[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 1: Sơ ngộ (lần đầu gặp gỡ)




Không ngờ tài xế taxi dạo này cũng điên cuồng như thế.

Lúc Triển Chiêu nghĩ như vậy, trên người tuy có cài đai an toàn nhưng bàn tay nắm chặt ghế ngồi đã thấm đầy mồ hôi. Trong ngực như có con nai nhỏ đang nhảy lung tung, chỉ cần thêm vài giây nữa sẽ có thứ gì đó từ trong cổ họng chực chờ nhảy ra.

Mà lúc này đây, cái tên đầu sỏ khiến tim cậu đập ngày càng nhanh đang ngồi kế bên, đạp chặt chân ga, nghiến răng nghiến lợi “Mẹ nó, dám vượt xe ông, xem ông chỉnh chết mày”

Tuy khí thế thì có thừa, nhưng cuối cùng vẫn là thực lực quá cách xa, thử nghĩ xem xe taxi có thể đua với xe Porche sao… Bạch Ngọc Đường vừa tuôn một tràng phẫn hận, vừa liếc sang người đang tựa vào cây mà nôn thốc nôn tháo, “Này, cậu không sao chứ?”

“Ọe, ọe” trả lời hắn là một tràng tiếng nôn liên tục.

Xem ra không phải là không sao rồi. Bạch Ngọc Đường đại khái cũng ý thức được bản thân hoàn toàn đã đi quá xa bản chất công việc, vì vậy có chút ngại ngùng gãi gãi đầu “Xin lỗi, hay là vầy đi, tôi chở cậu đến nơi cần đến miễn phí, cậu… cậu muốn đi đâu?”

Nôn cho đến khi không còn gì có thể nôn ra, Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, cậu cũng không muốn đem sinh mạng mình ra đùa giỡn thêm lần nữa “Không cần đâu, tôi đi gọi xe taxi khác là được rồi”

“Cái cậu này hay thật, ở đây có tài xế miễn phí, cậu còn cần tìm cái gì? Lên nào, tôi nói thật, sẽ không lấy tiền của cậu đâu.”

Nhiệt tình của Bạch Ngọc Đường, người khác còn ngăn không được, huống hồ Triển Chiêu lại chẳng còn bao nhiêu khí lực để mà thoái thác, đành mặc cho Bạch Ngọc Đường nửa lôi nửa đẩy lên xe, nghĩ đi nghĩ lại mang cái bộ dạng này đến công ty cũng không ổn, cân nhắc một hồi đành báo địa chỉ nhà cho hắn.

“Cái gì? Khu cao ốc Bán Sơn? Cậu thế nào lại ở chỗ đó?” Ngữ khí của Bạch Ngọc Đường không mang ước ao và tán thưởng như người khác, trái lại còn có vẻ khinh thường.

“Có gì không đúng sao?” Từ đầu đến cuối Triển Chiêu cậu cũng không làm gì sai, tự nhiên khi không bị người lôi lên xe chạy bạt mạng một hồi không nói, nói ra địa chỉ nhà còn bị đối đãi như thế, tính tình cậu dù có tốt mấy, ngữ khí cũng hàm chứa chút tức giận.

“Tôi không phải nói cậu.” Bạch Ngọc Đường gãi gãi mũi, nhỏ giọng tự lẩm bẩm “Cũng không cần đụng phải lão già ấy.”

Triển Chiêu nghe hắn nói cũng có chút hồ nghi, nhưng nhịn xuống không đi hỏi tiếp.

“Trông cậu trẻ thế mà lại ở khu Bán Sơn, nhà chắc có tiền lắm hả?” Cũng không thể cả một đoạn đường dài không nói câu nào, Bạch Ngọc Đường đơn thuần chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện.

“Ừ” Triển Chiêu nhỏ giọng đáp lại. Cậu từ nhỏ đến lớn sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ, so với người khác thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều, nhưng những nỗ lực chứng tỏ bản thân càng không người nào thấy được.

“Vậy sao cậu không tự lái xe?”

“Hư rồi.”’

“Vậy ra cậu có lái xe rồi, lúc nãy còn thấy ói dữ dội vậy, đúng là nhìn không ra.”

“Ừ.” Dù là người an tĩnh như Triển Chiêu, bị Bạch Ngọc Đường khiêu khích như thế thật sự cũng khiến cậu có chút tức giận.

“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Nhìn đối phương mặt đang rất nhanh chuyển sang xanh mét, Bạch Ngọc Đường thật lòng xem xét việc có cần thả người giữa đường hay không.

“Cậu thì sao, ngay từ đầu đã làm tài xế taxi rồi sao?” Tài xế taxi chân chính không thể nào cái gì cũng không quan tâm, mặc kệ hành khách mà đua với xe đằng trước chứ.

“Số của tôi thảm lắm, cha mẹ mất sớm, làm gì cũng được miễn có cơm ăn là được rồi.”

“Xin lỗi.” Chạm phải nỗi đau của người khác, Triển Chiêu có chút hối hận vì bản thân đã nói năng không cẩn thận.

“Không có gì. Tôi tên Bạch Ngọc Đường, trao đổi tên cũng coi như là quen biết ha.”

“Ừ, tôi tên Triển Chiêu.”

“Ha, tên không tồi. Cùng họ với bà xã của tôi, cũng họ Triển, xem ra lần này không lấy tiền của cậu là đúng rồi.”

“Cậu có vợ rồi sao?” Khi Triển Chiêu hỏi câu này, vẻ mặt tuyệt đối là kinh ngạc. Người trẻ tuổi này trông có vẻ cũng xấp xỉ tuổi cậu, bản thân cậu năm nay 24 tuổi, cậu ta kết hôn rồi thì đúng là quá sớm.

“Haha, vẫn chưa. Ông cha vợ sắp xuống lỗ vẫn chưa đồng ý, cứ làm như tôi thèm tiền của nhà lão lắm. Hừ, tôi một mình lăn lộn, một người ăn no cả nhà không chết đói, tham tiền làm gì chứ. Nếu không phải vì chiếu cố con gái lão, tôi việc gì phải an an phận phận đi lái taxi.”

An an phận phận? Không xảy ra việc gì đúng là kỳ tích. Nhưng Triển Chiêu cậu cũng có chút ganh tỵ với cô gái mà hắn đang nói đến. Có người vì cô mà cố gắng đến thế, thật đúng là hạnh phúc, không như cậu, ngay cả hôn nhân cũng không thể làm chủ.

“Xem ra cậu rất yêu vợ nhỉ.” Triển Chiêu trêu chọc.

“Nhớ hồi còn tung hoành giang hồ, Bạch gia gia đây chính là bạch mã hoàng tử của không biết bao nhiêu thiếu nữ. Lúc cô ấy theo đuổi tôi vẫn còn là lãng tử.”

Triển Chiêu cũng cười cười theo, Bạch Ngọc Đường nghe thế thì giọng điệu cũng thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn, “Nếu không có cô ấy, hiện giờ không biết tôi còn đang lăn lộn chỗ nào trên đường, có khi đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi cũng không biết chừng. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ là kiếm đủ tiền, cưới cô ấy về.”

“Các cậu sẽ hạnh phúc.”

Bạch Ngọc Đường nghe thế thì cười thật lớn, “Đương nhiên, tuy cô gái ngốc ấy có điểm điên rồ một chút, nhưng có Bạch Ngọc Đường tôi ở đây, tôi sẽ làm cho cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế giới.”

Triển Chiêu cũng theo hắn cười cười, loại tình cảm này cậu không rõ ràng lắm, nghe từ miệng người khác nói ra, cũng thật có sức hấp dẫn.

Khu cao ốc Bán Sơn cũng không quá xa, nói chuyện một lát đã tới nơi. Tuy nhiên, không ngờ đến nơi lại phát sinh ra việc này.

Xe vẫn chưa dừng lại, Triển Chiêu đã thấy bác chạy ra đứng trước cửa. Bác là nhân vật rất có tiếng tăm, sản nghiệp trong nhà rất lớn, quan hệ giữa hai gia đình nhiều năm nay cũng rất thân thiết, vì vậy vừa thấy bác chạy ra cửa, Triển Chiêu đã hướng ông gọi một tiếng.

Nếu có loại thuốc nào tên hối hận mà có thể ăn được, Triển Chiêu thà tống một đống lớn vào miệng, còn hơn đứng đây nhìn đến tình cảnh giương cung bạt kiếm hiện tại của hai người.

“Bạch tiểu tử, là mày hả, mày đến đây làm gì? Không phải đã nói mày không được bước chân vào cửa nhà tao rồi sao?”

“Triển lão già, ông mở to mắt mà nhìn dùm cái, tôi mà thèm bước chân vào cửa nhà ông hả. Tôi đây là tiễn khách, nếu không ông có mời tôi cũng không thèm đến.”

“Tiểu tử thối, đừng tưởng Bội Bội theo mày thì tao hết cách với mày.”

“Ông vậy là đang đố kỵ nha, yên tâm đi ông già, Bội Bội ở với tôi rất tốt.”

“Sao mà tốt được, Bội Bội nhà tao từ nhỏ đã không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, mày…”

Nhìn hai người cãi nhau càng ngày càng ồn ào càng ngày càng hung hãn, Triển Chiêu chỉ có thể xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng ngăn cản, “Bạch Ngọc Đường, bác, 2 người đừng ồn ào nữa. Mọi người đều là muốn tốt cho Bội Bội, hà tất phải như vậy.”

Bạch Ngọc Đường có chút không cam lòng bĩu môi, “Là ông ta khơi mào trước.”

Bác Triển cũng không chịu thua, lập tức đáp trả, “Là tao khơi mào trước thì sao, tao là trưởng bối, có kẻ nói chuyện với trưởng bối như mày sao?”

“Ông có xem tôi là hậu bối sao, tôi xém chút bị ông chỉnh chết rồi.”

“Mày, mày…”

“Được rồi, bác, mọi người cũng đều là quen biết, vào nhà ngồi rồi nói, thuận tiện để Bạch Ngọc Đường kể một chút tình hình hiện giờ của Bội Bội.”

Dù rất không cam lòng, nhưng dù sao chuyện của con gái cũng quan trọng hơn, khuôn mặt bác Triển thì đầy vẻ không tình nguyện nhưng ngoài miệng vẫn cố làm ra vẻ khoan dung độ lượng, “Thôi quên đi, không làm khó dễ cậu.”

“Hừ, nói chuyện gượng ép như thế, ông có muốn làm khó dễ cũng phải qua một cửa của Bạch gia.”

Bác Triển lập tức nổi giận, “Tiểu tử thối, trước mặt ta mà xưng đại gia cái gì.”

…………….

Đau đầu, thực sự rất đau đầu. Thật vất vả mới dẹp loạn được tình hình lửa giận bừng bừng khi nãy, Triển Chiêu nhìn nhìn hai người hiện giờ ngồi trên sofa hoàn toàn không thèm để ý đến nhau. Cố sức đè lại huyệt thái dương.

Thì ra tên Bạch Ngọc Đường ngạo mạn này chính là thủ phạm đã bắt mất em họ Bội Bội. Trước đây từng nghe bác nghiến răng nghiến lợi nhắc đến hắn, thật không ngờ lại là người như vậy. Xuất thân phố chợ, tính tình ngỗ nghịch, không biết lớn nhỏ, duy ngã độc tôn. Quả thật hoàn toàn không giống với những đứa trẻ từ nhỏ đã phải học tập lễ nghi, nói năng văn minh lịch sự như họ, hèn gì mà Bội Bội lại thích hắn, cũng khó trách bác lại muốn làm khó dễ hắn. Nhưng với kiểu tính cách này của hắn, chỉ sợ dù có rớt đi đâu cũng là mạng con gián đánh mãi không chết.

Triển Chiêu len lén nhìn ông bác, biểu tình phùng mang trợn má này của ông đúng là hiếm thấy, xem ra ông cũng không phải hoàn toàn ghét bỏ Bạch Ngọc Đường.

“Cậu hiện tại lái xe kiếm được bao nhiêu tiền?” Dù sao cũng không thể không quan tâm đến hạnh phúc tương lai của con gái.

“Không ít không nhiều, vừa đủ sống.”

“Cái gì là vừa đủ sống chứ, cái tên phá tiền nhà cậu sao có thể nuôi Bội Bội vừa đủ sống. Nó từ bé đến lớn chưa từng phải chịu khổ.”

“Được rồi được rồi, một kẻ không học thức không thân thế như tôi, ông không cho tôi lái xe thì tôi biết làm gì, cũng không thể bắt tôi bán thịt hầu vợ chứ, ông đồng ý thì con gái ông cũng không đồng ý đâu.”

“Bạch Ngọc Đường, đừng nói bậy.” Triển Chiêu lo lắng nhìn ông bác, quả nhiên mặt ông đã chuyển sang xanh mét.

“Thật tức chết ta.” Bác Triển cố gắng bình ổn lại cơn giận của bản thân, “Cậu ngày mai đến công ty đi làm cho tôi.”

“Công ty? Công ty của ai? Của ông?” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh “Xin lỗi, tôi không theo hầu.”

“Cậu, cậu…”

Nếu cứ tiếp tục thế này thì sự việc sẽ không thể kết thúc được, Triển Chiêu đành phải ra mặt hòa giải.

“Thế này đi, tài xế của công ty chúng tôi vừa từ chức, Bạch Ngọc Đường cậu đến công ty chúng tôi làm việc đi.” Triển Chiêu cố gắng làm ra biểu tình thật đáng tin cậy, “Tôi nói vậy là vì tin vào kỹ thuật của cậu, mà hiện tại đi tìm tài xế mới cũng rất phiền phức. Vì vậy…”

“Tôi không đi.” Bạch Ngọc Đường là người thế nào chứ, hắn có thể không rõ Triển Chiêu làm vậy là có ý muốn giúp hắn sao, nhưng nói gì thì nói, hắn cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Triển. Hắn chỉ cần sống cùng Triển Bội là được rồi.

“Tên tiểu tử thối ngươi đừng không biết tốt xấu.” Bác Triển nói. Triển lão gia ông cũng không muốn cái tên đáng ghét này cứ ra ra vào vào nhà mình,vì thế ông rất ưng ý với ý kiến của Triển Chiêu, đến thời điểm cần thiết có thể kêu Triển Chiêu chỉ tên tiểu thử thối này học hỏi thêm vài thứ, dù sao sau này hắn ít nhiều gì cũng có phần trong Triển gia. Thế nhưng thật không ngờ hắn lại từ chối thẳng thừng như thế, mấy người nói xem có đáng giận không.

“Hừ.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hừ một cái, hắn cũng không muốn tham gia vào trò chơi của mấy kẻ lắm tiền này.

“Bạch Ngọc Đường, tôi làm vậy là có ý muốn giúp cậu, nhưng cũng là vì tôi nhìn thấy tài năng của cậu. Chúng tôi là người làm ăn, khó tránh khỏi việc va chạm, bối cảnh trước đây của cậu có thể giúp tôi giải quyết một số phiền phức, có việc chạy cũng nhanh hơn. Lại nói, cậu không vì mình thì cũng nên vì Bội Bội mà ngẫm lại. Lời bác nói rất đúng, Bội Bội được chúng tôi nuông chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu khổ, cũng không biết luồn cúi. Nói trở lại, Bội Bội vì cậu phải chịu khổ như vậy, cậu nhẫn tâm sao?” Dừng một chút, “Nếu cậu cảm thấy bản thân có năng lực, thì không cần sợ cái gì “làm việc nhờ quan hệ”, nếu cậu không có năng lực thì dù có là em ruột tôi cũng không cho cậu cơ hội.”

“Ồ!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu quả thật đã cho hắn bậc thang rất tốt, vả lại lời cậu ta nói cũng không phải không có đạo lý, lái xe cũng không phải là dự định lâu dài, sau này còn phải cùng Bội Bội kết hôn, lại phải có con nữa. Cũng không thể cứ kiêu ngạo như vậy mãi, không thể để mẹ con cô ấy sống nghèo khổ. “Được, tôi đồng ý với cậu. Khi nào đi làm?”

“Ngày mai đi.” Hôm nay bị hắn chỉnh cho suốt một đoạn đường, hiện tại đầu cậu vẫn còn đau.

“Ok.” Nhanh nhẹn đứng dậy, vẫy vẫy tay chào từ biệt ông bác Triển.

Đợi đến khi Bạch Ngọc Đường đi khỏi, bác Triển thở ngắn thở dài, “Ai, Tiểu Chiêu à, cũng là con có cách, có điều làm khó con rồi.”

“Không có gì đâu, bác đừng nói vậy.” Triển Chiêu biết vì việc Bội Bội rời nhà, hôn lễ vốn đã định sẵn của cô cùng thiếu gia nhà họ Liêu lại biến thành của cậu cùng tiểu thư nhà họ Liêu.

“Ai, con cái lớn rồi không quản được nữa. Ta lại chỉ có một đứa con gái. Ai.”

“Bác, đừng thương tâm nữa, con thấy Bạch Ngọc Đường cũng không tệ, cho cậu ấy thêm thời gian chắc sẽ ổn, con ở công ty sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

———————————————-

Những ai là fan Bạch ngũ gia lãnh mĩ tài hoa của Nhĩ Nhã, nhất định sẽ té ngửa vì Tiểu Bạch lưu manh vô lại trong này:))

Cũng khó trách, Tiểu Bạch bạn ấy từ nhỏ là trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ, có được học hành đâu, lưu manh vô lại là đúng rồi, nhưng mọi người cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, dù gì bạn ấy cũng là Bạch ngũ gia nhé, vô lại chỉ là do hoàn cảnh [lưu manh thì là bản chất rồi =))], hoàn cảnh thay đổi thì tính cách cũng sẽ có chút thay đổi ấy mà. Sau này thì sẽ biết bạn ấy tài giỏi oai phong đến thế nào <3

Nói chung lâu lâu tuy có đáng ghét muốn đạp, nhưng mà mình yêu Bạch ngũ gia trong này lắm lắm <3

Còn Tiểu Chiêu hả? Bạn ấy luôn luôn mãi mãi là số 1 trong tim mình, dù là trong truyện nào, trong hoàn cảnh nào thì vẫn luôn là Tiểu Chiêu ôn nhu thông tuệ <3