mị? Tiểu Mị? Con đang ở đâu?"