[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 30




Không biết việc vừa nãy Bạch Ngọc Đường đã thấy từ lúc nào, chỉ thấy sắc mặt không tốt chằm chằm nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng không biết bị làm sao, cư nhiên lại có loại cảm giác bị người bắt ngay tại trận, rõ ràng cậu và Nguyệt Hoa mới là một đôi danh chính ngôn thuận chứ. 

“Sao, bận như vậy mà còn có thời gian đi uống cà phê. “ Chỉ trong khoảng khắc, Bạch Ngọc Đường đã đi tới trước mặt cậu, trên mặt rõ ràng viết hai chữ “khó chịu”.

Triển Chiêu quay đầu, không thèm để ý đến hắn.

“Cùng đi ăn.”

“Bạch Ngọc Đường, tôi vừa từ nhà hàng ra, cậu không cần cố tình gây sự.”

“Ai cố tình gây sự, cậu có thời gian đi cùng cô ta, đổi thành tôi thì không được hả.”

“Tôi còn có việc cần làm, nếu cậu không có việc gì, tôi đi trước.”

Bạch Ngọc Đường kéo cánh tay Triển Chiêu lại, “Không phải đã nói tìm cậu đi ăn sao, tôi thấy cậu bận rộn cùng nha đầu kia nói chuyện, cũng chưa ăn gì, lần này đi ăn một lát là được rồi.”

“Bạch Ngọc Đường.”

“Kháng nghị vô hiệu, trừ khi cậu muốn tôi cho người đi cảnh cáo Đinh tiểu tam một chút, không thì ngoan ngoãn theo tôi đi.”

Triển Chiêu tức giận, cũng không rõ sao Bạch Ngọc Đường biết được tên thân mật của Nguyệt Hoa, nhưng tay mình bị người khác nắm chặt, còn có, khí lực của cậu không lớn bằng Bạch Ngọc Đường, không đi cũng không được.

Sau cùng rất không tình nguyện bị Bạch Ngọc Đường kéo đến nhà hàng gần đó, chỉ là ăn một chút điểm tâm, xem ra Bạch Ngọc Đường cũng không muốn làm khó cậu, ăn cũng chỉ là viện cớ, mục đích là ngồi xuống nói chuyện.

Nhưng hai người nói chưa được mấy câu, Bạch Ngọc Đường đã quẹo trái quẹo phải muốn biết ý tứ của Triển Chiêu đối Đinh tiểu tam, nhưng Triển Chiêu rõ ràng không muốn nói nhiều về việc này.

“Cậu và Đinh tam quen nhau lâu rồi?”

“Ừ, chúng tôi cùng lớn lên.”

“Miêu Nhi, cậu không phải thích cô ta chứ? Tôi xem cô ta không mông không ngực, mặt đi trên đường cũng quơ được một nắm, nhìn sao cũng không thấy đẹp.” Bạch Ngọc Đường trong lòng có khúc mắc, lần trước lúc Triển Chiêu và hắn cãi nhau, cậu đã thiên chân vạn xác nói rằng mình thích Đinh tiểu tam. 

Tuy khả năng cậu dùng lý do đó để lẩn trốn hắn là rất lớn, nhưng Bạch Ngọc Đường chính là rất hẹp hòi, ngàn vạn lần không muốn.

Triển Chiêu hừ một tiếng, mắt làm như vô ý lướt qua ngực Bạch Ngọc Đường, ý tứ rất rõ ràng rằng: Bạch Ngọc Đường cậu cũng không có, còn dám nói người khác

“Tôi nhưng không giống, tôi là nam nhân.”

Triển Chiêu thở dài, cái này mới là nguyên nhân căn bản đó có được không, nếu cậu không phải nam nhân, sự tình dễ giải quyết biết bao nhiêu.

“Được rồi, tôi xem cậu vẫn là không nên cân nhắc Đinh tiểu tam đó, trên đầu cô ta còn hai ông anh xem cô ta chẳng khác bảo bối, đến lúc không thuận cậu sẽ phải chịu ủy khuất.”

Triển Chiêu tiếp tục im lặng, Bạch Ngọc Đường thừa cơ thêm mắm dặm muối, “Hơn nữa ông của cô ta không phải cũng là ông già cổ hủ sao, cậu có thể chịu được ông ta không, việc này cậu ngàn vạn lần phải suy nghĩ rõ ràng.”

Triển Chiêu thở dài, “Bạch Ngọc Đường, cậu có để cho tôi ăn hay không?”

Ngậm miệng, Bạch Ngọc Đường có chút ai oán nhìn chằm chằm Triển Chiêu, cái nĩa trong tay hung hăng cắt miếng bò bít tết trong dĩa nát bét.

Triển tiểu miêu này, nhận định Bạch gia gia sẽ không đối cậu ta phát hỏa, thật là tức chết người mà, khúc mắc với Bội Bội bên này còn chưa giải khai, sao Đinh tiểu tam lại còn đến phá rối nữa chứ.

Bạch ngũ gia tâm tình phiền muộn nhanh chóng lên kế hoạch tác chiến, sau này không cần biết bận cách mấy, nhất định phải thường xuyên tìm thời gian cùng Miêu Nhi đi ăn, bằng không để Đinh tiểu tam mục đích trắng trợn kia nhanh chân đến trước thật không tốt.

Triển Chiêu mấy ngày nay liên hệ với bạn bè cùng làm việc trước đây, muốn thông qua mấy mối quan hệ này, thu mua cổ phiếu của Đinh thị. Cậu không thể để Đinh thị kèo dài tiến độ của bọn họ, cũng không thể để Đinh thị lại dính vào vụ đầu tư này, bằng không khi việc phát sinh, khẳng định sẽ kéo theo mấy người Đinh gia chôn cùng.

Chỉ là đợi tin suốt một ngày, cư nhiên đến lại là người cậu ít dự liệu nhất.

Với nhân vật Liêu Kỳ Giai này, ấn tượng của Triển Chiêu xác thực là không quen.

Lúc cùng bác tham gia mấy buổi yến tiệc gặp mặt có gặp qua vài lần, lúc nào cũng là cái kiểu mắt cao hơn đầu (*kênh kiệu), sau đó biết cậu là Tổng giám đốc Triển thị, lại là cái biểu tình muốn dính chặt lấy.

Anh của cô ta Liêu Kỳ Phàm trên thương trường cũng có thể xem là nhân vật có tiếng, lúc đó bác có ý định đem Bội Bội gả cho anh ta, cũng là vì muốn cô có chỗ dựa tốt, nhưng cuối cùng Bội Bội lại hối hôn. Trong nhà thế là định ngoài miệng hôn ước cho cậu và Liêu Kỳ Giai.

Cô ta là con tư sinh năm đó Liêu lão phong lưu bên ngoài sinh ra, địa vị cò chút xấu hổ, nhưng vì Liêu lão chỉ có một mình cô con gái này, vì vậy cũng rất chiều cô. Biết con trai giỏi giang của mình có thể sẽ không thích cô em gái khác mẹ này, nên an bài cho cô mối nhân duyên tốt.

Cùng Triển Chiêu kết hôn sinh hoạt chắc chắn không tệ. Khó có được là lúc đó Triển Chiêu cũng đã đáp ứng rồi, hết quả hối hôn lại là Liêu tiểu thư cô.

Nói đến cũng kì quái, Triển Chiêu lúc đó biết hôn ước của cậu đã bị an bài thì đi gặp Liêu Kỳ Giai, cô đối cậu có thể xem như ngoan ngoãn phục tùng, hơn nữa tính chiếm hữu cũng rất mạnh, thậm chí là lời mời của Nguyệt Hoa, cô đều có thể nghĩ cách đẩy đi.

Nhưng lúc hai người chuẩn bị đính hôn, Liêu Kỳ Giai cư nhiên đến tìm cậu, nói đã thích người khác, muốn giải trừ hôn ước.

Triển Chiêu cũng không quan tâm, vì vậy chuyện của hai người cứ vậy kết thúc, chỉ là không ngờ còn có ngày gặp lại.

Hôm nay cô mặc một bộ váy ngắn màu đen trễ ngực, lúc cô ta xáp lại gần, ngực như muốn áp tới cằm dưới của cậu.

“Triển đại ca, anh không biết Kỳ Giai nhớ anh đến thế nào đâu.” Khoảng cách quá gần, mùi nước hoa gay mũi trên người cô xộc vào mũi, Triển Chiêu lùi lại một bước, “Liêu tiểu thư, tìm tôi có việc gì sao?”

“Cái gì mà Liêu tiểu thư chứ, Triển đại ca thật đáng ghét, kêu người ta Kỳ Giai được rồi.”

Triển Chiêu lại lùi lại một bước, “Tìm tôi có việc gì không?”

Nữ nhân lại xáp lại gần, “Em trước đó nghe nói anh cùng Đinh tiểu tam sắp đính hôn, liền vội vã trở về. Triển đại ca, anh sao có thể làm vậy với em chứ, Đinh tiểu tam đó có gì tốt chứ, tính tình còn xấu, đâu có chỗ nào ôn nhu như em.”

Triển Chiêu tránh xa cô ta, “Liêu tiểu thư nếu không có việc gì vậy tôi đi đây, tôi còn có việc bận. Còn về Nguyệt Hoa, tôi sẽ thay cô chuyển lời hỏi thăm.”

“Hừ.” Liêu Kỳ Giai mất hứng, phủi phủi quần áo mình, “Em nghe nói Triển đại ca chuẩn bị thu mua cổ phiếu của Đinh gia.”

“Nghe nói.” Triển Chiêu nhìn cô, “Nghe ai nói.”

Việc này cậu âm thầm tiến hành, chỉ bằng một tiểu thư đại gia không có đầu óc như cô ta, có thể biết được cái gì.

“Cái này không quan trọng.” Liêu Kỳ Giai cười lớn, “Trong tay em có 10% cổ phiếu Đinh thị, nếu có thể giúp Triển đại ca em sẽ đưa.”

Triển Chiêu nhăn mày, 10% cổ phiếu Đinh thị, cái này không hề nhỏ, cô ta từ đâu mà có, lại vì sao muốn giúp cậu.

“Không cần, tôi đi đây.”

“Triển đại ca anh thật khách khí, em đã làm tốt thủ tục, theo đúng giá trị trường bán cho anh. Đinh tiểu tam muốn cùng một chỗ với anh, em sẽ không để cô ta như ý.”

Triển Chiêu nhăn mày, nữ nhân này thật sự rất đáng ghét.

Nhưng cổ phiếu của cô ta giải quyết được tình hình khẩn cấp hiện nay.

Triển Chiêu nghĩ, dù sao cũng theo đúng trình tự thu mua thông thường, vì cứu Đinh thị cũng chỉ có thể tiếp nhận, chỉ là sau khi xong việc, nhất định phải cách nữ nhân này thật xa.

Buổi tối vốn hẹn Nguyệt Hoa đi ăn, nhưng cô gọi điện đến bảo một người bạn cũ vừa về, hai người muốn hảo hảo tụ họp, tối không thể đi cùng cậu được.

Xác định tốt giờ buổi tối đi đón cô, Triển Chiêu lại tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của Nguyệt Hoa, báo cậu biết cô đang ở đâu.

Lúc nào cũng báo lại hành tung của mình là thói quen của Nguyệt Hoa, cô là đứa trẻ sẽ không để người khác quá lo lắng cho mình.

Lúc 9 giờ, Triển Chiêu nhận được tin nhắn, do Nguyệt Hoa gửi tới, nói rằng cùng bạn học đi đến quán bar gần đó, đại khái 10 giờ hơn sẽ về.

Quán bar. Hai nữ hài tử đi quán bar, có chút không an tâm.

Triển Chiêu lên xe, chuẩn bị đi đón cô.

Lúc xe gần đến, điện thoại Triển Chiêu reo lên, nhấn nút nhận, tiếng động bên kia quá mức ồn ào, truyền đến giọng nữ có chút kinh hoàng.

“Triển đại ca, không tốt rồi, Nguyệt Hoa bị mang vào phòng VIP rồi, nhanh đến đi, nhanh lên.”

Tiếp đến là một tiếng nổ, tất cả âm thanh đều biến mất.

Triển Chiêu trong lòng hoảng sợ, đạp mạnh chân ga, chạy nhanh đến nơi cần đến.

Xe còn chưa dừng lại, Triển Chiêu đã từ trong xe nhảy ra, tức tốc chạy vào quán, vừa lúc nhìn thấy cô bạn thân của Nguyệt Hoa đang cùng một người lôi lôi kéo kéo.

Thoáng cái xông lên, không chút khách khí dùng chân quét ngang, bức lui người xung quanh, đem nữ hài tử từ đám người kéo ra.

“Nguyệt Hoa đâu?”

“Ở bên trong.”

Triển Chiêu đem nữ hài tử kéo vào góc phòng, hướng phía Nguyệt Hoa đánh tới.

Triển Chiêu rất ít khi đánh nhau, nhưng không có nghĩa là cậu không biết đánh, từ nhỏ cha vì để cậu rèn luyện thân thể, đã mời riêng thầy dạy võ về dạy, Triển Chiêu cũng học rất tốt, chỉ là từ đó đến giờ vẫn chưa đánh qua, hiện giờ vừa lúc lấy ra luyện tập.

Từng lớp rồi từng lớp người kéo tới, Triển Chiêu vừa đánh ngã một người, lại có người khác tiến lên, nghiêng người, dùng tay chém tới, đối phó mấy người phía sau.

Triển Chiêu xuất thủ vừa nhanh vừa ngoan. Người xung quanh rất nhanh bị đánh ngã thành từng lớp, cũng không dám ham chiến, Triển Chiêu thừa lúc những người khác dãn ra tạo thành kẻ hở thì xông qua tiến đến cửa phòng VIP, chân dài lưu loát đạp, cửa “phanh” một tiếng bị văng ra.

“Nguyệt Hoa.”

Áo bên vai trái của Đinh Nguyệt Hoa đã bị xé mở, môi có vết máu, cô lúc này đang nằm bên cạnh giường, trong tay nắm chặt khúc gỗ sống chết bảo hộ mình, một nam nhân trung niên vẻ mặt hèn mọn đang hướng phía cô cười gian tà.

Sửng sốt trong giây lát, đám người phía sau đã đuổi tới, Triển Chiêu xoay người, chân đạp lên ngực người đầu tiên, tay phải cùng lúc nắm lấy cánh cửa đã bị đá văng nằm bên chân kéo qua, sau đó theo khe hở hướng nam nhân trung niên nọ xông tới.

Nắm lấy đầu của nam nhân đó, Triển Chiêu đem chai rượu đã vỡ nát để lên cổ họng hắn, “Ai qua tôi đâm ông ta.”

Đám người dừng lại.

Triển Chiêu một tay dùng chai thủy tinh chế trụ nam nhân, tay kia cởi áo khoác của mình, khoác lên người Đinh Nguyệt Hoa đang phát run bên cạnh.

“Nguyệt Hoa, đừng sợ, mặc áo vào, đến bên cạnh anh.”

Đinh Nguyệt Hoa không động đậy cũng không nói, hồi lâu sau mới phản ứng, “Oa” bật khóc lớn.

Triển Chiêu kéo nam nhân lùi hai bước, kéo Nguyệt Hoa lại gần mình, “Không có việc gì, anh đưa em đi ra.”

Triển Chiêu bảo hộ Đinh Nguyệt Hoa, chầm chậm bước lên trước hai bước, đám người trước mặt cũng lùi lại hai bước.

“Tránh ra.” Chai thủy tinh ép sát cổ họng gã kia hơn một chút.

“Nhanh tránh ra, không nghe thấy sao.” Nam nhân trung niên chân run lẩy bẩy, chỉ có thể lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ.

Mọi người lùi xuống, ánh mắt Triển Chiêu lướt xung quanh, hướng cô bạn của Nguyệt Hoa nói, “Em lại đây, đỡ Nguyệt Hoa.”

Nữ sinh kia gấp gáp chạy lại.

Bốn người lùi từng bước từng bước tới cửa, nữ sinh đỡ Nguyệt Hoa ngồi xuống ghế sau, giúp khởi động xe. Triển Chiêu nhìn thoáng qua gã nam nhân không an phận, từ sau lưng hắn hung hăng đẩy, xoay người chui vào xe chạy đi.

Xe chạy đến nửa đường Triển Chiêu phát hiện không ổn, giống như bánh xe một bên đã bị ai đó chích nổ, xe hiện giờ lảo đảo như chạy trên đường trải đá.

Có người đã đụng vào xe của cậu, vậy là đám người truy đuổi cũng sắp tới nơi.

“Nhanh, xuống xe.”

Đem xe chạy vào bụi cỏ, Triển Chiêu nhảy xuống, nửa ôm Nguyệt Hoa chạy hướng sâu vào bóng đêm.

Cũng may địa hình ở đây Triển Chiêu cũng không lạ lẫm, từ điểm rời khỏi xe cũng đã đi được một đoạn, nhưng Triển Chiêu không chắc đám người kia có tiếp tục đuổi theo hay không.

Điện thoại trong lúc đánh nhau hỗn loạn đã đánh mất, hiện giờ căn bản không cách nào gọi ai cầu cứu, phương pháp duy nhất là chờ cho đám người kia thôi không đuổi theo nữa.

Hiện tại có Nguyệt Hoa và nữ sinh này, cậu không thể đem sự an toàn của các cô ra đặt cược.

Tất cả như Triển Chiêu sở liệu, mấy người đó sau khi phát hiện xe cũng không từ bỏ, cứ thế đuổi theo rất lâu.

Lúc xe chạy qua cây cầu đá, nửa thân trên của Triển Chiêu đã chìm trong nước, tay bám chặt những khối đá chìa ra từ khe hở, trong lòng ôm ngang Nguyệt Hoa, trên lưng cõng cô bạn học, cắn chặt răng kiên trì bảo vệ.

Tâm tình Nguyệt Hoa đã tốt hơn rất nhiều, ôm chặt cậu, sợ cậu lạnh, hai tay không ngừng ma sát đôi tay đang hứng gió lạnh của cậu.

Triển Chiêu cảm thấy có dòng nước lành lạnh rớt trên mặt mình, tay ôm Nguyệt Hoa càng chặt hơn, đứa bé này, lần này sẽ lại trách bản thân đây.

Ba người ở trong nước nguyên một buổi tối, đợi đến lúc một điểm động tĩnh cũng không có mới dám đi ra. Hiện tại đã là đầu đông, nhiệt độ trong nước càng lạnh hơn, lúc Triển Chiêu bò lên, cảm thấy thân thể đều không còn là của mình nữa.

Đinh Nguyệt Hoa đem áo khoác trên người đắp lên người Triển Chiêu, tay một khắc cũng không ngừng xoa tay chân cậu, nước mắt cũng chưa từng ngừng rơi.

“Anh không sao, đừng khóc nữa, nhanh một chút quay về mới được.”

“Đều tại em không tốt, Chiêu ca, sau này sẽ không để anh lại chịu khổ như vậy nữa.”

Triển Chiêu lắc lắc đầu, có chút vô lực tựa người lên tảng đá bên cạnh, dây chuyền Nguyệt Hoa đang đeo bị hai ông anh bảo mẫu của cô gắn thiết bị theo dõi, cô suốt đêm không liên lạc với nhà, xem ra người cũng nhanh đến tìm rồi.

Tuy dạo gần đây thân thể có khỏe mạnh lên rất nhiều, nhưng bị lăn qua lăn lại một đêm thế này đã là cực hạn.

Triển Chiêu chậm chầm nhắm mắt lại, chỉ là loáng thoáng, nghe được Nguyệt Hoa lại khóc lớn