[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 11




“Đi chợ?” Người nào đó cất cao giọng, “Nhà cậu không phải có cô giúp việc sao, còn cần hai đại nam nhân chúng ta đi chợ cho mất mặt hả?”

“Cô giúp việc hôm nay xin nghỉ, nếu cậu muốn ăn ngon thì ngoan ngoãn đi với tôi.” Triển Chiêu đầu cũng không ngẩng, lành lạnh đáp lại.

Bạch Ngọc Đường đương nhiên là vạn lần không muốn, nhưng mấy ngày nay cái bao tử của hắn bị Triển Chiêu và đầu bếp số một nhà cậu nuôi thành thói rồi, ăn đồ ăn mua bên ngoài không phải là lựa chọn tốt cho lắm.

“Được rồi, nhưng hôm nay tôi muốn ăn gà kho tộ, sườn xào chua ngọt, tôm bóc vỏ xào trứng, thịt ngâm rượu kho thơm, cá kho quấn giấy bạc.” [đồ tham ăn ~ ~]

“Được.” Triển Chiêu sảng khoái đáp lời, trước khi Bạch Ngọc Đường còn chưa đổi chủ ý, nhanh đi lên lấy áo từ giá xuống “Vậy thì, đi thôi.”

Đàn ông con trai ra chợ mua rau cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng hai nam nhân, bất luận chiều cao, hình thể hay vẻ ngoài đều là nhất đẳng, cùng đến cái chợ bé xíu chả ai thèm liếc mắt này, rất nhanh khiến một đám các chị mua cá, các em mua rau, các cô mua thịt ở đây mê mẩn hết cả lên. [có mình trong đó đó *mắt sáng rực*]

“Bác ơi, cho con nửa kí sườn.”

“A, được, được.” bà bác cầm con dao phay, chặt một miếng thịt tươi thật to cho vào bao nylon. Bạch Ngọc Đường nhìn hàng số đỏ đỏ trên cân điện tử nhảy đến số 877g, nhưng bà bác hồn nhiên không thấy, đưa thịt giao cho Triển Chiêu, “Nửa kí thịt, cầm chắc nhé, lần sau lại đến nha.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm trong bụng, mua hàng lời như vậy, tự nhiên sẽ thường đến rồi, sau này việc đi chợ cứ dứt khoát giao cho Triển Chiêu là được rồi, có thể tiết kiệm một đống tiền. [bạn Chiêu là vợ giỏi vợ ngoan, và cũng có được ông chồng giỏi tính dễ sợ XD]

Triển Chiêu một đường đi, cứ theo thực đơn Bạch Ngọc Đường đã định mà mua nguyên liệu, nhưng vì các cô các chị quá mức ưu ái, nên hàng cầm đến tay thì đã tăng gấp đôi so với dự định.

“Được, mua 1 tặng 1, ngày mai không cần ra chợ mua hàng nữa.”

Triển Chiêu không trả lời mà đi nhanh hơn, quẹo trái quẹo phải quẹo vào một cái hẻm nhỏ.

“Này, trong đó có cái gì hả? Đi vào làm gì vậy?”

Nhưng Triển Chiêu hạ quyết tâm không thèm chú ý đến hắn, càng đi càng nhanh.

Bạch Ngọc Đường cũng không biết cậu định làm gì, nhanh chân đi theo thì thấy Triển Chiêu bị chặn giữa đường.

Người chặn cậu là một thiếu niên đại khái 16, 17 tuổi, trên người khoác cái áo của người lớn rộng thùng thình, rất bẩn, mặc cái quần jeans đã bị tẩy nhiều đến trắng bệch, dưới chân là đôi giày đá bóng rõ ràng không cùng một đôi, tóc dài lưng lửng che khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình.

Đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường chạy đến nơi thì thấy cậu trai đang hướng Triển Chiêu đưa tay ra.

Triển Chiêu cũng rất phối hợp móc từ trong người ra một bao tiền, đem toàn bộ tiền bên trong để vào tay cậu trai.

Trấn lột!

Ý niệm này thoáng cái xẹt qua trong đầu Bạch Ngọc Đường, chỉ một khắc sau, tay của cậu trai đã bị hắn giữ chặt.

“Tên nhóc con nhà ngươi, ban ngày ban mặt mà dám trấn lột.”

Cậu trai bị nắm chặt đến mức sinh đau, bắt đầu giãy dụa, “Bỏ tay ra, anh bỏ tay ra.”

“Bạch Ngọc Đường, bỏ tay ra.”

Lần này người nói lại là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không tin nổi mà nhìn cậu, “Cậu là đồ con heo, lớn như vậy còn bị đứa nhóc mới mười mấy tuổi đầu trấn lột, nói ra không sợ người ta cười sao.”

“Tôi nói Bạch Ngọc Đường, cậu buông tay ra.” Triển Chiêu nói xong thì đưa tay ra, lực trên tay cũng không yếu, hướng phía cổ tay Bạch Ngọc Đường mà đập một cái.

Đừng thấy Triển Chiêu nhiều năm thân thể bệnh tật mà lầm, thực ra võ công rất không tệ, đều nhờ vào công của ông bác, muốn cậu thân thể cường kiện nên từ nhỏ đã mời võ sư về dạy.

Bạch Ngọc Đường là đứa trẻ hoang dã lớn lên đầu đường xó chợ, Triển Chiêu vừa ra tay thì hắn đã biết ngay tình huống. Tuy não còn chưa phân tích xong, nhưng tay đã theo bản năng buông ra, hướng Triển Chiêu vung tới, tay trái hướng phía dưới tấn công thật nhanh. Triển Chiêu lui về phía sau một bước, nhưng tay đã đưa ra cũng thuận thế kéo Bạch Ngọc Đường lui ra sau cùng.

Chỉ trong chốc lát, nhưng cũng đủ để cậu nhóc kế bên nhanh chóng cầm tiền chạy mất.

Bạch Ngọc Đường liếc thấy tên đầu sỏ đã chạy mất, đẩy Triển Chiêu một cái, hai người cũng thuận thế tách ra.

“Bạch Ngọc Đường, cậu nghe tôi nói…”

“Được rồi.” Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay, loại chuyện này hắn mà cũng không nhìn ra nguyên nhân thì đúng là đồ bỏ đi, “Tiền của cậu, cậu thích cho ai thì cho, coi như tôi rảnh hơi tự tìm việc vào thân.”

Nói xong trực tiếp sải bước đi ra phía trước.

Triển Chiêu thở dài, ngồi xuống, đem mấy thứ nguyên liệu vừa nãy lúc động thủ làm rớt nhặt lên lại, rồi nhanh chân bước theo hắn.

Đứa trẻ chặn cậu lúc nãy, Triển Chiêu có quen biết, không chỉ là quen biết mà rất nhiều chuyện về cậu nhóc cậu đều biết rõ.

Cha mẹ sớm mất, chỉ còn lại bà nội và một đứa em trai còn nhỏ, đôi vai của một đứa trẻ mới mười mấy tuổi còn quá mức non nớt, cho nên lúc bà nội sinh bệnh nặng nhưng không có tiền đi bệnh viện mới sinh ra ý niệm xấu trong đầu.

Triển Chiêu lần đầu tiên bị trấn lột, lại đúng lúc đang bị bệnh, đầu óc còn đang choáng váng thì bị đẩy ngã xuống đường, biết ví tiền trên người bị trộm đi, nhưng cũng không có cảm giác gì mấy.

Đứa nhỏ vốn tính toán trộm tiền xong rồi chạy là tốt nhất. Không ai biết cậu trộm tiền, Triển Chiêu lúc đó lại đã hôn mê. Nhưng bản tính vốn lương thiện, đứa trẻ đó cuối cùng không biết sao lại đem Triển Chiêu về nhà, chiếu cố cho đến khi cậu hạ sốt.

Từ đó trở đi, giữa hai người có một ước định: hằng tháng vào ngày 6, Triển Chiêu sẽ cho cô giúp việc nghỉ, sau đó cầm theo một bọc đầy tiền, đi đến hẻm nhỏ này chờ cậu nhóc ra “trấn lột”, nhưng cậu cũng biết, đứa nhỏ này đều ghi lại hết số tiền cậu đã đưa, đợi sau này lớn có thể trả lại.

Trong lòng hai người đều rõ, nhưng Bạch Ngọc Đường lại không biết, vì vậy mới ra tay, thế mà lại bị cậu đánh trả.

Triển Chiêu đem đồ cầm trên tay, thở dài. Tối nay xem ra phải cố gắng nấu đồ ăn ngon hơn một chút. Bụng của Bạch thiếu gia tốt thì chuyện gì cũng dễ nói hơn. [em thật ra dáng vợ hiền đảm à, con chuột ấy giận thì cứ kệ thây nó, nuông chiều nó làm chi a]

Nhặt bông cải tốn khá nhiều thời gian, lúc Triển Chiêu ra khỏi con hẻm, Bạch Ngọc Đường đã đứng ở khúc quẹo đầu đường đợi cậu.

Cái người mặc một thân ngân bạch ấy xoay người, biểu tình bất mãn, khẩu hình như đang nói “Thật là chậm.”

Triển Chiêu định cười đáp lại hắn, nhưng vừa nhếch miệng, biểu tình trên mặt đã biến đổi thành vạn phần kinh khủng “Bạch Ngọc Đường”

Một chiếc xe đen che rèm từ đầu đường hướng Bạch Ngọc Đường lao tới.

Lúc Triển Chiêu la lên, Bạch Ngọc Đường cũng đã phát hiện chiếc xe đang lao về phía hắn.

Lúc này nếu Bạch Ngọc Đường lăn sang hai bên đường, cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi vụ mưu sát cố ý này, nhưng hắn không làm thế, không thể, cũng không có ý định.

Một đứa trẻ chỉ khoảng 5 tuổi đang ở phía sau hắn chơi bóng rất vui vẻ.

Xe đang hướng về phía này với tốc độ rất nhanh, nếu đứa trẻ không tránh nhất định sẽ chết.

Đương nhiên không ai kì vọng đứa trẻ nhỏ như vậy có thần kinh phản ứng đủ nhạy cảm, thậm chí nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tắt.

Bạch Ngọc Đường di chuyển, nhưng không hướng về hai bên, mà nghiêng người phóng đến chỗ đứa bé ôm vào trong ngực, theo quán tính lăn trên đường.

Nếu không có cái xe tải lớn đang đứng đậu bên lề đường, Bạch Ngọc Đường và đứa trẻ chỉ sợ đã bị nghiền thành từng mảnh.

Nhưng lúc Bạch Ngọc Đường ôm đứa trẻ lăn xuống gầm xe tải, chiếc xe kia theo quán tính tông vào, khiến xe tải rung lên.

Chiếc xe đen thấy tấn công không thành, lại khiến người xung quanh bu lại xem, nhanh chóng tăng tốc thối lui chạy mất.

“Bạch Ngọc Đường.” Tất cả đau nhức ùa kéo đến, Triển Chiêu cảm thấy như thể có ai bên trong cơ thể đang cầm cưa cứa mạnh vào tim, đau đớn vô cùng.

“Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu đẩy người ra, không để ý hình tượng mà nằm sóng xoài dưới đất, hướng gầm xe la, “Bạch Ngọc Đường.”

“Tôi không sao.” Một âm thanh suy yếu vang lên, khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Bạch Ngọc Đường mập mờ xuất hiện trước mắt, Triển Chiêu thấy đối phương hướng mình cười yếu ớt, “Nhờ cái, đem đứa bé này ra ngoài trước dùm.”

Đưa tay, ôm đứa trẻ đã bị kinh hách đến ngơ ngác ra, đưa cho người bên đường, Triển Chiêu lại mờ mịt đưa tay ra, “Lại đây.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy sự bất thường của Triển Chiêu, tay rõ ràng để trước mặt mình, nhưng nhãn thần lại không hề có chút tiêu cự, nắm lấy tay cậu, chống người bò ra ngoài.

Tay Triển Chiêu run rẩy quá mức.

“Không có việc gì, tôi không có việc gì.” Nắm lấy tay, muốn đỡ cậu một tí, nhưng mặt Triển Chiêu đã trắng bệch đến đáng sợ, tay run rẩy không ngừng được, Bạch Ngọc Đường đem người ôm vào lòng, “Triển Chiêu, không sao, tôi không sao.”

Cảm thấy người trong lòng đột nhiên run lên, sau đó ngẩng đầu, ‘Bạch Ngọc Đường?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cái chân bị thương hình như càng đau hơn rồi.

——————————–

Khổ, bạn Bạch ăn ở sao để bị người ta tập kích miết = =

Bạn Chiêu thân thể đã không tốt mà đi theo bạn Bạch không chỉ tính mạng mà cả tinh thần cũng bị tra tấn nữa à, cái thân ốm yếu sao mà chịu nổi đây ~ ~

Thôi đi theo em đi em nấu ăn cho nè (ko như con chuột nào đó toàn đòi hỏi), em chăm sóc cho nè (chứ ko phải chăm sóc cho con chuột nào đó), lại an toàn không sợ nguy hiểm nữa, ha?

Pặc *bị con chuột nào đó đá bay*

“BIẾN!!!!!!!!!”

“Dạ em biến ngay đây!!!!!!!!!!!”