[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 46




Gọi điện cho Bội Bội, không ai nhận. Gọi đến Triển gia, được báo là đã đi ra ngoài với một nam nhân trẻ tuổi.

“Nhất định là Liêu Kỳ Phàm, em thấy anh ta đến tìm Bội Bội mấy lần rồi.”

Triển Chiêu nhăn mày, Liêu Kỳ Phàm tuy trước đây có cùng Bội Bội định hôn ước, nhưng giữa hai người cũng không thể nói là rất quen thuộc, nhiều nhất cũng chỉ là ăn cơm cùng nhau khi có mặt cha mẹ hai bên. Hiện tại anh ta nhiều lần đến tìm cô ấy như vậy, cuối cùng là vì nguyên nhân gì?

Gọi điện thoại cho Liêu Kỳ Phàm, không ngờ đối phương đã khóa máy.

Theo lý thuyết anh ta là người bận rộn, không có khả năng còn sớm như vậy đã khóa phương tiện liên lạc duy nhất của mình.

“Đi, chúng ta đến Liêu gia.”

Triển Chiêu không có số điện thoại của Liêu gia, hiện tại cách duy nhất có thể làm, chính là tìm bọn họ, xem bọn họ cuối cùng tính làm gì.

Theo trực giác của Triển Chiêu, lần như hình như không phải đơn thuần là Bội Bội tự đơn phương làm ra chuyện đau đầu nhức óc này, có thể trong khoảng thời gian cậu rời đi, có chuyện gì đó đã phát sinh.

“Tiểu Sinh, gần đây, việc kinh doanh của Triển thị thế nào?” Vừa lái xe, vừa mở miệng hỏi Hứa Phục Sinh.

“Cái này.” Hứa Phục Sinh nghĩ nghĩ, rất thận trọng trả lời, “Tuy đã chịu tổn thất, nhưng sau khi anh đi, tiền đầu tư đối phó khẩn cấp của Bạch thị và Liêu thị, còn có Đinh thị đều thành công đến nơi, Triển bá phụ và ba của anh cũng ra mặt chủ trì đại cục, tình hình của Triển thị không xảy ra vấn đề gì, căn bản không cần dùng hôn nhân để đạt mục đích. Huống hồ, Liêu Kỳ Phàm đối Bội Bội mà nói, cũng có thể xem như nửa xa lạ, sao lại đột nhiên quyết định muốn gả cho anh ta.”

“Tiểu Sinh, em có nghiên cứu qua về Liêu Kỳ Phàm này không, cảm thấy anh ta như thế nào?”

Hứa Phục Sinh thở dài, “Tuy em rất muốn nói xấu anh ta, nhưng, em chỉ có thể nói bốn chữ – vô giải khả kích (*không điểm nào công kích được, không chê vào đâu được)”

Triển Chiêu nhìn hình dạng thống khổ của Hứa Phục Sinh, bật cười nói, “Nói thế nào?”

“Anh cũng biết em sớm có ý với Bội Bội, vì vậy đối với quá khứ của cô ấy đặc việt để ý. Sau khi biết cô ấy từng có hôn ước với Liêu Kỳ Phàm, em đã tìm thám tử tư điều tra về anh ta.”

“Kết quả?”

“Sáng đi làm đúng giờ, chiều tan ca đúng giờ, có bệnh đau dạ dày nghiêm trọng, không uống rượu không hút thuốc, không uống cà phê không uống trà, từ đó đền giờ đồ uống chỉ là một ly nước sôi nhiệt độ vừa phải. Không thân cận với nữ nhân nào, từ đó đến giờ không có tai tiếng, nghiêm khắc với công việc, lãnh khốc vô tình. Nhưng rất hiếu thuận, tiền kiếm được rất nhiều.”

Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Triển Chiêu, Hứa Phục Sinh bất đắc dĩ gật đầu, “Những vấn đề riêng tư khác thám tử không tra được, mấy thứ này đều là mua được từ mấy cô em mê trai ở chỗ lễ tân của Liêu thị, được xem như là tư liệu hoàn chỉnh nhất.”

Xem ra công tác bảo vệ bí mật của anh ta làm rất khá, nếu không phải cậu từ tay đàn em của Triệu Trinh bên kia, chỉ sợ cũng rất khó biết được người này và đại thiếu gia Bạch thị là một đôi.

“Vậy gần đây có tin đồn gì hay tin tức gì đặc biệt không? Trước khi Bội Bội ra quyết định em có thấy con bé có gì khác thường không?”

“Không có bất đồng lớn nào, chỉ là gặp Liêu Kỳ Phàm vài lần, em lúc đó không cảm thấy có việc gì, làm sao biết được vừa quay đầu hai người họ đã định ra hôn ước.”

Xem ra việc này tuyệt đối không phải là quyết định đơn phương của Bội Bội, Liêu Kỳ Phàm này, đóng vai trò gì trong bàn cờ này?

Vẫn còn chưa kịp nghĩ kĩ, xe đã chuyển hướng, đại trạch của Liêu gia đã xuất hiện trước mặt.

Triển Chiêu và Hứa Phục Sinh xuống xe, cố nén sốt ruột đi gõ cửa.

Cửa mở, cũng khiến hai người kinh ngạc là người kia – Liêu Kỳ Giai.

“Là cô?”

Không ngờ sẽ gặp Liêu Kỳ Giai như vậy, không ngờ người sau gặp cậu lại bày ra bộ dạng ủy khuất, đáng thương trả lại cậu một câu, “Triển đại ca, anh đến thật đúng lúc, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tranh thủ Triển Chiêu còn chưa kịp suy nghĩ, cô ta lại ra vẻ đáng thương thêm vào một câu, “Có liên quan đến anh của em.”

Quả nhiên là Liêu Kỳ Phàm có vấn đề.

Triển Chiêu và Hứa Phục Sinh nhìn nhau, đi vào trong.

Chỉ là vừa bước qua cửa Liêu gia, cửa sau lưng đã “phịch” một cái bị đóng lại, hai người còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có người hướng phía hai người bổ nhào tới, mà một mùi hương gay mũi từ phía sau tràn ngập đầu mũi, cả người triệt để mất đi ý thức.

Trong mơ hồ, nghe thấy có người lo lắng gọi cậu, đầu đau nhức, dùng hết sức mở mắt, đập vào trong mắt, là biểu tình khẩn trương của Bội Bội và Hứa Phục Sinh.

“Anh, anh.” Bội Bội khuôn mặt đầy nước mắt, tay bị trói ra sau lưng, toàn thân gian nan ngồi chồm hổm, đầu tóc rối tung, cực kỳ chật vật.

“Bội Bội.” Vừa động một cái đã thấy toàn thân đau đớn, Triển Chiêu thế này mới phát hiện tay và chân cậu đều bị trói chặt.

“Anh, anh không có việc gì chứ, anh có thấy khó chịu không, anh đừng làm em sợ.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không có việc gì.” Đại khái là hiện tại thân thể còn chưa khỏe hẳn, một chút dược đã khiến cậu hôn mê lâu như vậy, đến cả Hứa Phục Sinh cũng khẩn trương theo.

“Chúng ta đang ở đâu?” Theo cảm quan cuối cùng trong trí nhớ, tựa hồ có người làm bọn họ hôn mê.

Bội Bội cố sức lắc đầu, “Em không biết.” Sau đó liền tan vỡ khóc òa lên. Hứa Phục Sinh cũng bị trói ngược hai tay, chỉ có thể khẽ nghiêng nửa thân làm chỗ chống đỡ cho cô.

Triển Chiêu gian nan đỡ người dậy, mới phát hiện vốn trong này không chỉ có ba người bọn họ. Liêu Kỳ Phàm nằm trên sàn nhà cách đó không xa. Bội Bội vừa nãy chính là nhìn thấy anh ta nên mới khóc lớn.

Trên thực tế, Liêu Kỳ Phàm là người duy nhất trong bốn người không bị trói tay chân, nhưng anh ta cũng không còn khí lực để động đậy nữa.

Liêu Kỳ Phàm từ trước đến giờ ở trước mặt người khác đều mang bộ dáng quý nhân, giờ đây lại giống con búp bê rách nát, tê liệt nằm trên đất, quần áo mất trật tự, toàn thân chật vật.

Có thể tưởng tượng ra, anh ta đã chịu rất nhiều khổ.

Triển Chiêu di chuyển thân thể, từ từ lại gần người kia, nắm lấy bàn tay vô lực đặt trên mặt đất của anh ta, lay lay.

“Liêu Kỳ Phàm, anh sao rồi?”

Trả lời cậu chỉ là tiếng rên rỉ kiềm nén, sau đó là thanh âm khàn đục kỳ quái đáp lại một câu, “Ưm.”

Triển Chiêu nhìn Bội Bội, “Cuối cùng là có chuyện gì?”

Bội Bội khóc đến thương tâm, đứt đứt đoạn đoạn muốn nói ngọn nguồn, nhưng chỉ nói được vài câu vỡ nát, lại không thể nói tiếp nên lời.

“Ai da, Triển đại ca, anh đừng làm khó người ta được không? Cô ta bị kinh hách đến hư luôn rồi.” Cửa từ từ mở ra, một thân ảnh đỏ rực theo thanh âm vừa rồi đi vào.

Là Liêu Kỳ Giai.

“Em thấy hay là để em nói thì tốt hơn đó.” Cô ta cười cười, “Đơn giản là em giam lỏng ông già nhà em lại, ông anh thì không quyết đoán, muốn lấy chuyện kết hôn để thăm dò thực hư, không ngờ rơi vào bẫy của em.”

“Cô là đồ biến thái, anh ta là anh của cô.” Ngay cả Hứa Phục Sinh tuy có chút phê bình kín đáo với Liêu Kỳ Phàm cũng nhịn không được, cô ta có còn là người không, có thể đối đãi với anh ruột của mình như vậy.

“Anh ta là anh của tôi?!” Liêu Kỳ Giai nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng cậu hỏi anh ta xem, nhiều năm như vậy có coi tôi là em gái ruột không? Anh ta khinh bỉ tôi ra mặt, khinh thường tôi, tôi hôm nay muốn cho anh ta xem, bị chính kẻ anh ta xem thường hành hạ có mùi vị gì.”

Liêu Kỳ Phàm nằm trên đất nhắm mắt, nghiêng đầu đi.

“Nhưng em sẽ không làm vậy với anh đâu, Triển đại ca, anh chỉ cần đáp ứng sau này đối tốt với em, em có thể nói giúp anh, Triệu Tước sẽ không làm khó anh đâu.”

“Triệu Tước!” Thảo nào một cô gái như cô ta lại nghĩ ra được chiêu thức ác độc như vậy, ra là Triệu Tước ở phía sau cô.

“Em cũng không còn cách nào khác, Triển đại ca, nếu không hợp tác với ông ta, ông ta sẽ khiến em gánh chịu mọi hậu quả. Huống hồ chỉ là muốn Liêu Kỳ Phàm và Bạch Ngọc Đường, đối em đều là chuyện tốt.”

“Bạch Ngọc Đường.” Cậu sớm đã đoán được, nếu Triệu Tước thật đã quay lại, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Ngọc Đường. Nhưng Liêu Kỳ Giai cũng suy nghĩ quá đơn giản, Triệu Tước cũng sẽ không buông tha cho cậu. Lúc đó là cậu và Ngọc Đường cùng nhau dồn lão ta vào đường chết.

“Triển đại ca, anh đáp ứng em được không, mọi người đều xem thường em, chỉ có anh tốt với em, sau này em sẽ đối xử với anh thật tốt.”

Triển Chiêu lắc đầu, dù cho không có Ngọc Đường, nữ nhân như Liêu Kỳ Giai, cậu cũng không cần.

Liêu Kỳ Giai trừng to mắt chuẩn bị nổi giận, sau lưng vang lên tiếng cười bén nhọn.

“Ai ai, tôi nói rồi, Triển Chiêu là tên đồng tính luyến ái, cô lại không tin tôi. Ha ha, người cậu ta thích là Bạch Ngọc Đường, cô làm sao giành với cậu ta được.”

“Triệu Tước.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm kẻ vừa vào, ánh mắt đều sắp phun ra lửa, kẻ này lúc đó chạy thoát khỏi tay bọn họ, chắc chắn là đã quyết tâm lên kế hoạch một lưới bắt gọn bọn họ.

“Hừ, Triển Chiêu, lúc đó nếu không phải cậu rút lui khỏi vụ đầu tư của Tân Vũ, tôi cũng sẽ không rơi vào bước đường này. Bây giờ nhớ lại, là cậu và Bạch Ngọc Đường nội ứng ngoại hợp. Đương nhiên, không thể thiếu cái tên tiểu tử chết tiệt Triệu Trinh đó đứng đằng sau giúp cậu.”

Triển Chiêu đón nhận ánh mắt của lão, “Việc này không có liên quan đến Liêu gia, ông thả Liêu Kỳ Phàm ra.”

Triệu Tước đi đến bên cạnh Liêu Kỳ Phàm, nắm người đã hoàn toàn mất sức kéo dậy, trong miệng phát ra âm thanh “chặc chặc”, “Trước đây không phát hiện, đại thiếu gia hô phong hoán vũ Liêu gia cũng là mỹ nam, thảo nào cái tên gia hỏa Triệu Trinh cao ngạo kia sẽ để mắt đến cậu ta.”

“Cái gì?” Triển Chiêu kinh ngạc, đối tượng của Liêu Kỳ Phàm, không phải luôn là Bạch Cẩm Đường sao, từ lúc nào dính đến Triệu Trinh rồi?

“Ai, cậu cũng cảm thấy không ngờ phải không?” Triệu Tước không chút hảo ý, “Bọn chúng là bạn thân hồi trung học, tốt đến mức tên nam nhân này dám đem nửa gia tài giúp tên tiểu tử đó gầy dựng lại sự nghiệp. Ta chỉ là không ngờ, đứa cháu luôn kiêu ngạo ưu tú của ta, cư nhiên thích một tên nam nhân.”

Việc này cuối cùng là chuyện gì?

“Được rồi, giờ cũng đến lúc rồi, không bằng cậu gọi điện thoại cho tình nhân của cậu, xem coi cậu ta có chuẩn bị cứu cậu chưa.”

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Triển Chiêu toàn thân đều bị trói chặt, cố sức nhìn Triệu Tước hung hăng hướng điện thoại về phía Liêu Kỳ Phàm.

“A lô.” Qua rất lâu, Liêu Kỳ Phàm mới gian nan mở miệng.

“Trinh, cậu còn nhớ con mèo nhỏ bằng ngọc cậu đưa tôi không?”

“Khụ khụ, tôi vừa tỉnh lại, không biết để quên ở đâu rồi, cậu giúp tôi tìm về…”

Lời còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Triệu Tước giựt điện thoại lại.

“Sao nào, nghe thấy thanh âm của tiểu tình nhân, cảm thấy thân thiết không?”

“Ha ha, không động vào cậu ta.” Trên mặt Triệu Tước lộ ra biểu tình tàn nhẫn, “Mày không nghe thấy cậu ta sắp mất sức rồi sao, Triệu Trinh, cháu trai tốt của tao, nếu mày không nhanh lên, vậy thì đợi đi nhận thi thể nam nhân của mày về đi.”

Điện thoại bị cắt ngang.

Triển Chiêu cắn răng, cố sức không để chính mình mắng ra tiếng.

Quen Triệu Trinh một năm, không thể đến cả việc anh ta thích ai cũng không rõ. Việc của Liêu Kỳ Phàm và Bạch Cẩm Đường cậu cũng tận mắt chứng kiến, không thể giả được.

Cậu cũng biết Triệu Trinh tuy cùng mấy người Liêu Kỳ Phàm tình nghĩa thân thiết, nhưng từ trước đến giờ chưa từng tặng quà cho nhau.

Con mèo ngọc đó là từ đâu ra?

Hay là ngự miêu –

Tôi vừa tỉnh lại, không biết để quên ở đâu rồi, cậu giúp tôi tìm về – đây là ám thị cho Triệu Trinh, ngự miêu là cậu cũng ở đây, hơn nữa tám phần là ở trong vườn nhà Liêu gia phải không?

Nếu Liêu Kỳ Phàm nhắc đến cậu, lúc này người phải chịu loại đối đãi này, sẽ biến thành chính cậu.

Liêu Kỳ Phàm, là đang âm thầm bảo hộ cậu.

Triển Chiêu hung hăng cắn chặt răng, nhìn thấy Triệu Tước lại gần, điện thoại phát ra tiếng bấm số “tích tích”, lão cũng cười âm trầm.

“Bây giờ, đến lượt Bạch Ngọc Đường rồi.”